Di Thiên mắt đảo một vòng, không biết cô suy nghĩ cái gì. đột nhiên xoay người hướng ra cửa chính. Khi đi ngang qua quầy tiếp tân, y tá đang đứng trực ở đó như có như không niềm nở chào hỏi với cô :
-Quý khách đang tìm kiếm gì sao?
Di Thiên lập tức trưng ra bộ mặt "tươi cười đúng chuẩn UNESSCO", gió xuân từ tứ phương tám hướng lùa về ào ạt, đáp lời với y tá:
-Em gái tôi đòi ăn cháo thịt bằm với trứng vịt muối ở cửa hàng số 6 đường Z. Tôi đi ra mua cho nó rồi về ngay.
Y tá nghe cô cam đoan sẽ trở lại thì mỉm cười dịu dàng, không có ý định ngăn cản cô nữa. Di Thiên lên xe, đạp ga phóng về trung tâm thành phố A, ngồi trên xe cô cầm lấy tai nghe để sẵn đeo lên rồi nhấn nút điều khiển, thanh âm rè rè vang lên, lập tức bên kia có một giọng nói nam nhân : "Phu nhân có việc gì sao?"
Đây là bộ đàm riêng nối máy thẳng với Lam Ưng mà Sở Ngạo đưa cô trước đó, dù không biết bọn họ làm cách gì nhưng Lam Ưng có thể quan sát "nhất cử nhất động" của cô, cũng coi như là đảm bảo an toàn của cái mạng già cùng thân thể yếu đuối mỏng manh dễ vỡ này một chút, mạng lưới thông tin của "Địa Ưng bang" rất lớn, cô tin chắc chuyện này có thể nhờ bọn họ được:
-Anh tra giùm tôi thông tin của bệnh viện Y ở ngoại ô thành phố. Lát gửi fax qua cho tôi.
Lam Ưng đáp ứng một tiếng, Di Thiên ngắt kết nối, lên ga phóng thẳng đến cửa hàng số 6 đường Z. Hừ, cô mà biết em gái thân yêu kia thích ăn cái gì thì chắc chắn cô không mang họ Quách, chỉ là bản thân thèm ăn rồi xách mông lên mà đi thôi. Chưa kể lát phải mua về cho bọn người kia khỏi nghi ngờ nữa chứ. Chết tiệt!
Lam Ưng không biết Di Thiên cần thông tin này làm gì, vốn không muốn bẩm báo Sở Ngạo nhưng sau khi điều tra xong, y thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình, cái bệnh viện quái quỷ gì thế này? Haizz, phu nhân à, người cứ như Conan ấy nhỉ, cái gì mà "ở đâu có Conan ở đó có án mạng", phu nhân nên sửa biệt hiệu cho mình là "ở đâu có Di Thiên, ở đó có rắc rối" đi, không muốn báo cho lão đại vì thế nào báo xong cũng sẽ có happy ending như thế này " Vụ này các cậu tự lo, tôi đi xem Di Thiên" các kiểu...nhưng không báo thì nếu có chuyện thì y sẽ thực sự happy ending đó nha.
Nghĩ đến viễn cảnh "Lam Ưng chi mộ..."...
Lam Ưng chợt rùng mình một cái. Thôi tốt nhất là báo đi, có gì chết cả năm anh em cơ mà, chết chung mới vui chứ.
Di Thiên sau khi ăn xong 2 bát cháo thịt bằm với trứng vịt muối, mua thêm ba bịch đem về phòng chi bất trắc bụng đói về đêm này nọ lọ chai, cô ghé ngang một văn phòng để nhận fax Lam Ưng gửi qua, nhìn đống thông tin trên giấy không mấy hay ho, đầu cô thực sự muốn nổi đom đóm. "Bệnh viện Y thành lập 10 năm, giám đốc ...( ta lười nghĩ tên a~~), đãi ngộ tốt, thái độ nhân viên hiền hòa dễ chịu,chưa từng có phản hồi xấu nào về nó, nói tóm lại là một bệnh viện hạng A, nhưng những bệnh nhân ở đó hầu như tất cả đều không trở ra, nếu có về với gia đình thì chỉ tầm 1-2 tháng sau sẽ chết, còn nếu ở trong đó thì không biết kết quả thế nào. Một giám đốc giàu có gửi con trai đến bệnh viện, 6 tháng sau ông ta nhận được giấy báo con trai ông bị tâm thần phân liệt, không thể tin ông đến kiểm tra thì thấy con mình la hét, đòi ăn thịt y tá, ông thiếu chút nữa bất tỉnh, cuối cùng để lại cho bệnh viện chăm sóc rồi nhận được kết quả con trai ông ta đã chết khi nhảy từ tầng 4 xuống. Trường hợp khác một phụ nhân thành đạt gửi con gái bà ta nhờ điều dưỡng thân thể, con bé đột nhiên chán ăn, sau đó được bệnh viện chăn nom chu đáo, con bé ngày càng ăn nhiều nhưng kì lạ thân thể ngày càng ốm yếu, đến lúc bà tới thăm thì chỉ còn da bọc xương, bà ta bị dọa ngất, cuối cùng con bé chết do không thể chống đỡ được nữa...Nói tóm lại, một khi bước chân vào bệnh viện này chỉ có con đường chết"
Quả nhiên là bệnh viện này có cái gì đó rất kìa quái!
Di Thiên vừa lên xe đã nghe một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn, trầm thấp nhưng lạnh thấu xương :
-Đã đọc thông tin rồi?
Di Thiên thở dài, bọn họ lại xâm nhập vào hệ thống điều khiển xe của cô rồi...
-Đã biết, tôi sẽ cẩn thận.
Sở Ngạo không có ngăn cản hành động của cô, nhưng là... giọng của hắn có ẩn chứa đe dọa cùng cảnh cáo ẩn ẩn chút tức giận:
-Em nhớ kĩ, bọn chúng luôn tìm lí do hợp lí cho cái chết của bệnh nhân, cảnh sát cũng vào cuộc mấy lần nhưng hoàn toàn thất bại, tôi không muốn em mạo hiểm, vào như thế nào thì trở ra như thế ấy cho tôi.
Di Thiên mồ hôi chảy ròng ròng, cái cảm giác "sống chung với mẹ chồng" này là thế nào? Không dám hó hé nửa lời, cô vâng vâng dạ dạ, thiếu chút nữa hét toáng lên "Dạ, mẹ!",Sở Ngạo không nói thêm gì nữa, hắn ngắt liên lạc, dù sao hắn cũng không nghĩ cô không thể giải quyết được, chỉ là đe dọa không được lơ là mà thôi.
Nếu có chuyện cứ đem bọn chúng giết hết là được, không phải sao?
Di Thiên trở về cũng là gần tối, trên tay xách ba bịch cháo, ngang qua quầy tiếp tân thì cười chào hỏi y tá đang đứng trực. Trên hành lang bước về phòng Y Nhã, cô đi sượt qua người một cụ già chống gậy, bà ta đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm cô làm Di Thiên nổi da gà, khuôn mặt già nua nhăn nheo đến đáng thương, đôi mắt lòi hẳn ra ngoài, răng gần như gẫy hết chỉ còn lại cái miệng đỏ lòm như mới uống phải máu, Di Thiên nuốt nước bọt cẩn thận quan sát bà ta, xem bà ta định làm gì. Ánh mắt bà lão đột nhiên chuyển xuống bịch cháo cô đang cầm, hiện lên vẻ khao khát, Di Thiên ngớ ra, liền hiểu vấn đề, tiến đến tươi cười với bà lão :
-Bà muốn ăn sao? Cháu còn nhiều lắm, xem như biếu bà một bịch đi.
Bà lão không nói gì chỉ ngước lên nhìn cô, nhìn thật lâu như muốn ghi nhớ khuôn mặt cô vậy. Không sợ hãi không giả tạo, cô gái này...Bà ta vươn tay cầm lấy bịch cháo, sau đó tiếng lộc cộc vang lên, bà lão chống gậy đi mất. Di Thiên dùng tay vuốt vuốt ngực, cứ tưởng cảnh tượng phim kinh dị hiện ra này nọ, hóa ra là cô đa nghi mà thôi. Cô không nghĩ hành động nhỏ này rất nhanh sau đó sẽ cứu cô một mạng...
Di Thiên mở cừa phòng, liền thấy một y tá đang đứng bên cạnh giường Y Nhã, trên bàn là bữa tối cùng hai li sữa nóng, cô nhíu mày, xem ra bản thân cũng đã bị đưa vào tầm ngắm rồi a~. Y tá thấy cô vào, cười bất đắc dĩ:
-Cô Y Nhã nói chờ cô về cùng ăn, tôi khuyên mãi vẫn không được.
Di Thiên liếc mắt lập tức bắt gặp ánh mắt Y Nhã hướng về li sữa, lóe lên lo lắng. Hóa ra cũng lọt tai lời cảnh cáo của cô. Di Thiên nhìn cô y tá, có chút áy náy :
-Thật xấu hổ, tôi đi mua đồ ăn em gái tôi thích nhất, nó cứ đòi mãi. Phiền cô đem đồ ăn đi được không, đỡ lãng phí, còn sữa thì lát nữa ăn xong chúng tôi sẽ uống.
Y tá thấy Di Thiên cầm hai bịch cháo, cũng không làm khó hai người, mìm cười gật đầu bưng thức ăn đi. Cô đặt mông ngồi xuống quan sát một lượt, không có camera hay bất cứ thứ gì, cầm li sữa lên nhấp một ngụm nhỏ, mặt liền trầm xuống. Y Nhã bên cạnh quan sát nét mặt cô không khỏi hoảng loạn :
-Chị, sao vậy?
-Có thuốc ngủ...
Nếu là người bình thường sẽ khó mà nhận ra, nhất là sau khi ăn xong mới uống. Di Thiên cô mất 2 năm học về phòng chống mấy thứ này, tốn bao nhiêu công sức mới lấy được bằng tốt nghiệp hạng nhất. Mấy trò trẻ con còn lâu mới qua mặt được cô.
Không chừng tối nay có chuyện gì đó kinh thiên động địa sẽ xảy ra nha...