Tố Cẩm dẫn Sở Ngạo vào phòng mình, cô ta thấp thỏm mong chờ chuyện sắp tới xảy ra đến nỗi miệng không thể giấu nụ cười thật tươi. Cô ta đã ra hiệu cho những người ở trong phòng rồi, chỉ cần Sở Ngạo vừa đi vào trong liền ra tay, thuốc cũng đã chuẩn bị sẵn, là dạng giống như của Trương Kiệt dùng với Di Thiên, không thế khống chế được dục vọng của mình...
Sở Ngạo tà mị cười, hắn theo chân Tố Cẩm vào căn phòng mà cô ta "đã nghĩ là của mình" kia, cửa vừa đóng lại đèn vụt tắt, trong bóng tối có bóng người lao đến phía Sở Ngạo, Tố Cẩm bị khuyết thính giác và bị câm nên mắt cô ta có vẻ tốt hơn bình thường, có thể thấy Sở Ngạo bị hai người kia giữ chặt, cô lấy một cái ống tiêm giấu sẵn trong người ra, tiến dần về phía hắn. Tay cô ta đưa lên cao chuẩn bị đâm xuống cánh tay Sở Ngạo, bỗng dưng người đứng bên trái dùng tay khóa tay cô ta bẻ ngược cổ tay cầm kim về sau, làm ống tiêm ngược vào cánh tay Tố Cẩm. Mắt trợn ngược lên, Tố Cẩm miệng há hốc mồm không thể tin nhìn dòng chất lỏng kia đang dần dần chảy vào trong cơ thể mình, đau lắm nhưng không cử động được, đến khi mọi việc đã xong thì người đàn ông trong bóng tối rút ống tiêm ra, sau đó đạp một cái thật mạnh làm cô ta ngã ra đất. Người đàn ông còn lại xách cô ta đem ném trên giường, Tố Cẩm đau đớn lăn lộn nhưng lại không thể thốt ra một âm thanh nào, đành để mặc cho người ta giày xéo...
Hai người kia xong việc phủi phủi tay cùng quần áo, quay lưng đẩy Sở Ngạo ra ngoài. Vừa mở cửa đã thấy Di Thiên dựa vào người Lam Ưng, cô một tay để lên trái xoa xoa, khuôn mặt nhăn nhúm, ánh mắt ngơ ngác kia hiển nhiên còn chưa tỉnh hẳn. Lúc nãy để Trương Kiệt không phát hiện ra có biến, hắn đã cho Di Thiên trúng thuốc ngủ thật. Bây giờ nhìn lại vẻ mặt mệt mỏi kia, Sở Ngạo có chút hối hận, tuy tin vào khả năng diễn xuất của cô nhưng đây là kế hoạch hắn cất công chuẩn bị chu đáo, Sở Ngạo không muốn có gì đó ngoài dự tính xảy ra...
......
Minh Nhi đi một vòng thuyền, không nhìn thấy Tố Cẩm, bà ta có chút hốt hoảng, chẳng phải đã bảo con bé ở ngoài chờ cho đến khi bắt quả tang tại trận Trương Kiệt với Di Thiên hay sao? Bây giờ bỏ đi đâu thế? Minh Nhi thấy một nhân viên phục vụ đi đến, bà ta liền bắt ngay cậu ta lại hỏi :
-Có thấy tiểu thư ở đâu không?
Cậu nhân viên phục vụ vì bị hỏi quá bất ngờ liền ngơ ngác trong phút chốc, cậu ta suy nghĩ một chút liền trả lời :
-A, hình như lúc nãy có thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông ngồi xe lăn...
Sở Ngạo? Minh Nhi có chút ngạc nhiên, vậy mà Sở Ngạo lại chịu đi chung với Tố Cẩm? Bà rất hiểu tính con gái mình, con bé rất có dã tâm lại là một người giỏi đóng kịch lại thiếu kiên nhẫn, tất cả đều do bà truyền dạy mà ra, con bé đã để ý Sở Ngạo thì sẽ không thể đợi được, chắc chắn sẽ ra tay, mà chỗ nào dễ hành động nhất, đương nhiên là phòng của con bé rồi...
Minh Nhi vội vội vàng vàng chạy đi về hướng phòng của Tố Cẩm sát bên phòng của bà, không để ý nhân viên phục vụ lúc nãy nhìn sang nở nụ cười bí hiểm...Minh Nhi đi được gần đến phòng của Tố Cẩm lại thấy một nhân viên phục vụ đang dọn rác, để chắc chắn điều mình suy đoán, bà ta đến hỏi nhân viên phục vụ đó, cậu nhân viên đó chỉ chỉ vào "phòng Tố Cẩm" :
-Lúc nãy tiểu thư đi vào đây.
Minh Nhi đã hoàn toàn tin vào điều mình nghĩ, chờ cho cậu nhân viên kia đi mất, bà ta áp tao sát vào cánh cửa để nghe ngóng một chút âm thanh, vừa áp vào lại nghe nhiều tiếng thở dốc ám muội cùng những tiếng rên quyến rũ ngắt quãng. Minh Nhi giật mình, không lẽ con bé đó với Sở Ngạo... Bà ta tự loại bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng những âm thanh kia vẫn rất rõ ràng, đánh thẳng vào tâm trí bà ta. Minh Nhi mắt đảo một vòng, nếu trong kia thật sự là Sở Ngạo thì...
Suy nghĩ điều gì đó thật lâu, cuối cùng Minh Nhi vẫn quyết định đẩy cửa bước vào...
Từ ngoài hành lang Di Thiên ló đầu ra, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt sang nhìn người gây chuyện, Sở Ngạo vẫn giữ nụ cười tựa tiếu phi tiếu kia, một bộ dáng đứng ngoài xem kịch vui :
-Anh vẫn là nên thu bớt mị lực lại đi. Đến phụ nữ có chồng người ta cũng muốn 419 với anh nữa!!!
Di Thiên gõ gõ trán, mịa nó đến giờ đầu cô vẫn còn hơi đau, ai mà ngờ Sở Ngạo lại dùng "hàng thật" trong ly nước kia chứ, ngay lúc bất tỉnh kia cô đã có ý nghĩ hắn chính thức đem mình bán đứng!!!
Sở Ngạo cười khẽ, trò vui vẫn chưa kết thúc mà!!! Hắn quay người sang nhìn Lam Ưng, Lam Ưng lập tức hiểu ý, nhỏ giọng trả lời hắn :
-Lão đại, lão ta đang đến.
Di Thiên nghe đoạn đối thoại "đầu đuôi bỏ bớt và đang kể khúc giữa" của hai người họ lại một trận khó hiểu, cô biết Sở Ngạo còn hậu chiêu phía sau, chỉ cần im lặng và quan sát là được. Cô lại nhìn về hai cánh cửa phòng đang đóng kín kia, thắc mắc tại sao Sở Ngạo lại làm bọn họ hiểu lầm phòng chứ? Phòng của Minh Nhi đi vào lúc nãy là phòng mà Trương Kiệt dìu cô vào trong, cũng là phòng của Tố Cẩm...Còn Tố Cẩm hiện đang yên vị trong phòng mà cô ta nghĩ là của mình, thật ra đó là phòng của Minh Nhi, cũng là phòng mà Minh Nhi chuẩn bị sẵn cho cô cùng thanh niên xấu số kia!!!
Haizzz, thật là quá nhức não đi !!!
< Nói túm cái quần lại là hai cái phòng đổi chỗ cho nhau >.< >
Di Thiên còn đang vướng vào rắc rối với cái mớ lòng vòng phòng ốc kia thì từ đằng xa cô thấy một bóng người đi tới, vội vàng nép mình vào trong, cô nhìn thấy người tới là Quách Hùng.
Di Thiên "..."
Thiên hạ chưa đủ loạn hay sao hả Sở Ngạo?!!!
Quách Hùng gấp gáp lại có chút lén lút, lão ta nhìn qua nhìn lại mấy lần, xác định xung quanh không có người mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong.
Di Thiên "..."
Khoan đã bố già à, Tố Cẩm ở trong đó mà!!!
Di Thiên như bừng tỉnh, không thể tin được quay sang nhìn Sở Ngạo, chỉ thấy hắn nhìn cô khiêu khích, giống như muốn nói cô "Ngu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra à?", cô trợn mắt há mồm, một bộ dáng ngu không tả nổi nhìn Sở Ngạo, sao hắn có thể nghĩ ra được một cái kế đê con mịa nó tiện như vậy?!!!
Ai bảo chỉ có nữ nhân mới có thể tính kế âm hiểm?!!!
Sở Ngạo kiếp trước anh làm Hoàng Thái Hậu đúng không? Mấy cái cung đấu nho nhỏ này anh học thuộc lòng hết rồi đúng không?!!!
Thế giới này thật đáng sợ a~~~~, đến một lão đại uy vũ chín chắn quân tử còn biết tính kế như vậy làm sao mà cô sống cho nổi ở đây chứ hả??!!! T.T