Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 134

Di Thiên vươn vai, nghiêng người hít thở không khí buổi đêm náo nhiệt, buổi tiệc trên du thuyền bị hủy bỏ ngay lập tức sau khi phát hiện cảnh cấm trẻ em dưới 18 kia. Minh Nhi tức khắc ngất xỉu khi biết Tố Cẩm ngủ với Quách Hùng, còn bản thân bị hủy hoại trong tay Trương Kiệt. Minh Nguyệt vừa mất con gà lại không được nắm gạo, mang danh gia đình dâm đãng nhất năm, bản thân mình lại bị phát hiện ngủ với người đàn ông lạ, Y Nhã mấy hôm trước bị tung clip nóng tập thể trên tàu, bây giờ Quách Hùng lại ngủ với con gái của chị mình...Bà ta thật muốn đập đầu tự tử quách đi cho rồi!!!

Còn Di Thiên lại là người còn giữ được "chong sạch" đến phút cuối của cái gia đình đặc biệt này a~~~!!!

Cô hiện tại đang đi trên con đường lớn giữa trung tâm thành phố, thẳng tiến tới quán bánh Flan ngon nhất, trời đang mùa đông, không khí lạnh buốt, dự báo thời tiết nói sáng sớm ngày mai sẽ có tuyết rơi. Trên con đường lớn rất đông người qua lại, những cặp tình nhân khoác tay nhau vui vẻ cười nói, Di Thiên quấn một cái khăn len trên cổ giữ ấm, nhìn hàng người qua qua lại lại, cô có chút cảm giác xao động...nếu Sở Ngạo hiện tại không lên kế hoạch cho trận đánh ngày mai, có lẽ...

Khóe mắt bắt gặp được một hình ảnh quen thuộc, cửa kính trong suốt phản chiếu bóng dáng của hai người họ. Di Thiên dừng bước, nhìn vào nơi mà hai người kia đang ngồi, Hoàng Ưng cùng Tôn Điệp Hạ đang đối mặt với nhau, từ xa nhìn đến cũng biết không khí giữ họ đang rất căng thẳng. Cô vào quán, ngồi ở bàn cách họ một tấm kính mỏng, gọi một ly cafe nóng rồi ngồi in lặng nghe ngóng tình hình...

Tôn Điệp Hạ : "Anh đùa giỡn với tôi còn chưa đủ???"

Cô siết chặt tay để trên bàn, kìm chế không tạt một ly nước lạnh lên mặt của tên khốn đối diện.

Hoàng Ưng " Em nghe anh nói đi! Ngày mai anh không muốn chúng ta đối đầu"

Tôn Điệp Hạ cười lạnh, lũ đàn ông thật đúng là đủ thứ trò, lừa dối cưỡng đoạt xong lại bày tỏ yêu thương...nực cười!!!


Tôn Điệp Hạ " Chúng ta vốn dĩ là đối thủ. Vì là đối thủ nên anh mới tiếp cận tôi, chuốc rượu tôi, cưỡng hiếp rồi phủi tay bỏ đi như không có gì đúng không?"

Di Thiên thiếu chút nữa làm rơi ly cafe xuống, cái quái gì thế? Tôn Điệp Hạ vậy mà thất thân trong tay Hoàng Ưng? Còn thanh niên kia lại làm như không có chuyện gì mà bỏ của chạy lấy người? Đúng là trên đời này cái đếch gì cũng có thể xảy ra

Hoàng Ưng cả kinh, vội vội vàng vàng vươn tay qua nắm lấy tay Tôn Điệp Hạ, liền bị cô hất ra không thương tiếc, đáy mắt hắn trầm xuống nhưng vẫn mở giọng nhẹ nhàng :

-Không có. Mọi chuyện thực sự không phải như vậy...

Tôn Điệp Hạ không muốn nhìn thấy quan tâm thật lòng trong mắt hắn, đứng dậy không kìm chế tát xuống mặt Hoàng Ưng rõ vang, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, sau đó xẹt qua một tia đau lòng, cuối cùng lại kết thành một tầng băng mỏng ngăn cách đối phương xa ngàn dặm :

-Hoàng Ưng tiên sinh, hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau...

Tôn Điệp Hạ cầm túi xách quay lưng bỏ đi, nhiều người trong quán bắt đầu xì xầm bàn tán về bọn họ, Hoàng Ưng nãy giờ vẫn ngồi yên lặng, không tỏ ra bất cứ biểu cảm nào. Di Thiên bên cạnh nhìn y một lúc, thở dài, lão đại cũng vậy mà bọn họ cũng vậy, đau khổ hay vui mừng hay khó khăn gì cũng chôn sâu trong lòng, không muốn lộ ra cho người khác biết mình yếu đuối thế nào...Thật đúng là quá, ngu ngốc!!!

Hoàng Ưng cảm giác mát lạnh trên má vừa bị tát một cái, nóng rát ngay lập tức được xoa dịu, hắn ngạc nhiên xen lẫn chút chờ mong ngước mắt lên nhìn, vừa thấy người trước mắt là Di Thiên thì đáy mắt liền xuất hiện mất mát. Cô lại thở dài, đặt lon coca mát lạnh xuống, ngồi bên cạnh hắn, Hoàng Ưng giọng điệu có chút gì đó cô đơn :

-Phu nhân thấy rồi sao? Thật đúng là thảm hại mà...

Hình như bà đây bắt gặp hai lần, lần nào anh cũng bị tát phải không thanh niên???

-Không phải là lần đầu...Hai người xảy ra chuyện gì vậy?

Tôn Điệp Hạ là người con gái dễ xúc động cũng rất dễ xiêu lòng, lại chung tình. Nếu cô nhớ không nhầm trong tiểu thuyết có nói cô ấy từ nhỏ gia cảnh không mấy tốt đẹp nên không thực sự hiểu được tình thương là gì, chỉ cần thật tâm đối xử với cô ấy thì cô ấy cũng giao cả tâm can ra. Chấn Phong không biết điều đó nên hắn đối xử với cô ta giống như những người khác, vì cô ấy trung thành nên hắn cũng không ngại mà cho Tôn Điệp Hạ sự thật lòng, vì thế Tôn Điệp Hạ rơi vào lưới tình của hắn, càng ngày càng sâu đậm,...cuối cùng vẫn ôm đau khổ nhìn Chấn Phong với Y Nhã uyên ương nghịch nước...


Hoàng Ưng, hắn đến trễ...có còn cơ hội không?

Theo như lời Hoàng Ưng nói, hắn theo lệnh Sở Ngạo tiếp cận Tôn Điệp Hạ, mục đích lôi kéo cô ta không tham gia vào cuộc chiến lần này, sau gần 1 tháng gần gũi, tặng quà mặt dày làm quen các kiểu Hoàng Ưng cũng được Tôn Điệp Hạ liệt vào danh sách những người có thể đối xử tốt, cuối cùng không hiểu tai nạn quái gì đó xảy ra mà hai người có tiếp xúc da thịt, Tôn Điệp Hạ đột nhiên tỉnh lại, lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Hoàng Ưng và Lam Ưng. Biết được trước giờ là toàn bộ kế hoạch của Địa Ưng bang, lại hiểu lầm tai nạn da thịt lần này cũng là kế hoạch của Hoàng Ưng ...cuối cùng dẫn đến tình trạng như các bạn đã thấy a~~~.


Di Thiên "...." Tôn Điệp Hạ còn hiền chán, nếu là cô trong tình cảnh đó, Hoàng Ưng baby sẽ chẳng sống tới giờ này mà nhận bonus thêm hai cái tát đâu!!!

Nói tóm tắt ngắn gọn là hai đứa trẻ tự ngược nhau quằng quại đau đớn, một đứa không chịu nói một đứa không chịu nghe, mô típ ngược văn kinh điển!!!!

-Đau lắm phải không?

Di Thiên nhìn Hoàng Ưng sâu xa, hắn ngạc nhiên nhìn cô một lúc rồi lại im lặng gật đầu.

Haizz, hy vọng anh sẽ mang đến tương lai cho Tôn Điệp Hạ...

-Cuộc chiến kết thúc, tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện này.


Hoàng Ưng ngạc nhiên nhìn Di Thiên, sau đó hắn mừng rỡ đưa bàn tay to lớn ra trước mặt cô :

-Phu nhân, quân tử nhất ngôn.

Di Thiên phì cười, đưa ngón út ra móc tay với hắn, đây coi như là lời hứa giữa hai người!!!

Đáng tiếc...lời hứa đó không thực hiện được!!!

Hoàng Ưng không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, hắn bất lực nhìn tất cả sụp đổ...

Di Thiên cũng không quên được, vẫn bị ám ảnh về sau, cảnh tượng Chấn Phong dùng dao đâm thẳng vào ngực trái của Sở Ngạo...



Bình Luận (0)
Comment