Di Thiên cảm giác thân thể rã rời, mệt mỏi. Mơ màng nhìn xung quanh, cô nhận ra đây là phòng mình ở nhà của Vân Trà. Trần nhà màu trắng quen thuộc bây giờ có cảm giác lạ lẫm. Tại sao về phòng như thế nào cô một chút cũng không nhớ? Định bụng ngồi dậy bỗng một trận choáng váng đầu óc làm cô ngã ngược trở lại. Lắc lắc đầu khiến thanh tỉnh một chút.
Vân Trà từ ngoài cửa bước vào trên tay cầm một li nước. Vừa nhìn thấy cô tỉnh liền ném một ánh mắt tuyệt không lương thiện, trên môi treo một nụ cười gian xảo:
-Tỉnh rồi dậy uống chút nước đi.
Di Thiên không từ chối nhận lấy, sau khi đặt li nước đã uống cạn xuống, Vân Trà một bộ dáng bát quái, mắt chớp linh động nhìn cô :
-Uy, Di Thiên này, em với suất ca ngồi xe lăng hôm qua là sao vậy?
Di Thiên nhìn Vân Trà đầy nghi hoặc "Sao là sao cái gì?". Nhìn thấy cô bất động, Vân Trà an ủi vỗ vỗ vai cô:
-Đừng có giấu nữa, mọi người biết hết cả rồi, lão Hồng Phúc hôm qua nhìn hai người tức đến lật bàn a!
Di Thiên trừng mắt, miệng há hốc, sao cô có cảm giác mình không thể bắt sóng suy nghĩ của chị ta nhỉ? Biết cái gì a? Còn lão Hồng Phúc ở đâu ra có đất diễn nữa vậy? Liên quan gì?
Vân Trà nhìn một bộ dáng ngốc lăng của cô thì tiếc hận. Nói đến như vậy còn chưa ngộ ra tư tưởng sao? Người ta còn đang chờ ngoài kia kìa.
-Hôm qua em uống say, anh ta đưa về phòng, dù thân đi xe lăng nhưng không để bất cứ ai chạm vào em. Hơn nữa trên đường đi em còn đòi sống đòi chết ngủ với anh ta nữa.
Oanh!! Tiếng sấm giữa trời quang, sau đó Di Thiên còn nghe thêm vài tiếng đứt của dây thần kinh nữa. Đại não lập tức đình chỉ, giờ cô chỉ còn đang tiêu hóa cái vấn đề "ngủ với anh ta".
Chết tiệt!! Hôm qua mình đã làm gì? Rõ ràng mình gặp Sở Ngạo, nói chuyện bình yên một hồi, rồi sau đó..., sau đó...Aaaaaa! Tên khốn đó dám chuốc rượu mình!
Di Thiên sau một lúc "hồi tưởng" thiếu chút nữa thì hộc máu, me nó, tên khốn đó, chắc chắn là hắn cố ý. Chắc chắn hắn biết mình không thể uống rượu. Sở Ngạo, trước giờ bà với mi đứng chung một chuyến tuyến, giờ thì bà trịnh trọng tuyên bố "chúng ta không thuộc về nhau", thù này bà với mi kết xuống rồi.
Di Thiên thở hồng hộc, ánh mắt lóe lên sự tức giận. Vân Trà bên cạnh không hiểu suy nghĩ của cô, liền nghĩ chuyện hai người bị phát giác nên cô mới tức giận. Mới nói cho hết câu chuyện xảy ra hôm qua:
-Lão Hồng Phúc còn hỏi anh ta chuyện hai người, anh ta liền trả lời thản nhiên "như mọi người thấy đấy" rồi đi thẳng, thành công khiến lão phát hỏa . Bây giờ anh ta còn ngồi ngoài phòng kia chờ em.
Nghe nói đến Sở Ngạo còn ở đây, Di Thiên không chút chậm trễ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ nghênh đón giặc, một bộ dáng " chết không sợ súng" tiến đến cửa phòng hắn.
Trực tiếp giơ chân đạp cửa biểu đạt sự tức giận, nhưng kế hoạch hoàn mĩ " nữ nhân mạnh mẽ" của cô chính thức sụp đổ khi chân vừa định chạm tới cánh cửa thì...
Di Thiên : A!!!!
Hồng Ưng : Aaaaaaa....!!! ( lược bỏ 1k chữ "a")
Tử Duệ phía sau thấy cảnh này, hai tay phản xạ theo điều kiện ôm lấy chỗ " cậu em", chân khép lại, mặt mày nhăn nhó như thể người trúng đạn là anh ta vậy.
Người dân đi bên ngoài cũng giật mình, không hẹn cùng quay đầu về phía phát ra tiếng hét đầy nội lực kia, miệng chửi rủa không ngừng " Mẹ nó, tuổi trẻ thật giàu tinh lực..."
Không khí trong hộp đêm bỗng nhiên lạnh xuống, chỉ nghe tiếng hít khí kéo dài xen lẫn hoảng loạn của nam nhân vang lên.
Cái kia...hơi đau à nha!
Hồng Ưng ngã xuống, ôm lấy hạ thân, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, y nằm lăn tới lăn lui, đôi mắt ngập nước, giọng điệu ai oán đặc biệt rõ ràng
Hồng Ưng : Quách...Larry, cô có giận tôi thì nói, không cần...không cần dùng phương thức này đối đãi với tôi a!!
Di Thiên :"....".
Bọn Hoàng Ưng phía sau ban đầu thì im lặng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nhìn thôi đã thấy đau đến vậy.... May là lúc nãy người ra mở cửa không phải là mình.
Sở Ngạo khóe miệng giật giật, vai hắn run lên, hiển nhiên là nhịn cười rất vất vả.
Di Thiên thấy mình có lỗi, lập tức sửa sai, về phương diện này cô vẫn là một đứa trẻ ngoan nha. Tiến lên đỡ Hồng Ưng dậy, miệng quan tâm hỏi :
-Anh...anh không sao chứ? Tôi xin lỗi, tôi...
Hồng Ưng lúc này mặc kệ hình tượng soái ca vest đen gì gì đó, thật muốn một phát bóp chết cô gái trước mắt này, nhưng may mắn lí trí còn sót lại, liền mặc niệm "lão đại, lão đại, lão đại...".
-Thử là cô xem, cô sẽ như thế nào? Shit!! Tôi muốn chết a!!
Di Thiên nghe y hét lên xong, trước sự ngạc nhiên của mọi người, buông tay làm Hồng Ưng một lần nữa trở về với đất mẹ thân yêu, một cước đi về phía phòng bếp, thành công cầm một con dao phây từ trong bước ra.
Hồng Ưng nhìn cô từng bước từng bước tới gần mình, y hoảng sợ lùi về sau, miệng không ngừng lải nhải:
-Larry, hành động sai trái là không tốt. Diệt trừ hậu họa mình làm ra càng trái với đạo đức nha!!
Di Thiên nghiêng đầu nhìn y, một bộ dáng thực vô tội :
-Tôi chỉ thành toàn cho anh mà thôi! Lúc nãy anh vừa bảo muốn chết, sao giờ lại như vậy? Nhìn anh đau đớn tôi thực đau lòng a!
Hồng Ưng trừng mắt, con mắt nào của y nhìn ra cô đau đớn, trong mắt cô chỉ toát lên vẻ " giết nó đi đừng cho má nó hay" ấy. Miệng lập tức phản bác :
-Không, không cô nghe lầm rồi! Tôi chỉ lo lắng cho đời sau thôi mà...
Di Thiên ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ, liền buông con dao trên tay xuống, đỡ y ngồi dậy lần nữa, nhỏ giọng an ủi :
-Nếu anh mất khả năng ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Lời vừa nói ra, không khí trong căn phòng lạnh đi mấy phần. Mặc dù rất lạnh nhưng Hồng Ưng mồ hôi chảy không ngừng, liếc mắt về phía sau liền đón nhận một đạo ánh mắt lạnh như băng.
Hồng Ưng : "Lão đại! Tôi là không biết gì hết!!! T.T"
Sở Ngạo : "Muốn thật mất khả năng ấy? Tôi sẽ thành toàn cho cậu ".
Hồng Ưng : "Lão đại, tôi lập tức hồi phục!!"
Sở Ngạo : "...".
Sau khi ánh mắt trao đổi mãnh liệt, Sở Ngạo liếc mắt đầy xem thường nhìn Hồng Ưng, nhiệt độ trở về trạng thái vốn có, Hồng Ưng liền mở giọng chân thành với Di Thiên :
-Larry, tôi không sao, không cần cô chịu trách nhiệm.
-Thật ? Nhìn đau như vậy...
-Thật, thật mà... - "Nếu bây giờ không thật sau này cô sẽ chịu trách nhiệm thật đó". Trong lòng Hồng Ưng bổ sung một câu.
Mọi người cứ nghĩ trò khôi hài này cứ thế kết thúc, một giọng nói trầm thấp vang lên bên trong :
-Larry, tôi nghĩ người cô chịu trách nhiệm là tôi mới đúng.
Bọn Hoàng Ưng thật thức thời, nhanh chóng lôi cái người chỉ còn nửa cái mạng trên đất ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Cả quá trình chỉ tốn 1p30s a!
Di Thiên nhìn tới Sở Ngạo một thân an nhàn ngồi đối diện, lửa giận lập tức bùng lên, bộ dang khí thế hướng hắn chất vấn :
-Hôm qua anh đã làm cái gì?
Sở Ngạo nhìn cô, song lại không nhanh không chậm phun ra một câu
-Tôi mới nên hỏi hôm qua cô đã làm gì?
Di Thiên đột nhiên bị hắn vặn ngược có chút lúng túng, nhìn hắn đầy nghi hoặc. Sở Ngạo như nhìn thấu cô, liền chậm rãi cởi cúc áo. Di Thiên cứ mặc hắn cởi, cô cũng qua cái tuổi nhìn thấy đàn ông cởi trần ôm mặt hét to rồi, giờ hắn cởi quần cô mới sợ.
Lập tức xuất hiện những vết đỏ trên người, Sở Ngạo thân thể đầy những vết hồng hồng khả nghi, thậm chí có những vết cắn còn để lại rõ ràng dấu răng.
Di Thiên cả kinh, dựng thẳng người dậy,ngay lúc hắn cởi áo cô có cảm giác thân thề này hình như đã thấy ở đâu rồi, nhưng sau đó bị những vết đỏ chói mắt kia ném ra sau đầu. Tay cô run run, không thể tin chỉ vào thân thể Sở Ngạo
-Chuyện...chuyện này....
Sở Ngạo liền mở lời vàng ngọc
-Quách Linh tiểu thư nhìn những vết răng này không quen thuộc sao?
Di Thiên thổ huyết, dấu răng đều đều, không to không nhỏ, bên trên lại ẩn dấu răng khểnh kia, không của cô thì của ai. Cô tuy có tửu lượng kém, nhưng không đến mức "bạo lực" như vậy nha!
-Anh...vu khống!!
Sở Ngạo nhìn cô, cười thực đê tiện
-Chuyện cô đòi sống đòi chết ngủ với tôi hôm qua đã biết rồi chứ?
Di Thiên á khẩu, đúng là có nghe Vân Trà nói đến chuyện này, không phải là sự thật chứ?? Cô thề, sau này tuyệt đối không đụng đến rượu nữa, cô sẽ tránh chúng như tránh lũ nhân vật chính kia, Di Thiên cúi mặt xuống, không nói gì, đây là thói quen biểu hiện lúc cô làm sai chuyện gì đó. Ánh mắt Sở Ngạo chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Thật lâu sau, Di Thiên mới mở miệng
-Vậy...anh muốn thế nào?
Cô biết không thể bồi thường, cái này là tự trọng đàn ông a! Mà cô thì lấy đâu ra cái đó mà bồi thường.
Sở Ngạo nhìn dáng vẻ "liều chết không hờn" kia của ai đó thì khẽ cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ
-Tôi sẽ không làm khó cô...
Di Thiên hai mắt sáng rỡ nhìn hắn. Sở Ngạo ý cười càng sâu "hình như cô vui mừng quá sớm thì phải".
-...Cho nên, trực tiếp lấy thân báo đáp đi.
Di Thiên trực tiếp hóa đá!!!
pdy":th��t��V