Di Thiên mơ màng mở mắt ra, đầu óc một trận choáng váng. Cô tốn một ít thời gian để nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Ân, một căn phòng xa lạ, cô liền nhìn đến nơi có chút xíu ánh sáng nhợt nhạt, nghĩ nghĩ trong đầu chắc hẳn vừa lờ mờ sáng đi. Trong không gian tĩnh lặng, vài tiếng lách tách đặc biệt rõ ràng. Tiếng nước nhỏ giọt? Từ đâu ra vậy?
Cố gắng nheo mắt hết sức có thể để nhìn rõ nhưng một chút cũng không thấy gì, bất đắc dĩ cô tiến đến phía cửa sổ, bật tung nó ra. Ánh sáng mờ nhạt không còn gì ngăn cản liền ùa vào, căn phòng sáng lên chút ít, ánh sáng chiếu vào cỡ 1/3 sàn nhà nhưng cũng đủ cho Di Thiên nhìn thấy.
Lộ ra một đôi chân lơ lửng trên không...
Di Thiên giật mình, phát hiện máu đang nhỏ từ ngón chân xuống vang lên tiếng tóc tóc, ngước mắt lên, cảnh tượng trước mặt làm cô thiếu chút nữa nín thở.
Một vài con dao xuyên qua cái cổ bị một sợi dây thừng siết chặt treo lên tựa hộ muốn siết gãy. Cái đầu đã không còn nữa, xương cổ còn lòi cả ra ngoài, y như những nạn nhân trước, nam sinh bị rạch ở bụng, lôi hết tất cả ra ngoài để thỏng xuống, máu còn đang chảy chứng tỏ y vừa bị giết không lâu.
Di Thiên lần này thực sự sợ, cô-rất-sợ. Cô không biết mình đã ở đâu bao lâu, trí nhớ lúc trước khi ngất đi cũng rất mơ hồ, nhưng là hung thủ sẽ không giết người lúc cô còn ở đây đi?? Cô thật sự khâm phục ba mẹ hung thủ, phải dạy dỗ thế nào mới ra được một tên tâm lí vặn vẹo đến phản xã hội như vậy chứ? Có thể trước mặt người khác xuống tay dễ như ngắt một bông hoa như vậy? Hay là hắn vốn muốn cô thấy hắn giết người?
Tại sao hắn không giết luôn cô đi??
Di Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, không thấy mình có gì đặc biệt để hắn phải "thương tình" mà buông tha, cô sợ hãi càng lợi hại. Đến cuối cùng hắn muốn gì ở cô?
Lại nhìn đến cái xác đáng thương kia, Di Thiên phát hiện trên tay y đeo một cái đồng hồ mà cô từng thấy qua-đồng hồ của Nguyên Kỳ...
Bộ đồ cũng cùng một dạng của y ngày hôm qua. Di Thiên lấy tay ôm lấy miệng để không phải la lên. Sẽ...sẽ không là Nguyên Kỳ chứ? Nhớ đến lời nói của nữ sinh hôm qua, y đã biến mất thì cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Tại sao lại là Nguyên Kỳ? Di Thiên nhớ rõ y cũng không có gì đặc biệt, từ vụ việc hôm qua cô chắc chắn, hung thủ rat ay không phải tùy hứng mà là có tính toán trước, hai nữ sinh chết đầu tiên, rồi đến Nguyên Kỳ cùng nam sinh cô chưa biết, chắc chắn phải có gì đó liên quan.
Di Thiên ngồi im lặng trong căn phòng, chờ lúc mặt trời lên hẳn, xung quanh bừng sáng cô mới lê thân thể mệt mỏi ra ngoài. Bây giờ cô cần tìm hiểu căn nhà này thật kĩ, mọi ngóc ngách phải đào cho ra. Không muốn như hôm qua nữa, có chuyện gì cô cũng có biết đường để chạy.
Sau gần hai tiếng đồng hồ, Di Thiên tựa hồ quen thuộc hết mọi nơi trong căn nhà, hiện tại cô đang đứng trước cửa căn phòng cuối cùng, cũng là căn phòng sâu nhất ở tầng trên. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bên trong tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đều, cô ngạc nhiên nhìn xung quanh một lượt, đây là phòng của một đứa trẻ sao? Khắp nơi đều có những con búp bê bằng vải, thú nhồi bông cũng không thiếu. Nhưng do bỏ trống đã lâu bọn chúng đều hỏng hết cả rồi, bông cũng đã lòi hết cả ra khiến cô có một cảm giác kinh dị.
Mẹ nó, dạo này chắc hẳn xem phim kinh dị quá nhiều rồi a.
Không biết cảm giác từ đâu tới, Di Thiên phản ứng với hộc tủ gỗ lớn ở phía dưới cái đồng hồ, kì diệu theo phản xạ bước tới mở nó ra.
Nhìn thứ bên trong Di Thiên hít sâu một hơi, tâm trạng càng lúc càng khủng bố, trợn tròn mắt cô có cảm giác nguy hiểm cùng mãnh liệt sợ hãi xộc tới...
....
Mang theo tậm trạng như mối tơ vò bước ra khỏi căn nhà, Di Thiên như người mất hồn đi có chút không vững, miệng không ngừng lẩm nhẩm : "Không thể...chuyện này...tuyệt không thể!!".
Tại sao? Sai ở đâu? Tại sao a?
Cô vừa bước ra khu rừng không lâu liền nghe tiếng quát đầy ngạc nhiên của Quan Nhiên :
-Di Thiên, cô không chết?
Di Thiên mới hoàn hồn, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp hàng chục ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô. Cô thử bước lên một bước mọi người liền thức thời lùi càng xa. Di Thiên thở dài, cô biết ngay mà, họ phản ứng rất là bình thường, bất đắc dĩ cô mới xuất hiện ở đây.
Quan Nhiên càng lớn giọng, âm thanh có chút run run:
-Di Thiên, cô không phải là hung thủ chứ?
Lời vừa nói ra, tất cả đều im lặng, lẳng lặng nhìn Di Thiên đầy đề phòng, giống như chỉ cần cô vừa động bọn họ sẽ lao vào giết chết cô.
Quan Nhiên cười đầy thâm ý nhưng nhanh chóng làm một bộ mặt hoảng sợ:
-Sao tôi không nghĩ ra chứ? Mọi người có thấy trùng hợp không? Mỗi lúc xảy ra chuyện cô ta đều đang ở một mình.
Mọi người lại một trận sửng sốt, ngẫm nghĩ đều thấy lời Quan Nhiên nói đúng. Di Thiên thân thủ lợi hại, hôm qua cô ta đuổi theo bóng trắng thì ở đây hai nam sinh biến mất, trong rừng rậm có người chết thì cô ta đang ở một mình trong nhà. Hơn nữa lần đầu tiên cô ta cũng từ ngoài trèo vào sau đó phát hiện lũ cướp tất cả đều chết sạch.
Di Thiên thản nhiên nhìn mọi người đang hướng cô phát ra công kích mãnh liệt, cô có chút đau đầu, hình như lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ rồi nhỉ, hay do không đúng lúc đây? Hay là do số cô vốn đã là số con rệp.
Mọi người như có ý muốn tiến lên tấn công Di Thiên, cô cười lạnh, chỉ vì vài ba câu nói của Quan Nhiên đều kéo theo đồng tình rồi? Di Thiên cười lên ba tiếng, tiếng cười mang theo chua sót. Âm thanh băng lãnh hệt như lúc ra tay vì Nguyên Kỳ
-Các người nghi ngờ tôi? Được, bằng chứng đâu?
Cả đám lại trầm mặc, có chút chần chừ. Quan Nhiên thấy mọi người bất động liền gấp rút thúc giục:
-Mọi người như vậy còn chưa đủ chứng minh cô ta là hung thủ?
Mọi người bị ép giữa hai phe, không tiến được cũng không lùi được, không ai là không có lý. Di Thiên một thân con gái dù cho thân thủ lơi hại thì thế nào, làm sao giết hết được 16 tên đàn ông vạm vỡ, hơn nữa cô ấy cũng không thù không oán làm sao phải ra tay?
Cuối cùng mội nam sinh không nhịn được trực tiếp giơ cây về phía Di Thiên, miệng hét lên:
-Mặc kệ, trước cứ giam cô ta trước đi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Cả đám liền làm theo, đây là kế hay nhất lúc này, cả đám nhất trí tiến lên trói chặt Di Thiên, cô cũng không phản kháng, im lặng nhìn mọi người đem cô trói chặt.
Cái này gọi là thời thế bóp chết thiên tài đi? Tại sao cứ nổi bật hơn người khác đều bị ghen ghét? Xin lỗi, xã hội thối nát này vốn là như vậy. Thấp hơn người thì bị khinh, hơn người thì đố kị.
Hahaha! Cô muốn con mẹ nó trở về!! Nhưng là...không thể.
Di Thiên giương mắt nhìn Quan Nhiên hếch miệng cười khoái trá. Cô là một đặc công nhưng không có nghĩa cô không thể giết người, nhất là trong cái thế giới đầy hắc đạo này, một hai mạng người thì đã sao?
Mọi người trói cô một bên, đều có người thay thế canh chừng. Cũng không quá bạc đãi cô, đều chia đồ ăn thức uống cho cô, đối xử xem ra không tệ.
Nhưng cô biết đây chỉ là lợi dụng, bởi vì nếu cô không phải hung thủ thì người duy nhất có thể cứu họ...chính là cô.
Ngay lúc Di Thiên cúi mặt xuống, đột nhiên có một bạn nữ ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn cô có chút bất đắc dĩ:
-Xin lỗi, tôi tin cậu nhưng tôi không làm được gì.
-Không sao.
Di Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, với cô có người tin tưởng cũng đủ rồi.
Di Thiên ngay lúc này nắm bắt cơ hội, đem chuyện muốn hỏi nói ra.
-Cậu nghĩ xem những người đã chết có gì liên quan đến nhau.
Nữ sinh trầm mặc một chút, sau đó dịch sát vào hướng tai Di Thiên thì thầm:
-Thật ra...
Di Thiên cả kinh, không thể tin được nhìn nữ sinh, nhưng sau đó cô bật cười ha hả. Hướng nữ sinh thích thú nói:
-Cậu kể chi tiết một chút đi.
Nữ sinh cũng không keo kiệt liền theo khẩn cầu của Di Thiên. Càng nghe Di Thiên càng không thể tin được.
"Vậy là thế nào? Nếu vậy..."
Di Thiên nhìn lướt qua Quan Nhiên chợt rùng mình. Lại kề sát vào nữ sinh:
-Tối nay cậu lén cởi trói cho tôi một chút.
Nữ sinh ngạc nhiên nhìn cô, nhưng thấy ánh mắt kiên định của cô liền sợ hãi gật đầu, trong lòng vẫn còn do dự.
-Đừng lo, tôi sẽ không để bị phát hiện.
Di Thiên nói chắc nịch, nhìn nữ sinh mỉm cười. Nữ sinh vội vã gật đầu liền đi về phía đám học sinh kia. Di Thiên tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đám nhóc thấy cô ta quay lại liền nháo lên :
-Thế nào? Cô ta nói thế nào?
Nữ sinh liếc mắt một lượt liền mở miệng trả lời:
-Cô ấy nói "tự gây nghiệt phải trả giá".
Đây là những gì Di Thiên dạy cô nói.
Cả đám sửng sốt, có chút không hiểu hàm ý trong câu nói đó, nhất thời không khí im lặng. Không ai truy cứu nữa nhưng có thể nhìn ra bọn họ ngày càng bất an.
Xʚqm0Y