Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 80

Ta đột nhiên nảy ra ý tưởng này a~, cho nên viết ra cái PN này xen lẫn giữa truyện cho nó thêm phần hứng thú, giống như ăn cơm quen rồi giờ chuyển sang ăn thịt nha~~~




Cuộc sống khoái hoạt sau hôn nhân...

Một ngày nọ...

Di Thiên vừa mới bước ra từ phòng khách, sau khi coi xong một bộ phim đầy máu chó, kịch Quỳnh Dao bay tứ phía, yêu nhau liệt tâm liệt phế, ngược từ đầu đường đến xó chợ, một người vô tình lướt qua cũng bị xe đâm chết, y tá chăm sóc nữ chính còn bị một phát đạn xuyên tim, đến con thú cưng của nữ chính còn bị chết cháy, lúc coi xong cô chỉ muốn phun tào :

Đm, sao con nhỏ nữ chính không chết luôn đi cho nó lành!!! Xung quanh nó ai cũng chết mà sao nó sống hạnh phúc được hay vậy?!!!

Mắt thấy thân ảnh suất ca đang đứng trước tủ lạnh, khăn tắm quàng qua cổ, nước theo chân tóc chảy xuống mặt cùng cổ, khuôn mặt góc cạnh hiện rõ ra, hắn không mặc áo, làm lộ rõ cơ bụng săn chắc cùng làn da màu đồng mạnh mẽ, mắt thấy Di Thiên tới thì mỉm cười ôn nhu.

Di Thiên : "...Ông xã à, anh đang uống cái gì vậy? Bia hả?"

Sở Ngạo tay trái cầm một ly nước màu vàng nhạt, trông gần giống bia, Di Thiên nheo mắt lại nhìn cho rõ, là rượu ? Bình thường hắn toàn uống rượu vang thôi mà?

Sở Ngạo ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, mỉm cười đầy tà mị :

Sở Ngạo : Anh uống tăng lực... =))

Di Thiên : "Tăng lực?"

Di Thiên ngốc lăng nhìn hắn, Sở Ngạo lão đạo uy vũ cũng có ngày uống tăng lực? Chết tiệt, sao trước giờ cô không biết hắn bị bất lực nhỉ? Ông xã à, anh uống tăng lực cũng vô dụng, một giờ bất lực thì cả đời bất lực a~.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Sở Ngạo không khỏi phì cười:

-Em nghĩ xem, một thằng đàn ông, ban đêm uống tăng lực làm gì?

Di Thiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, như bừng tỉnh đại ngộ, bật lùi về phía sau, một tay ôm ngực một tay che mông, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Sở Ngạo.

-Anh đừng có mà mông đạnh...A, không, đừng có mà manh động!!!

Bình thường lúc hắn phát sốt đã muốn đem cô ăn đến thừa sống thiếu chết, còn chưa tới nửa cái mạng...Hôm nay còn bày đặt uống tăng lực này nọ lọ chai, bộ muốn giết cô luôn hay sao?

Sở Ngạo ánh mắt nhuốm một tầng dục vọng, tiến từng bước đến gần Di Thiên, nụ cười càng thêm tà ác lại càng quyến rũ.

Sở Ngạo : "Anh chỉ muốn nói là anh uống tăng lực..."

Di Thiên : "Ông xã, anh nói cái gì? Em nghe không rõ, anh uống bia hả, ahahaha..."

Sở Ngạo : "Anh nói, anh uống tăng lực là để...".


Di Thiên : "Ông xã, em chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả..."

Nhìn vẻ mặt muốn khóc đến nơi của cô, như thể hắn là loại quái vật gì đó vậy, ánh mắt đề phòng kia làm hắn suy nghĩ một chút, nếu cứ tiến tới thế này không ổn, đại não thiên tài lập tức vận động, Sở Ngạo bật cười:

Sở Ngạo : "Haha, anh đùa em thôi, thật ra..."

Di Thiên vừa thấy hắn cười liền thả lỏng, bình thường hắn đều trêu ghẹo cô như vậy nhưng thật sự cái gì cũng không làm, bây giờ hắn thoải mái thừa nhận làm cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, ma trảo của Sở Ngạo liền nắm được tay cô.

Di Thiên : "Thật ra...là anh uống cái gì vậy?"

Sở Ngạo : "Thật ra...anh đúng là uống tăng lực!"- Hắn cười đến mắt cũng thành hình trăng khuyết

Di Thiên : "Aaaaa,cứu mạng...cứu mạng a~..."

Lam Ưng sau khi thấy cảnh phu nhân đầu đội trời chân đạp đất không ngừng kêu cứu bị lão đại vác lên vai, thong thả đi về phía phòng ngủ thì tự giác tắt màn hình camera...Gì chứ chuyện vợ chồng người ta, quân tử chi giao, giao nhau đến quên trời đất gì đó, hắn một chút cũng không muốn biết!

...

Một ngày nọ...

Mỗ nữ nhân nào đó sau khi chiến đấu quên mình, tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Mở mắt ra không thấy bóng hình tên khốn khiếp nào đó, phẫn nộ trỗi dậy, làm xong việc cần làm, hùng hổ đạp cửa phòng ra ngoài.

-Phu nhân, lão đại có lệnh người chờ ngài về.

Một đám nữ hầu đứng khép nép, cung kính cúi đầu một bên, giọng điệu nghe không ra vui buồn nói.

Đm, còn tính kim ốc tàng kiều, nhốt bổn cô nương ở đây sao?

...

-Có việc?

Mỗ nam nhân ngồi ở bàn làm việc, hắn đang xem sổ sách, mí mắt cũng không thèm nâng lên, âm thanh băng lãnh nói chuyện với người vừa mới vào. Hoàng Ưng âm thầm lau mồ hôi, hướng Sở Ngạo bất đắc dĩ nói :

Hoàng Ưng : Lão đại, phu nhân vừa mới đốt biệt thự.

Sở Ngạo :À...rồi cô ấy có bị thương không?

Hoàng Ưng :...Không!

Sở Ngạo tiếp tục xem sổ sách, hoàn toàn ném việc này ra sau đầu. Hoàng Ưng vô lực đỡ trán, lão đại à, ngài cũng quá bá đạo rồi, cái biệt thự đó rất đắt tiền đó, chưa kể bao nhiêu vũ khí cùng thiết bị tân tiến đều ở đó, cái thái độ "ông đếch quan tâm" này là có chuyện gì đang xảy ra? Hắn biết ngay mà, từ lúc theo đuổi phu nhân còn ít biểu lộ ra ngoài, bây giờ cưới rồi thì biến thành thê nô một cây, sủng người ta đến tận trời luôn rồi!!!

...


Một ngày nọ...

Lam Ưng : Lão đại, Tử Duệ lại quấn lấy phu nhân!

Sở Ngạo : Ném y cho Mục Hàn Dương xử lí đi, tốt nhất là cút lâu một chút...

Lam Ưng :...Lão đại, tiểu thư của tập đoàn A thị muốn đánh phu nhân, nói phu nhân không biết liêm sỉ, khắp nơi câu dẫn nam nhân...

Sở Ngạo :... Đánh cô ta thành đầu heo đi, xử lí luôn đám ruồi bọ vây quanh phu nhân, cho chúng biết ai nên chọc và ai thì không.

Người ta dù gì cũng là con gái rượu của ông chủ tập đoàn lớn, ngài làm vậy thực sự ổn chứ?

Lam Ưng :...Nam sinh cùng lớp tỏ tình với phu nhân...

Sở Ngạo : Ném y vào hộp đêm của Vân Trà đi.

Lam Ưng hộc máu, ném vào hộp đêm của Vân Trà...có lẽ để nam sinh đó thắt cổ chết quách đi còn sướng hơn...

Lam Ưng :...Lão đại, phu nhân vừa mắt bang " bóng đêm"...

Sở Ngạo :...Đi chiếm rồi giao cho cô ấy ...

Lam Ưng miệng phun ra một búng máu...

Sở Ngạo :...A, còn nữa...hỏi cô ấy có vừa mắt Địa Ưng bang của chúng ta không, nếu được thì dâng lên cho cô ấy luôn đi!!!

Lam Ưng đáng thương sùi bọt mép bỏ mình...

...

Một ngày nọ ...

Hai bóng đen nhanh nhẹn xuyên qua những bức tường cao của biệt thự, lướt qua những dãy hành lang không chút khó khăn như thể nơi đây rất quen thuộc vậy, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, cả hai liếc mắt ra hiệu song lại dùng vân tay có sẵn nhẹ nhàng mở cửa ra, hai bóng đen nhanh chóng vọt vào phòng, nhìn nữ nhân ngủ đến thiên chân vô tà trên giường thì khẽ nhíu mày, sau đó một bóng đen đặt tay lên vai cô lay lay nhẹ.

Di Thiên rất nhanh thanh tỉnh, bình thường cô rất nhạy bén với sát khí, nhưng hai người vào đây không có chút sát khí nào lại di chuyển nhẹ nhàng, cô mở to mắt nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Một bóng đen nhanh mở miệng nhắc nhở :

-Mau thay đồ, chạy nhanh, em muốn hắn bắt cả lũ lại à?

"Hắn" ở đây đương nhiên ám chỉ Sở Ngạo, Di Thiên bừng tỉnh, dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ, thoắt cái hai bóng đen đi vào nhưng lại có ba bóng đen đi ra. Sau khi chạy được lên tàu đợi sẵn, cả ba thở hồng hộc, cởi bỏ thứ đang che mặt, ném sang một bên. Vân Trà tức giận, nhịn không được quát lên:

-Con bà nó, lũ đàn ông chết tiệt, giam giữ cả tuần liền, không cho chị em chúng ta có dịp gặp mặt...


Tôn Điệp Hạ ngồi phịch xuống, ánh mắt cũng ngập tràn ai oán:

-Nếu chị không giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận, làm tên cầm thú kia mất cảnh giác, dễ gì mà trốn được ra ngoài...

Di Thiên lau đi những vệt mồ hôi còn chảy xuống, nhìn về nơi vừa rời khỏi, thở phào một hơi, phẫn nộ lập tức bùng cháy:

-Mẹ nó, không phải lần trước chúng ta chỉ uống rượu say một bữa thôi sao, làm cái gì mà nhốt chúng ta ở trong nhà, chúng ta muốn công đạo, chúng ta phải đòi lại quyền công dân...

Từ ngày ba người các cô uống say nhèm một đêm, hôm sau ba tên đàn ông kia không biết uống lộn thuốc gì, nổi lên thú tính, giày vò cả đêm, sau lại đen mặt, nhốt luôn trong nhà không cho ra ngoài...

Vân Trà xoa xoa eo, không nhịn được chửi ầm lên:

-Tên khốn kiếp đó, hại bà ba ngày không xuống giường được, bây giờ eo còn đau đây này...

Di Thiên nước mắt đồng cảm lập tức tuôn rơi:

-Em cũng vậy, toàn thân như con cá mắc cạn, mà tên cầm thú đó còn không biết đủ...

Tôn Điệp Hạ trừng mắt nhìn hai người, nhất là Di Thiên:

-Nếu hôm nay không phải vừa vặn tên khốn nhà em có việc ra ngoài, bọn chị cũng sẽ không ngu mà lao đầu vào hang cọp.

Nhớ tới vài lần trước bọn họ còn chưa kịp tới gần phòng Di Thiên, đã bị Sở Ngạo phát hiện, lập tức đá ra ngoài, bản thân còn về chịu trận của hai tến khốn nào đó, đau nhức mấy ngày liền...

Cả ba ngước mặt lên trời thở dài, nếu không phải thời gian qua giả vờ ngoan ngoãn, làm một người vợ đúng mực, tỏ ra chán ghét mỗi lần "ông xã" nhắc tới hai người còn lại, thì bọn chúng còn lâu mới thả lỏng cảnh giác, còn lâu mới trốn thoát được.

-Bây giờ chúng ta đi đâu đây?

Di Thiên hai mắt sáng lên, cô là một người không chấp nhận ngồi yên một chỗ, đi đâu cũng phải nhìn đông ngó tây một lúc, mà hai người kia đều giống vậy, mới tạo thành một đám bạn thân như bây giờ.

Vân Trà hắc hắc hai tiếng, chỉ thẳng vào phía trước:

-Chúng ta sẽ đến Hawai trước nha.

Hai người còn lại đồng loạt vỗ tay, gì chứ tự do muôn năm, tự do vạn tuế, từ ngày mang danh "phụ nữ có chồng" thì đi đâu cũng không qua mắt nổi mấy tên đàn ông kia!!!

...

-Biết ngay là bọn họ không chịu an phận mà!!!

Từ Thịnh tức giận đấm một phát vào tường, nhìn tờ giấy để lại thông báo bản thân đi du lịch vòng quanh thế giới của vợ mình, gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói. Sau khi nhận được tờ giấy này, hắn liền cảm thấy không ổn, không để lỡ một giây nào, hắn chạy ngay đến biệt thự của Sở Ngạo, vừa đến nơi liền chứng kiến cảnh Sở Ngạo phẫn nộ mà đập gãy một cái bàn, Hoàng Ưng đồng dạng ánh mắt ngoan độc, tay siết chặt đứng một bên. ( Ta mới tiết lộ thêm một couple nữa nga~~~).

Hoàng Ưng hừ lạnh :

-Quả nhiên là giả vờ, cứ nghĩ cô ấy thông suốt, ngoan ngoãn làm một người vợ hiền, nên mới thả lỏng cảnh giác, lơ đãng một chút liền chạy lấy người!!!

-Ba người bọn họ chắc đang vui vẻ lắm-Từ Thịnh giọng điệu kìm nén, cứ nghĩ mấy ngày qua vợ "ngọt ngào" là tính kế hắn, làm hắn tin tưởng, hắn lại một bụng phẫn nộ.

Sở Ngạo mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt hắn toát ra vẻ ngoan độc, hiển nhiên giận không hề nhẹ, cuối cùng nở một nụ cười thực con mẹ nó ôn nhu:

-Về đi rồi biết, sẽ cho bọn họ không dám mơ tưởng đến việc trốn đi nữa!!!


Tốt nhất là vui vẻ đến đâu thì cố mà vui vẻ hết đi, nếu không...để bọn này bắt được thì sẽ khóc không ra nước mắt đấy.

3 tháng sau...

Di Thiên nằm phơi nắng ngoài bờ biển, nhìn Vân Trà với vẻ mặt nghi hoặc :

-Qua một đoạn thời gian rồi, sao bọn họ không có động tĩnh gì thế?

Vân Trà cũng cảm thấy lo lắng, cứ có cảm giác bình yên trước giông bão thế này, cô mới không tin lũ đàn ông âm hiểm kia buông tha cho bọn họ sớm vậy, liền lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Di Thiên cũng biết Vân Trà nghĩ gì, Sở Ngạo là người như thế nào cô còn không hiểu sao? Hắn thích nhất là vờn người khác đến chết, Di Thiên đột nhiên lo lắng cho tương lai tăm tối của mình, hi vọng lúc hắn bắt được...sẽ nương tay một chút a...

-Aa...

Một tiếng hét gần đó vang lên, Di Thiên với Vân Trà bật dậy, nhìn Tôn Điệp Hạ bị Hoàng Ưng vác lên vai, đi về phía này, cả hai cả kinh, liền biết thôi xong rồi, trong lòng thầm mặc niệm, vì mình thắp một nén nhang...

Sở Ngạo từ phía sau ôm lấy Di Thiên, thổi khí vào tai cô, mỉm cười ôn nhu hỏi:

-không chạy nữa sao?

Di Thiên đổ một trận mồ hôi lạnh, hắn cười rồi, cười rồi nha, mình xong rồi... hết rồi, hết cmn thật rồi!!!

Di Thiên quay người, hôn lên môi Sở Ngạo một cái, cười nịnh nọt lấy lòng, đôi mắt nai con chớp chớp:

-Ahaha, em cảm thấy, không nơi nào vui vẻ bằng nhà mình cả, mình về thôi anh...

Sở Ngạo híp mắt đầy nguy hiểm, mỗi lần hắn giận, bảo bối đều dùng chiêu này và hiển nhiên nó cực kì có hiệu quả, lửa giận tuy xẹp xuống không ít, nhưng hắn vẫn sẽ không bỏ qua dễ vậy đâu, phải cho cô một lần bị dọa sợ, sau này không dám rời khỏi hắn nữa...

Từ Thịnh bên cạnh bế bổng Vân Trà lên, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn, ánh mắt lạnh như băng quét tới làm Vân Trà run lên, hắn phun ra một câu:

-Em dạo này rãnh rỗi quá nhỉ, xem ra mấy lần trước anh chưa giáo huấn đủ, bây giờ liền tính luôn một lần đi.

Vân Trà thiếu chút nữa bất tỉnh, bình thường hắn chỉ cảnh cáo thì đã hai ngày không xuống giường được, bây giờ...chẳng lẽ một tháng không được nhìn thấy bình minh sao, trời ơi, ai đánh chết tên cầm thú này giùm đi a~~~~.

Hoàng Ưng vác Tôn Điệp Hạ trên vai, hướng Sở Ngạo còn đang tính kế trừng phạt Di Thiên thế nào xin về trước, Sở Ngạo gật đầu, giờ thì ai về nhà nấy đi, hắn cũng còn một đống dụng cụ chưa có thử qua, giờ thì có dip rồi...Di Thiên không hiểu sao rùng mình một cái.

Tôn Điệp Hạ trên vai Hoàng Ưng giãy dụa, không cam lòng hét lên :

-Tên khốn kiếp cầm thú nhà anh, anh không được đụng vào người tôi, nếu không...

-Xem ra em vẫn còn sức lực nhỉ, vậy là ông xã đây chưa đủ sức rồi, yên tâm đi, lần này nhất định làm em không còn sức mà chạy trốn nữa...

Tôn Điệp Hạ bị vẻ mặt đắc ý của hắn dọa cho im bặt, cô phải tìm cách trốn ra khỏi tên này, nếu không...cô cũng không dám nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp ấy nữa...

...

Cả ba mỗ nữ nhân nào đó, sau khi cầm thú đi khỏi mới dám bạo phát, hét lên đầy căm phẫn:

-Lũ tinh trùng thượng não...bà đây nhất định phải trốn đi lần nữa...A, ui,... chết tiệt, đau quá đi!!!

^u!,

Bình Luận (0)
Comment