He nhô, chap này hơi chóng vánh tí xíu. Mai mình viết tiếp chap mới đấy nhé, chăm chỉ thôi =3=
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó và cậu sải bước lên lớp.
Đi bên cạnh cậu, nó vẫn suy nghĩ về những cảm xúc kì lạ của mình tối
hôm qua và cả khi nãy. Nó chưa bao giờ cảm thấy thế này cả và nó cứ suy
nghĩ cho đến khi bước đến trước cửa lớp.
Vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế ” Ting “, một bóng đèn xuất hiện trong đầu nó.
Á à, hoá ra là thế! Nó hiểu vì sao mình lại như thế rồi. Cuối cùng nó cũng đã hiểu. Hoá ra đối với nó, cậu là như vậy, hoá ra cậu quan trọng
và có vị trí lớn trong lòng nó đến thế. Thế mà trước giờ nó không để ý,
nhất định phải nói cho cậu nghe mới được, nó không thể bỏ phí thêm thời
gian nữa.
Tò mò không biết phản ứng cậu ra sao, nó quay sang cậu – cái tên đang nằm ườn ngay cạnh nó mà chơi game – và mở miệng:
– Lãnh này, tao vừa phát hiện ra điều này, mày nghe tao nói nhé?
– Ừ! – Cậu chăm chú đánh con boss, lơ đãng trả lời nó.
– Mày có cất ngay cái điện thoại không thì bảo? Đã nói là chờ tao
với, mà cứ chơi trước là sao? Mà tao nghiêm túc đấy, chuyện quan trọng
lắm.
– Rồi, rồi, cất ngay đây, bà cô già. – Vừa thở dài, cậu vừa tắt điện thoại, quay qua nó, chờ đợi.
Nó vô cùng trang trọng nhìn cậu, không biết bắt đầu từ đâu, và rồi nó mở miệng trong vô thức:
– Lãnh à, hôm qua sau cái câu nói của mày í…..
– Ừ! – Cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang nóng
như lửa đốt. Đừng nói là nó hiểu ra và định từ chối cậu nha. Đừng có đùa nha!
– Tao không hiểu sao mà cảm thấy vui vui. Rồi sáng nay, khi mà, ừm,
tên gì í nhỉ, thôi, khi mà có đứa nói thích mày tao tự nhiên lại thấy
khó chịu vô cùng. Tao suy nghĩ nãy giờ đó và đã nghĩ ra rồi.
Cậu nuốt trọn từng câu nó nói, cảm thấy hạnh phúc và hân hoan vô
cùng. Nó đang tỏ tình với cậu kìa, thế mà nãy cậu còn lo chơi game nữa
chứ. ” Trời ơi, nói tiếp đi chứ, đừng để người ta chờ chứ “, trong lòng
cậu gào thét câu này hàng nghìn lần, ánh mắt mong chờ nhìn nó.
– Trước giờ, mày luôn rất quan trọng với tao, tao biết rất rõ điều
đó. Nhưng đến hôm nay tao mới biết, mày không chỉ quan trọng mà là vô
cùng quan trọng, vị trí của mày trong lòng tao rất là lớn. – Nó thấy cậu cười toe toét, mắt thì sáng long lanh, như kiểu con cún í. Nó nói những lời này chắc cậu vui lắm, thật may vì nó đã quyết định đúng.
Cậu mừng không để đâu cho hết. Tuy là cậu trông thật thất bại khi để
nó tỏ tình, nhưng không sao cả, chỉ cần nó yêu cậu là cậu đồng ý tất.
Đang định ôm nó vào lòng và gào lên rằng nó là của cậu thì câu nói tiếp
theo làm cho cậu cứng đờ người.
– Mày không chỉ là đứa bạn thân của tao, mà là gia đình của tao. Không đứa bạn nào có thể sánh được với mày. Tuy nhiều lúc tao
có hơi mất nết tí, nhưng đó là cách thể hiện tình cảm của tao. Mày đừng
để bụng nhé! Với cả mãi là bạn nha? Công nhận hôm nay tao sến ghê, mà
thôi, chỉ lần này thôi mà. – Liệu có phải nó nhìn nhầm hay không? Mà sao thấy trong phút chốc, nhìn cậu có vẻ thất vọng như thế.
– Chỉ thế thôi à? – Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi nó. Chỉ mong là nó vì lo lắng mà nói năng không rõ ràng.
– Chứ còn gì nữa?
– Mày chỉ muốn nói tao là đứa bạn cực kì thân của mày?
– Và là gia đình của tao nữa. Mày, bố Huy và mẹ Linh. Một gia đình 6 người, hô hô.
– Chỉ có từng đó?
– Sao mày hỏi lại hoài vậy? Mà đúng là đơn giản, chỉ cần suy nghĩ tí
là ra, tao ngưỡng mộ tao quá. Thế mà tao cứ lo lắng và cảm thấy kì lạ từ tối hôm qua tới giờ.
– Tao có cần phải nhét mấy quyển tiểu thuyết và mấy bộ phim Hàn của mẹ vào đầu mày không? – Cậu nghi ngờ, không biết đầu óc nó rốt cuộc là chứa cái gì? Chuyện bình thường thông minh lắm
mà?
– Ơ, sao lại?
– Heo thì đúng là heo mà. Chả thể thông minh được, hầy! – Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cậu rất vui vẻ. Vì cậu đã biết được tâm ý của nó, giờ chỉ còn tìm cách để nó hiểu được là nó thích cậu. Chứ đùng một phát mà tỏ tình với nó, chỉ sợ là doạ nó chạy mất.
– Thằng…. – Nó hung dữ nhìn cậu, vừa định xổ cho một tràng thì giáo viên vào.
Sau khi ổn định, Minh Thiên đồng ý cho cả lớp ngồi chơi, miễn là đừng quá ồn ào. Vì trong mấy ngày này, có gì để làm đâu, bọn nó cũng lớn và
học trường này bao năm rồi, cần gì kiểm tra, giải thích.
Hai đứa nó, ôm điện thoại, hí hửng chơi game.
Minh Thiên nhìn nó, muốn đổi chỗ hai đứa nó cực kì, nhưng anh biết như thế thì cả Băng Du cũng sẽ không vui.
Nhìn thêm một lúc, Minh Thiên lấy điện thoại ra.
” Trưa nay đi ăn với anh nhé? ” – Anh nhắn tin cho nó.
Đang chơi game say sưa, nhìn thấy tin nhắn, nó đang định nhắn lại ”
Nhầm số rồi anh ới! “, nhưng không biết nghĩ gì mà nó lại ngẩng lên nhìn anh. Thấy anh đang nhìn mình, tay còn cầm điện thoại, nó hiểu ra.
” Vâng, tiện thể qua tham quan nhà anh luôn cho nóng. Để em nói với Lãnh để nó chuẩn bị. ”
” Không không, đừng rủ Lãnh! ” – Minh Thiên vội nhắn lại.
” Tại sao ạ? Càng đông càng vui mà. -0- ”
” Em cũng biết là Lãnh không thích anh lắm mà. Nên hôm nay hai anh em mình đi thôi, lần sau rồi rủ Lãnh cùng cô chú luôn! ^^ ”
Nó quay qua nhìn cậu, cậu đang tập trung chơi game và vui mừng vì
biết nó thích mình nên cũng chả quan tâm thế giới đang xảy ra chuyện gì.
” Vâng! Anh nhớ đãi em món gì ngon ngon đấy nhé! Nhớ đấy! >.
Và rồi ai làm việc nấy.
Được một lúc thì nó ngủ. Bấy giờ, trong cái lớp chuyên Anh ấy, xuất hiện tình cảnh nàng công chúa ngủ giữa ánh mắt âu yếm của bao chàng trai.
Gương mặt nó ngủ nhìn như thiên thần, lâu lâu còn chép miệng.
Cậu nhìn mấy thằng trong lớp, khó chịu, rồi nhìn thấy Minh Thiên thì lại càng khó chịu. Cầm cái áo khoác trùm lên đầu nó, nhận được những ánh
mắt đầy sát khí, cậu chỉ nhún vai:
– Che ánh sáng lại cho Du dễ ngủ thôi mà.
Nghe câu đó, mọi người cũng không biết nên nói lại thế nào, đành quay
đi.
Đám con gái nay lại càng ganh ghét nó, đặc biệt là Lê Hoàng Oanh, nhỏ
nhìn chằm chằm hai đứa nó, mặt đanh lại, ” Rốt cuộc thì nó có gì hơn
mình chứ? Chẳng phải là còn không bằng 1 góc của mình sao? “, vừa nghĩ,
Hoàng Oanh vừa lôi phấn ra, đánh lên mặt.
Nó ngủ cho đến khi chuông reo báo giờ về. Vừa tỉnh dậy thì nhận được tin nhắn của ” Ông Trời “.
” Anh chờ em dưới nhà xe nhé! ”
Đang suy nghĩ nên nói với cậu thế nào, thì cậu đã ló đầu ra từ sau vai
nó, mày nhăn lại:
– Thằng nào đấy?
– Là anh Thiên. Trưa nay tao đi với anh Thiên, mày về nhà 1 mình nhé.
– Tao không đi cùng được à?
– Mày với anh Thiên không hoà hợp mà! Đi chung, hai người sẽ mất hứng
đó. Tí về tao mua quà cho!
– Nó cười cười, nháy mắt với cậu.
– Nhất quyết không cho tao đi?
– Đâu phải là tao không cho! Mà là nghĩ cho mày và anh Thiên mà. Anh
Thiên cũng nói bữa nào sẽ mời cả nhà mình dùng bữa đó. Đến lúc đó, mày
hãy thân thiện với anh Thiên một chút. Mày như thế anh Thiên buồn lắm.
– Một câu anh Thiên, hai câu anh Thiên, câu nào cũng nói tốt cho hắn.
Hừ, không muốn tao làm kì đà thì nói đi, dài dòng làm gì.
– Người xưa có câu : ” Khôn ba năm, dại một giờ. ” quả không sai. Cậu vì ghen mà đã lỡ miệng nói ra một câu không dễ nghe tí nào.
Vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, nhìn mắt nó mở to, cậu càng thấy tội lỗi, vội xách cặp bỏ đi.
– Ơ, này!
– Nó chả hiểu, bỗng dưng cậu nổi điên cái gì chứ.
– Thôi, chắc phát tiết rồi sẽ lại bình thường như mọi hôm thôi. Tí về
nịnh nó vài câu là được í mà.
– Nó lẩm bẩm, rồi đeo balô, bước xuống nhà xe.
Vừa thấy nó, Minh Thiên cười, mở cửa ghế trước, đợi nó vào rồi về chỗ và bắt đầu khởi động xe.
Cậu đứng ở cổng trường, nhìn hai người mà cảm thấy khó thở. Cậu đã bớt
giận rồi, kiềm chế được rồi. Thay vào đó là cảm thấy đau lòng và áy náy
vì những lời nói của mình vừa rồi. Cậu thật là, đã biết được tình cảm
của nó rồi mà….
Nghĩ vậy, cậu vội lấy điện thoại ra, gọi cho nó, định bụng xin lỗi và
nói nó thoải mái đi chơi đi, cho nó yên tâm. Ai dè, vừa gọi, cậu đã trở
nên điên tiết.
” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được. Xin quý
khách vui lòng gọi lại sau. ”
Được lắm, vừa ngồi lên xe là đã tắt máy. Nó ngon quá rồi. Tốt lắm, cậu
sẽ không xin lỗi nó nữa, cậu sẽ giận nó, sẽ lơ nó, cho nó biết mặt.
Mặt tối sầm, cậu bắt đầu bước về nhà.
Vừa đi được vài bước, một giọng nói vang lên:
– Nhà mình cũng ở hướng đấy, đi chung nhé!
– Hoàng Oanh, chứng kiến cảnh nãy giờ, trong lòng thầm vui vẻ, thừa nước đục thả câu.
– Tránh xa tôi ra!
– Đi, mình đi cùng cậu! Mình biết tâm trạng cậu đang không tốt, có người đi cùng sẽ đỡ hơn đó.
– Nhỏ vẫn cứ tiếp tục dai dẳng, cố gắng đi sát
cậu.
– Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, đừng bao giờ lại gần tôi và cả Băng Du.
Đừng để tôi phải nổi điên lên. Tránh xa tôi ra!
– Băng Du, Băng Du, Băng Du, nó thì có gì hơn mình? Cậu thấy không? Nó
đi cùng thầy Minh Thiên kìa, mới ngày thứ 2 nó đã quyến rũ thầy rồi. Nó
chính xác là một con hồ ly. Đến cả thầy giáo mà cũng không tha. Nó có
quan tâm gì đến cậu đâu.
Cậu cứ bênh nó làm gì? Chỉ là một con nhỏ lẳng
lơ mà thôi.
Cậu dừng bước, quay qua phía Hoàng Oanh, ánh mắt sắc bén, khiến đối
phương cảm thấy sợ hãi.
– Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút! Tôi đang rất kiềm chế để không đánh cậu
đấy. Cậu cứ thử nói thêm một câu nữa xem. Cút ngay!
Hoàng Oanh biết mình quá lời, liền biết điều mà chạy đi, ác cảm với Băng Du đã tăng lên không ít.
Cậu đứng tại chỗ, lấy lại bình tĩnh. May cho Hoàng Oanh là đang ở ngoài
đường có người nên mặt vẫn còn an toàn. Thật là, dù có giận nó đến thế
nào, nhưng nghe người khác nói một câu không hay về nó là cậu nổi điên
ngay tức khắc. ” Yêu, chính là tự mua dây trói buộc mình. “, cậu đã thấm câu nói này rồi.
Cười nhẹ, cậu bước về nhà.
Còn nó, ngồi trong xe của Minh Thiên, chợt nhớ ra là chưa báo bố mẹ, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình tối thui, sực nhớ hôm qua không sạc, sáng
nay lại còn chơi game, không hết pin mới là chuyện lạ. Thật là xui xẻo!
Định quay sang mượn điện thoại Minh Thiên thì anh thông báo:
– Em không cần lo đâu, anh đã báo cho cô chú rồi!
– Vâng! Anh mau lẹ ghê!
– Ha ha, quá khen rồi! Đúng rồi, em muốn đi ăn cái gì thì chỉ chỗ đi,
anh mới về, mù đường luôn. Hay là….có muốn ăn đồ anh nấu không?
– Anh? Nấu ăn á? Thôi đi, hôm nay không phải Cá tháng Tư đâu! – Nó bĩu
môi, tỏ vẻ khinh thường.
– Ơ, đừng có coi thường anh. Hơi bị ngon đấy nhé. Không tin thì thử đi.
Dở là đi ra ngoài ăn liền.
– Được, thế thì để thử tay nghề của anh.
– Vậy ghé vào siêu thị thôi!
Hai người ghé vào cái siêu thị trên đường. Lựa không biết bao nhiêu là
đồ. Chủ yếu đều là đồ ăn vặt của nó. Nó miệng nói, tay lia lịa bóc đồ
quăng vào xe. Anh nhìn nó, ánh mắt ôn nhu, tràn đầy yêu thương.
Xong xuôi, nó và anh tính tiền rồi về nhà.
Trong khi đó, bạn nam chính, mặt mày hầm hầm mở cửa, bước vào nhà:
– Chào bố mẹ, con mới đi học về. Con không đói, nên tí nữa bố mẹ cứ ăn
đi, không cần gọi con.
– Nói rồi bước thẳng lên phòng.
Hai vị phụ huynh kia nghe vậy, cũng chả hỏi han gì, Trúc Linh ngay lập
tức lôi điện thoại ra gọi cho Kỷ Vân:
– Ừ, nó về rồi. Mặt mày kinh khủng lắm. Còn tuyệt thực nữa cơ. Tiểu Du
thật là có tài! Mà tao chưa có nấu cơm, qua nhà mày ăn ké nha!…..Ok, tao qua ngay đây. – Cúp máy, Trúc Linh quay sang chồng.
– Anh ơi, đi thôi,
anh Hoàng cũng vừa về nhà đó.
– Ừ.
Và thế là 4 vị phụ huynh vui vẻ để mặc đứa con trai yêu quý tự kỉ một
mình trên phòng.
Về phía nó, hiện tại nó đang ngồi phòng khách và ôm đống đĩa game của
anh, ngồi chơi từng cái một.
Trong bếp, anh đang xào xào nấu nấu, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn nó,
tưởng tượng ra viễn cảnh sau này. Anh vẫn còn cơ hội, thật là may quá!
Ngày đó, anh cũng chả muốn về Mĩ đâu. Nhưng vì ông nội đột ngột bị đau
tim mà mất, bố anh phải về tiếp quản công ty mà ông nội đã gầy dựng nên, vì cả hai chú, em trai bố, đều theo đuổi sở thích riêng của mình, không ai muốn tiếp quản công ty cả.
Lúc đi, anh tiếc nuối nhất là việc phải xa nó. Và cũng không ngờ tới, dù bao nhiêu năm, mỗi ngày anh vẫn nhớ tới nó và đã thích nó bao giờ không hay.
Bố mẹ anh hứa, khi anh tốt nghiệp đại học xong sẽ cho anh làm gì tuỳ
thích. Đó cũng là lí do anh cố gắng học thật tốt và tốt nghiệp đại học
khi chỉ mới 20 tuổi, với cái bằng thạc sĩ trong tay. Anh muốn nói chuyện với nó, muốn được thấy nó chứ không chỉ đơn giản là qua điện thoại nên
đã nhịn bao nhiêu năm, không liên lạc với nó.
Và đến bây giờ, anh lại được gần nó, anh cứ ngỡ như là mơ.
Tình yêu thật kì lạ. Không gặp mặt, không nói chuyện, nhưng mỗi ngày anh đều nhớ đến nó và ngày càng thích nó, yêu nó nhiều hơn.
Lòng người quả là thứ khó đoán nhất.
Người chơi game, người nấu ăn, thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu,
không khí giản dị mà ấm áp vô cùng.
Đến 11h30, mọi thứ được bày ra bàn.
– Rửa tay ăn cơm nào, tiểu Du. – Anh gọi nó một cách thân mật.
– Vâng ạ.
– Nó đứng dậy chạy đi rửa tay rồi ngồi vào bàn.
Bao nhiêu là món bày trên bàn. Món nào trông cũng ngon và….món nào cũng
là món nó thích. Khẩu vị của nó khi nhỏ cho đến bây giờ đều không đổi.
Nó cảm động, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ, nhìn anh:
– Đã lâu lắm rồi, mà anh vẫn còn nhớ em thích ăn gì sao?
– Nó là đứa cực kì dễ cảm động, mà cứ cảm động là rất dễ rơi nước mắt. May mà nó kiềm
chế được, không khóc bây giờ. Nếu không thì anh sẽ nghĩ nó sến súa mất.
– Món em thích đương nhiên anh phải nhớ.
– Anh à, cảm ơn anh!
– Nó cười, mắt long lanh, toả ra ánh hào quang chói loá.
– Không có gì phải cảm ơn cả. Sau này em sẽ hiểu vì sao anh như vậy.
Nào, ăn đi kẻo nguội.
Nó nghe anh giục thì cũng không quan tâm lắm đến câu nói trước. Gắp một
miếng đậu phụ nhồi thịt lên miệng, cắn một miếng nhỏ, nó mở to mắt, dừng nhai, nhìn chằm chằm miếng đậu phụ.
Anh nhìn nó, nghĩ là không hợp khẩu vị, đang lo lắng. Ai dè, vừa lo
lắng, đã thấy nó liền bỏ phần đậu phụ còn lại vào miệng nhai nhồm nhoàm, rồi gắp lấy gắp để mấy miệng đậu phụ vào bát.
Anh bật cười, tướng ăn của nó vẫn dễ thương như thế! ( Zugaikotsu : Dễ
thương thật á? -0- )
Nghe tiếng anh cười, nó ngẩng đầu lên, dơ ngón tay cái rồi nói:
– Duyệt!
– Nãy còn có người khinh thường anh đấy!
– Là ai thế nhỉ? Đứa nào mà mất nết vậy? Em mà biết em cho nó chết.
Và cứ như vậy, vừa ăn vừa nói, một bữa cơm tràn đầy vui vẻ và tiếng
cười.
Đến lúc ăn xong, nó đòi rửa bát, anh không cho, bắt nó ra phòng khách.
Nó nhất quyết không đi, không còn cách nào khác, anh đành để nó rửa cùng mình.
Hai người vừa rửa vừa đùa giỡn. Tiếng cười vang vọng.
Ông trời thật bất công mà, hai người đến cả rửa bát trông cũng thật đẹp
như thế. Người đẹp quả là làm cái gì cũng đẹp.
Xong xuôi hai người ra phòng khách, cùng nhau chơi game.
– Hôm nay cảm ơn anh lắm lắm! Bữa sau em sẽ cho anh thưởng thức tài nấu
ăn tuyệt đỉnh của Phạm Băng Du!!! Gordon Ramsay còn phải gọi em là sư
phụ nữa cơ.
– Nó bốc phét không biết ngượng mồm.
– Được, được, nhớ nhé, anh chờ đến ngày đó.
Hai người chơi thêm một lúc rồi anh đưa nó về. Một buổi trưa tuyệt vời
cho đến khi nó về tới nhà.