116. Chương chuyển tiếp
Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc với Hầu Mạch ăn sáng tại nhà họ Hầu, cậu đứng dậy thay quần áo trở về ký túc xá, định đến sảnh tiệc đặt trước để tìm bọn Nhiễm Thuật.
Vừa thay xong quần áo, cầm áo khoác bước ra, liền thấy Hầu Mạch mặc áo sơ mi xanh trắng đi vào.
Cái áo sơ mi này là do Hầu Mạch cố ý năn nỉ Tùy Hầu Ngọc mua trên mạng.
Cậu cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng của mình, rồi nhìn về phía Hầu Mạch, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Anh đang cố tình đấy à?”
“Ừ, đồ đôi.” Hầu Mạch nở nụ cười thò tay kéo tay của cậu lôi cậu ra ngoài cửa: “Xe của nhà Tang Hiến tới đón, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng tới đi cùng với chúng ta.”
Sau khi lên xe nhà họ Tang phái tới thì họ thấy Lữ Ngạn Hâm rõ ràng cũng ở trên xe.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống, Hầu Mạch vươn người qua thắt dây an toàn cho cậu, cùng lúc đó Đặng Diệc Hành đưa qua một cái hộp, nói: “Ngọc ca, tôi với Thẩm Quân Cảnh mua quà cho cậu.”
Gia đình Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đều bình thường, cả hai sợ không không đủ tiền mua mỗi người một món nên chung tiền mua như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Cậu đưa tay ra nhận, nói: “Cảm ơn các cậu.”
Sau khi mở nó ra, cậu thấy đây là một cây vợt tennis.
Đặng Diệc Hành vịn ghế nói: “Tôi thấy cậu không có vợt dự phòng nên cùng huấn luyện viên Vương thương lượng một chút. Tôi chọn nặng hơn so với cây trước đây, thích hợp hơn cho cậu, cậu sẽ cần đến nó đấy.”
Cậu lấy ra suy nghĩ một chút, nhìn cái vợt tennis màu vàng và cảm thấy hơi to.
Thẩm Quân Cảnh tranh thủ quảng cáo: “Cái này tuyệt lắm đấy, còn có thể phát sáng nữa cơ.”
Hầu Mạch nghe xong thì bật cười: “Ngọc ca, có phải ánh mắt của anh tốt hơn so với bọn trai thẳng này đúng không?”
“Ừ, sự tài giỏi của anh đều nhờ vào sự giúp đỡ của đồng đội.” Tuỳ Hầu Ngọc nở nụ cười: “Nhưng mà cũng tốt, dùng buổi tối chói mù mắt người đối diện luôn.”
Lúc này Lữ ngạn Hâm cũng đưa một cái hộp trong tay ra. “Đây là quà của tôi.”
Sau khi cậu nhận lấy, Lữ Ngạn Hâm còn đặc biệt nhắc nhở: “Tôi khuyên cậu sau khi trở về rồi hãy mở ra.”
Cậu quay đầu nhìn về phía Lữ Ngạn Hâm, lại càng thêm tò mò, liền mở ra ngay tại chỗ trước, đầu tiên lấy ra một đôi còng tay.
Chiếc còng tay này chắc chắn không phải là còng tay nghiêm chỉnh, ít nhất là cậu chưa từng thấy qua cái còng tay nào có ren.
Cậu lại tiếp tục mở ra, bên trong có một một bờm tai mèo, còn có một cái vòng có chuông ở cổ.
Cậu nhịn không được nhìn về phía Lữ ngạn Hâm, lại nhìn về phía Đặng Diệc Hành, hỏi: “Các cậu đều chơi lớn như vậy à?”
Lữ Ngạn Hâm quả nhiên không phải cô gái bình thường, đến cả món quà đều rất trưởng thành.
Đặng Diệc Hành cũng ngẩn ra, trợn mắt há hốc mồm nói: “Tôi cũng là lần đầu thấy…”
Sau đó liền nuốt nước miếng một cái ực.
“Không, không, tôi không thích, nhưng mà tôi nghĩ là các cậu cần dùng.” Lữ Ngạn Hâm đột nhiên nở nụ cười: “Hehehe” liên tục, không biết trong não đang nghĩ gì.
Hầu Mạch nhìn nhìn một chút, tay lấy ra một cái dây lụa, hai đầu rất bình thường, đoạn giữa là ren. Hắn nhìn qua một hồi cũng không biết cái đồ chơi này để làm gì, vì vậy hỏi: “Cái này dùng như thế nào? Buộc tóc à?”
Lữ Ngạn Hâm ho khan hai tiếng, giải thích: “Để bịt hai mắt cậu lại đấy.”
“À… cái ren ở chính giữa này che mắt đúng không?” Hầu Mạch nói, tay cầm dây lụa làm bộ giờ trước mặt Tuỳ Hầu Ngọc nhưng lại bị Tuỳ Hầu Ngọc đẩy ra rất nhanh.
Đồ vật bên trong rất phong phú, nào là dây da, nào là trói chân, trói eo cơ đấy.
Tuỳ Hầu Ngọc nhìn lại mấy lần sau đồ ném về lại trong hộp, nói: “Cảm ơn, tương lai Đặng Diệc Hành có đi buộc ga-rô chi phí tôi sẽ trả hết.”
Lữ Ngạn Hâm cười ha hả, không đầy một lát gương mặt cũng đỏ lên, nói: “Được rồi, xong việc rồi, tôi thực sự cũng hơi xấu hổ mà.”
Đặng Diệc Hành cũng nói: “Ừ đừng nói cái này nữa, nói chung hai người tự quay về rồi mở, hai người cứ bí mật từ từ nghiên cứu nha, khiến cho bạn gái tôi ngượng hết cả lên rồi.”
Hầu Mạch nhìn Đặng Diệc Hành như gấu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà cô ấy không biết xấu hổ hay sao mà còn tặng? Tao bao nhiêu tuổi cô ấy chả nhẽ không biết à? Cái thứ đồ chơi này đưa cho bọn tao không phải là làm bọn tao thêm lo lắng hay sao?”
Lữ Ngạn Hâm vừa xấu hổ lại vừa muốn cười, xoắn xuýt không tả được.
Hầu Mạch cuối cùng cầm quà giúp Tuỳ Hầu Ngọc, nói: “Thật ra thì cái thứ đồ chơi này nên đưa cho Tang Hiến, có lẽ anh ta sẽ thích hơn.”
Tuỳ Hầu Ngọc liếc nhìn Hầu Mạch, nhíu mày hỏi: “Sao cậu biết được anh ta thích mấy cái này?”
“À… cái đó… Đặng diệc Hành biết mà.” Hầu Mạch hoạ thuỷ đông dẫn* nói.
*Raw: 祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông.Giang Đông chỉ sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là: 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về.Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở.Vì thế, “Di họa Giang Đông” ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.Đặng Diệc Hành liên tục xua tay: “Tôi không biết gì đâu!”
Hầu Mạch chỉ có thể ghé vào tai Tuỳ Hầu Ngọc nhỏ giọng giải thích: “Bọn anh có cùng nhau xem qua phim kia, anh ta xem toàn mấy thứ… còn khoanh tròn lại nữa em biết không?”
“À thế à, xem có hay không?” Tuỳ Hầu Ngọc dài giọng hỏi.
Ánh mắt Hầu Mạch mông lung: “Cũng bình thường thôi.”
“Nam nữ hả?”
“Chỉ là … lúc anh nhìn thấy tệp lưu trữ của Tang Hiến thì lẽ ra phải đoán được giới tính của anh ta rồi. Nhưng lúc anh ta với Nhiễm Thuật bên nhau anh còn vẫn ngạc nhiên, không phải anh bị ngu đâu nhỉ?” Câu trả lời còn phải quanh co lòng vòng.
Tuỳ Hầu Ngọc trợn tròn mắt.
Hầu Mạch chỉ có thể dùng ngón tay trượt theo ngón tay Tuỳ Hầu Ngọc, bị cậu đá mấy cái mới chịu rút tay lại, nhận thấy cậu có hơi mệt nên vội vàng buông ra.
Khi đến sảnh tiệc mà họ thuê, mấy người vừa đi ra liền bị Nhiễm Thuật phun bọt*.
*Mấy chai xịt ra sợi dây lúc sinh nhật ý.Tuỳ Hầu Ngọc trên đầu đầy những mảnh vụn màu, trên vai có dải ruy băng, lạnh lùng liếc Nhiễm Thuật một cái.
Biết ngay mà, ngay cả khi không đến một nơi đặc biệt ồn ào, chỉ cần có Nhiễm Thuật thì nơi đó vẫn sẽ ồn ào.
Lữ Ngạn Hâm vừa đến liền ôm Tô An Di không buông, bộ dạng kia rõ ràng không phải đến dự sinh nhật cậu mà là đang tìm cơ hội gặp mặt với Tô An Di.
Ngải Mộng Điềm cũng đi theo nói với Tuỳ Hầu Ngọc: “Sao cậu nói cong liền cong thế? Lúc đầu tôi nghe bọn họ nói cũng còn tưởng bọn họ nói giỡn đó.”
“Sau khi quen cậu thì thích anh ấy.” Tuỳ Hầu Ngọc không quan trọng trả lời.
“Cũng may là cậu với Hầu Mạch quen nhau, tôi có thể nói với người khác là do cậu cong.”
“Hừ…”
“Nhưng mà… tại sao từ nam thần tốt đẹp lại biến thành chị em tốt vậy?”
Tuỳ Hầu Ngọc dừng động tác lại nhìn về phía Ngải Mộng Điềm, nhíu mày nhịn không được mở miệng: “Cậu là chị em với ai?”
“Với tiểu 0.”
Trong nháy mắt Tuỳ hầu Ngọc sôi máu lên phản bác: “Tôi làm cậu ta đấy!”
“Chị em thì chính là chị em, cậu nhìn Nhiễm Thuật còn tự nhiên thế mà.” Ngải Mộng Điềm chỉ chỉ Nhiễm Thuật.
Sau khi Tang Hiến với Nhiễm Thuật yêu nhau thì vô cùng tự nhiên, còn bắt đầu kêu nhau là ông xã rồi.
Tuỳ Hầu Ngọc không gọi được, bình thường cũng chỉ kêu họ tên đầy đủ của Hầu Mạch.
“Tôi khác với cậu ấy.” Tùy Hầu Ngọc kiên định nói.
“À… được rồi, chúc mừng sinh nhật, nam thần!” Ngải Mộng Điềm nói, đưa quà bằng cả hai tay.
Nhiễm Thuật lại gần nhìn lén quà của Tuỳ Hầu Ngọc, thấy là tai nghe đôi, cảm thấy không có ý nghĩa gì bèn chống tay ngồi cạnh quầy bar, nhỏ giọng thăm dò Đặng Diệc Hành: “Ài, Đặng Diệc Hành, sinh nhật của Tang Hiến là ngày nào vậy?”
Đã hẹn hò được vài tháng rồi mà vẫn không biết sinh nhật bạn trai, hành động này của Nhiễm Thuật rất đáng lên án.
Đặng Diệc Hành vừa lúc đang cầm ly đồ uống cho Lữ Ngạn Hâm, trả lời: “Là ngày 11 tháng 1, đặc biệt tốt, dễ nhớ lắm đúng không?”
“Ừm, đúng là rất tốt…” Nhiễm Thuật lầm bầm xong kinh ngạc hỏi: “Qua rồi à? Sao không thấy mấy cậu tổ chức sinh nhật cho anh ấy?”
Đặng Diệc Hành lấy đồ uống xong, đang cầm ly thì trả lời: “Từ sau khi Đại sư huynh không tổ chức sinh nhật thì Tang Hiến cũng theo giống vậy.”
Tuỳ Hầu Ngọc chỉ là đứng bên cạnh nghe, đột nhiên thấy không đúng, hỏi: “Hầu Mạch không tổ chức sinh nhật sao?”
Đặng Diệc Hành gật đầu: “Lúc sinh nhật nó, bọn tôi muốn nói cũng không dám nói ra. Chỉ cần nói thì trong cái chớp mắt dáng vẻ tươi cười bình thường của nó sẽ đột nhiên biến mất. Tang Hiến cũng giống vậy, đã nhiều năm không có tổ chức sinh nhật rồi, thời gian qua dần dần bọn tôi cũng không để ý nữa.”
Tuỳ Hầu Ngọc hoảng hốt: “Còn năm nay thì sao?”
“Năm nay bọn tôi cũng không biết nữa. Liệu có khác đi vì sự xuất hiện của cậu không? Nhưng tôi vẫn nghĩ nó vẫn không muốn quá phiền phức… Tôi đoán nó chỉ muốn dành thời gian với cậu mà thôi.”
Nhiễm Thuật nhìn bọn hắn, tò mò trợn mắt hỏi: “Chuyện gì thế? Có gì bí mật mà tôi không biết à?”
Tùy Hầu Ngọc không vui đáp: “Hỏi chồng cậu ấy.”
Nhiễm Thuật im lặng, quay đầu đi tìm Tang Hiến, dính lên cánh tay anh, quấn quýt nói gì đó với anh.
Tang Hiến cúi đầu nhìn Nhiễm Thuật, sau đó quay đầu nhìn về bọn Tuỳ Hầu Ngọc, cuối cùng cũng đồng ý với Nhiễm Thuật về nhà sẽ kể lại.
Tuỳ Hầu Ngọc đã bị người khác rất nhanh túm qua bắt cắt bánh và cầu nguyện, mọi người cũng không bàn tán về đề tài này nữa.
Chắp tay lại, nghe những người này hát một bài hát sinh nhật, cậu đột nhiên cảm thấy sinh nhật này thật náo nhiệt.
Cậu vẫn nhớ lần sinh nhật trước cũng ở chỗ này, chỗ thân quen sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn hơn.
Tuy nhiên, Nhiễm Thuật và Tô An Di là những người duy nhất tổ chức sinh nhật cho cậu.
Năm nay đột nhiên xung quanh xuất hiện thêm một đám người, trong số đó thậm chí còn có người đã từng không thích cậu.
Một nhóm người ồn ào, hát lạc nhịp, không có giây phút nào yên tĩnh.
Tuy nhiên, vừa mở mắt ra đã thấy tất cả đều nhìn mình hô “Chúc mừng sinh nhật”, trên tay đều cầm bánh ngọt, rồ lại hướng về Hầu Mạch thì đột nhiên nở nụ cười.
Náo nhiệt như thế này, cậu vui hơn dự định rất nhiều.
Như thể một cánh cửa được mở ra, cơn gió nhẹ vô tình tràn vào.
Chuông gió reo, được làn gió nhẹ nhàng lướt qua, báo thức những năm tháng sắp qua.
Từ giờ trở đi, họ sẽ đều ở đây.
Trở về nhà vào buổi tối, tắm rửa xong, Hầu Mạch lau tóc bước ra ngoài, nhìn thấy Tuỳ Hầu Ngọc đang ngồi trên giường phân loại quà tặng.
Giống như một đứa trẻ khoanh chân ngồi trên giường, cầm món quà trong tay, nhìn nó, miệng nhếch lên, nụ cười đặc biệt ngọt ngào.
Ngay khi hắn bước tới, Tuỳ Hầu Ngọc đứng dậy đem dây lụa bịt mắt hắn, sau khi đeo nó vào thì vẫn nhìn hắn.
Chiếc dây lụa này có màu đen, đeo trên khuôn mặt trắng nõn của Hầu Mạch thì lại có một chút phong tình.
Hầu Mạch thử mở mắt, cố gắng nhìn qua khe hở xem Tuỳ Hầu Ngọc, nhưng lại nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn được hình dáng.
Hắn nhịn không được hỏi: “Sao nào, muốn dùng trên người anh hả? Tham vọng lớn quá nha.”
“Hôm nay là sinh nhật của em.”
“Nhưng cũng không thể làm đến cuối được.”
“Anh mang cho em xem một chút thôi!”
Đối với Hầu Mạch, Tuỳ Hầu Ngọc làm nũng là một chiêu chí mạng đấy. Chỉ cần một câu thôi, giới hạn cuối cùng gì đó Hầu Mạch cũng có thể quên đi luôn.
Hắn đặt chiếc khăn xuống và hỏi: “Em muốn anh làm gì?”
“Ôm một cái.”
Hắn nhanh chóng mở rộng vòng tay ra, nhìn Tuỳ Hầu Ngọc đang nhào vào vòng tay của mình, sau đó dùng sức kéo hắn xuống giường, ngồi người hắn, cúi người hôn hắn.
Dần dần, hắn phát hiện ra một vấn đề khiến hắn lo lắng trong tương lai. Tuỳ Hầu Ngọc hình như… thích ở trên.
Hắn không có ý kiến gì về chuyện này.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy ít nhất mình nên thể hiện thái độ chứ không thể cứ nằm đó được.
Hắn phải làm cho mình có giá trị…
Tay Tuỳ Hầu Ngọc dần dần di chuyển, giữ lấy tay của hắn, đan mười ngón tay vào nhau.
Nhìn Tuỳ Hầu Ngọc từ những kẽ hở trên họa tiết ren, dường như có thể tìm một mặt khác của Tuỳ Hầu Ngọc mà không muốn cho người ta biết.
Người lạnh lùng như Tuỳ Hầu Ngọc, đối với hắn hình như cũng không như vậy…
Tuỳ Hầu Ngọc ở trước mắt hắn dường như đang… mê đắm hắn.
Dần dần buông thả, không cảm thấy ngại ngùng nữa, Tuỳ Hầu Ngọc dường như cũng khá lưu manh.
Nhưng chết tiệt… sau khi biết Tuỳ Hầu Ngọc lưu manh, hắn càng thích nó hơn mới chết.
Thời điểm đến giữa tháng năm, cường độ luyện tập dần dần giảm đi. Lúc này phần lớn là những bài luyện tập khiến bọn họ tiến vào trạng thái chuẩn bị tham gia thi đấu, cho dù có đột ngột thi đấu, bọn họ cũng sẽ thích ứng kịp.
Đồng thời, lại một lần nữa bước vào thời kì cấm ăn đồ ăn ngoài, chỉ có thể ăn trong căn tin.
Sáng sớm, Tuỳ Hầu Ngọc đi về phía phòng ngủ với đồ vệ sinh cá nhân, cậu cau mày khi nhìn thấy Nhiễm Thuật đang ngáp dài đi ra, đầu tóc vẫn rối tung.
Chiếc áo khoác thể thao mà Nhiễm Thuật đang mặc rõ ràng là quá lớn, lớn đến mức ống tay áo chồng lên cổ tay, khóa kéo không được kéo tới, quần áo trượt xuống đến mức lộ cả vai.
Cũng may là bên dưới còn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, nếu không thì đúng là trạng thái phong lưu “mặc nửa vời”
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chiếc áo khoác này của ai rồi.
“Cậu mặc quần áo của anh ta làm gì?” Cậu đi qua hỏi về chuyện quần áo.
Nhiễm Thuật nhìn xuống quần áo, vẻ mặt vẫn hơi ngốc, suy nghĩ một hồi mới nói: “Anh ấy, anh ấy mặc quần áo cho tớ.”
Lúc này Tang Hiến khi bước ra ngoài tình cờ đi ngang qua họ giải thích: “Là tôi đang mặc quần áo của mình, kết quả là em ấy lại thò tay bảo tôi mặc cho em ấy nên tôi giúp thôi.”
Nói xong thì lướt qua hai người đi vào phòng tắm.
Nhiễm Thuật không quay lại thay đồ, xắn tay áo tiếp tục tắm rửa.
Các sinh viên thể thao rửa mặt xong uể oải đi xuống cầu thang, đi về phía vị trí của đội mình. Khi đến vị trí cũng không xếp hàng ngay mà trông như đang lang thang ngoài trời, hình như còn chưa tỉnh ngủ.
Chỉ có các thành viên của đội quần vợt là sung sức hơn.
Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch oẳn tù tì để quyết định xem ngày hôm nay ai sẽ là người dẫn dắt đội. Các đồng đội khác xung quanh rất lo lắng, khẩn trương nuốt nước bọt.
Nếu Hầu Mạch thắng thì đó là chạy bộ bình thường.
Nếu Tuỳ Hầu Ngọc thắng, nó sẽ ngay lập tức trở thành một trận thi đấu thể thao.
Áo khoác của Tang Hiến đã bị Nhiễm Thuật mặc, Nhiễm Thuật không trả lại cho anh, anh đành tuỳ tiện mặc đại một cái áo khoác xong đi ra.
Nhiễm Thuật được một bước lại muốn thêm một bước hỏi: “Anh không lạnh à?”
“Không sao đâu.” Tang Hiến không chú ý trả lời.
Nhiễm Thuật đứng đằng sau thò tay ôm Tang Hiến, mặt chôn ở sau lưng anh cười hì hì nói: “Em ôm anh thì sẽ không lạnh nữa.”
Hai người oẳn tù tì chưa xong mà cũng không nhịn được nhìn về phía đôi chim cu kia, Hầu mạch dứt khoát nhắc nhở: “Tém tém lại một chút.”
Nhiễm Thuật ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua vai Tang Hiến nhìn về phía hắn, nói: “Thích đấy, ai cần cậu quan tâm?”
Tuỳ Hầu Ngọc lạnh lùng nói: “Nên để cho Cách Cách theo dõi hai người mới phải.”
Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng buông Tang Hiến ra, đứng bên cạnh họ, vẫn bĩu môi không vui.
Rốt cục hôm nay do Hầu Mạch dẫn đầu, mọi người hoan hô, bị Tuỳ Hầu Ngọc liếc mắt một cái cũng thành thật một chút, chủ động tổ chức đội ngũ, chuẩn bị đứng thành hàng.
Lúc này, đội trưởng đội thể thao hạng nặng đi qua nói: “Hầu Mạch, tại sao quần và áo của mày không cùng màu? Mày chỉ giặt quần không giặt áo hay sao?”
Hầu Mạch lúc này mới nhìn trang phục của mình, phát hiện hình như mình đang mặc quần thể thao của Tuỳ Hầu Ngọc.
Bộ đồ thể thao của Tuỳ Hầu Ngọc mới mặc chưa đầy một năm, màu sắc tương đối tối.
Hắn đã mặc bộ đồ thể thao của mình gần hai năm, phần màu đỏ đã bị trôi đi rất nhiều, đây là nguyên nhân dẫn đến sự khác biệt về màu sắc.
Hắn kéo dây thun đến bên người Tuỳ Hầu Ngọc nói: “Hèn gì hôm nay anh thấy tự nhiên quần hơi rộng.”
Tuỳ Hầu Ngọc cũng cúi đầu nhìn nhìn: “Tí nữa về rồi thay lại.”
“Ừ.”
Hai người còn nói chưa xong, đâu đó không xa đã bắt đầu nghe một tiếng: “Xuỵt…”
Cả hai đều phớt lờ Nhiễm Thuật, khiến Nhiễm Thuật rất bất mãn.
Gần đây, kỹ năng quần vợt của Tuỳ Hầu Ngọc đã được rèn luyện tốt. Việc cần làm trong thời gian này là tích lũy chiến thuật, hai là tiếp tục nâng cao độ ăn ý với Hầu Mạch.
Trong lớp, giữa hai người bày ra một đống chiến thuật ghi lại trên vở.
Chữ viết tay của Hầu Mạch rất đẹp, với phong cách cầm bút đặc biệt. Xem chiến thuật của hắn cảm thấy như đang xem chữ viết mẫu.
Tuỳ Hầu Ngọc vốn đang chăm chú xem, tự nhiên Hầu Mạch lại kích thích cậu một câu: “Em không cần phải ghi lại một bản khác, chữ của anh rõ ràng hơn em, em xem cũng hiểu mà. Chữ em có vài từ anh không đọc được, giống như đang chơi giải ô chữ vậy.”
Tuỳ Hầu Ngọcbuồn bực một lúc: “Đúng vậy, chỉ có chữ anh đẹp, chữ của em xem không hiểu có phải hay không?”
Nói xong đem quyển sổ của Hầu Mạch ném sang một bên, tự mình tổng kết lại.
“Cái này cũng tức giận sao?”
“Không!” Tuỳ Hầu Ngọc cáu kỉnh đáp.
Nhưng rõ ràng là cậu đang tức rồi.
Học kỳ này đã thi hai lần rồi, một lần thi tháng với một lần thi thử giữa kỳ, Tuỳ Hầu Ngọc cũng không vượt qua được Hầu Mạch.
Sau khi hai người đối chiếu bài thi thì phát hiện Hầu Mạch toàn thắng, viết văn còn hơn Tuỳ Hầu Ngọc hai điểm, điều này làm Tuỳ Hầu Ngọc đặc biệt không phục.
Đặc biệt là trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, cậu với Hầu Mạch còn kém nhau một điểm, viết văn thua hai điểm.
Có tức hay không chứ?
Đang lúc tức giận, lại bị lời nói của Hầu Mạch kích thích khiến cho sự tức giận bị đè nén của Tuỳ Hầu Ngọc lại bay lên, lúc ghi lại chiến thuật còn đặc biệt dùng sức, đồ chơi lò xo trên bút lắc lư mạnh mẽ.
Hầu Mạch chỉ có thể dỗ cậu, nhưng tiếc là dỗ cậu cho đến buổi huấn luyện buổi chiều cũng không tốt lên.
Viết mấy cái này không phải mọt sớm một chiều là có thể đuổi kịp, Tuỳ Hầu Ngọc biết rõ điểm này mình không thể sánh bằng Hầu Mạch, trong lòng đột nhiên rất khó chịu.
Trong buổi tập luyện buổi chiều, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên Vương, cả hai đã tiến hành huấn luyện mô phỏng đòn đánh lén của đồng đội và bổ trợ vị trí với đồng đội.
Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc giao bóng và di chuyển từ chỗ phát bóng lên lưới, huấn luyện viên Vương đã cho họ thực hiện một quả phạt góc nhỏ.
Hầu Mạch đang định tiến vào vị trí chính giữa để tiến hành đánh lén, kết quả vừa chuyển động cơ thể một cái thì cũng đã lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Huấn luyện viên Vương nhìn về phía trước một chút, nói: “Làm lại lần nữa, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy sơ hở. Nếu thi đấu thì cái này là sai sót, tôi cũng đã ghi bàn ở đây được luôn rồi.”
Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch chuẩn bị làm lại, Huấn luyện viên Vương nhìn hành động của bọn họ và nhắc nhở: “Hầu Mạch, em giải giáp đường giữa.”
Sau khi lặp lại một lần mà vẫn chưa hoàn hảo, huấn luyện viên Vương nhắc nhở một lần nữa: “Tuỳ Hầu Ngọc, em gấp cái gì mà đi đoạt lưới, thiếu chút nữa đánh lên rồi, em với nó tranh nhau cái gì cơ chứ? Đây là phối hợp chứ không phải so với nó xem ai trốn nhanh hơn.”
Một lúc sau, Huấn luyện viên Vương thấy rõ hai người đang cãi nhau, liền yêu cầu bọn họ đứng một bên nhường chỗ cho những người khác, rồi đứng vào trong trước mặt họ và huấn luyện họ: “Nghĩ gì thế? Sắp đến trận đấu rồi, không biết sao? Sao hai em lại có nhiều cảm xúc vụn vặt vậy chứ?”
Cả hai nam sinh cao to cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn liếc nhìn nhau, Tuỳ Hầu Ngọc còn lườm Hầu Mạch một cái.
“Hôm nay có chuyện gì vậy?” Huấn luyện viên Vương hỏi.
Hầu Mạch trầm giọng đáp: “Không có gì to tát, cậu… cậu ấy khó chịu.”
“Lại lỗi tại em nữa hả?”
“Vâng…”
“Hai người thu liễm một chút!” Huấn luyện viên Vương vừa nói vừa đưa tay lên vỗ đầu Hầu Mạch, còn muốn đi vỗ Tuỳ Hầu Ngọc thì thấy Hầu Mạch đem đầu nghiêng qua, đỡ giúp Tuỳ Hầu Ngọc.
Hầu Mạch vẫn đang nói: “Đánh em đi, cả hai chúng em đều giống nhau.”
Huấn luyện viên Vương thu tay lại, không nói tiếp, nhìn chằm chằm vào hai người một lúc rồi nói: “Đi vào, thầy đã biên soạn lại phim tư liệu đánh đôi rồi, các em xem rồi tự tổng kết kinh nghiệm lại.”
Huấn luyện viên Vương rất coi trọng việc hai người tích lũy chiến thuật đánh đôi này. Khi có trận đấu hấp dẫn, hắn đều cho hai người đi xem, sau đó tổng kết kỹ thuật mấu chốt của trận đấu. Khi xem xong còn phải ghi lại cảm xúc của mình, tổng kết toàn bộ điểm ăn được và điểm bị mất.
Huấn luyện viên Vương đã theo dõi trận đấu này rất lâu, sau khi tìm hiểu liền đi huấn luyện người khác, trong phòng hướng dẫn chiến thuật chỉ còn lại hai người.
Hầu Mạch cúi xuống đến bên người Tuỳ Hầu Ngọc thì thầm: “Anh chỉ là không muốn em viết một bản khác, sợ em mệt chứ không có ý nói chữ em khó nhìn.”
“Xem trận đấu, không nói chuyện.”
“Anh yêu dấu ơi, đừng tức giận nữa mà…”
“Không giận.”
Hầu Mạch theo dõi trận đấu một lúc, sau đó thò tay tay lấy một cây bút, mở nắp và lấy tay thử xem có nước trên đầu bút không, sau đó quay lại và kéo cổ áo của Tuỳ Hầu Ngọc viết một loạt chữ.
Tuỳ Hầu Ngọc sững sờ, trong tiềm thức tránh né, nhưng bị hắn kéo lại, viết xong mới buông cậu ra.
Cậu muốn cuối xuống xem là chữ gì, kết quả cúi đầu xuống góc này lại chẳng thể nhìn được.
Cậu cố chịu đựng đến khi kết thúc khóa huấn luyện, Tuỳ Hầu Ngọc tìm Nhiễm Thuật, giơ cổ áo lên hỏi: “Chỗ này viết chữ gì vậy?”
Nhiễm Thuật liếc qua, nhếch miệng: “Hai người các cậu khoe mẽ chưa kìa.”
“Sao thế?”
Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra chụp ngang bờ vai của cậu, chụp xong gửi qua cho cậu nói: “Cậu tự xem đi.”
Cậu lấy điện thoại ra, phóng to bức ảnh, nhìn thấy dòng chứ: “Tí nữa anh sẽ liếm sạch sẽ chỗ này.”
Nhiễm Thuật vẫn còn đang lẩm bẩm: “Cũng không sợ bị trúng độc.”
Lúc Tuỳ hầu Ngọc cất điện thoại quay đầu nhìn về phía Hầu Mạch, thấy Hầu Mạch còn nhướng mày với cậu, nụ cười có chút xấu xa.
Cậu nhanh chóng thu mắt lại và đi về phía phòng tắm.
Sau khi Nhiễm Thuật và Tang Hiên hẹn hò, họ cũng bắt đầu tránh phòng tắm chung, và yêu cầu lấy thẻ phòng tắm của giảng viên và nhân viên.
Bốn người họ đi tắm còn phải tránh lẫn nhau.
Đang đi xuống phòng tắm dưới lầu thì Hầu Mạch đột nhiên đổi hướng đi theo Tuỳ Hầu Ngọc lên lầu. Nhiễm Thuật và Tang Hiến liếc nhau một cái, đồng thời đi về phía nhà ăn để ăn tối cùng nhau, không muốn tham gia cuộc vui với hai người này.
Sau khi đẩy cửa phòng tắm của nhân viên, xác định không có ai bên trong, Hầu Mạch dễ dàng khóa cửa lại, ôm Tuỳ Hầu Ngọc từ phía sau, cúi đầu hôn cậu một cái.
Tuỳ Hầu Ngọc đẩy Hầu Mạch ra, đi đến trước gương nhìn dòng chữ trên bờ vai, chữ viết liền nhau từ cổ đến vai, còn rất đẹp, cảm giác giống như một hình xăm.
Hầu Mạch chỉ vào người mình nói: “Lần sau đem chữ của em ghi trên người anh, sau đó anh tìm thợ xăm đem chữ này xăm lên. Chữ anh yêu dấu của anh đẹp như vậy, nhìn đã thích rồi.”
Tuỳ Hầu Ngọc khoé miệng nhếch lên câu dẫn, xấu xa hỏi: “Viết cái gì? Ghi một bài văn nghìn chữ nhỉ?”
Hầu Mạch vén áo ra hiệu: “Em viết hết cũng không sao, chừa lại hai chỗ hồng này là được, anh yêu dấu thích cái này mà.”
Tùy Hầu Ngọc lúc trước vẫn còn rất tức giận, nhưng trong tích tắc cơn tức giận liền biến mất, cậu thật sự không nỡ viết bài văn nghĩn chữ lên trên cơ bụng và cơ ngực trắng nõn này.
Nhìn thấy cậu cười, Hầu Mạch nhanh chóng chạy đến, ôm chặt cậu như một con chó chết không chịu buông.
Từ khu vực thay quần áo, đến việc sử dụng vòi hoa sen để tiết kiệm nước dường như đã trở nên quen thuộc từ lâu, làm liền một mạch.
Cánh tay cậu choàng qua vai Hầu Mạch, nước từ vòi hoa sen nhỏ xuống, thuận theo tóc của Hầu Mạch chảy xuống trên cánh tay cậu, rồi tiếp tục đi xuống.
Hầu Mạch hôn cậu, không biết mệt mỏi không chịu buông ra.
Đột nhiên, Tuỳ Hầu Ngọc đẩy Hầu Mạch ra nói: “Em nghĩ tới, khi bọn mình thực hiện động tác đánh lén, anh có thể đứng chéo phía sau em…”
Lời còn chưa nói xong thì nghe tiếng Hầu Mạch ho khan.
Cậu nhanh chóng vỗ vai Hầu Mộ hỏi: “Anh sao vậy?”
“Hôn, hôn, hôn, đang hôn tự nhiên nói chiến thuật với anh làm gì, anh bị sặc nước rồi này.”
“À, đúng rồi, chiến thuật chính là… anh hiểu ý em đúng không? Chính là lúc em tiến lên thì đồng thời…” Lời còn chưa nói xong, Hầu Mạch liền tiến tới hôn lên, không cho cậu nói tiếp.
==========
Hết chương 116