Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 37

Tùy Hầu Ngọc chỉ thay một bộ quần áo thể thao thôi cũng làm cho trường học dấy lên một đợt náo động quy mô nhỏ, trên đường đi vào lớp hấp dẫn vô số ánh nhìn, tỉ lệ quay đầu cực cao.

Đến giờ nghỉ trưa, có vài nữ sinh tới lớp 17, đứng ngoài cửa vẫy tay vào bên trong gọi Nhiễm Thuật: “Nhiễm Thuật! Nhiễm Thuật!”

Nhiễm Thuật đỡ vai lắc cổ đi ra ngoài, hỏi: “Sao thế?”

“Cậu và Ngọc ca sao lại mặc bộ đồ này?” Các nữ sinh vây quanh Nhiễm Thuật hỏi.

Các nữ sinh thực ra là quan tâm Tùy Hầu Ngọc hơn, nhưng thật sự không có cách nào có thể nói chuyện được với Tùy Hầu Ngọc, tính cách của Tùy Hầu Ngọc quá khó đoán nên chỉ có thể hỏi Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật – người có bạn thân là nữ sinh còn nhiều hơn cả nam sinh.

Trong trường Thanh Dữ cũ, rất nhiều nữ sinh là “bạn thân” của Nhiễm Thuật, cũng bởi vậy mà cậu ta không tìm được bạn gái nhưng vẫn được khen là Hải Vương (ý nói bắt cá nhiều tay).

“Ngọc ca gia nhập đội tennis, tôi đi theo.” Nhiễm Thuật uể oải trả lời.

Các nữ sinh tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại đi đánh tennis?”

“Không biết, mấy cậu hỏi cậu ta đi.”

Các cô đương nhiên không dám, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đừng nói là vì nữ sinh nào đó nhé?”

“Không phải, trong đội toàn là nam, không luyện cùng đội của nữ.”

Các nữ sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải nguyên nhân đó là được.

Các cô không chiếm được Tùy Hầu Ngọc nên cũng không muốn bất kỳ ai có được Tùy Hầu Ngọc, nhất là người của Phong Hoa.

Bảo vật trấn trường của Thanh Dữ, không thể để rơi vào tay Phong Hoa, đây là chấp niệm của các cô.

Nhưng mà các cô vẫn chưa quên Hầu Mạch và Tang Hiến.

Một nữ sinh khác hỏi: “Tang Hiến kia có bạn gái chưa? Tôi thêm wechat mà cậu ta chẳng thèm để ý tới.”

Sau khi Hầu Mạch cho nhóm nữ sinh wechat của Tang Hiến, ID của wechat của Tang Hiến được truyền bá khắp trong cộng đồng nữ sinh, nhưng đáng tiếc chẳng có ai được đồng ý kết bạn.

“Cậu ấy…” Nhiễm Thuật không trả lời được, lui về sau một bước, gọi với vào bên trong, “Tang Hiến, cậu có bạn gái chưa?”

Tang Hiến đặt sách trong tay xuống nhìn lên, có vẻ hơi bực bội, thấp giọng trả lời: “Không có.”

Nhiễm Thuật lập tức truyền lời: “Cậu, cậu ấy nói không có, có cần tôi nói giúp là thêm wechat của cậu không? Nhưng mà cậu ấy không hẳn sẽ nghe tôi đâu.”

Nhóm nữ sinh thi nhau lắc đầu, sau đó ùa chạy đi như tổ ong vỡ.

Nhiễm Thuật quay về chỗ ngồi, giải thích với Tùy Hầu Ngọc: “Hầy. Bọn, bọn họ lo cậu bị em gái nào của Phong Hoa lừa đi mất nên chạy tới hỏi tôi.”

Tùy Hầu Ngọc thuận miệng trả lời: “Ờ…”

Đặng Diệc Hành đố kỵ đỏ cả mắt, chua xót gục mặt xuống bàn kêu rên: “Tại sao cậu lại quen biết nhiều nữ sinh như vậy hả!? Mỗi ngày đều có nữ sinh tới tìm cậu là sao?!”

“Cậu, cậu không quen ai nên không có bạn gái, còn tôi quen quá nhiều nên cũng không có bạn gái, kết cục như nhau.”

Đặng Diệc Hành đột nhiên đứng dậy, không để ý tới Hầu Mạch ở bên cạnh, nghiêng người nói với Nhiễm Thuật: “Đập tay một phát đi người anh em.”

Nhiễm Thuật thật sự phối hợp đập tay với Đặng Diệc Hành.

Hầu Mạch đang ngủ ngon giấc, bị đẩy đến mức cơ thể lệch đi, nghiêng người sắp ngã lăn ra phía lối đi.

Tùy Hầu Ngọc phát hiện, vội vàng vươn tay đẩy vai hắn một cái, để hắn ngồi thẳng trở lại.

Hầu Mạch mông lung nhìn xung quanh, cuối cùng đối diện với Tùy Hầu Ngọc.

Bốn mắt nhìn nhau trong phút chốc, Tùy Hầu Ngọc cảm thấy tay như bị bỏng, vội vàng thu về, tiếp tục đọc sách.

Nhiễm Thuật tiếp tục nói: “Lý do độc thân của Ngọc ca còn đỉnh hơn, ai cũng không được sở hữu cậu ấy, nếu không thì sẽ bị toàn bộ nữ sinh trong trường phỉ nhổ.”

Hầu Mạch thuận miệng hỏi: “Một ngày nào đó Ngọc ca yêu đương thì các cô ấy định làm gì? Đánh hội đồng à?”

“Đại khái là mỗi lần nhìn thấy đối tượng của Ngọc ca nhất định sẽ nhổ một bãi.”

“Khoa trương…” Hầu Mạch lầm bầm rồi lăn ra ngủ tiếp.



Buổi chiều, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đi huấn luyện cùng đội tennis.

Ngày huấn luyện chính thức đầu tiên, huấn luyện viên Vương đích thân chỉ dạy cho Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật.

Mỗi huấn luyện viên đều có một hệ thống giảng dạy của riêng mình, dựa theo thói quen và ưu điểm của từng người.

Phong cách của huấn luyện viên Vương cũng rất độc đáo, không giống đa số các huấn luyện viên khác. Ông hay dùng phương pháp cá nhân hóa, thực hành nhiều. Thành viên mới tới nhất định sẽ cần thời gian làm quen với những điều này.

Lúc trước Tùy Hầu Ngọc đã từng đi theo huấn luyện một thời gian, nhưng mà bởi vì đang trong mùa giải nên nội dung huấn luyện không hà khắc lắm, vì vậy cũng không cảm thấy có gì khó.

Nhưng mà nghe nói qua mùa giải rồi thì sẽ không còn giống như vậy nữa.

Huấn luyện viên Vương cầm một tờ giấy trong tay, nói với Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Sắp tới có một giải đấu cấp tỉnh, sau khi kết thúc sẽ được thả lỏng một thời gian. Các em gia nhập vào lúc này không tính là lúc mệt nhất, nhưng vào thu đông huấn luyện sẽ cường hóa lên nhiều, đặc biệt là mùa đông. Có một thời gian làm quen coi như là hạnh phúc.”

Nhiễm Thuật âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Huấn luyện viên Vương nhìn Nhiễm Thuật, cười ha ha, hình như ông rất yêu thích Nhiễm Thuật, luôn cảm thấy đôi mắt của Nhiễm Thuật thật to, nhìn rất lanh lợi hoạt bát.

Huấn luyện viên Vương tiếp tục nói: “Phong cách chơi của Tùy Hầu Ngọc rất đặc biệt, đầu tiên em nên luyện đánh đơn một thời gian, sau đó thử nghiệm sang đánh đôi…”

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên ngắt lời huấn luyện viên Vương: “Em không có hứng thú với đánh đơn, em chỉ luyện đánh đôi, luyện cùng với Hầu Mạch.”

Cậu gia nhập vào đội tennis, một là gần đây đột nhiên cảm thấy hứng thú, một là cảm thấy huấn luyện viên Vương nói không sai, muốn thử chơi đánh đôi xem thế nào, thử xem có thể giúp huấn luyện viên Vương giải mộng không, thuận tiện giáo huấn tên tiểu tử thúi ngông cuồng ngày trước tình cờ gặp, giúp Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh tìm về lại tự tin.

Huấn luyện viên Vương ngẩn người, cười nói: “Tiểu tử Hầu Mạch kia có chút bài xích đánh đôi.”

Tùy Hầu Ngọc trả lời cực kỳ tự tin: “Không sao ạ. Nếu cậu ta không đồng ý thì em sẽ đánh cho đến khi đồng ý thì thôi.”

Bọn Hầu Mạch vốn cũng đang hóng hớt nghe trộm chuyện bên này, không tập trung khởi động cho lắm.

Hầu Mạch nghe thấy lời này của Tùy Hầu Ngọc suýt nữa trượt chân té ngã, chống tay xuống đất mới miễn cường ổn định được cơ thể.

Hắn quay lại, chỉ nhìn được gò má của Tùy Hầu Ngọc, cuối cùng đành thở dài, không phản đối.

Những người khác cũng náo nhiệt vây xem, suy đoán có phải cuối cùng cũng đã xuất hiện một người có thể trị được Hầu Mạch hay không.

Người đánh bại được Đại Thánh, làm cho Đại Thánh phải ngoan ngoãn nghe lời lại là một nam sinh có khuôn mặt nữ sinh?

Huấn luyện viên Vương hỏi Nhiễm Thuật: “Em thì sao?”

“Em, em muốn làm một cái gì đó không cần cử động mà cũng có thể tỏa sáng.”

Huấn luyện viên Vương bật cười: “Vậy thì em là một hạt giống tốt cho vị trí trọng tài rồi đấy!”

Câu nói này kéo tới một tràng cười to của đám người xung quanh.

Nhiễm Thuật suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vậy em, em cũng đánh đôi. Tùy tiện tìm một cộng sự là được rồi ạ, không cần phải đặt mục tiêu chiến thắng.”

Huấn luyện viên Vương quét mắt một vòng, bộ dạng như thể đang tìm một tên xui xẻo nào đó bị ông vừa ý.

Cuối cùng, huấn luyện viên Vương nói: “Vậy em thử tập với Tang Hiến xem.”

“Vâng.” Nhiễm Thuật không để ý lắm, tập với ai cũng được, cậu ta chỉ đến đây theo Tùy Hầu Ngọc thôi.

Chỉ cần có thể ở lại, cậu ta chẳng ham hố mấy cái phúc lợi này kia, còn mong được trả thêm tiền vào, đỡ phải tập là tốt nhất.

Dù sao thì nhà cậu ta cũng có tiền.

Sau khi làm nóng người xong, huấn luyện viên Vương gọi Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc tới, bảo bọn họ quan sát, tự mình dạy bọn họ: “Đội hình đánh đôi chủ yếu có bốn kiểu: kiểu chim nhạn, song đường biên ngang, kiểu Úc và chữ I. Hai em phải làm quen với tất cả các đội hình, dù đánh với đội hình nào cũng có thể thay đổi phù hợp. Đầu tiên hai em phải luyện từ đội hình cơ bản nhất, kiểu chim nhạn, Hầu Mạch, em đi tới gần lưới đi.”

Hầu Mạch bước lên vài bước, huấn luyện viên Vương đi tới ấn vai hắn xuống: “Ngồi xổm.”

Hầu Mạch tách hai chân ra, cố gắng làm theo: “Ngồi rồi ngồi rồi.”

“Thấp hơn một chút nữa nhưng không được mở chân quá lớn.”

Hầu Mạch cảm thấy tay huấn luyện viên Vương như đang cầm hai quả quả tạ vậy, cực kỳ nặng, hắn không thể không ngồi xổm xuống.

Cứ nửa ngồi nửa quỳ như vậy thực sự rất khó chịu, Hầu Mạch oán giận: “Ngọc ca thấp hơn, cơ thể dẻo dai hơn sao không để cậu ấy tới trước lưới?”

Phát bóng luân phiên nên ai cũng phải lên trước.

Thế nhưng mới bắt đầu tập phải tạo cảm giác làm chủ, xác định vị trí của mình trước. Hơn nữa, thời gian cách giải đấu tiếp theo không nhiều, e là bọn họ chỉ kịp tập được một kiểu đội hình.

Huấn luyện viên Vương từ chối: “Kinh nghiệm của em nhiều hơn, năng lực tính toán mạnh, có thể dùng tay chỉ huy Tùy Hầu Ngọc, nói cho cậu ấy biết sẽ chơi chiến thuật gì. Phản ứng của Tùy Hầu Ngọc mạnh, cứ coi như em dự đoán sai thì cậu ấy vẫn có thể dựa vào năng lực phản ứng của cơ thể để cứu bóng, đây là ưu điểm của hai em. Hơn nữa, em đánh volley* tốt hơn, cậu ấy kém hơn một chút, lại quen với cách chơi đứng ở đường biên nên tạm thời tập thế này cho nhanh.”

(*volley: cú đánh thường được sử dụng khi tay vợt lên lưới, được thực hiện khi bóng chưa nảy trên sân)

“Nhưng em phát bóng cũng không tồi mà.” Hầu Mạch phản bác.

“Em phát bóng tốt cho nên không cần tập, bởi vì khi em phát thì cậu ấy sẽ cần không phải đón bóng.”

“Haiz. Đã hiểu…”

Trên phương diện lên lưới, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc là hai loại hình khác nhau.

Tùy Hầu Ngọc lên lưới như một loại bản năng, hoàn toàn dựa vào năng lực phản ứng kinh người của bản thân.

Hầu Mạch lên lưới có kế hoạch hẳn hoi, rất có năng lực chuyên môn, biết lúc nào nên lên lúc nào không. Trên phương diện này, Hầu Mạch chính là dân chuyên nghiệp.

Tùy Hầu Ngọc không muốn tiếp tục tập đánh đơn vì kiến thức cơ bản của đánh đơn Tùy Hầu Ngọc đã biết rồi.

Hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên, nội dung tập chủ yếu là phát bóng, di chuyển đón bóng, và sự phối hợp khi di chuyển.

Trước đây Hầu Mạch cũng từng học đánh đôi nhưng thực sự chỉ là đánh cho có, không hề nghiêm túc học hỏi, ngày hôm nay là lần đầu tiên học tập đàng hoàng, năng lực chỉ tốt hơn Tùy Hầu Ngọc được một xíu mà thôi.

Trong lúc hai người bọn họ tập, những đồng đội khác tranh thủ nhìn qua mấy lần, hỏi nhau: “Đại sư huynh đồng ý đánh đôi rồi à? Không phải là rất bài xích cái này sao?”

Đặng Diệc Hành thở dài thật dài, “Ngọc ca thì khác…”

Sau chữ “khác” là một âm cuối kéo dài, rung động tâm can.

“Sao lại khác?” Một đồng đội khác không ở cùng phòng kí túc xá nên không biết mối quan hệ của hai người đã phát triển tới mức nào rồi.

Đặng Diệc Hành cân nhắc, cảm thấy không thể bô lô ba la bí mật của Hầu Mạch được nên trả lời: “Có thể là do đại sư huynh sợ bị ăn đòn…”

“Thật á?”Hầu Mạch là ai hả trời?! Xin hỏi ở trường Phong Hoa cũ có mấy ai dám động vào cậu ta? Bây giờ lại sợ chịu đòn? Đây là trò đùa à?

“Ừm.”

Nguyên nhân quá ảo nên những người khác không tin lắm, tiếp tục tự luyện tập.

Đánh đơn thành quen, vấn đề lớn nhất chính là không quen với việc trên sân có thêm một người.

Có lúc không biết quả bóng này nên để ai đón, Hầu Mạch nhường cho Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc lại cho là Hầu Mạch đánh, cuối cùng bóng rơi bịch xuống đất, bơ vơ lăn vài vòng, vô cùng cô quạnh.

Có lúc lại đồng thời đón bóng, đội hình hỗn loạn, hai người không va vào nhau là may lắm rồi.

Còn phải luyện dài.

Lúc này bọn họ hoàn toàn không có sự hiểu ngầm nào cả.

Tập gần hết một buổi chiều, Hầu Mạch tổng kết được một số vấn đề thường xuất hiện. Hắn đưa cho Tùy Hầu Ngọc một cái khăn lông lau mồ hôi, nói: “Sau khi cậu đón bóng lần đầu tiên, chúng ta phải xác định phân công nhau. Cậu chạy theo hướng này về phía lưới, như vậy toàn bộ không gian trước lưới chúng ta sẽ kiểm soát được. Nếu như đối thủ đứng ở đường biên ngang đập bóng hoặc đánh bóng cao thì chúng ta có thể xử lý được.”

Tùy Hầu Ngọc lau mồ hôi, gật đầu: “Được.”

Sau khi nghỉ ngơi, hai người quay lại sân, Tùy Hầu Ngọc nghĩ về những gì ban nãy Hầu Mạch nói, mắt nhìn quanh sân một lượt, có hơi mất tập trung khi giao bóng.

Sau khi phát bóng, không thấy bóng bay qua lưới mà nghe tiếng Hầu Mạch rên lên một tiếng, bưng gáy gục mặt ngồi trên sân.

Tùy Hầu Ngọc phát bóng trúng vào gáy Hầu Mạch.

Tùy Hầu Ngọc sợ hết hồn, chạy lên hỏi: “Cậu không sao chứ!?”

Hầu Mạch không trả lời nổi.

Hắn đau đến chảy nước mắt, trán đổ mồ hôi, còn bị chảy cả vào mắt.

Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn Tùy Hầu Ngọc vừa vặn có một giọt mồ hôi rơi vào mắt, theo bản năng nhắm mắt lại, biểu cảm rất khó chịu.

Hầu Mạch bị như vậy, những người xung quanh và huấn luyện viên Vương cũng chạy tới, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của Hầu Mạch.

Nửa ngày sau Hầu Mạch mới ôm đầu mếu máo hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu có biết tốc độ 170km/h là khái niệm gì không?”

Tùy Hầu Ngọc chột dạ: “Rất đau à?”

Hầu Mạch trả lời: “Nếu như một ngày nào đó tôi chuyển nghề, tôi nhất định sẽ không làm thầy giáo.”

Hầu Mạch tuyệt vọng, hắn hướng dẫn cho đối phương, nhưng đối phương lại dùng gáy của hắn để luyện tập.

Thẩm Quân Cảnh ngồi xổm bên cạnh, vỗ vai an ủi Hầu Mạch: “Đây là chuyện rất thường xảy ra, quen là được rồi.”

Đặng Diệc Hành cũng nói: “Đúng đó, lần đầu tiên thì đúng là đau thật, sau này thích nghi là ổn.”

Hầu Mạch bị đau đến nổi khùng, trừng mắt nhìn Đặng Diệc Hành, đây là mấy lời an ủi khỉ gió gì vậy?!

Huấn luyện viên Vương lấy tay Hầu Mạch ra kiểm tra, dùng tay ấn thử vào, nói: “Không có gì nghiêm trọng, lấy đá lạnh đắp một lúc là được, sau đó thầy sẽ xoa bóp cho em.”

Sau khi xác định không sao, những người khác dần tản ra.

Hầu Mạch ấm ức ôm gáy, hóa thành cây nấm ngồi im nửa ngày không động đậy.

Tùy Hầu Ngọc vẫn hoảng loạn như cũ, dù sao thì cậu cũng là người làm Hầu Mạch bị thương, chỉ tập trung nhìn Hầu Mạch, muốn xin lỗi nhưng không biết nên nói thế nào, muốn quan tâm nhưng lại sợ chạm vào làm Hầu Mạch đau hơn.

Huấn luyện viên Vương nhìn ra, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Lại đây, đi lấy túi chườm đá cho bạn ấy.”

Bọn họ luyện đánh tennis, va chạm là chuyện bình thường, túi chườm đá quanh năm có sẵn.

“Dạ? Vâng.” Tùy Hầu Ngọc đứng dậy đi lấy túi chườm đá cùng huấn luyện viên Vương.

Hầu Mạch thấy mọi người đi cả rồi, một mình ôm gáy ra ngồi trên ghế dài, nhìn Tùy Hầu Ngọc cầm tới một cái túi chườm đá, bóp bóp một chút thử nhiệt độ, đưa cho hắn rồi nói: “Tôi tới phòng y tế xin thuốc tiêu sưng.”

Nói xong lập tức chạy về hướng phòng y tế, còn chạy rất nhanh.

Lúc bị bóng đập phải, Hầu Mạch cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đến không nói nên lời.

Bâu giờ cơn đau cơ bản đã qua rồi, nhưng phần gáy vẫn âm ỉ đau, dùng túi chườm đá đắp để bớt sưng.

Một mình cầm túi chườm đá, nhớ lại bộ dạng hoang mang ban nãy của Tùy Hầu Ngọc, hắn buồn cười một cách không thể giải thích được.

Không lâu sau, Tùy Hầu Ngọc cầm thuốc mỡ quay về, vừa đọc hướng dẫn sử dụng vừa hỏi: “Bây giờ bôi luôn không?”

“Chờ lát nữa tắm xong đã, trên người tôi toàn là mồ hôi.”

Hầu Mạch đỡ túi chườm đi về phía nhà tắm, quay đầu lại thì thấy Tùy Hầu Ngọc xách túi trầm mặc đi theo.

Hắn hỏi: “Cậu cũng đi tắm à?”

“Ừm.”

“Chúng ta có thể lên tầng ba, tôi có thẻ của huấn luyện viên Vương.”

“Ừm.”

Nhà tắm của trường có ba tầng.

Tầng một tầng hai là của học sinh bình thường, tầng ba của học sinh thể dục, phòng tắm vòi hoa sen cho giáo viên.

Phòng tắm của giáo viên là kiểu mỗi người một gian riêng, Hầu Mạch thường đi vào trong đó.

Các thầy giáo tan làm thường lên xe về nhà luôn, ít ai ở lại tắm rửa rồi mới về, giáo viên trực ban cũng chỉ thỉnh thoảng mới tới, cho nên khu vực này gần như bỏ trống, Hầu Mạch đi vào coi như là một mình bao hết.

Hôm nay Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc về sớm, học sinh bình thường chưa học xong giờ tự học buổi tối, đi vào nhà tắm chỉ có hai người bọn họ.

Hầu Mạch đi vào định quẹt thẻ thì quay đầu lại hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu cũng tắm ở đây?”

“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc sợ Hầu Mạch đang bị thương ở đầu, đang tắm sẽ ngất xỉu. Nếu như đi tắm cùng nhau cậu sẽ chăm sóc đối phương được một chút.

Hầu Mạch chần chừ rồi quẹt thẻ đi vào, mở một ngăn tủ, bên trong toàn là đồ của hắn, hiển nhiên là hắn rất thường xuyên đến đây.

Tùy Hầu Ngọc không biết còn ngăn tủ nào có thể sử dụng, đứng nhìn một hồi, Hầu Mạch dọn ngăn tủ của mình, để trống ra một khoảng, nói: “Những tủ khác tôi không có thẻ nên không mở được, cậu dùng chung tủ này với tôi đi.”

“Được.” Tùy Hầu Ngọc đi tới bỏ túi vào trong tủ, lúc kéo áo lên chuẩn bị cởi thì thấy Hầu Mạch đứng bên cạnh không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu.

“Làm sao vậy?” Tùy Hầu Ngọc hỏi.

“Cậu vào trước đi, tôi cởi sau.”

“Bởi vì hồng à?”

“…” Hầu Mạch nghiến răng, biết chắc là tên Đặng Diệc Hành kia lại to mồm rồi.

Tùy Hầu Ngọc nói: “Tôi chẳng mang theo cái gì cả.”

Tùy Hầu Ngọc có một cái giỏ đựng đồ tắm, bên trong có sữa rửa mặt và sữa tắm, bình thường toàn học xong giờ tự học rồi về phòng kí túc xá lấy.

Lần này cậu trực tiếp đi cùng Hầu Mạch, chẳng mang theo cái gì, chỉ có thể mượn dùng của Hầu Mạch.

Hầu Mạch lấy đồ của mình cho đối phương, nói: “Một cái quần lót dùng một lần giá 4 tệ, lúc ở khách sạn cậu cũng dùng mấy cái…”

Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại di động, chuyển tiền qua wechat cho Hầu Mạch: “Tôi gửi cậu 50 tệ.”

Hầu Mạch nghe được tiếng thông báo, lấy điện thoại nhận tiền: “Cảm ơn đã hào phóng, hầy.”

Sau đó ném cho Tùy Hầu Ngọc một cái quần.



Tác giả có lời muốn nói:

Hầu Mạch: Tại sao người bị thương luôn là tôi?!

*** Hết chương 37

[Andy: vì mị hoàn toàn không biết gì về tennis nên cho dù có kiểm tra tài liệu trên mạng để biên tập truyện thì cũng không tránh được sai sót, chế nào thấy sai nhớ nhắc mị nhé, bắt đầu từ phần này nội dung liên quan nhiều đến các giải đấu tennis lắm.]
Bình Luận (0)
Comment