Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 41

Chiều thứ sáu tan học, Tùy Hầu Ngọc quay về phòng ngủ lấy đống quần áo bẩn của mình, vo thành một cục rồi nhét vào balo.

Đúng lúc này Hầu Mạch đi vào phòng, hắn lấy cây vợt cũ ở dưới gầm giường, nhìn thấy động tác của Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Mang quần áo về hả?”

“Ừ. Mang về dùng máy giặt giặt.”

“Cũng đâu có bẩn lắm đâu, sao không giặt tay qua lúc mới thay ra luôn?”

Hầu Mạch nói xong, chợt nhớ Tùy Hầu Ngọc là đại thiếu gia, lại cảm thấy Tùy Hầu Ngọc quyết định dùng máy giặt mà không gửi hết tới tiệm giặt là tốt lắm rồi.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần sau đưa quần áo bẩn của cậu cho tôi, tôi tiện tay giặt cho luôn, treo lên móc ngoài ban công một đêm là khô, không cần phải mang về, đỡ phiền phức.”

“Không phiền.”

“Trong mắt tôi chính là phiền.”

Lúc trước Tùy Hầu Ngọc có nhiều thời gian rảnh rỗi, cơ bản cũng toàn tự giặt. Bây giờ cậu gia nhập đội tennis rồi, thời gian ít ỏi, có thêm Hầu Mạch, buổi tối có thể đi ngủ sớm nên đồ thay ra cứ vứt dồn đống lại.

Tùy Hầu Ngọc lười giải thích, không nói chuyện nữa.

Tùy Hầu Ngọc nhìn cây vợt trong tay Hầu Mạch, hỏi: “Mang vợt về làm gì? Tập à?”

Nếu như tập thì cậu cũng phải cầm theo.

“À, dây lỏng rồi, tôi mang về thay.”

Dựa theo thói quen của Tùy Hầu Ngọc, nếu như dây bị lỏng, nói không chừng cậu sẽ mua luôn một cái vợt mới chứ không nghĩ tới việc đổi dây. Nhưng mà Hầu Mạch là học sinh thể dục, cần dùng vợt liên tục trong thời gian dài, mua một cây vợt giá ba, bốn ngàn tệ rồi đổi dây cho tiết kiệm.

Tùy Hầu Ngọc không nói gì, đeo balo lên vai, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Hầu Mạch suy nghĩ, vội vàng lấy từ trong hộp ra một món đồ gì đó, đuổi theo Tùy Hầu Ngọc: “Cậu cho tôi về cùng với.”

“Hả?!”

“Tiết kiệm tiền xe.”

“Nhưng tôi dễ buồn ngủ.”

“Cậu ngồi trong lòng tôi, tôi chở cho.”

“Cút!”

Hầu Mạch giũ món đồ trong tay ra, làm bộ biểu diễn trước mặt Tùy Hầu Ngọc: “Nhìn xem, đai buộc bụng, thỉnh thoảng dùng trong lúc huấn luyện, bây giờ nó sẽ được phát huy công dụng của mình. Cậu ngồi đằng trước, tôi có thể để ý cậu, chúng ta đeo thêm cái này, cho dù cậu ngủ mất thì thứ đồ này cũng như dây an toàn trên ô tô vậy, vẫn có thể giữ cậu ngồi trên xe, yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn cái đai buộc bụng kia, hận không thể đập chết Hầu Mạch.

Hai người cùng đeo đai ngồi trên một cái xe đạp điện, hình ảnh này có bao nhiêu ngu ngốc hả?!

“Không được! Không thể! Tuyệt đối không được!” Tùy Hầu Ngọc sải bước đi một mạch.

Hầu Mạch vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo sau nói: “Vậy thì từ nay về sau cậu đừng có leo lên giường của tôi, tôi cũng không thích nằm ngủ cùng với người khác đâu!”

“Vậy tôi không lên nữa.”

“Đừng mà! Đừng có nói không lên liền chứ?”

“…..” Thiếu gia, rốt cuộc là ngài muốn thế nào?!

Cuối cùng, Hầu Mạch bám theo ra tới tận nhà xe, nhìn Tùy Hầu Ngọc chuẩn bị leo lên xe, hắn chặn đầu, tay vẫn cầm đai buộc bụng.

Tùy Hầu Ngọc tức đến độ ê cả răng.

Hầu Mạch không nhịn được hỏi: “Dựa theo hình tượng của cậu, lẽ ra cậu phải mua xe máy mới đúng, vừa soái vừa ngầu. Chúng ta được phép đi xe máy rồi mà.”

“Ở đó bán xe máy có mấy ngàn, tôi sợ chất lượng không đảm bảo, chạy xe đạp điện không nhanh bằng xe máy nhưng an toàn hơn.”

“Hm… còn tính toán rất chu toàn, nhưng mà xe máy mấy ngàn vẫn chạy tốt lắm.”

“Tôi không yên tâm.”

Tùy Hầu Ngọc mở khóa xe, Hầu Mạch dặn: “Không được đi xe trong sân trường đâu, dắt ra tới cổng đi, chúng ta đi thêm một đoạn, tới chỗ vắng người rồi quấn có được không?”

Tùy Hầu Ngọc biết lần này không thể cắt đuôi được, chỉ có thể nghiến răng dắt xe ra ngoài.

Hai người sóng vai nhau, ra tới cổng còn phải chen chúc qua một đống học sinh.

Thực ra cũng khá khó hiểu, tới giờ tan học rồi, đám học sinh còn tụ tập ở cổng trường làm gì mà chưa chịu về nhỉ?

Hai người đi xuyên qua đám người, có một số người đang đợi xe riêng đến đón, thấy Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đi chung với nhau, tò mò nhìn theo một lúc.

“Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc của Thanh Dữ kia có vẻ quan hệ rất tốt? Tôi còn tưởng bọn họ sẽ đánh nhau cơ.”

“Nghe nói tính khí của Tùy Hầu Ngọc rất thúi.”

“Nhưng mà ngoại hình thật sự quá đẹp…”

“Sao lại dắt chung một cái xe thế? Cả hai đều rất nghèo à?”

“Nhà Tùy Hầu Ngọc không nghèo, lúc trước không bị cho nghỉ học là vì tài trợ nhiều cho trường đó.”

“Hai người bọn họ bây giờ là cộng sự đánh đôi tennis, lần trước tôi có thấy bọn họ tập cùng nhau.”

Hai nhân vật chính đã sớm quen với cảnh bị người người bàn tán, nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ bọn họ ít được quan tâm.

Vất vả xuyên qua dòng người đông đúc, hai người tìm được một góc khuất.

Bọn họ lên xe, Tùy Hầu Ngọc ngồi đằng trước, Hầu Mạch ở phía sau dùng đai buộc bụng buộc dính cả hai lại. Sau khi buộc xong, Hầu Mạch mặc áo khoác thể dục bên ngoài, vừa không bị phơi nắng tay, vừa có thể che khuất sợi đai trên người, vẹn cả đôi đường.

Dưới tình huống như vậy, lưng Tùy Hầu Ngọc dán chặt vào ngực của Hầu Mạch, còn rất nóng.

Hầu Mạch lại chẳng thèm để ý, vươn tay cầm lái, khoe khoang với Tùy Hầu Ngọc: “Cánh tay dài cũng là một ưu thế.”

Hầu Mạch muốn nhìn đường thì phải nhìn qua vai Tùy Hầu Ngọc, câu nói này gần như nói ngay bên tai Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, theo bản năng giơ tay lên che tai, đụng phải cằm của Hầu Mạch, lại nhanh chóng thu tay về.

“Ngồi im nhé.” Hầu Mạch dặn dò, mở chìa khóa, vặn tay ga phóng đi.

Hắn biết Tùy Hầu Ngọc dễ xấu hổ nên nếu để mọi người nhìn thấy một màn quỷ dị này nhất định cậu sẽ rất khó chịu, vì vậy hắn đi vào một con đường nhỏ, đường này không hề có một bóng xe nào đi ngang qua.

Nếu như Hầu Mạch không đi vào đây thì Tùy Hầu Ngọc cũng không biết còn có con đường này.

Nơi này như một con đường mới mở, nhiều cây xanh, rất thích hợp để chạy bộ tập thể dục, có lẽ chưa nhiều người biết nên không có mấy xe.

Thời gian này cũng chưa có nhiều người, nếu là sáng sớm hoặc chiều muộn một tí e là sẽ có rất nhiều người già ra đây tản bộ.

Nắng chiều trải cái bóng trên đường dài vô tận, vài sợi tóc của Tùy Hầu Ngọc rơi trên gò má Hầu Mạch, nhìn như những đường hoa văn hình xăm nhỏ xinh đẹp.

Một cơn gió thổi qua làm cho cây cối lay động, cành lá xum xuê đung đưa không ngừng, tán cây đổ bóng loang lổ xuống mặt đường, trông như một bức tranh kì lạ.

Hầu Mạch chạy xe dọc theo một bờ sông.

Con đường này làm bằng gỗ chống mòn, bánh xe chạy lên phát ra vài tiếng lẹt kẹt do các mảnh gỗ ma sát vào nhau.

Nhưng mà Hầu Mạch lại thốt lên một câu rất sát phong cảnh: “Cái hồi chưa phát triển làng du lịch, nơi này từng là một rãnh nước bẩn.”

Tùy Hầu Ngọc dựa vào ngực Hầu Mạch, lười biếng đáp lại: “Ờ.”

Về đến nhà, Tùy Hầu Ngọc vẫn kiên cường không ngủ, Hầu Mạch hơi bất ngờ, hỏi: “Có mệt không?”

“Hơi buồn ngủ, nhưng cũng không dữ dội như thời gian trước, có lẽ là mới đầu tôi bị mất ngủ thời gian dài nên mới cần bù đắp lại, bây giờ đỡ nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.” Hầu Mạch khóa xe xong xuôi, hai người cùng đi lên nhà.

Tùy Hầu Ngọc nhập khóa mở cửa, Hầu Mạch nói: “Buổi tối cùng đi ăn nhé, tôi dẫn cậu đi.”

“Ừ.”

“Lát nữa tôi sang tìm cậu.”

“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc trả lời, mở cửa vào nhà.

Hầu Mạch vào nhà xếp lại đồ đạc rồi xuống lầu nhấn chuông cửa, đợi hồi lâu vẫn không thấy Tùy Hầu Ngọc ra mở cửa nên hắn tự mở đi vào, đi tới phòng ngủ thì Tùy Hầu Ngọc đang nằm trên giường ngủ rồi.

Hắn lấy điện thoại ra xem giờ, coi như đã có tiến bộ, kiên trì được nửa tiếng không ngủ.

Vốn là định để cho Tùy Hầu Ngọc ngủ một lúc, kết quả vừa quay người thì thấy Đại Ca lặng yên không một tiếng động đi tới làm cho Hầu Mạch sợ tới mức hét lên, nhảy cao tận một mét.

Tùy Hầu Ngọc đang chưa ngủ sâu nên bị đánh thức, mở mắt ra nhìn Hầu Mạch.

“Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đi ăn cơm cùng chúng ta.”

“Ừ.”



Khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cùng nhau xuất hiện ở đầu phố, Đặng Diệc Hành đang nhảy nhót tưng tưng, trông không khác gì một con khỉ. Bên cạnh là Thẩm Quân Cảnh đang tạo dáng, như thể mình là người đẹp trai nhất con đường này.

Đặng Diệc Hành nhìn thấy hai người kia trước, lập tức dừng động tác, hô lên từ khoảng cách khá xa: “Hiếm khi thấy đại sư huynh cách xa Ngọc ca hơn một mét đó nha!”

Hầu Mạch đỡ trán, giải thích: “Tao sợ con mèo cậu ấy đang đeo trên lưng.”

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đi ra sau Tùy Hầu Ngọc, nhận ra: “Con mèo này bọn tao từng thấy rồi, lần đầu tiên gặp mặt Ngọc ca cũng đang cõng nó.”

Đặng Diệc Hành nhìn chằm chằm Đại Ca qua mấy cái lỗ tròn, cảm thán: “Nhìn kỹ mới thấy con mèo này ngầu thật, dáng người cũng đẹp nữa.”

Thẩm Quân Cảnh khó hiểu nhìn Hầu Mạch, hỏi: “Mèo thì có gì mà sợ?”

Hầu Mạch liên tục xua tay: “Đen thùi lùi nhìn đáng sợ vl, mấy con màu khác nhìn còn đỡ.”

Tùy Hầu Ngọc cười lạnh, cõng mèo tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng cậu cũng tìm ra cách khắc chế Hầu Mạch, nếu lúc nào Hầu Mạch phiền quá chỉ cần ôm theo Đại Ca là Hầu Mạch sẽ tự động trốn xa.

Đặng Diệc Hành theo sau Tùy Hầu Ngọc, làm mấy động tác trêu chọc Đại Ca nhưng đáng tiếc hình như không có tác dụng, Đại Ca chỉ nhìn cậu ta bằng một ánh mắt đang nhìn một thằng ngốc.

Bởi vì không chú ý đường nên Đặng Diệc Hành đâm sầm phải ai đó, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?”

Cậu ta đưa tay định đỡ đối phương thì hai bên bốn mắt nhìn nhau.

Cái gì gọi là lúng túng?

Chính là trong một thời gian không thích hợp, gặp phải người không thích hợp, ví dụ như, vị trước mặt này chính là cô em cao gầy da hơi ngăm ngày đó.

Cô gái này chính là người mà ngày đó Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh diễn kịch để tìm cách tiếp cận.

Bây giờ, cậu trai lưu manh và cậu trai cứu người đi cùng nhau, Tùy Hầu Ngọc mà cô gái cảm thấy hứng thú cũng đi cùng, bộ dạng có vẻ rất thân thiết.

Cái này đúng là không thể giải thích rõ được.

Cô gái nhìn bọn họ nửa ngày, cuối cùng hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Hai người bọn họ là một nhóm tôi còn có thể đoán được, nhưng cậu cũng ở cùng nhóm luôn à?”

Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau hả?

Thứ quỷ gì vậy?!

Tùy Hầu Ngọc mất vài giây để phản ứng lại, nhìn Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, biểu cảm mất tự nhiên, thậm chí còn có hơi lúng túng.

Lúc trước hai người kia diễn một vở kịch ngu ngốc, Tùy Hầu Ngọc đứng xem trò cười đó. Bây giờ lại bị nhầm thành đồng bọn của bọn họ, thật sự là vô cùng vô cùng mất mặt!

Đặng Diệc Hành nhanh chóng giải thích: “Không không không, Ngọc ca không phối hợp với bọn tôi, chỉ có hai người bọn tôi thôi.”

Cô gái nghe xong cười lạnh, “Cậu gọi cậu ta là Ngọc ca mà còn nói là không phối hợp?”

Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ một chút, lười giải thích, cười nói: “À, cứ coi như là phối hợp đi, nếu nhiều người cùng diễn tức là rất có thành ý, vậy thì cậu có thể cho cậu bạn này ID wechat được không?” Vừa nói vừa chỉ vào Đặng Diệc Hành.

Cô gái nhìn Đặng Diệc Hành, đột nhiên nở nụ cười, sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”

Không hề có một chút giả tạo nào.

Nói xong, cô gái lấy điện thoại của mình, mở mã kết bạn.

Đặng Diệc Hành sửng sốt, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra quét mã kết bạn của đối phương, thêm bạn tốt ngay tại chỗ.

Nhìn thấy danh sách bạn bè có thêm một người, Đặng Diệc Hành kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa tin được vào sự thật này.

Ngốc đến đơ luôn.

Tùy Hầu Ngọc này đúng là một thần trợ công cực đỉnh.

Hầu Mạch không biết đã xảy ra chuyện gì, mon men đến gần hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tùy Hầu Ngọc giải thích cho hắn: “Lần trước tôi đánh nhau với hai người bọn họ là vì lúc bọn họ đang diễn kịch tiếp cận cô gái này thì bị tôi phá đám.”

“Ò.” Hầu Mạch gật gù, rồi cũng nở nụ cười.

Trường hợp này đúng là không thể lúng túng hơn được nữa.

Cô gái hỏi: “Mấy cậu đang đi đâu thế?”

Đặng Diệc Hành biến thành nhóc cà lăm: “Đi, đi ăn cơm.”

“Nhà nào ăn ngon?”

Đặng Diệc Hành chỉ ngón tay về một hướng, nói: “Nhà ở phía trước kia, bọn tôi đang định vào đó ăn.”

Cô gái nhìn theo rồi đi về phía quán cơm kia.

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau rồi vội vàng đi theo, Thẩm Quân Cảnh nhỏ giọng cảm thán: “Cậu ấy thấy đám người chúng ta mà không sợ sệt tí nào luôn.”

Đặng Diệc Hành đắc ý tiếp lời: “Rất có cá tính!”

Năm người đi vào quán cơm, bốn nam sinh ngồi một bàn, cô gái kia ngồi riêng một bàn.

Bà chủ đưa thực đơn cho cô gái, nói: “Cháu chọn món đi.”

Rồi quay sang hỏi bốn nhóc nam sinh: “Vẫn món lão tam hả?”

Hầu Mạch dùng khăn giấy lau bàn, trả lời: “Vâng ạ.”

Bà chủ chú ý tới Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Sao lần này lại đi cùng cậu bé này vậy?”

Bà chủ rất có ấn tượng với Tùy Hầu Ngọc, chủ yếu là do ngoại hình của Tùy Hầu Ngọc rất xuất sắc, nhìn một lần khó quên, còn ăn rõ nhiều nên được bà chủ ghi nhớ.

Hầu Mạch giải thích: “Bây giờ cậu ấy là bạn cùng lớp của cháu.”

Đặng Diệc Hành bổ sung thêm: “Còn là cộng sự đánh đôi với đại sư huynh nữa ạ.”

Bà chủ hơi bất ngờ, bật cười: “Tốt lắm, cháu sẽ không phải vì chuyện của ba mà từ chối thân thiết với mọi người nữa. Người thân qua đời là chuyện không thể tránh khỏi, hoặc là sớm hoặc là tuổi già. Đánh đôi vừa kiếm thêm được tiền thưởng, vừa kết thêm bạn.”

Hầu Mạch gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng…”

Bà chủ nhìn bộ dạng qua loa của Hầu Mạch, không vui nói: “Cháu lại không thích nghe cô nói chuyện rồi.”

“Lời này của cô sẽ làm cho cộng sự của cháu cảm thấy kì lạ đó.”

“Vậy à?”

Bà chủ đi tới hỏi cô gái kia: “Cháu chọn xong chưa?”

Cô gái trả lời: “Cháu xem thêm đã, không vội.”

“Vậy cô vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho lũ nhóc kia trước nhé, khi nào chọn xong thì gọi cô.”

Bà chủ đi rồi cô gái nói với Tùy Hầu Ngọc: “Vậy giờ tôi tin cậu không cùng nhóm với hai người kia rồi.”

Đặng Diệc Hành nhanh nhảu: “Tôi đã nói rồi mà.”

“Ừ. Khí chất của cậu ấy hoàn toàn không hợp với mấy cậu.” Cô gái lại hỏi: “Món lão tam là gì? Ăn ngon không?”

Đặng Diệc Hành không nghe ra ý mỉa mai trong câu trước, chỉ nhiệt tình trả lời câu sau: “Món lão tam của bọn tôi là đồ ăn chỉ dành cho vận động viên, nước dùng ít muối.”

Mắt cô gái sáng rực lên, nói: “Tôi đang muốn tìm đồ ăn kiểu đó đây, tìm khắp mấy con phố rồi.”

Nói xong cô chạy đến cửa phòng bếp gọi vào: “Cô ơi, cháu cũng lấy một suất món lão tam giống bọn họ.”

Chờ cô gái quay về, Đặng Diệc Hành hỏi: “Cậu cũng thi đấu à?”

“Ừ, thỉnh thoảng, vẫn ở trình nghiệp dư.”

“Cậu chơi môn gì?” Đặng Diệc Hành nhìn màu da và vóc dáng đủ biết cô gái này không đơn giản.

Nếu đã làm học sinh thể dục, số người trắng được như Hầu Mạch thực sự rất ít.

Cô gái trả lời: “Tennis.”

Đặng Diệc Hành kích động không thôi, “Bọn tôi cũng đánh tennis này! Cậu học trường nào thế?!”

“Trường chuyên Đông Thể.” Cô gái nở nụ cười xán lạn.

Học ở Đông Thể, vậy thì tuyệt đối không phải là nghiệp dư.

Dù sao thì Đông Thể cũng là một cái nôi đào tạo tuyển thủ cho đội tuyển của tỉnh, người học trong trường này ai cũng rất có thực lực.

Đặng Diệc Hành đơ người trong giây lát…

Gặp phải baba cmnr.

Tùy Hầu Ngọc không biết gì về Đông Thể, cảm thán: “Hóa ra còn có rất nhiều trường trung học cũng chơi tennis.”

Hầu Mạch đáp: “Ừ.”

“Người của Đông Thể cậu gặp lần nào chưa? Trình độ thế nào?”

“Gặp rồi, bọn họ rất cố gắng, nhưng xưa nay không thắng nổi tôi.”

“Ồ…”

Đoạn nói chuyện này làm cho cô gái quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, rồi lại cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.

Hầu Mạch đứng dậy đem mấy đôi đũa đi tráng nước sôi, đưa cho Tùy Hầu Ngọc một đôi.

Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Sao lại có nhiều người quen biết cậu như vậy? Bà chủ kia có vẻ cũng rất hiểu rõ cậu.”

“Bà ấy là một trong những chủ nợ của tôi, năm ngoái mới trả hết nợ.” Hầu Mạch cũng không giấu giếm, “Tiền nợ của nhà tôi năm ngoái mới trả hết được một nửa, nửa còn lại tiếp tục cố gắng.”

Lúc này nữ sinh kia đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc thốt lên: “Đệt mợ! Hóa ra cậu là Hầu Mạch à?!”

Một tiếng hô này quá bất ngờ làm cho Hầu Mạch hết hồn nhảy dựng lên, vốn dĩ hắn đang chuẩn bị ngồi xuống, kết quả bị dọa làm cho giật mình ngồi luôn vào lòng Tùy Hầu Ngọc.

*** Hết chương 41
Bình Luận (0)
Comment