Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 48

Tang Hiến đi cùng Nhiễm Thuật đến phòng kiểm tra nước tiểu, trùng hợp đụng phải Dương Hồng và Hồ Khánh Húc mới thi đấu xong cũng tới làm kiểm tra.

Tang Hiến không quen hai người kia, thậm chí còn chẳng biết mặt, nhưng lại quen Ngao Đen Lưu Mặc.

Lưu Mặc nhìn thấy Tang Hiến đi tới, lập tức hỏi: “Tang Hiến, chuyện gì xảy ra với Khỉ Hèn thế? Lần này sao lại nhiệt tình như vậy? Cậu ta thật sự để ý đến đánh đôi rồi à?”

Tang Hiến đưa Nhiễm Thuật tới cửa, trình bày sơ qua với nhân viên kiểm tra, sau khi lo liệu xong xuôi cho Nhiễm Thuật mới quay đầu lại nói với Lưu Mặc: “Bọn mày dẫm phải điểm lôi rồi đúng không?”

“Lôi gì?” Lưu Mặc buồn bực.

“Bọn mày chế giễu cộng sự của cậu ta đúng không?”

Lưu Mặc quét mắt về phía Dương Hồng và Hồ Khánh Húc, nhớ lại một chút rồi gật đầu: “Hình như vậy.”

Tang Hiến mỉm cười: “Vậy thì bọn mày rõ rồi đấy. Bọn mày chế giễu Hầu Mạch, Hầu Mạch chưa chắc sẽ tức giận, nhưng bọn mày lại nhắm vào cộng sự của cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không bỏ qua.”

Lưu Mặc càng khó hiểu hơn: “Chuyện gì đây? Mày cũng đâu có đãi ngộ đó?”

“Tao đương nhiên là không có rồi.” Tang Hiến chẳng thèm để ý, bổ sung thêm: “Cộng sự của Hầu Mạch là bạn nối khố của cậu ấy.”

Cũng không thể nói là Hầu Mạch đang có hứng thú với Tùy Hầu Ngọc được, tên ngốc đó đang vì hoàn cảnh của gia đình mà không dám yêu đương, phủ nhận tình cảm của mình mà đúng không?

Ít nhất là Hầu Mạch luôn nói với bên ngoài rằng bản thân là trai thẳng.

Tang Hiến cũng không thể tiết lộ bí mật này cho người khác được.

Lưu Mặc bừng tỉnh, “Chuyện này ai mà ngờ chứ?!”

Sau đó chống nạnh đi qua đi lại, hỏi Tang Hiến: “Sao mày lại tới đây? Hôm nay mày không có trận đánh đơn nào mà?”

“Ờm…” Tang Hiến cũng bất đắc dĩ, “Đội đánh đôi có người bị thương, tao có tên trong danh sách dự bị, phải vào thay thế.”

“Bây giờ tao không dám nói gì bọn mày nữa rồi, mặt tao bây giờ vẫn còn đau đây, dư âm tự vả vẫn còn.”

Tang Hiến chỉ vào bên trong, hỏi: “Người mới bước vào là cộng sự của tao, mày thấy thế nào?”

Lưu Mặc trợn mắt: “Cao từng đó thôi á?”

Chiều cao của Lưu Mặc cũng xấp xỉ 190cm, vóc người còn cường tráng to con hơn cả Tang Hiến, tới phòng tập gym cứ bị nhầm là huấn luyện viên.

Ở trong mắt bọn họ, dưới 180cm đều là chú lùn, không thích hợp chơi tennis.

Lúc này Nhiễm Thuật đi ra, sốt sắng tới hỏi Tang Hiến: “Cậu, cậu xem thử tôi cầm vợt có đúng không? Cầm như thế này đúng không?”

Ba người của Tỉnh Thể nhìn Nhiễm Thuật trầm mặc.

Này mà cũng dám đi thi đấu hả?

Bọn Hầu Mạch đi tới, Lưu Mặc lập tức ra đón: “Khỉ… Đại sư huynh đúng không? Ha ha ha, huynh không chấp nhặt với đệ chứ?”

Hầu Mạch không trả lời câu này, giới thiệu với Tùy Hầu Ngọc: “Ngao Tây Tạng Đen, đội trưởng của Tỉnh Thể.”

Sau đó nói với Lưu Mặc: “Cộng sự của tao, Tùy Hầu Ngọc.”

“Aiyo! Ở trên khán đài đã nhìn thấy khí chất ưu nhã của vị tiểu ca ca này, bây giờ nhìn gần đúng là thần tiên hạ phàm, đẹp trai lắm, chơi bóng cũng rất giỏi…” Lưu Mặc nhe răng cười nhăn nhở, hai hàm răng trắng đến mức suýt nữa chói mù mắt Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc gật đầu đáp lại rồi đi tìm Nhiễm Thuật, không hề có hứng thú với sự nồng nhiệt trước mặt.

Nhiễm Thuật đi kiểm tra nước tiểu cùng Tùy Hầu Ngọc, suốt quá trình nói như tụng kinh: “Tớ, tớ cả ngày lười chảy thây không luyện tập gì, chỉ là một người đến cho có mặt, sao mà ra sân thi đấu được?”

“Cậu cứ đánh như lúc bình thường luyện tập là được rồi.”

“Bình thường một trăm bóng tớ đón được năm bóng là tốt lắm rồi.”

“Cứ đánh vậy đi.”

Lưu Mặc và Hầu Mạch nhìn theo bóng lưng hai người kia, Hầu Mạch định nhắc chuyện cũ thì bị Lưu Mặc ngăn cản: “Mày định để tao khỏa thân chạy thật à?”

Hầu Mạch nhíu mày: “Chẳng lẽ… mày muốn chơi ăn gian?”

“Đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tao. Chúng ta coi như cũng là đối thủ cũ, giao tình nhiều năm như vậy, đừng làm tao mất mặt trước đám nhóc nhà mình chứ?!”

Hầu Mạch cười không ngừng, một hồi lâu sau mới dừng được.

Lưu Mặc cảm thấy có vẻ đã có chuyển biến tốt, đang định chuẩn bị cười cùng thì Hầu Mạch thu lại nụ cười.

Lưu Mặc nhìn thấy một ánh mắt hèn hạ của tiện nhân điển hình, toàn là sự trêu tức và mưu mô, nhất thời cảm thấy chẳng lành rồi.

“Chúng ta coi như cũng quen nhau mấy năm, mày cảm thấy tao là người dễ nói chuyện sao?” Hầu Mạch hỏi xong, tự trả lời: “Tao không phải.”

“Mày…”

“Tao là người có thể buông tha cho mày, thủ hạ lưu tình với mày sao?” Hầu Mạch hỏi câu thứ hai, cũng tự trả lời: “Tao không phải.”

“Con mẹ nó mày…” Lưu Mặc nổi điên.

“Được rồi, đừng cản đường tao nữa, tao còn phải đi làm kiểm tra nước tiểu, buổi tối nhớ nhắn tin wechat báo địa điểm, tao nhất định sẽ đến xem.” Hầu Mạch nói xong, vòng qua người Lưu Mặc đi vào phòng kiểm tra.

Lưu Mặc nhìn Tang Hiến, Tang Hiến nhún vai, hắn cũng chẳng có cách nào.

Dương Hồng vẫn luôn để ý bên này, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Chuyện là do cậu ta gây ra, vui mừng quá sớm chạy đi nói mấy câu lung tung, làm người ta mất hứng.

Cuối cùng đội trưởng lại bị phạt, trong lòng cậu ta rất băn khoăn, vì vậy đề nghị: “Đội trưởng, em thay anh.”

Lưu Mặc khoát tay: “Không cần, tự anh chịu trách nhiệm, Hầu Mạch cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.”

Sau khi Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đi ra, Dương Hồng bước tới hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu thật sự chỉ mới huấn luyện trong vòng một tháng thôi à?”

Tùy Hầu Ngọc nhìn Dương Hồng, đối phương đang siết chặt nắm tay, đủ biết Dương Hồng đã phải chịu kích thích không nhỏ.

Tập luyện nhiều năm như vậy, cuối cùng bị một người mới tập trong một tháng đánh bại, có cảm giác như tất cả những cố gắng trong thời gian vừa qua của mình bị phủ định hết, điều này khiến Dương Hồng không chấp nhận được.

Thật sự là đã được nhận một bài học rồi.

Tâm lý suy sụp.

Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Trước đây tôi đã đánh tennis rồi, còn tập luyện thêm nhiều thứ khác, kết hợp với nhau nên tốc độ luyện tập rất nhanh.”

Dương Hồng chấp nhất hỏi: “Vậy đánh đôi thì sao? Một tháng?”

“Ừ, một tháng.”

Trên thực tế, đa phần các tuyển thủ đánh đôi là vì trên người có khuyết điểm, ở mảng đánh đơn Dương Hồng không đủ ưu tú, vì vậy mới chuyên tâm tập đánh đôi, thu được một ít thành tích khả quan.

Trong lúc cậu ta cảm thấy trình độ đánh đôi của mình đã có tiến bộ thì gặp phải Tùy Hầu Ngọc, lòng tin trước đó bị đánh cho tan tành.

Gần như là, bọn họ có cố gắng đến mấy cũng không thể vượt qua được thiên tài.

Tùy Hầu Ngọc nhìn Dương Hồng, nói: “Đến học sinh tiểu học cũng biết không thể tùy tiện viết lời nhận xét trên mạng khi chỉ nhìn một bức ảnh, cậu còn chưa biết trình độ của tôi đã tùy tiện chạy tới nói tôi không chơi được. Bây giờ thua rồi còn mang bộ dạng bi thương đó đến tìm tôi, hỏi cái này cái kia, rất buồn cười, không phải là cậu nên xin lỗi à?”

Dương Hồng như tỉnh ra, vội vã cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, lúc trước là do miệng tôi quá càn rỡ, tôi không nên vì ngoại hình của cậu không giống người chơi tennis nghiêm túc mà nói cậu không chơi được.”

Cái gì gọi là ngoại hình không giống người chơi tennis nghiêm túc?

Ăn nói đúng là không ra sao.

“Được rồi, cứ vậy đi, tôi còn có việc.” Tùy Hầu Ngọc trả lời, kéo Nhiễm Thuật đi, tiếp tục động viên Nhiễm Thuật.

Lưu Mặc nhìn bộ dạng của Dương Hồng, biết là cần phải khai thông tâm lý cho thành viên đội mình một chút, vì vậy cũng kéo Dương Hồng rời đi.

Nửa tiếng sau có kết quả kiểm tra nước tiểu, Nhiễm Thuật thông qua một cách thần kỳ, làm cho Tùy Hầu Ngọc hâm mộ kinh khủng.

Không ăn kiêng mà vẫn hợp lệ, vận may của Nhiễm Thuật đúng là không phải dạng vừa đâu.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Tang Hiến và Nhiễm Thuật đứng sóng vai cạnh nhau nghe huấn luyện viên Vương dặn dò, nói mãi chưa thấy xong.

Tùy Hầu Ngọc thầm thì hỏi: “Bao lâu nữa tới trận của bọn họ?”

Thẩm Quân Cảnh cũng đang đợi bên cạnh, trả lời: “Còn 15 phút nữa.”

“Chẳng khác gì trâu bắt chó đi cày…” Tùy Hầu Ngọc lo lắng.

Hầu Mạch đứng tại chỗ dãn cơ, nói: “Cái này còn phải xem Tang Hiến kiên trì được trong bao lâu, tôi nghe nói đối thủ chỉ là học sinh cấp ba trường bình thường, chưa tham gia thi đấu nhiều, trình độ ngang nhau, Tang Hiến có thể kiên trì được.”

“Nhưng mà đây là đánh đôi.”

Hầu Mạch dừng động tác, nói: “Đúng, là đánh đôi, chỉ khác đánh đơn ở chỗ kích thước sân, nhưng bóng vẫn chỉ có một. Vì bóng chỉ có một nên từ đối diện đánh tới rồi đánh lại là được rồi, tôi cũng có thể lấy một chọi hai.”

Tùy Hầu Ngọc đột nhiên khó chịu: “Há, cậu thì giỏi rồi, vậy đừng làm cộng sự của tôi nữa.”

“Không phải… Còn phải xem đối thủ là ai chứ?! Lời của tôi rõ ràng có điều kiện đi kèm mà?!”

“Trận tiếp theo cậu tự xử đi.” Tùy Hầu Ngọc quay đầu bước đi.

“Ơ không không…” Hầu Mạch đuổi theo dỗ dành, “Không có cậu thì tôi tham gia đánh đôi làm gì?”

“Thắng có tiền thưởng.”

“Nếu vì cái này thì tôi đã sớm tùy tiện chọn một người để đánh rồi, tiền thưởng của đánh đôi còn chưa tới một vạn, cho nên là tôi chỉ muốn đánh đôi với cậu thôi.”

Nghe xong câu này Tùy Hầu Ngọc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thẩm Quân Cảnh cũng định quay về xem tình hình của Đặng Diệc Hành thế nào.

Ban nãy lúc kết thúc trận đấu, có vài người trong nhóm chơi tennis đã nhận xét Tùy Hầu Ngọc ôm được một đùi lớn, dù sao thì hai quả bóng ACE kia của Hầu Mạch quá xuất sắc, hơn nữa, toàn bộ quá trình đều là Hầu Mạch chỉ huy, trong mắt bọn họ Tùy Hầu Ngọc chỉ là một công cụ.

Thế nhưng chỉ có người trong đội mới biết, “cái đùi lớn” Hầu Mạch suốt ngày phải đuổi theo “ôm cái đùi lớn” dỗ dành kia kìa.

Nói ra làm gì cho mất mặt.



Trận đấu của Tang Hiến và Nhiễm Thuật sắp bắt đầu.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch tới tìm huấn luyện viên Vương, ngồi ở bên cạnh ông xem thi đấu.

Độ quan tâm của khán giả trong nước dành cho tennis không cao cho lắm, đối với giải đấu của thanh thiếu niên thì càng không đoái hoài, trên khán đài còn chưa kín được một phần tư ghế.

Huấn luyện viên Vương vẫn nghiêm mặt, cũng chỉ có hai người bọn họ mới dám ngồi cạnh huấn luyện viên Vương vào lúc này.

“Đã nói bao nhiêu lần trong lúc thi đấu mọi chuyện phải cẩn thận, thế mà vẫn bị thương cho được!” Cứ một lúc huấn luyện viên Vương lại mắng một câu.

Hầu Mạch lấy từ trong balo ra một cây dù, che cho hắn và Tùy Hầu Ngọc, trả lời: “Có lúc thầy còn bắt bọn em luyện trong mưa trước hôm thi đấu một ngày, bây giờ thầy nói vậy mà không thấy ngại à?”

Huấn luyện viên Vương lườm Hầu Mạch một cái, hỏi: “Có mỗi một cây dù thôi à?”

Hầu Mạch lục lọi trong balo, đưa cho huấn luyện viên Vương một chai xịt chống nắng, da dẻ Hầu Mạch hơi nhạy cảm, trời sinh sợ phơi nắng nên mấy thứ đồ này đều chuẩn bị đủ cả.

Huấn luyện viên Vương cũng không chê, phun một lượt rồi đội lại mũ lưỡi trai vào, tiếp tục xem so tài.

Hầu Mạch xem một lúc rồi nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tang Hiến quyết định dùng đội hình song đường biên ngang.”

“Đó là cách tốt nhất à?”

“Ừ, còn có thể giảm gánh nặng cho Nhiễm Thuật. Bình thường hay dùng cách này để người mạnh hơn chăm sóc cho người yếu hơn, người mạnh đánh ba phần năm sân, người yếu đánh hai phần năm, còn đối với hai người kia mà nói, Nhiễm Thuật chỉ cần đứng im ở một góc, có bóng tới rồi đánh là được, Tang Hiến phụ trách ba phần tư sân.”

Trận đấu bắt đầu, đối thủ có vẻ cũng biết Nhiễm Thuật là nhược điểm, liên tục tấn công vào vị trí của Nhiễm Thuật.

Sau khi được Tang Hiến hỗ trợ vài lượt, cuối cùng Nhiễm Thuật cũng được vung vợt…

Đánh trả không đáng sợ, đáng sợ chính là đánh trả mạnh đến mức vợt bay ra khỏi tay, còn suýt văng vào mặt.

Một trận đấu giải tennis cấp tỉnh lại có một pha đánh trả chật vật như vậy.

Không chỉ có khán giả trên khán đài khiếp sợ, huấn luyện viên Vương che mặt, mà đối thủ của Nhiễm Thuật cũng shock luôn.

Bọn họ chỉ là những học sinh bình thường có sở thích chơi quần vợt, so với các trường thể dục thể thao chẳng khác gì ruồi muỗi, nhưng nhìn Nhiễm Thuật thế này đột nhiên lại cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Con hàng này… hình như còn phế hơn cả bọn họ?

Ít nhất là bọn họ sẽ không đánh trả với một sai lầm cơ bản như vậy.

Nhiễm Thuật đi nhặt vợt, còn tranh thủ oán giận với Tang Hiến: “Lực đánh sao, sao lại mạnh thế nhở?”

Tang Hiến giải thích: “Là do tôi phát bóng hơi mạnh, bọn họ đánh lại dựa theo lực đánh của tôi, cậu không thích ứng được với lực đánh của tôi.”

Nhiễm Thuật đau khổ nhìn Tang Hiến, về lại vị trí, cầm vợt bằng hay tay, vào tư thế chuẩn bị.

Nhìn cái kiểu cầm vợt bằng hai tay của Nhiễm Thuật, đối thủ kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy hi vọng trong mắt đối phương.

Nói không chừng bọn họ vẫn có thể thắng?

Phía đối thủ có một người cực kỳ tàn nhẫn, một người lại không cầm nổi vợt, đây là cái tổ hợp thần kỳ gì vậy?

Tang Hiến nhìn chằm chằm bộ dạng của Nhiễm Thuật, nhắc nhở: “Lùi ra sau một chút.”

“Ò…” Nhiễm Thuật nghe lời lui ra sau nửa bước.

Tang Hiến đứng cao hơn Nhiễm Thuật, như vậy có thể giúp hắn đánh thoải mái mà không sợ đụng trúng Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật căng thẳng cầm vợt, rõ ràng là chỉ đứng thôi nhưng cả cơ thể căng cứng nên chỉ đứng thôi cũng thấy mệt mỏi.

Nhiễm Thuật nhìn Tang Hiến chơi bóng một mình, trong lúc huấn luyện cũng nhìn rất nhiều lần rồi nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy Tang Hiến rất đáng tin cậy, nếu là người khác sớm đã cuống cuồng lên rồi, nhưng Tang Hiến lại không hề mở miệng nói nặng một câu nào với cậu.

Tu dưỡng đạo đức của người có tiền chăng?

Lại có một bóng nữa lao tới, hai tay Nhiễm Thuật siết chặt cây vợt đánh trả, nhưng mà bóng lại bay thẳng lên ghế trọng tài, còn đập vào đầu trọng tài.

Quả bóng này tính ra bay rất chính xác, Nhiễm Thuật cũng rất có năng lực, chỉ là điểm đến không chính xác mà thôi.

Nhiễm Thuật chỉ có thể vội vàng xin lỗi trọng tài, trọng tài cũng phất tay bỏ qua.

Tang Hiến quay lại nói với Nhiễm Thuật: “Có tiến bộ rồi đó, ít nhất là đã đánh trúng bóng.”

Vẫn là chất giọng siêu trầm, trong ngữ khí không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác.

“Ò…”

*** Hết chương 48
Bình Luận (0)
Comment