Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 1.2

Thành tích của công ty năm nay rất tốt, phát thưởng cuối năm xong, các phòng ban lần lượt nghỉ Tết. Năm nào sếp cũng là người nghỉ Tết cuối cùng, đương nhiên cô cũng phải làm ngọn đèn bám trụ ở công ty.

Năm nay khá đặc biệt, Thư Dập đột nhiên không làm đến Ba mươi Tết, nhiều ngày trước đó đã bảo cô đặt khách sạn ở vịnh Thanh Thủy, bao trọn khu biệt thự nghỉ dưỡng. Tất cả mọi việc đều do Chúc Phồn Tinh sắp xếp, thế nên cô mới biết lần này sếp mình chi tiêu thật hào phóng. Quản lý bộ phận khách hàng VIP của khách sạn đã gửi email liệt kê danh sách cho cô, hoa tươi đặt ở cửa hàng có tiếng của Bắc Kinh, toàn bộ hoa đều được nhập từ Bỉ bằng đường hàng không, cộng thêm nến sáp thơm nhập khẩu từ Pháp. Ban nhạc sẽ bay từ Thượng Hải đến để biểu diễn, đi cùng chuyến bay này còn có một đầu bếp và trợ lý chuyên làm các món hải sản, ngoài ra còn có một siêu du thuyền ra biển, thậm chí còn thuê cả một chiếc trực thăng nữa.

Chúc Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cuối cùng sếp cũng lên kế hoạch đi nghỉ với bạn gái rồi. CEO năm nào cũng tăng ca nhiều hơn cô, quanh năm suốt tháng như thế thì có mấy người phụ nữ chịu được?

Quản lý bộ phận khách hàng VIP của khách sạn đặc biệt gửi cho cô xem hình ảnh về khách sạn như biệt thự bên bờ biển rộng lớn, hồ bơi nhấp nháy ánh đèn, thảm cỏ xanh mướt, hoa đại nở rộ, hàng dừa đung đưa bên bờ biển trước ngôi nhà biệt lập... Anh ta vừa đi vừa giới thiệu, còn đặc biệt mở cửa phòng chính, giơ cao máy ảnh để cô nhìn thấy rõ mọi thứ xa hoa trong phòng. Oa, rèm che màu trắng khẽ tung bay trước gió biển, tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ hệt như trong phim, mộng mơ và lãng mạn.

Nói ra thật xấu hổ, Chúc Phồn Tinh còn chưa đến Tam Á(*) bao giờ. Tất cả ấn tượng về biển của cô vẫn chỉ là chuyến du lịch tự túc đến Đại Liên(**) cùng lũ bạn trong lớp đại học năm nhất.

(*) Tam Á: là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc.

(**) Đại Liên: thành phố trực thuộc Tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.

Biển ở Tam Á... thì ra hoàn toàn không giống thế. Chúc Phồn Tinh không khỏi xúc động.

Thẻ tích điểm dịch vụ hàng không của cô năm nay tính ra là đổi được bốn vé miễn phí đi chuyến bay khoang hạng nhất trong nước, thế nên cô quyết định gọi điện cho Chí Viễn bàn bạc, muốn cùng bố mẹ hai bên đến Tam Á du lịch, nhân tiện gặp mặt nhau, thời tiết mùa đông thế này, ai chẳng muốn cảm nhận ánh nắng ấm áp trên bãi biển? Huống hồ không khí ở Tam Á vô cùng trong lành, rất tốt với người già.

Thẻ tích điểm của cô vừa đủ để bốmẹ hai bên ngồi khoang hạng nhất, như vậy người già cả như họ cũng dễ chịu một chút. Cô và Chí Viễn dù sao vẫn còn trẻ, ngồi khoang hạng thường cũng được.

Chí Viễn nói anh phải hỏi ý kiến của bố mẹ. Dù sao người già cũng khá truyền thống, luôn nghĩ ngày Tết là ngày đoàn tụ, không muốn ra khỏi nhà. Chưa đến năm phút sau anh đã gọi lại, nói rằng bố mẹ anh đều đồng ý.

Rốt cuộc cũng chỉ có bố mẹ của Chúc Phồn Tinh là rắc rối.

Bố của Chúc Phồn Tinh nghe cô bảo đi Tam Á thì rất thích, chỉ có điều sau khi ly hôn ông đã lấy vợ khác, mẹ kế của cô có người con riêng hơn cô vài tuổi. Anh ta lấy vợ sớm và đã có con, bố cô và người mẹ kế đang ở cùng vợ chồng họ và trông cháu giúp họ. Nếu như đi Tam Á, ông phải dẫn vợ và đứa cháu trai đi, cô nói thế cũng được, nhưng hai phút sau ông gọi lại, nói rằng không đi nữa vì con dâu nghe nói bố mẹ muốn đi Tam Á thì đột nhiên sa sầm nét mặt.

Chúc Phồn Tinh thở dài, cô biết bố của mình, tuy không nói rõ ràng nhưng như thế có nghĩa là ông không thể đi một mình, nếu đi thì phải đi cả nhà năm người.

Nếu năm người nhà họ đi thì cô phải tính sao đây?

Nói đến mẹ của Chúc Phồn Tinh thì càng buồn hơn, nghe cô nói đi Tam Á, bà đã uể oải bảo phải ngồi máy bay mấy tiếng, chân không duỗi thẳng được, đau mỏi lắm, không muốn đi.

Chúc Phồn Tinh đành phải nói thẻ tích điểm của cô đổi được vé máy bay khoang hạng nhất, rất rộng rãi, lúc này mẹ cô mới phấn khởi, nói rằng phải ở khách sạn năm sao, đến Tam Á mà không ở khách sạn năm sao thì phí công, nhất định phải ở phòng rộng nhìn thẳng ra biển.

Phồn Tinh do dự chưa đáp thì mẹ cô nói, mẹ và dượng năm nay chưa đi nghỉ dưỡng lần nào, đúng dịp này nghỉ Tết, mẹ, dượng và em gái cô có thể đi ra ngoài dạo chơi đây đó. Thuê một phòng ba người ở cũng được, nếu không thì đặt hai phòng, không cần tính toán.

Họ nói cứ như là rất biết "suy nghĩ" cho cô.

Phồn Tinh dở khóc dở cười. Mẹ cô sau khi nghỉ hưu vẫn rất thời thượng, thích chơi trội, ví dụ mấy bà bạn thân của mẹ đều nói là đi du lịch đây đó, riêng bà lại nói là đi nghỉ dưỡng, phân biệt đẳng cấp rõ ràng.

Em gái của Chúc Phồn Tinh cũng không phải do mẹ cô sinh ra, đó là con riêng của bố dượng cô, vì làm mẹ kế không dễ mà nghe từ "mẹ kế” cũng có vẻ không hay ho cho lắm, nên ở đâu bà cũng đối xử với con riêng của chồng hòa nhã và khách sáo horn cả với con gái ruột, nuông chiều không thể tưởng tượng nổi. Mỗi năm về quê, Chúc Phồn Tinh mua quà cho mẹ thì cũng phải mua quà cho cô em gái, nếu không mẹ sẽ tỏ thái độ với cô.

Phồn Tinh cảm thấy đau đầu, kế hoạch và dự toán của cô đương nhiên không dành cho nhiều người như vậy, ban đầu Chí Viễn nói muốn về quê cô, cô đã lo lắng rồi, bố mẹ cô bao nhiêu năm oán hận nhau, thỉnh thoảng gặp mặt vẫn còn cãi nhau, nếu xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không thể khống chế được nên trong lòng cực kỳ thấp thỏm. Tết năm nay, dù bố mẹ hai bên không thể gặp nhau, nhưng sau chuyện này cô lại thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.

Nhưng tránh được kiếp nạn này thì lại gặp ngay kiếp nạn khác. Lần này, nếu cô dẫn tất cả tám người đến Tam Á thì chỉ lo làm cho bố mẹ của Chí Viễn sợ hãi.

May mà với kinh nghiệm làm thư ký bao nhiêu năm, cô đã bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề. Đầu tiên, cô khéo léo nói rõ với bố rằng cô không thể sắp xếp cho cả năm người nhà họ đến Tam Á, năm mới phòng ốc ở đó đã kín, bản thân cô cũng phải nhờ mối quan hệ mới đặt được phòng, hay là cứ theo kế hoạch cũ đưa dì và cháu trai đến thôi, đương nhiên cô cũng phải đặc biệt chuẩn bị một bộ sản phẩm dưỡng da cho "chị dâu" và sẽ nhờ bố dì đem về. Ngoài ra, cô cũng chuẩn bị cho dì Cung - mẹ kế của cô - một món quà, hy vọng dì chịu khó vất vả một chút, cùng đi với bố cô và cháu nội.

Bố cô miễn cưỡng đồng ý, thế là cô gọi điện ngay cho mẹ ruột. Cô nói phòng rộng rãi nhìn ra biển không thể đặt được, ngày nào mẹ cũng xem tin tức nên chắc biết tình hình Tam Á bây giờ thế nào, hơn nữa vé máy bay cũng chỉ có một vé khoang hạng nhất, hay là mẹ đi cùng dượng thôi, con và mẹ sẽ đi shopping, mua túi xách cho em gái, cô ấy vừa đi làm chắc chắn là thích túi đẹp. Hơn nữa không phải Tết mọi năm cô ấy đều về nhà mẹ ruột sao, nếu cô ấy đến Tam Á, mẹ cô ấy không vui, ngộ nhỡ gọi điện nói gì đó thì không phải là dượng cũng không vui sao?... Dù sao bà cũng là mẹ ruột nên hiểu những ám chỉ trong lời nói của cô và vui vẻ đồng ý đi.

Nói cho cùng thì đồng tiền vẫn có thể giải quyết mọi vấn đề. May mà công ty vừa thưởng một khoản tiền Tết không nhỏ, chuyện này lại liên quan đến việc lớn cả đời, Chúc Phồn Tinh cũng biết trước là cửa ải này khó qua nên hào phóng chi thật nhiều.

Đặt vé máy bay xong, Chúc Phồn Tinh bắt đầu đặt khách sạn. Vì Tam Á vào dịp Tết rất đông khách nên cô sợ không đặt được, may mà hằng năm công ty cô đều tổ chức vài hoạt động, lịch trình của CEO đều do cô và phòng thị trường điều chỉnh, nên lúc này đồng nghiệp ở phòng thị trường đã tìm người quen giúp cô, thế nên cô mới đặt được phòng một cách thuận lợi.

Đương nhiên cô không đặt khách sạn ở vịnh Thanh Thủy, ở cùng chỗ với CEO ư, cô chưa đến nỗi bị điên! Cho dù ở cùng một vịnh cũng không được, quá gần nhau. Hơn nữa khách sạn mà anh ấy ở quá đắt!

Cô thấy chọn vịnh Á Long là thỏa đáng nhất, sắp xếp cho bố mẹ hai bên ở hai khách sạn khác nhau, hai khách sạn này cách nhau khá xa để hạn chế tối đa chuyện chạm mặt.

Ngay từ đầu Chúc Phồn Tinh đã nói rõ, dượng và dì có thể cùng đến Tam Á, nhưng đi gặp bố mẹ Chí Viễn thì đủ có bố mẹ ruột của cô, nếu không thì biết giới thiệu thế nào?

Bố mẹ cô cũng không đôi co lằng nhằng với cô về vấn đề này, có lẽ phần lớn là vì cô đã hứa dẫn họ đi mua đồ trong cửa hàng miễn thuế ở Hải Nam. Thế nên mới nói cứ bỏ tiền ra là có thái bình.

Sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ mình xong, cô lại đặt vé máy bay và khách sạn cho bố mẹ của Chí Viễn, đặc biệt chọn khách sạn thứ ba ở vịnh Á Long, và khách sạn đó vừa hay nằm giữa hai khách sạn của bố mẹ cô.

Cuôì cùng cô mới đặt vé và khách sạn cho cô và Chí Viễn. Đặt vé máy bay xong, vấn đề ở đâu khiến cô lo nghĩ, không thể đặt khách sạn thứ tư được, có khi phòng thị trường lại nghĩ chắc là cô buồn chán quá nên chuyển qua làm thêm nghiệp vụ đặt khách sạn cũng nên, nếu không thì vì sao bạn bè và người thân lại không ở cùng một khách sạn chứ?

Nhưng ở cùng với gia đình bên nào cũng không thích hợp. Cô vẫn là người khá truyền thống, nên nếu ở cùng khách sạn với bố mẹ Chí Viễn thì cảm thấy không hay lắm. Do dự một hồi, cuối cùng không biết làm thế nào, cô đành gọi điện hỏi Chí Viễn.

Chí Viễn đang họp, phải ra hành lang nghe điện, sau khi nghe cô nói chuyện này thì tỏ ra rất bực bội. "Chẳng phải em làm thư ký sao? Chút chuyện nhỏ thế này cũng không làm được à mà còn hỏi anh. Sao các sếp của em có thể chịu đựng em hằng ngày nhỉ?" Rồi không đợi cô nói, anh đã tắt máy.

Phồn Tinh không giận anh. Gần đây anh mới được thăng chức, lương lậu tăng lên không ít nhưng áp lực cũng lớn, đặc biệt là cuối năm, áp lực thành tích của họ cũng rất nhiều, cô không nên làm phiền anh bởi chuyện nhỏ nhặt này. Cô nghĩ ngợi một lát, quyết định mặt dày nhờ đồng nghiệp của phòng thị trường đặt thêm cho cô hai phòng, một phòng cho cô ở cùng khách sạn với mẹ cô, còn phòng kia cho Chí Viễn ở cùng khách sạn với bố mẹ anh.

Vé máy bay không dễ đặt chút nào, ngày nào cũng chỉ còn ghế ở khoang hạng nhất với giá vài nghìn tệ, cô thấy rất xót ruột. Khách sạn ở Tam Á vào dịp Tết thì đắt ngang lên trời. Cô và Chí Viễn đã thống nhất chủ ý của ai thì người đó trả tiền, vì cô đưa ra đề nghị đi Tam Á nên cô sẽ trả toàn bộ chi phí. Chỉ riêng tiền đặt khách sạn đã tốn không ít, bây giờ lại phải đặt vé máy bay khoang hạng nhất, cô thật sự không nỡ vung tay.

Cuối cùng thì Phồn Tinh cũng mua được hai vé khoang hạng thường, tuy phải bay lúc hơn sáu giờ sáng, nhưng nếu cô và Chí Viễn đến Tam Á sớm, có thể đón bố mẹ hai bên thì cũng tiện.

Sáng sớm hôm sau CEO bay đến Tam Á, sau đó Phồn Tinh và Chí Viễn cũng cùng bay đến Tam Á.

Phồn Tinh ở gần sân bay hơn, đặt đồng hồ báo thức năm giờ sáng, vội vội vàng vàng đánh răng súc miệng rồi xuất phát, trên đường đi mới trang điểm, thói quen này hình thành sau khi cô đi làm, vì luôn phải tăng ca nên ngủ không đủ giấc, ngủ thêm được phút nào hay phút nấy, sáng sớm cô thực sự buồn ngủ nên không thể dậy sớm được, cuối cùng đành phải học cách trang điểm trên xe taxi. Chẳng thể ngờ, hồi đại học, ngay cả phấn nền có những loại nào cô cũng không biết, nhưng nay thì cô đã biết trang điểm vừa chính xác vừa nhanh, nhân lúc bác tài xế dừng đèn đỏ là cô đã kẻ mắt xong rồi.

Chí Viễn ở cách sân bay khá xa, may mà sáng sớm không tắc đường nên anh cũng đến rất đúng giờ.

Đang là dịp Tết nên mới sáng sớm ở sân bay đã có cả một biển người xếp hàng dài chờ kiểm tra an ninh, hai người đứng trong hàng dài dằng dặc đó, vì thiếu ngủ nên gương mặt có chút phờ phạc.

Không ngờ hôm nay sân bay thủ đô có sương mù dày đặc, chuyến bay bị hoãn đến chiều, hai người họ lãng phí cả một buổi sáng. Sân bay vốn chật ních người và hàng hóa, vì chuyến bay bị chậm nên trong phòng chờ ồn ào, hỗn loạn, các cửa ra vào đều kín người, các ghế chờ cũng không còn chỗ trống, nhiều người còn ngồi bệt xuống đất.

Chí Viễn ngồi trên va li, dựa lưng vào tường. Phồn Tinh thì khá thảm hại, vì đi Tam Á nên cô cố ý mặc váy và đi giày cao gót, đứng một lát đã đau chân, lại không thể ngồi trên va li như Chí Viễn, càng không thể ngồi bệt xuống đất được, đành phải dựa lưng vào tường, nếu không ký gửi hành lý thì giờ thay đôi dép xăng đan chắc sẽ dễ chịu hơn.

Có người đang cãi nhau với nhân viên kiểm ưa, Chí Viễn không cả ngước mắt lên và Phồn Tinh phát hiện anh đã ngủ, có thể là gần đây anh quá mệt, lại ở xa sân bay nên hôm nay phải dậy từ bốn giờ sáng.

Phồn Tinh rất hối hận vì đã không mua vé khoang hạng nhất, nhưng phải "nghiên răng" chi tiền như thế thì cô lại không nõ, nếu không lúc này đã được nghỉ ở phòng VIP, hay ít nhất cũng có xô pha để Chí Viễn nằm thoải mái.

Cuối cùng chuyến bay cũng khởi hành. Sau khi hạ cánh, lấy hành lý xong thì chuyến bay của các bố mẹ cũng lần lượt hạ cánh. Chúc Phồn Tinh nhanh nhẹn lấy điện thoại ra đặt xe đến đón họ. Máy bay của bố mẹ Chí Viễn hạ cánh trước, Phồn Tinh đón được họ rồi gọi chiếc xe đầu tiên đến. Cô bảo Chí Viễn dẫn họ về khách sạn check in trước, còn cô ở sân bay đợi chuyến bay của bố mẹ mình.

May mà cô đã sắp xếp như thế, vì chuyến bay của bố mẹ cô cũng lần lượt hạ cánh, và vừa gặp nhau họ đã cãi vã một trận to. Nguyên nhân cũng thật buồn cười. Phồn Tinh đã cố tình đặt hai chuyến bay khác nhau cho họ, nhưng không ngờ các chuyến bay ở Tinh thành cũng bị chậm, thời gian khởi hành ghi trên vé cách nhau bốn tiếng mà lại hạ cánh sát giờ nhau. Bố của Phồn Tinh thương vợ và cháu ưai, để cho vợ và cháu ngồi ở khoang hạng nhất, mẹ của Phồn Tinh đương nhiên cũng ngồi ở khoang hạng nhất, đến khi máy bay hạ cánh, bà phát hiện đối phương cũng từ khoang hạng nhất bước ra thì rất bực mình, nói mỉa rằng mẹ kế lợi dụng con gái bà.

Mẹ kế của Phồn Tinh là dì Cung khi còn trẻ có biệt danh là "ớt chỉ thiên", nghe đã biết là vô cùng lợi hại, nếu không như thế thì làm sao quản được bố của Phồn Tinh suốt bao nhiêu năm qua. Khi nghe những lời cạnh khóe của mẹ Phồn Tinh, bà đâu có nhẫn nhịn được nên lập tức đáp trả.

Hai người đứng ở sân bay chửi nhau, ngưòi này một câu người kia một câu. Cuối cùng, mẹ của Phồn Tinh dù gì cũng là phần tử trí thức, chấp nhận chịu thua, không thể đấu lại với bà thím to mồm thô tục. Khi gặp con gái, bà hậm hực nói: "Con có tiền mua vé hạng nhất cho người khác mà không nõ mua cho dượng con một vé, dượng con cao hơn mét tám, tuổi cũng đã cao, người cũng béo, bị nhét vào khoang hạng thường, khó chịu thế nào con có biết không hả?"

Phồn Tinh chỉ biết lấy nụ cười đền tội, nói rằng chỗ ngổi ở khoang hạng nhất không phải là do cô bỏ tiền ra mua mà là do tích điểm, mà cô chỉ mua cho bố một, không mua cho người ngoài.

Mẹ của Phồn Tinh càng nghe càng giận. "Con mua cho ông ta! Con không biết tính ông ta sao, cái gì ông ta chẳng nhường cho con hồ ly tinh đó! Con mua cho ông ta khác nào vứt thẻ tích điểm xuống sông, con sợ khoang hạng thường không nhét nổi nhân vật lớn đó hay sao? Con kiếm tiền dễ lắm à, bị ông ta lấy cho người khác đấy!"

Phồn Tinh chưa kịp nói gì, dì Cung đã nhảy dựng lên mắng: "Bà bảo ai là hồ ly tinh? Bà mắng ai đây hả? Tôi và ông Chúc là vợ chồng hợp pháp, ông ấy thương tôi, để tôi ngồi khoang hạng nhất thì sao? Bà thương chổng bà thì cũng móc tiền mua vé khoang hạng nhất cho ông ta đi! Bà không nỡ móc tiền thì bà đứng đây chửi mắng cái gì?"

Mẹ của Phồn Tinh giận đến nỗi toàn thân run rẩy. Thấy mẹ sắp bổ nhào đến kéo tay dì Cung, Phồn Tinh vội vàng bưóc lên chặn phía trước. Cô vừa liếc mắt về phía bố ruột mình vừa nói- "Bố, mọi người cũng mệt rồi, bố trông đứa bé này cũng buổn ngủ rồi, bố mau đưa dì Cung lên xe về khách sạn đi, ở đây điều hòa rất lạnh, đừng để đứa bé bị cảm. Số điện thoại của lái xe con đã nhắn cho bố rồi đấy.’

Mẹ của Chúc Phồn Tinh bị con gái ngăn không cho làm gì, đến khi lên xe còn hậm hực trách mắng cô: "Mẹ ruột thì không giúp, đi giúp dì ghẻ!"

Phồn Tinh đành phải gượng cười, nói: "Mẹ, sao con lại không đứng về phía mẹ chứ!"

"Vậy mà con còn bảo họ đi trước!"

Phồn Tinh nói: "Không phải con đi cùng với mẹ và dượng đến khách sạn ư, chẳng lẽ không để họ đi trước à?"

Mẹ Phồn Tinh nghĩ ngợi một lát rồi xác nhận đúng là con gái đứng về phía mình. Người chồng cũ cùng con hồ ly tinh và đứa cháu của họ chẳng phải đi bộ dưới nắng to để tìm lái xe đây sao?

Mẹ Phồn Tinh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cùng cô về đến khách sạn. Ban đầu Phồn Tinh đặt hai phòng bình thường, nhưng vì cô thường cùng CEO đi công tác, đặt phòng ở khách sạn này nhiều nên đã trở thành thành viên có thẻ bạch kim SPG(*), khách sạn khảng khái nâng cấp cho cô một phòng sang trọng hướng ra biển, cô lập tức nhường phòng này cho mẹ và dượng, còn mình thì ở phòng bình thường. Việc này khiến mẹ cô vui mừng khôn xiết và đương nhiên rất hài lòng.

(*) SPG: viết tắt của từ Starwood Preteưed Guest, là một chương trình thuộc tập đoàn Starwood cho phép khách hàng tích điểm sau mỗi lần ở hoặc sử dụng dịch vụ tại bất kỳ khách sạn nào trong hệ thống tập đoàn, từ đó có thể đổi điểm lấy phòng ở, nâng hạng phòng và sử dụng các chặng bay với mức ưu đãi tuyệt đối.
Bình Luận (0)
Comment