Uỳnh uỳnh
Đầu hỏa lôi long đánh trực tiếp lên cánh tay của cự nhân, hỏa diễm lẫn lôi quang bao phủ lấy toàn bộ cánh tay của cự nhân. Nó liền rống lên 1 tiếng đầy đau đớn tột cùng. Thân thể của cự nhân còn cứng hơn nhiều so với bàn thạch, lực lượng phòng thủ nhỉnh hơn ma thú Minh Hùng rất nhiều nhưng vẫn bị đấu kỹ của Lãnh Mạc đánh cho trọng thương. Cự nhân liền khụy xuống vì đau đớn, cánh tay phải của cự nhân bị trọng thương, trở nên đen xịt lại vì bị hỏa diễm thiêu đốt trông gần như là tàn phế,
‘Đấu kỹ này là của Khinh Doanh? Không lẽ Tiểu Lạc lão sư đã làm trái lời hứa mà tu luyện đấu kỹ đó?!’
Vân Vận đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn vào Lãnh Mạc hiện giờ là Tiểu Lạc, đấu kỹ cậu vừa xuất ra chính là đấu kỹ mà Khinh Doanh đã nhờ vả đưa cho cậu. Người này đã làm trái lời hứa trước kia khi đã tu luyện đấu kỹ này. Điều này Vân Vận nhất định không cho phép, trong đầu hiện lên ý niệm giết người thu lại đấu kỹ, nhất định không để cho y chiếm được nó. Nhưng ý niệm liền vụt tắt khi Vân Vận nhớ lại rằng Tiểu Lạc chính là sư phụ của Lãnh Mạc, cô không thể nào giết y được, chỉ có thể đem y giam lại trong Hắc Ngục Lao của Vân Lam Tông.
Vút
Thân ảnh Vân Vận động mạnh, liền lao nhanh đến phía Lãnh Mạc, nhất định cô phải thu hồi lại đấu kỹ và đành đem y giam vào ngục của Vân Lam Tông. Cả 3 người còn lại liền kinh ngạc 1 phen khi thấy vị tông chủ Vân Vận thường ngày điềm tĩnh đến mức nào hôm nay lại trở nên gấp gáp vô cùng, mà dường như còn có chút sát ý nổi lên khiến họ phải ớn lạnh 1 phen. Nhiếp Ly trong lòng nảy sinh ý định ngăn cản cô lại nhưng 1 khi mà cô tức giận thì đến Nhiếp Ly cũng không dám động vào.
‘Sát khí?!’
Cảm nhận được nguy hiểm phía sau, Lãnh Mạc bỏ qua đầu cự nhân, lập tức quay lưng lại thì thấy Vân Vận tay cầm kiếm giương vào mặt của cậu. Nhất thời hốt hoảng không biết xảy, Lãnh Mạc cố lấy lại bình tĩnh, tay thả lỏng Sát Thần Trảm ra 1 chút.
‘Tiểu Lạc lão sư, người đã phạm lời hứa 1 năm trước rằng sẽ không tu luyện Liệt Hỏa Oanh Lôi. Ta sẽ thay mặt Khinh Doanh xin lấy lại đấu kỹ và giam người vào Hắc Ngục Lao của Vân Lam Tông’
‘Khụ, chuyện này…..’
Đột nhiên Vân Vận nhắc lại chuyện này mới khiến Lãnh Mạc nhớ ra, nếu không thì cũng đã quên mất. Điều này đã đẩy cậu vào 1 tình huống rất khó xử, Khinh Doanh muốn tặng đấu kỹ này cho cậu nhưng lúc đó cậu lấy danh tính giả, và lúc cậu luyện đấu kỹ này là dùng danh tính thật sự. Và lúc này không thể để lộ danh tính Lãnh Mạc cậu ra vì 1 số lý do, mà nếu không nói thì ắt sẽ bị bắt về đó.
‘Rất tiếc thưa Vân Vận tông chủ, tôi không thể đi theo ngài được’
‘Nếu đã gọi ta 2 tiếng tông chủ thì hãy theo lời mà đi theo ta về’
Lãnh Mạc từ chối lời đề nghị này, Vân Vận liền tức giận vung kiếm chém đến 1 nhát. Tay trái siết chặt lại, vung Sát Thần Trảm lên để đỡ lấy đường kiếm, sau đó lùi về sau vài bước. Vân Vận không buông, lao thật nhanh đến thủ 1 quyền đánh trực tiếp lên lồng ngực Lãnh Mạc phát tan cả dị hỏa hộ thể khiến cậu phun ra 1 ngụm máu tươi. Đây chính là 1 quyền của Đấu Đế cường giả, nếu như cậu không có dị hỏa hộ thể lẫn Ngân Lang hộ thể thì cậu đã tan xác ngay sau 1 quyền đó rồi
Liền nhảy nhanh về phía sau thật xa rồi khụy xuống, Lãnh Mạc tiếp tục phun ra thêm vài ngụm máu tươi nữa, quyền đó đã ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của cậu. Đột ngột bầu trời trên đầu Lãnh Mạc tối sầm, cậu lập tức nhìn lên thì thấy không phải bầu trời tối lại mà là bàn tay khổng lồ của cự nhân đang giáng xuống đầu cậu.
‘Chết tiệt!!!’
Rầm
Bàn tay của cự nhân trực tiếp đem cậu đánh xuống mặt đất, tạo ra 1 cơn rung chấn cực đại khiến cho mặt đất nứt toạt ra. Dị hỏa bích không bị ảnh hưởng gì nhưng không thể chặn được rung chấn, tường thành vững chắc của Xà nhân Đế quốc phía sau liền đổ sập xuống, vô số xà nhân thoát không kịp cũng bị vùi xuống đống đổ nát. Bát đại thủ lĩnh may mắn thoát được nhưng khi nhìn lại bức tường thành uy nga bấy lâu nay giờ chỉ còn lại 1 đống đổ nát liền khiến phẫn hỏa trong lòng họ trổi dậy, muốn sống chết với đầu cự nhân kia. Nhưng rồi họ chợt nhận ra cả 8 xà nhân cùng hợp sức cũng chưa chắc làm ảnh hưởng gì nhiều đến nó, bây giờ nhiệm vụ quan trọng hơn là giải cứu xà nhân bị mắc kẹt và trấn thủ nơi này. Họ đành cắn răng mà chịu đựng, cố níu lấy tia hy vọng.
‘Cự nhân, hãy để ta giải quyết người này. Còn tay ngươi thì để Nhiếp Ly chữa trị’
Vân Vận ra lệnh cho cự nhân lùi ra, nó liền làm theo vì biết người trước mặt nó khủng bố như thế nào. Bàn tay nhấc lên, phía dưới hiện ra 1 vùng bình địa do cự nhân gây ra, mặt đất từ đó nứt toạt ra nhìn qua có vẻ như phục hồi nơi này là không có mấy khả thi. Vân Vận ánh mắt lướt qua 1 cái tìm kiếm Lãnh Mạc, sau đó cảm nhận được khí tức yếu ớt nằm ở giữa nơi bình địa kia thì cô liền đáp xuống bước đến nơi đó.
‘Tiểu Lạc lão sư, xin thất lễ’
Bàn tay đưa ra thủ 3 ấn chú, từ phía dưới đưa lên, sau đó từ mặt đất xuất hiện 1 thân ảnh vẫn còn sống nhưng nhìn như đã sức cùng lực kiệt thoát ra khỏi mặt đất lơ lửng trên không. Người này chính là Lãnh Mạc đã bị bàn tay khổng lồ của cự nhân đánh xuống đất, bạch diện cũng bị đánh nát, thân thể đầy thương tích, trông cậu có vẻ như không chịu đựng nổi chiêu này của nó dù có dị hỏa hộ thể. Cùng lúc này dị hỏa bích cũng tan biến, chứng tỏ rằng cậu đã thật sự ngất đi, như thế thì Vân Vận vẫn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
‘Vân Vận này, tuy không biết có chuyện gì xảy ra giữa cô và người này nhưng chúng tôi còn 1 trận đấu nữa a. Giờ cô đã phá mất rồi’
‘Mất thì mất, ta buộc phải đưa người này về’
Nhiếp Ly đầy chán nản đến bên cạnh Vân Vận liền than vãng vài tiếng thì bị cô quát lạnh 1 tiếng. Người này thật sự đã tức giận rồi, Nhiếp Ly không dại gì dám đụng chạm, chỉ cười khổ 1 tiếng rồi lùi về sau 1 chút. Nhìn lên cự nhân thì thấy nó đã bị trọng thương, Nhiếp Ly đành thở dài 1 hơi rồi mở quyền trục triệu hồi ra thu nó về.
‘Tột cùng người này là ai?’
Vân Vận trong lòng nảy sinh tò mò về người này, bạch diện của y đã bị vỡ nát, lúc này có thể xem được mặt của y. Cô bước đến gần, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa lên gương mặt của cậu rồi từ từ nhấc lên. 1 vết sẹo dưới hốc mắt trái lộ ra, lập tức nội tâm Vân Vận run lên kịch liệt, cái vết sẹo này trông rất quen thuộc và chỉ duy nhất có 1 người có nó. Bàn tay run mạnh lên, cố gắng ngửa mặt của người này lên.
‘Lãnh….Mạc…..?!’
Đôi mắt đầy đau thương trợn lên, vài tia lệ quang xuất hiện trong hốc mắt của Vân Vận. Gương mặt này vĩnh viễn cô không bao giờ quên được, và đặc biệt hơn là chủ nhân của gương mặt này cũng chính là người mà Vân Vận còn xem trọng hơn cả mạng sống này, là người mà cô luôn tìm kiếm vài năm nay mặc cho nhiều người can ngăn. Đôi tay run run vòng ra ôm chặt lấy người của Lãnh Mạc, đem cậu dùi vào lồng ngực, cô liền cắn môi vì đau xót, trong lòng hối hận vô cùng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhiếp Ly, Tân Vân và Lâm Ma trở nên bất ngờ. 3 người liền hội tụ lại 1 chỗ phía xa nhìn về hướng Vân Vận đang ôm chặt lấy người kia và hiện còn đang rơi lệ. Lúc nãy còn muốn đem người về tông môn để giam giữ, 3 lần 7 lượt dồn người đó vào đường cùng nhưng giờ lại đau khổ mà ôm chầm lấy người. Thật đúng là khiến người ta khó hiểu.
‘Ta đã….làm gì thế này……Tại sao lại là con….’
Giọng nói run run đầy hối hận cất lên, trong lòng đau đớn vô cùng như can tràng tấc đoạn vì hành động lúc nãy của bản thân. Nhưng làm sao có thể trách Vân Vận vì vốn dĩ cô không biết người mà cô đánh chính là Lãnh Mạc. Dù vậy Vân Vận vẫn tự trách mình. Đòn vừa rồi có thể đem 1 cường giả Đấu Thánh đỉnh phong đánh chết không nghi ngờ, nhưng Lãnh Mạc tu vi chỉ mới đoán là Đấu Thánh thì làm sao mà chịu nổi 1 đòn đó. Mà còn lại bị cự nhân đánh thêm 1 đòn trời giáng coi như cậu không thể sống tiếp đi.
‘Ta xin lỗi….ta xin lỗi….Lãnh Mạc……’
Đôi tay ôm chặt lấy Lãnh Mạc mà rơi lệ. Vân Vận vẫn luôn muốn khi tương phùng nhau thì có thể trao cho cậu 1 cái ôm đầy ấm áp chứ không phải trong hoàn cảnh đau thương này. Cô liền vận chuyển đấu khí trong cơ thể sang cơ thể của Lãnh Mạc để có thể bảo hộ lục phủ ngũ tạng của cậu. Dù vậy nhưng cậu vẫn không có động tĩnh gì, vẫn còn hơi thở nhưng rất yếu ớt.
Phừng
Đột nhiên vài đóm hỏa diễm cháy trên cơ thể Lãnh Mạc khiến Vân Vận bất ngờ liền buông cậu ra. Từng đóm hỏa diễm này mò đến những nơi bị thương trên cơ thể sau đó chữa trị chúng trở lại như ban đầu. Cô không biết đây là hỏa diễm gì, nó nhìn như dị hỏa nhưng không phải vì 2 loại dị hỏa lúc nãy của Lãnh Mạc không có khả năng chữa trị, trừ khi là thứ gì đó có đủ khả năng tạo ra hỏa diễm dùng để chữa trị.
‘Phượng Viêm, tôi nợ ông 1 mạng’
Lãnh Mạc cất tiếng nói khiến ai cũng phải sửng sốt, lãnh trọn 1 quyền của Vân Vận và cự nhân mà vẫn có thể sống sót thì phải nói người này quá biến thái đi. Trong lòng trở nên mừng rỡ, Vân Vận lấy tay che miệng lại vì quá hạnh phúc khi cậu vẫn còn sống, như thế cô không cần phải cắn rứt lương tâm của mình.
Phừng phừng
Hỏa diễm rực cháy bao phủ lấy toàn bộ thân thể Lãnh Mạc tạo ra 1 hỏa cầu đang xoay chuyển trên mặt đất. Vân Vận đành phải lùi về sau đứng cùng 3 người kia vì sức nóng tỏa ra từ nó rất lớn và dị thường, còn hơn cả dị hỏa. Nhiếp Ly đôi mày giật giật, cảm nhận được loại hỏa diễm này rất quen thuộc, trong tâm trí từ từ nhớ ra đây không phải là dị hỏa hay thú hỏa, mà là Phượng Hỏa.
‘Con rất vui vì mẫu thân nhận ra con, nhưng chuyện dị hỏa thì con không thể nào bỏ qua được. Ngũ đại cao thủ đều hãy lưu lại đây đi!’