Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 73

Sau chuyện nó, thời gian thấm thoát trôi qua đã 5 tháng từ lúc Lãnh Mạc đến Bích Ngân tông. Cậu lúc nào cũng bận rộn công việc nên tu luyện chỉ đạt đến lục tinh Đấu Hoàng đỉnh phong, đến ngưỡng thực lực này cậu hoàn toàn dừng lại chuyển sang tu luyện đấu kĩ và luyện dược. Đấu kỹ của Khinh Doanh lần trước được cậu luyện thành 1 cách hoàn mỹ, có thể dùng nó để đối chiến Đấu Tông.

Song thương đã được Lãnh Mạc đặt tên, 1 cây là Hỏa Thần Thương và cây còn lại là Lôi Thần Thương. Thực lực của nó tuy là Đấu Thánh nhưng cực kỳ thần bí, bởi vì trong 1 ngày cậu đã tìm hiểu ra sức mạnh ẩn tàn bên trong nó khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Song thương này có thể song thương chi hợp tạo ra 1 thanh thương khác với thực lực chỉ kém Sát Thần Trảm của cậu 3 bậc, nhưng muốn hợp thể nó thì phải tốn rất nhiều đấu khí và cũng chỉ như là 1 con bài tẩy để tiêu diệt đối thủ cực mạnh.

Và giờ, cậu, Linh Khởi, Diệp Tu và các vị trưởng lão đang ở trong chính điện, thần sắc ai cũng nghiêm trọng, bàn tay nắm chặt lại. Bầu không khí cực kỳ ngột ngạt đến khó hô hấp xuất hiện ở đây, đặc biệt là Linh Khởi, đôi mắt đỏ ngầu lên như muốn vỡ tung. Từng đạo đấu khí mãnh liệt lẫn phẫn nộ bay xung quanh Linh Khởi, liền cô đập mạnh tay xuống chiếc ghế của mình khiến nó tan tác chỉ còn những mảnh vụn. Những người khác thấy cảnh này liền giật mình đứng lên.

‘Khốn khiếp!!! Làm thế quái nào mà bọn chúng có thể lẻn vào đây để bắt cóc Linh Nhi được chứ!!?? Đã 2 ngày rồi mà vẫn không có tin tức!!’

Những đạo đấu khí bạo phát mãnh liệt theo từng chữ mà Linh Khởi nói ra. Nó khiến cho những người ở đây ngoài Lãnh Mạc phải cảm thấy khiếp sợ trước sự phẫn nộ này của cô khi biết Linh Nhi đã bị bắt cóc. Đúng hơn là canh tối 2 ngày trước đã có kẻ đột nhập vào Bích Ngân tông và bằng cách nào đó đã xóa đi sự hiện diện của mình và bắt đi Linh Nhi trong sự tĩnh lặng của màn đêm mà không ai biết được kể cả Lãnh Mạc.

Khi đến sáng, cậu đi ngang qua biệt viện của Linh Nhi liền cảm nhận được những dư ba hỗn loạn khắp nơi này, cảm thấy không ổn cậu lập tức mở cửa phòng của Linh Nhi thì thấy được bên trong rất hỗn độn, có những vết máu trên tường. Lãnh Mạc lúc đó rùng mình 1 cái, liền cùng Nguyệt My dò tìm linh hồn lực xung quanh nhưng chỉ tìm được vài tia yếu ớt đang tan biến dần. Cậu suy nghĩ 1 lúc chợt nhận ra còn có vài khí tức ở tại đây và trong số đó có 2 khí tức mạnh hơn cả cậu. Những dấu hiệu này cho thấy Linh Nhi đã bị bắt cóc, Lãnh Mạc liền thông tri cho Linh Khởi.

Nghe tin như sét đánh ngang tai, Linh Khởi liền triệu tập nhân thủ đi tìm khắp Miêu Linh thành nhưng không có 1 chút tin tức gì. Và như thế 2 ngày trôi qua, những người được phái đi đều trở về với bàn tay trắng, những đệ tử trong tông môn biết chuyện này cũng bất ngờ không kém. Toàn bộ Bích Ngân tông bị bao phủ bởi 1 bầu không khí chẳng mấy thoải mái.

‘Linh Khởi, cứ bình tĩnh đã nóng vội không giúp được gì đâu!!’

‘Làm thế nào mà tôi bình tĩnh được chứ??!!’

Diệp Tu ra sức xoa dịu cơn phẫn nộ của cô nhưng không có mấy tác dụng, Linh Khởi quát 1 tiếng đầy phẫn nộ rồi ngồi khụy xuống đất. Gương mặt lộ vẻ thống khổ khiến ai nhìn thấy cũng phải đau xót mấy phần. Trong lúc đó Lãnh Mạc vẫn ngồi bình tĩnh, đôi mắt nhắm lại không lộ ra 1 chút cảm xúc nào cả, 1 khắc sau cậu mở mắt ra hiện lên vẻ ảm đạm đầy quỷ dị, đôi mày chao lại 1 chút.

‘Linh Khởi, tỷ hãy bình tĩnh 1 chút, đệ đã xác định được kẻ bắt Linh Nhi và nơi tỷ ấy bị giam rồi’

Nhìn thoáng qua Linh Khởi, cậu từ tốn nói ra. Những lời này của cậu khiến cho cô ngẩn mặt lên, có chút vui mừng, liền đứng lên đi đến gần cậu, từng tia hy vọng xuất hiện trong tâm niệm. Những người xung quanh cũng mừng theo.

‘Muội ấy bị giam nơi nào?! Tỷ liền đưa người đến đó!!’

‘Không! Tốt nhất là tỷ đừng nên đưa người đến nếu không muốn thí thêm nhân mạng nào nữa. Bởi vì ở đó có 2 Đấu Tông trấn thủ’

Cứ tưởng hy vọng rằng có thể cứu được Linh Nhi nhưng chính 2 chữ “Đấu Tông” đã dập tắt những hy vọng đó. 2 Đấu Tông cũng đủ để huyết tẩy các thế lực trong Miêu Linh thành này đừng nói đến việc đối chiến.

‘Khoan đã!! Không phải muội ấy có “nó” sao?! Chỉ cần sử dụng “nó” là được!’

‘Rất tiếc là không thể, vì “nó” đã được đặt trong nạp giới của tỷ ấy, và nạp giới đã rơi trong phòng nên không thể sử dụng’

Vừa nói Lãnh Mạc lấy ra 1 chiếc nạp giới đặt vào tay Linh Khởi, hy vọng lại 1 lần nữa bị vụt tắt. Những người xung quanh trừ Diệp Tu đều biết “nó” là gì, chính là Hàn Băng Thương mà Lãnh Mạc đã tặng cho Linh Nhi, nếu sử dụng nó thì có thể đánh với Đấu Tông nhưng Linh Nhi đã không thể sử dụng nó.

‘Tỷ đừng lo, đệ sẽ đi. Các vị trưởng lão và Diệp Tu hãy bảo vệ thật tốt nơi này, tôi sẽ lấy thủ cấp của 2 tên Đấu Tông đó để cho chúng biết: Bích Ngân tông không phải muốn đụng chạm là có thể!’

Khi nói xong, các vị trưởng lão cùng Diệp Tu gật đầu 1 cái, sau đó Lãnh Mạc phất tay đi ra khỏi chính điện giữa sự chứng kiến của mọi người. Linh Khởi tuy muốn ngăn cản cậu nhưng hiện giờ người duy nhất có thể cứu Linh Nhi lại là cậu, cô không muốn dập tắt luôn cả hy vọng này, đành phải để cậu đi. Bước ra ngoài, cậu liền triệu hồi đấu khí dực của mình, 3 đôi cánh to lớn đủ màu sắc trên đó hiện ra bao phủ cả phía bên ngoài, hình dạng của chúng rất khác lạ vì đây chính là đấu khí dực cấp 7, tốc độ của nó phải sánh ngang với Đấu Thánh đỉnh phong. Lãnh Mạc tung cánh 1 cái lao thẳng lên trời rồi biến mất.

Tại U Sơn Lâm, 1 cánh rừng nguy hiểm cách Miêu Linh thành có rất nhiều ma thú Đấu Vương, còn có khoảng 19 đầu ma thú Đấu Hoàng ẩn nấp trong đó. Chỉ với 5 đầu ma thú Đấu Hoàng cũng có thể đem 1 Đấu Tông thừa chết thiếu sống, dù vậy đây cũng là nơi săn bắt của các thương hội để lấy ma hạch và bắt ma thú.

Ở 1 nơi gần con sông, có 1 nhóm khoảng chừng 6 người đang bàn bạc về chuyện gì đó, trong 6 người này có 1 nữ nhân thương tích đầy người bị trói ở gần 1 tảng đá lớn. Người bị trói ấy không ai khác chính là Linh Nhi.

Tối đêm đó, đột nhiên có 2 kẻ đã đột nhập vào phòng của Linh Nhi. Nhất thời hoảng loạn không thể lấy ra Hàn Băng Thương mà còn đánh rơi chiếc nạp giới chứa đựng nó, rồi còn bị 2 kẻ đó làm bị thương và sử dụng mê dược chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân ở đây, tay chân bị trói chặt không thể thoát ra cũng như vận đấu khí cũng không. Cứ thế 2 ngày trôi qua mà không ai có thể tìm ra được Linh Nhi, cô cũng không muốn bất cứ ai tìm được mình kể cả Lãnh Mạc vì trong số những kẻ bắt cô có đến 2 tên nhất tinh Đấu Tông, còn 3 tên khác là Đấu Vương đỉnh phong nên cơ hội cứu được cô là quá thấp.

‘Trọng Đạt, bắt được ả này rồi làm gì tiếp theo?’

‘Cứ bình tĩnh, đợi Băng Ly đại nhân đưa ra chỉ thị tiếp theo mà hành sự’

‘Người cũng đã bắt, tại sao lại bắt chúng ta đợi chứ?!’

‘Ắt hẳn vẫn còn chuyện gì đó mà ngài ấy vẫn còn để chúng ta ở đây’

Những kẻ này nói chuyện với nhau với vẻ rất thân mật, như là đã quen biết từ lâu. Trong số đó có kẻ tên Trọng Đạt, gương mặt có chút đáng sợ, mặc chiến giáp, tên này thực lực Đấu Tông cũng chính là kẻ cầm đầu bọn chúng.

Nhờ cuộc trò chuyện của chúng mà Linh Nhi biết được Băng Hà Cốc trưởng lão Băng Ly có liên quan đến chuyện này. Ắt hẳn là do lần trước không thể đưa người đi, bây giờ liền muốn bắt người đem về. Nếu không thể thoát được, lúc đó bị đem đến Băng Hà Cốc ở Trung Châu, lúc đó càng không thể chạy thoát, vừa muốn có người cứu nhưng lại vừa không muốn có người cứu khiến Linh Nhi rất khổ tâm.

‘Trọng Đạt này, nếu Băng Ly đại nhân chưa ra chỉ thị gì thêm thì sao chúng ta không chiếm chút tiện nghi của nha đầu này a?’

1 tên hắc y nhân vừa nhìn vào cô vừa xoa cằm vừa nói, tên này trông rất trụy lạc lẫn đáng sợ. Chiếm tiện nghi của Linh Nhi chẳng phải là đem cô ra làm nhục? Loại người này đúng là tâm địa xảo trá, trụy lạc cực độ. Linh Nhi nhất thời hoảng hốt, cố gắng lùi về sau khi tên đó đến gần, những kẻ khác không có ý định gì là ngăn cản, mà có ý đồng tình, cứ để hắn tiến đến.

‘Đến đây nào!’

Hắn liền bắt lấy chân Linh Nhi rồi kéo lại, sau đó như là gian dâm tay đè cô xuống rồi nắm lấy vạt y phục bị rách của cô kéo xuống. Dù muốn hét lên cũng không được vì miệng đã bị khóa lại, không thể làm được gì đành bật khóc đau đớn.

‘Chết!’

Đột ngột không biết tiếng của ai vang lên 1 cách đáng sợ. Trọng Đạt và những tên còn lại giật mình hoảng hốt nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cứ ai. Cả tên hắc y nhân kia cũng hoảng loạn rời khỏi người cô thì như có ai đặt tay lên gáy của hắn liền bóp lại nghe rõ 1 tiếng “rắc” của cốt tủy bị vỡ, hắn liền trợn ngược mắt lên miệng không thể ngừng thổ huyết, máu rơi lên cả người của Linh Nhi. Nhất thời những tên kia thấy thế mà phát hoảng, tay cầm chặt binh khí đề phòng xung quanh.

‘Tiện nhân kia!! Rốt cục người đã làm gì?!!’

‘Ta……’

Thêm 1 tên hắc y nhân nữa chĩa gương thẳng mặt Linh Nhi nói. Đến cả cô cũng không biết được chuyện gì vừa xảy ra, hít 1 hơi sâu lấy lại bình tĩnh liền thấy xác của tên đó như đang tan biến vào hư không. Không phải, là như bị hấp thụ! Đến lúc này cô mới nhớ lại, thân xác khi chết bị hấp thụ chỉ có 1 thứ, là vũ khí thần bí của Lãnh Mạc!. Nếu vậy cậu đã ở đây, nhưng người lẫn khí tức cũng không thấy được nên không thể chắc chắn.

Soạt!

Lại thêm 1 tên đứng gần Trọng Đạt chết, lần này không phải là bị phá hủy cốt tủy mà là bị chém làm đôi. Liền tiếp theo 1 tên nữa bị giết tương tự, chỉ còn lại Trọng Đạt và 1 kẻ thần bí nữa cũng là Đấu Tông. 2 kẻ này hoảng sợ dùng đấu khí dực lao lên trời.

‘Là kẻ nào?! Là kẻ nào dám động đến người của Băng Hà Cốc!?’

Tên Trọng Đạt phần nộ quát 1 tiếng, nhìn xem xung quanh nhưng vẫn không thấy ai ngoài Linh Nhi. Từ từ trước mắt bọn chúng là 1 thân ảnh xích bào hiện ra, tay cầm 1 thanh đao quỷ dị, gương mặt trừng 1 cách đáng sợ. Có thể đem 3 Đấu Vương giết chết và khiến 2 Đấu Tông sợ hãi như thế thì thực lực phải hơn bọn chúng rất nhiều.

‘Đầu đội trời, chân đạp đất! Tông phó Bích Ngân tông, Lãnh Mạc!’
Bình Luận (0)
Comment