Sát Ly

Chương 35

“Khẩu trang y tế? Cái khỉ gì vậy?”

“Đeo không? Không đeo thì trả đây”

“Ai nói ta không đeo”

Hai người vừa đi vừa nói hươu nói vượn, La Sát Nặc Nguyệt lần đầu tiên thấy thứ kì lạ gì vậy thì cảm thấy hứng thú vô cùng, cầm ngắm ngắm nghía một hồi rồi đeo lên mặt, quả thật nhẹ nhàng thỏa mái hơn mặt nạ nhiều, cho dù chỉ che nửa mặt nhưng hắn lại thích thứ này hơn. Về thành phải cân nhắc việc này cho đại ca mới được…

“Sắp vào vùng lôi kiếp rồi, ta vẫn không hiểu ngươi là Thần tộc tại sao lại đi giải cứu một kẻ thuộc địa phận Ma tộc chứ?”

Sát Ly vén lại tóc mai bị gió thổi bay, y bào đen tuyền như ẩn như hiện trong đêm tối mờ mịt trông như thể sắp tan biến đi bất cứ lúc nào, giọng nói của y như thể vang vọng trong đêm tối, tựa như xa lại như gần ngay trước mắt:

“Ta không phải Thần tộc”

La Sát Nặc Nguyệt nhanh chóng nói: “Vậy tại sao tóc ngươi lại là màu trắng, hơn nữa cho dù ngươi đã che dấu rất kĩ nhưng không thể che dấu được mùi hương còn xót lại đâu! Tộc La Sát rất giỏi truy vết đấy!”

Sát Ly chớp chớp mắt, đẩy lại mặt nạ che trêи mặt mình chon ngay ngắn không biết là đang suy nghĩ điều gì mà ánh mắt trông có vẻ lạc lỏng bất định, hình như là đang lâm vào ký ức xa xưa nào đó, nhưng Nặc Nguyệt vừa nhìn liền bị hút vào bên trong, cho dù chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua liền biến mất của người này nhưng hắn nghĩ sẽ nhớ cả đời ánh mắt kia, là một đôi mắt sáng trong như dải ngân hà nhưng nặng nề như ẩn chứa hàng vạn cảm xúc trêи thế gian, như mặt hồ xinh đẹp nhưng bên trong mặt nước chỉ toàn mảnh vỡ và gai nhọn, đâm thủng toàn bộ những thứ xinh đẹp từng có ở bên trong, một cái vỏ rỗng dựa vào chấp niệm để chống đỡ. Chỉ có nỗi cô liêu tịch mịch.

Phải trải qua những chuyện gì mới có được cảm xúc nặng nề như vậy chứ…y là dự vào điều gì mà vẫn chưa sụp đổ, vẫn còn bước đi bình tĩnh như vậy…

Là vì kẻ đang độ kiếp kia? Nhưng một người có thể trở thành chấp niệm chống đỡ sinh mạng của người khác sao? Vô lí như vậy à?



“Thật ra chúng ta cũng không biết là ai đang độ kiếp ở đó nữa”

La Sát Nặc Nguyệt bỗng dưng lên tiếng, không biết Sát Ly có nghe thấy hay không mà bước chân của y vẫn không hề chậm đi dù chỉ là nửa bước.

“Đến khi nhận ra thì hắn đã dẫn lôi kiếp đến rồi, giờ muốn ngăn cũng không kịp, lôi kiếp mạnh đến như vậy chúng ta không dám mạo hiểm đưa người vào bên trong” Nặc Nguyệt không hiểu sao lại thấy có chút xấu hổ, tự dưng lại đem chuyện nay đi kể với người ngoài làm gì chứ, người ta cũng đâu có hỏi.

“Hắn chỉ là một đứa bé thôi” Sát Ly nói nhỏ…

La Sát Nặc Nguyệt không nghe y nói gì hết nên hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ?”

Sát Ly dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn mảnh đất trống trải phía trước, chỉ có những tàn tích cũ nát cùng cát sỏi bay khắp nơi, quả thật là tàn tạ đến cực điểm, chính giữa khu tàn tích này lại có một cái hố đen sâu hoắm, hình như là vừa bị sét đánh qua, vẫn còn dư lại vài tia lôi điện chớp giật trêи mặt đất cháy đen, tử khí tràn ra từ miệng hố ăn mòn hơn một nửa mặt đất xung quanh…

La Sát Nặc Nguyệt che miệng, lắc đầu cảm thán nói: “Má ơi, Ma tộc ta ngoại trừ Ma đế ra vẫn chưa từng nhìn thấy ai có trình độ này đâu, đừng nói người ngươi sắp cứu là kẻ này nhé? Không sợ Thần đế bẻ cánh ngươi sao?”

Sát Ly đưa tay đẩy Nặc Nguyệt ra đằng sau mấy bước, bản thân thì vững vàng đi về phía trước, cuồng phong thổi bay tóc và trường bào của y tựa như có hàng ngàn bàn tay đang túm lấy y kéo giật ra sau, phía trước là vô số oan hồn bò ra từ trong miệng giếng bổ nhào về phía Sát Ly, y chậm rãi đưa tay tháo ra mặt nạ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng, ngón tay buông lỏng để mặc cho mặt nạ Noh bị cuốn theo cuồng phong…

Nặc Nguyệt vươn tay đón lấy mặt nạ, bên tai nghe thấy tiếng của đối phương:

“Ta không phải là Thần tộc đâu, mà là tội đồ…”



“Tội…đồ?” Nặc Nguyệt lặp lại hai chữ này, nhíu mày hét lên: “Tên! Ta muốn biết tên ngươi!”

Thân ảnh của người kia đã bị bao phủ trong mây mù dày đặc, chỉ còn âm thanh trong trẻo sảng kɧօáϊ lọt ra, hình như y đang cười:

“Sát Ly nha! Hoặc có thể gọi Phương Hà cũng được…”

Nặc Nguyệt thẳng lưng cố gắng nhìn theo nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả, hắn cứ đứng như vậy không hề có ý định rời đi trong mắt là niềm hân hoan khó kiềm chế lại được:

“Tìm được rồi! Mẫu thân, con tìm được rồi! Ân nhân của cả La Sát tộc! Cuối cùng cũng tìm được rồi!”

Người đời luôn nghĩ Ma đế bây giờ chính là người đưa Ma giới ra khỏi ánh sáng, nhưng chỉ có tộc La Sát và một vài gia tộc tồn tại từ trận chiến năm đó mới biết, Ma đế tuy đưa bọn họ ra khỏi thời kỳ tối tăm cận kề cái chết, nhưng người cản một kiếm của Thần đế, ngăn Thần đế tru sát toàn bộ Ma tộc thì lại là một người khác…

Thần đế là tồn tại tượng trưng cho quyền lực của Thần tộc. Mà y được tôn là biểu tượng sức mạnh của Thần giới,… gọi Thần Phạt Chi Tội-Thẩm Phán Thần giới-Sát Ly…

…Ngày dị tượng Thiên Ma xuất hiện, con sẽ gặp được ân nhân của chúng ta. Nhưng nhớ rằng, chuyện này chỉ được phép con và đại ca biết, tuyệt đối không được để người ngoài nghe thấy…

Tại sao vậy? Mẫu thân?

Lớn lên con sẽ hiểu…Nhớ rằng, chỉ có y mới cứu được tộc La Sát!

“Mẫu thân người yên tâm, con và đại ca tuyệt đối không để Ma đế động đến một sợi tóc của tộc ta đâu!!”
Bình Luận (0)
Comment