Sát Nhân Vô Xá

Chương 107

Nửa đêm giờ Tý, đình nghỉ chân vùng ngoại ô.

Mộ Dung Tĩnh đang ngồi ngay ngắn trước bàn đá dưới đình, bưng trà tự châm tự ẩm, trên bàn chỉ có một ngọn nến lay động trong gió, chiếu không gian trong đình lúc sáng lúc tối, sáp nến đỏ tươi theo đế cắm từng giọt chảy xuống, thật giống như tình nhân chia tay, dù không còn cách nào khác nhưng vẫn không cam lòng từ biệt.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Mộ Dung Tĩnh vẫn không quay đầu lại, chỉ uống một hơi cạn chén trà xanh trong tay, mỉm cười nói, “Giờ Tý quy hồn, quả nhiên đúng giờ mà đến.”

Ta dừng lại dưới đình nghỉ chân, đứng phía sau Tĩnh, thần tình phức tạp nhìn người trước mắt.

Cho rằng bảy ngày sau trong Trích Tinh Lâu tất có một hồi huyết chiến, lại không nghĩ Tĩnh sẽ trốn tránh tất cả mọi người, một mình tới nơi hẹn này, ta không nhìn thấy gương mặt hắn, lại có thể từ trong giọng nói trầm ổn ôn hòa của hắn cảm giác được tâm tình, không rõ tại sao hắn lại bình tĩnh như vậy, lẽ nào hắn không hiểu hiện tại đối diện không phải là cái đứa Tiểu Phi ngây thơ kia, mà là sát thủ Hình Phi muốn lấy mạng hắn?

Nhìn bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, lại bất tri bất giác kích động, tim đập thình thích đến lợi hại, người nam nhân này, ta rất muốn gặp hắn…

Vậy mà bừng tỉnh trong nháy mắt, ta không biết mình đúng giờ đến nơi hẹn vì nhiệm vụ truy mệnh kia? Hay chỉ vì muốn gặp hắn một lần?

“Nếu tới, không bằng cùng nhau phẩm chén trà thơm đi, trà Vũ tiền là cống phẩm triều đình, bình thường ít được uống.”

Thanh âm của Tĩnh ôn hòa giống như ngày thường, dường như không phải hắn đối mặt với người tới lấy mạng, mà là hảo hữu tri âm nhiều năm.

Nhìn Tĩnh thay ta châm trà, ta chậm rãi đi tới đứng đối diện cách hắn không xa, Tĩnh thấy ta, tay cầm ấm trà của hắn run lên, lập tức mỉm cười nói, “Tiểu Phi, bảy ngày không gặp, ngươi hình như cao lên nhiều.”

“Ta khôi phục công lực, thân thể tự nhiên sẽ trở lại dáng dấp ban đầu.”

Thể hình ban đầu của ta mặc dù không cao bằng Tĩnh, nhưng cũng là vóc người bình thường, không còn là dáng dấp tiểu đồng nữa.

Hai chữ Tiểu Phi khiến ta sinh ra chán ghét, chưa từng có ai dám càn rỡ hay thân mật xưng hô với ta như vậy, hơn nữa Tiểu Phi trong miệng Tĩnh không phải ta…

Tuy rằng đeo mặt nạ bạc có thể che giấu tất cả biểu tình, nhưng trong giọng ta vẫn vô ý lộ ra không vui trong lòng.

“Ta không phải tới để thưởng thức trà, giờ Tý đã đến, Mộ Dung Tĩnh, ngươi am hiểu nhất là dùng kiếm tay trái, không bằng xuất kiếm đi.”

Thân thể Tĩnh không nhúc nhích, lại ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, “Ta không cầm kiếm tới.”

“Ngươi sẽ không cho là tay không có thể đối phó với ta chứ?”

Bình tĩnh trên mặt Tĩnh xẹt qua một tia cười khổ, “Khụ khụ… Tiểu Phi, ta nói rồi tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi, những lời này có lẽ ngươi đã quên, nhưng ta lại vĩnh viễn nhớ.”

Xưng hô kia càng khiến lòng ta thêm phẫn nộ, ta lạnh lùng nói, “Mộ Dung Tĩnh, ngươi tỉnh lại đi, ta không phải Tiểu Phi!”

“Trường đình Thập Lý này mỗi ngày nghênh đón tiễn đưa, chỉ vì ly biệt, ngày hôm nay ta vì mình đưa tiễn, Tiểu Phi, cảm ơn ngươi đến tiễn ta!” Tĩnh đứng thẳng lên, mỉm cười với ta, thản nhiên nói, “Động thủ đi!”

Động thủ? Động thủ thế nào?

Bảy ngày trước không hạ thủ được, lẽ nào bảy ngày sau, khi ta đã nhớ lại tất cả hồi ức, ta có thể hạ thủ được nữa sao?

Nếu Tĩnh chết, nhất định có rất nhiều người đau lòng, nhưng một sát thủ chết đi, lại không ai để ý, thậm chí rất nhanh sẽ quên đi sự hiện hữu của y, bởi vì ta không phải Tiểu Phi khiến người yêu thích kia, vĩnh viễn đều không phải!

Kỳ thực trước khi tới, ta đã có suy tính, nếu như cái chết của ta có thể đánh thức Tiểu Phi đã ngủ say kia, có thể lưu lại tưởng niệm cả đời của Tĩnh, như vậy, chết sẽ thế nào?

Ta tính toán hết mọi thứ, nhưng duy chỉ sót một chuyện, ta không nghĩ tới Tĩnh sẽ không mang kiếm đến chỗ hẹn.

Tĩnh thân cao dong dỏng, đứng trước mặt ta, cho dù khôi phục lại thân hình như cũ, so với hắn vẫn còn kém một chút, ta nhìn nét mặt tươi cười nhàn nhạt của hắn, lợi kiếm trong tay chém ra, kề vào yết hầu của hắn.

Thân ảnh cao gầy của Tĩnh bất chợt run lên một trận, phát ra một trận ho khan không cách nào đè nén, ta không biết nên làm gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.

Một tay Tĩnh chống xuống mép bàn ho khan rất lâu, lúc này mới đứng thẳng người nhìn về phía ta, ôn nhu nói, “Sát thủ giết người không thể do dự, nhưng Tiểu Phi, ngươi đang do dự, ngươi động lòng, không nỡ giết ta sao?”

Không sai, là ta mềm lòng, mềm lòng là tối kỵ của sát thủ!

Trong lòng có một thanh âm tà ác không ngừng kêu gào, giết hắn, giết nam nhân này, chỉ có giết hắn ngươi mới có thể sống lại, trở về với thân phận Sát Nhân Vô Xá chân chính của ngươi, dù sao người hắn thích cũng không phải ngươi, giết hắn!

Không, ta sẽ không giết hắn, nếu như có thể, ta không muốn làm Sát Nhân Vô Xá, ta muốn làm Tiểu Phi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, mỗi ngày đều ở cạnh người mình thích…

“Tiểu Phi…”

“Đứng lại!!”

Ta lớn tiếng quát, bốn mắt nhìn nhau, toàn thân ta chấn động, thất kinh hỏi, “Ngươi trúng độc?”

Mi tâm trên trán Tĩnh mơ hồ lộ ra hắc khí, bóng đêm quá tối, ta không lưu ý, ta vẫn nghĩ rằng hắn ho khan là vì trúng chưởng của ta.

Chết tiệt, là ai dám hạ độc Tĩnh?!

“Như Phi trước khi chết dùng trâm tẩm Bích tàm cổ làm ta bị thương, nếu như lần trước không phải từng uống máu Tiểu Phi, ta căn bản không chống đỡ được bảy ngày…”

Nhìn Tĩnh thở gấp, lửa giận trong lòng ta liền không thể ngăn lại phát tiết ra, ả tiện nhân hèn hạ kia, sắp chết còn hạ độc Tĩnh, lúc đó ta nên một kiếm giết ả!!

Bích tàm cổ là cổ độc Miêu Cương, như trùng hoại tử, vào máu lập tức tan ra, máu trong toàn thân sẽ từ từ đông lại, cuối cùng cứng đờ thành một đoàn, hình dạng như thây khô, mà độc xâm nhập vào tim gan, ngực bụng đau nhức không chịu nổi, Tĩnh đáng thương, bảy ngày nay hắn làm thế nào mà chịu đựng nổi?

Tĩnh cười nhạt một tiếng, lại nói, “Lúc đầu tại sao muốn định bảy ngày? Nếu như định ba ngày, không phải chúng ta có thể sớm gặp lại sao? Khụ khụ, cậu với Hoán Hoa bọn họ cả ngày lật sách thuốc, muốn giải độc cho ta, kỳ thực mọi người đều biết, thiên hạ không ai có thể giải được Bích tàm cổ độc… Khụ khụ… mấy ngày nay ta luôn sợ, sợ không chống đỡ được bảy ngày để gặp ngươi, Tiểu Phi, nhìn thấy ngươi ta rất vui, tuy rằng ta không tưởng tượng được tướng mạo của ngươi, có lẽ nhất định cũng sẽ khiến người yêu thích…”

Lời nói này hao phí hơn phân nửa khí lực của Tĩnh, nhưng đối mặt với hắn chỉ là mặt nạ bạc lạnh lùng, ta không trả lời, trường kiếm cũng đã lao tới, kiếm phong lạnh như băng đâm ba tấc vào bụng Tĩnh, sau đó chút máu sền sệt theo kiếm phong rút ra chảy xuống, Tĩnh không thể tin nổi nhìn ta, thân thể dựa vào bàn đá lung lay sắp đổ.

Chủ ý trong ngực đã định, ta chỉ lạnh lùng nói, “Cho rằng làm ra bộ dạng đáng thương, ta sẽ không đành lòng hạ thủ sao? Không ai có thể chạy thoát khỏi kiếm của ta, cho dù là ngươi, Mộ Dung Tĩnh!!”

Tĩnh càng lúc càng thở gấp đến lợi hại, hắn che ngực đang không ngừng chảy máu, chỉ lẳng lặng nhìn ta, “Tiểu Phi…”

“Ta nói rồi không được gọi ta là Tiểu Phi nữa!”

Lợi kiếm lại ra, lần này đâm vào vai phải của Tĩnh, mắt lạnh nhìn máu hỗn độn chậm rãi chảy ra, nhưng Tĩnh chỉ cắn răng hứng nhận, một tia rên rỉ cũng không phát ra.

Sau một trận run kịch liệt, thân thể kia rốt cuộc không trụ được, theo bàn đá ngã xuống đất, trà cụ trên bàn bị lật úp, trà theo mép bàn chảy xuống, tràn ra đá xanh dưới đất hòa cùng máu của Tĩnh.

“Tiểu Phi…”

Trong tiếng gọi của Tĩnh mang theo đau đớn không cách nào nhẫn nại, đây là tự nhiên, Bích tàm cổ độc vốn khiến người đau đớn không chịu nổi.

Ta hơi do dự, vẫn cứ đi tới, đưa tay ôm lấy người đang ngã trên đất vào lòng.

Đây là lần đầu tiên, ta ôm chặt người mình thích vào lòng, đương nhiên, cũng là một lần cuối cùng.

Trong bàn tay run rẩy đưa đến trước mặt ta là bình an phù bị máu nhuộm loang lổ, Tĩnh thở dốc nói, “Tháo mặt nạ xuống, để ta nhìn dáng vẻ Tiểu Phi một chút có được không?”

“Không cần thiết!!” Ta lạnh lùng đáp lại hắn.

“Tiểu Phi…”

Mày kiếm thon dài của Tĩnh vì đau đớn cau lại thành một đoàn, hắn mất mát nhìn ta, “Ta cũng sắp chết rồi, lẽ nào nguyện vọng cuối cùng ngươi cũng không chịu đáp ứng ta sao?”

“Đã là người sắp chết, tướng mạo của ta ngươi nhìn hay không nhìn có khác gì nhau?”

Ngươi cuối cùng cũng sẽ quên tất cả, cho dù thấy được thì có thể làm gì đây?

Biết cầu xin vô vọng, Tĩnh thở dài một cái, đôi mắt bởi vì chờ đợi mà sáng lên kia ảm đạm xuống, nụ cười khổ vẫn còn giữ bên môi, mi mắt cũng đã khép lại, tay đưa lên trước mặt ta cũng chợt rơi xuống, phù bình an liền như lá khô bay xuống đất.

Nến trong đình đã tắt, toàn bộ trần thế quay về bóng tối.

Ta đưa tay nhặt phù bình an lên, một lần nữa đặt vào ngực Tĩnh, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi lạnh như băng, cũng ôm chặt lấy Tĩnh.

Ai nói thiên hạ không ai có thể giải được Bích tàm cổ độc? Sát Nhân Vô Xá ta muốn ai chết, hắn nhất định không sống được, ta muốn cho ai sống, hắn lại không thể chết!

Tĩnh, ta sẽ để ngươi sống sót, quên Tiểu Phi đi, cũng quên ta đi, quên đi mọi chuyện trước đây giữa chúng ta, sống thật vui vẻ một lần nữa!

Hết chapter 106
Bình Luận (0)
Comment