Sát Nhân Vô Xá

Chương 111

Giang Nam tháng bảy, oanh bay cỏ mềm, liễu rủ rợp bóng, xa xa là thuyền nhỏ khẽ trôi, một con đê xuân thủy, cũng có thể tạo thành một bức họa tuyệt mỹ đầy ý nghĩa, mà ta lúc này đang trong một tòa tửu lâu của bức họa này, tựa vào cửa sổ mà ngắm cảnh, yên lặng nhìn chăm chú vào sóng nước khẽ xao động phía trước, nổi lên từng tầng kim quang trong vắt.

Nước sông Tần Hoài cuồn cuộn chảy qua mười dặm phồn hoa, qua mười năm hay hai mươi năm, trăm năm nữa, nước sông nơi này vẫn sẽ không thay đổi, thay đổi chỉ là du khách đang thưởng thức cùng nữ tử dựa lan can ngắm dòng chảy vội vội vàng vàng của Tần Hoài.

Tĩnh, có còn nhớ hài tử hồ đồ tùy hứng rất thích tựa vào lòng ngươi kia không? Mà ta, phải chăng còn nhớ ngươi? Hay là đã quên…

“Này, nghe nói chưa, sáng hôm nay có vị quan lão gia ở trước cửa nha môn đột nhiên ngã sấp xuống một cái, liền không thở nữa, làm lão gia phủ nha chúng ta sợ đến cuống quít tay chân…”

“Ta cũng nghe nói, hình như bệnh cũ tái phát, một khắc trước người còn rất tốt, vậy mà ngã xuống một cái liền không thở nữa, tất cả mọi người nói kỳ quái quá.”

Có người hừ một tiếng, “Bệnh cũ cái gì? Đã là quan lão gia, chỉ sợ ngày thường chẳng làm việc gì tốt, bị ông trời bắt đi…”

“Chớ có nói, lời này để người khác nghe được có thể khó lường…”

Những lời vụn vặt của mấy người ngồi trong góc tường thì thầm truyền tới, lời nói này khiến ta không nhịn được cười một tiếng, nhưng lập tức liền bị cơn ho nhẹ xông tới ép xuống.

Sau khi từ Lạc Nhật Cốc ra ngoài, từng cơn ho khan liền quấn lấy ta, thỉnh thoảng ngực vì ho mà đau nhức, ngay cả Tiểu Lục cũng cảm giác được ta không ổn, nó trừ lúc ăn cơm, thì liền an tĩnh trốn trong ngực ta, ngay cả nửa điểm tiếng động cũng không phát ra.

Vị quan lão gia kia thật ra là dư đảng thủ hạ của Nghị Vương lọt lưới, cái chết của hắn đương nhiên không phải bệnh cũ tái phát gì đó, chỉ là khi chúng ta gặp thoáng qua, băng châm trong tay ta bắn vào tim hắn mà thôi, băng châm bén nhọn sau khi đâm vào tim hắn nháy mắt tan ra, cao minh tới đâu khám nghiệm tử thi cũng không thể nghiệm ra cỡ châm của vết thương.

Sau khi ta bắn ra băng châm liền chậm rãi đi về phía trước, chớp mắt ngang qua vai, ta mơ hồ thấy trên gương mặt đó lộ ra hoảng sợ quỷ dị, sau đó liền không một tiếng động nhẹ nhàng ngã xuống, nghe thấy nhất thời tiếng kêu sợ hãi, tiếng huyên não, còn có tiếng bước chân vội vã sau lưng, trong lòng ta chỉ cười nhạt.

Khi ngươi đến Linh Nguyệt Các mua mạng người khác, liệu có nghĩ tới mạng của mình đã là tử mạng?

Ta ngẫu nhiên đi qua Linh Nguyệt Các thì nghe được người này nói chuyện cùng Tiêu Tử Y, nói là ngẫu nhiên, kỳ thực có lẽ là cố ý tới thăm hỏi, trong mười năm ta sống kiếp sát thủ, liên lạc duy nhất cùng ta chính là Linh Nguyệt Các, ngồi trên lầu các thanh nhã, nơi ta đã từng đặt chân đến nhiều nhất, hiện tại lại khiến ta cảm thấy xa lạ không gì sánh được.

Ta không biết Tĩnh có đến Giang Nam đúng như tên dư đảng kia nói không, nhưng mạng của hắn ta cũng đã quyết định rồi.

Tĩnh, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, tất cả người muốn hại ngươi, ta sẽ khiến hắn chết nhanh hơn!

Mấy người ngồi thì thầm chỗ góc kia rốt cuộc cũng cáo biệt, bọn họ trả tiền đi rồi, một góc cửa sổ dường như thanh tĩnh rất nhiều, Tiểu Lục trong ngực vẫn cuộn tròn người không nhúc nhích, hình như đã ngủ, ta lại ngây ngẩn nhìn rượu và thức ăn trên bàn, ngoại tộc kia nói Tĩnh đã tới Giang Nam làm lòng ta dậy sóng, khiến khuôn mặt dịu dàng tươi cười đó giống như chú ngữ, không ngừng hiện lên trước mặt ta.

Tay ta sờ vào ngực, cầm lấy lọ vong tình kia, biết rõ nó là dược thủy để giải chú, nhưng ta lại không muốn uống.

Từ một khắc cứu Tĩnh kia, liền đã định trước trên đời này không còn cái người Sát Nhân Vô Xá này nữa, Như Phi đã chết, chỉ cần Sát Nhân Vô Xá cũng chết, lệnh truy sát Tĩnh của Hồng Trần coi như thực sự kết thúc.

Làm hay không làm Sát Nhân Vô Xá đối với ta mà nói chẳng hề có bất kỳ ý nghĩa gì, khế ước mười năm của ta cùng Hồng Trần cũng đã kết thúc, chẳng bằng từ đây đổi một cái tên, ta tiếp tục kiếp sống sát thủ là được rồi, dù sao ta chỉ cũng biết làm một chuyện là giết người.

Cái tên Yến Thập Bộ này không tệ, hiện tại Tiểu Thanh cùng Liễu Hâm Phong yêu thương lẫn nhau, y chắc chắn sẽ không làm sát thủ nữa, không bằng nhường tên này cho ta cũng được.

Cho nên vong tình không thể uống, uống nó xong, liền hiểu rằng ta cùng Tĩnh toàn bộ đều kết thúc, hiểu rằng ta quên đi người mình yêu thương nhất, hiểu rằng ta có thể sẽ có một ngày nhận tiếp một mệnh lệnh ám sát mà đưa hắn đến chỗ chết!

Ta sẽ không làm như vậy, ta thà rằng bản thân thống khổ, cũng quyết không làm chuyện thương tổn đến Tĩnh…

Chỉ là…

Ta lại vĩnh viễn bị quên, trong trí nhớ Tĩnh không hề có ta… Không, không phải ta, trong trí nhớ Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng có ta, chỉ có Tiểu Phi thuần khiết khả ái kia, mà không phải ta, một sát thủ lãnh huyết vô tình!

Cho nên mới để sư huynh cho hắn uống vong tình, Tiểu Phi vĩnh viễn sẽ không trở lại, có lẽ nói trên đời này cho tới bây giờ cũng chưa từng có người Tiểu Phi này, thay vì để Tĩnh vì đợi một người vĩnh viễn không thể đợi được mà đau khổ, chẳng thà để hắn hoàn toàn quên tất cả!

Hay là trong lòng còn có thêm một ý niệm hèn hạ, ta không muốn để Tĩnh vĩnh viễn nhớ hài tử kia, vĩnh viễn ghi hận ta, bởi vì ta xuất hiện khiến Tiểu Phi tan thành mây khói, ta giết Tiểu Phi, từ một khắc ta tỉnh lại kia, ta cùng Tĩnh không bao giờ có thể đến với nhau được nữa.

Một trận tiếng vó ngựa nhẹ nhàng chậm chạp từ xa truyền tới, là công tử tiểu thư nhà nào đi xe ngựa dạo chơi ngoại thành trở về, ánh mắt của ta từ nước sông phía xa chậm rãi thu hồi, khi lướt qua mã xa chạy chầm chậm, không khỏi chấn động toàn thân, tim chợt nhảy lên.

Ngồi trong thùng xe để mở không phải là thanh niên công tử ta ngày nhớ đêm mong sao? Dư đảng Nghị Vương nói không sai, Tĩnh thực sự tới Giang Nam…

Không nghĩ được nhiều, ta vội vàng ném chút bạc vụn cho chủ quầy, liền chạy vội ra ngoài, thẳng đến trước xe ngựa.

“Vụt…”

Người đánh xe ngựa không nghĩ có người đột nhiên lao ra, hắn vội giữ chặt cương ngựa quát lên, “Không muốn sống nữa sao?”

Không để ý đến người kia quát lớn, ta chỉ đưa ánh mắt nhìn thẳng vào thân người ngồi trong xe ngựa, không sai, là Tĩnh, nhưng, nữ nhân bên cạnh hắn kia là ai?

Một nữ nhân áo sa tím mỏng, váy quây nghiêng người dựa vào Tĩnh đang phe phẩy quạt mỹ nhân, ánh mắt Tĩnh lại trôi về phía xa, trên gương mặt thanh nhã có chút ảm đạm, một bộ dáng tràn đầy tâm sự trong lòng.

Nữ tử Giang Nam không bảo thủ giống nữ tử kinh thành, đặc biệt là chốn yên hoa Tần Hoài này, ngang nhiên tán tỉnh nơi nào cũng có, nữ tử này một thân quần áo lộ ngực hở tay, lại ăn mặc hết sức diêm dúa, vừa nhìn liền biết là nữ tử trăng hoa, Tĩnh lại có thể phóng đãng cùng nữ tử thanh lâu thấp hèn như thế…

Trong lúc nhất thời ngực càng không thể nói rõ là tức giận hay mất mát, chỉ kinh ngạc nhìn người trước mặt này, quên cả dời bước.

Ánh mắt Tĩnh lập tức chuyển đến người ta, hắn hơi sững sờ, lập tức nhẹ nhàng nói, “Vị công tử này, ngượi đột nhiên lao ra rất nguy hiểm, có làm ngươi bị thương không?”

Vẫn là thanh âm ôn hòa nho nhã như vậy, chỉ là ánh mắt Tĩnh nhìn ta bỡ ngỡ như thế, thì ra trong mắt hắn, ta đã là một người xa lạ…

Cười khổ tràn ra bên môi, quên mất, cho dù hiện tại ta không dịch dung, Tĩnh cũng sẽ không nhớ được ta nữa, bởi chén vong tình kia.

Ta không lên tiếng, gặp thoáng qua, đã đem đối phương rơi lại phía sau.

Nắm chặt bàn tay nhè nhẹ run, ôn nhu trong lòng bị lửa giận từng chút phá tan.

Tất cả những lời thề ngươi nói kia đều là giả dối, chỉ một chén vong tình, liền quên sạch sẽ, vẫn cùng nữ nhân lẳng lơ kia lêu lổng một chỗ!

Tiểu Lục trong lòng bị tức giận của ta kinh động đến, nó bất an giãy dụa qua lại, trong lòng ta cũng bị lửa giận đố kỵ đốt không thành hình, hung ác tàn nhẫn vẫn đè nén trong nháy mắt xông ra ngoài, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm, giết nữ nhân kia, giết ả ta! Giết ả ta!

Hết chapter 110
Bình Luận (0)
Comment