Sau khi ở được nửa tháng, ta đều thừa dịp lúc Ngân Nhi cô nương các nàng ngủ trưa, len lén chạy đến cây phong vẽ một lằn ngang, trong chớp mắt, trên cây khô đã có hơn mười vết lằn ngang, nhưng không lần nào gặp được Tiểu Thanh, ta nghĩ không gặp cũng tốt, trên cánh tay ta toàn vết phỏng và vết đâm nhất định không gạt được Tiểu Thanh, ta không muốn Tiểu Thanh lo lắng cho ta.
Đương nhiên chỗ Trí ca ca càng không thể đi được, nửa tháng chưa đi tìm hắn, chẳng biết hắn có nhớ ta không? Ta cũng rất nhớ Tiểu Thành, chẳng biết nàng như thế nào, nhìn mỗi ngày nàng đều tiêu diêu tự tại như vậy, qủa nhiên gặp được chủ tử tốt không giống ta a.
Tối hôm đó, sau khi ta hầu hạ Tiểu Tuyết ngủ, bởi vì quên không cho thêm dầu vào đèn, ta bị Ngân Nhi cô nương phạt quỳ một canh giờ, các nàng giữa chừng đều trở về phòng ngủ rồi, chỉ để một mình ta chịu phạt quỳ ở đại sảnh, ta thấy đèn trong phòng mọi người đều đã tắt, cũng len len bò về ổ cún nhỏ của mình, trong khoảng thời gian này ta cũng học được lanh trí, trời lạnh như thế này, tuyệt đối sẽ không có người tới kiểm tra xem ta có quỳ ở đây hay không.
Ở trong chăn nằm một hồi, đang mơ mơ màng màng đột nhiên nhớ tới hôm nay chưa báo bình an cho Tiểu Thanh, ta vội vàng chui ra khỏi chăn, mặc thêm áo khoác rón rén chạy ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, khiến lá gan của ta lớn hơn so với trước đây rất nhiều, nghĩ đi đường ban đêm cũng không có gì đáng sợ, bây giờ tuy đêm đã khuya rồi, nhưng trên hành lang đều treo những ngọn đèn đỏ thật to, chiếu bốn phía sáng trưng, vì vậy một chút cũng không đáng sợ.
Theo hành lang, ta chạy chậm một đường tới dưới tàng cây của gốc phong, tiện tay nhặt hòn đá nhỏ, nương theo ánh trăng sáng, ở trên thân cây vẽ một lằn ngang dài.
Được rồi, ngày mai Tiểu Thanh có thể thấy ký hiệu ta vẽ, ta vứt hòn đá nhỏ, vỗ vỗ tay thầm nghĩ.
Hưu!
Phía sau tường cao đột nhiên truyền đến tiếng huýt gió chói tai, theo hàn quang lóe lên, một hắc ảnh từ tường bên kia xông thẳng lại, hắn thân thể khẽ đảo, vững vàng rơi xuống cây phong cách đường đá không xa.
Không phải chứ? Vì sao mỗi lần ta ra ngoài buổi tối đều gặp phải chuyện ly kỳ cổ quái…
Nửa đêm còn một thân hắc y chạy loạn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ta cắn chặt răng không dám lên tiếng, thân thể len lén lui về phía sau cây phong, cây này rất to, cũng đủ che được ta.
Một thân ảnh khác đuổi theo từ ngoài tường nhảy vào, ánh sáng lạnh lẽo vung lên, một thanh trường kiếm liền đâm về phía người lúc trước, người nọ trở tay gắng gượng tiếp được kiếm ảnh đánh về phía mình, lại bị người sau phi chưởng đánh trúng ngực, hắn kêu một tiếng, thân thể ngã bay ra ngoài.
“Ai nha…”
Ta van ngươi, đại ca, ngươi tùy tiện bay chỗ nào không được, vì sao hết lần này tới lần khác bay tới trước mặt ta, ta hiện tại cũng không thể giả vờ không nhìn thấy gì?
Rất tiếc đối phương cũng đã nhìn thấy ta, hắn xoay người nhảy đến cạnh ta, lập tức chế trụ cổ, đem ta kéo đến trước mặt hắn, hướng người cầm kiếm nọ lạnh lùng nói, “Mộ Dung Tĩnh, ngươi nếu bước tới, ta sẽ giết hắn!”
Mộ Dung Tĩnh? Nhị công tử?…
Nghe người này gọi tên Nhị công tử, lúc này ta mới phát hiện người cầm kiếm đúng là Nhị công tử.
Dưới ánh trăng sáng, Nhị công tử một thân y phục xanh nhạt, toàn thân như ngọc đứng ở trước mặt ta, khóe miệng hắn còn lộ một tia vui vẻ ôn hòa, nhưng hàn quang trong mắt lại lạnh như băng, tay áo hai bên người hắn theo gió nhẹ nhàng bay bay, tựa như tiên tử đạp trăng mà đến, thật là đẹp trai!
Chờ chút! Vì sao tay trái Nhị công tử cầm trường kiếm đâm thẳng về phía ta? Không được, ta không phải đồng đảng đâu, cứu mạng…
Lãnh kiếm mang theo hàn quang bức người, lướt qua đầu ta đâm thẳng vào yết hầu người sau lưng, không đợi ta kịp phản ứng, cái tay đang bóp chặt cổ ta buông lỏng ra, theo thân thể kia nặng nề ngã xuống.
“Nhị công tử…” Ta chưa tỉnh hồn, ngơ ngác gọi một câu.
Lần trước từ biệt ở Dung Hạnh Trai, ta tưởng rằng sau đó sẽ không còn được gặp lại Nhị công tử nữa, không ngờ chúng ta rốt cuộc gặp lại nhanh như vậy, hơn nữa còn nguy hiểm như vậy.
Trên mặt Nhị công tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn ôn hòa nhìn ta tán dương, “Tiểu Phi thật là dũng cảm, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.”
Ta đâu có dũng cảm? Là kiếm của ngươi quá nhanh, là ta phản ứng không kịp có được không?
Không biết có phải do ánh mắt Nhị công tử nhu hòa, ta cũng kiềm lòng không được mỉm cười, mặt cũng có chút đỏ lên, hoàn toàn quên mất dưới chân còn một người đang nằm.
Nhị công tử kéo tay đưa ta đến nơi khác hỏi, “Tiểu Phi, sao ngươi ở chỗ này?”
“Khụ khụ, vâng… ừm…” Ta không thể nói là vội tới vẽ ám hiệu cho Tiểu Thanh, như vậy nhất định sẽ bị Nhị công tử cười ta không biết chữ.
“Ta đến tắm ánh trăng, ha ha, tắm tắm ánh trăng…” Ta chỉ chỉ lên vầng trăng tròn như cái mâm trên đỉnh đầu kia, cười khúc khích nói.
Trên mặt Nhị công tử hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức lại nở nụ cười nhạt, “Tiểu Phi nói rất đáng yêu a, tắm ánh trăng? Đây là từ ta lần đầu tiên nghe được.”
“Ha ha…”
Ánh mắt chuyển qua tay trái đang cầm chặt chuôi kiếm của Nhị công tử, ta nhịn không được quay đầu lại nhìn người vừa mới bị hắn đâm, không ngờ người Nhị công tử lóe lên, đứng chắn trước mặt ta nói, “Đừng nhìn, Tiểu Phi sẽ sợ.”
Không nhìn thấy hình dạng người nằm dưới đất kia, bất quá nửa ngày hắn không có nhúc nhích động tĩnh gì như thế, xem ra là đã chết rồi, không nghĩ tới công phu Nhị công tử lại cao như vậy, một chiêu có thể đưa người vào chỗ chết, ta xem dáng vẻ thanh nhã ôn hòa của hắn, còn tưởng hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối a.
Ta có chút sợ kéo kéo ống tay áo Nhị công tử hỏi, “Nhị công tử, có người muốn hại công tử phải không?”
“Đúng vậy, bắt được mấy con chuột con, đáng tiếc lại để cho con lớn nhất chạy mất.” Nhị công tử cúi đầu trầm ngâm nói, “Khuất Chiến, không nghĩ tới hắn đã đến kinh thành…”
“Nhị công tử…” Nghe không hiểu Nhị công tử đang nói gì, ta chỉ níu tay áo, ngửa đầu nhìn hắn.
Nhị công tử lập tức cười, nói với ta, “Không có việc gì, không cần lo lắng… Tiểu Phi, chuyện ngày hôm nay không nói cho người khác biết có được không?”
“Vâng!” Ta cố sức gật đầu, Nhị công tử muốn ta làm việc ta nhất định làm được.
“Thật là một hài tử ngoan!”
Nhờ ánh trăng, ta thấy trong mắt Nhị công tử có loại lo lắng rất nan giải, đó là ánh mắt ta không hiểu.
Xem ra Nhị công tử cũng không tiêu sái như bề ngoài, hắn kỳ thực cũng có rất nhiều phiền não nha.
Nếu đã đồng ý với Nhị công tử, chuyện đêm đó đương nhiên ta sẽ không nói với bất kỳ ai, những việc xảy ra đêm đó, như một bí mật nhỏ chỉ thuộc về ta và Nhị công tử.
Cẩn thận nhớ lại, Mộ Dung phủ mỗi người đều có bí mật của mình, Tiền thúc này, lão trang chủ này, Tứ công tử này, ngay cả Tiểu Thanh cũng thế, thật không hiểu bọn họ làm thế nào có thể nhịn không nói ra, ta nghĩ mọi chuyện đều giấu trong lòng không nói, thật sự là khó chịu.
Ta không biết đêm đó vì sao Nhị công tử và hắc y nhân lại đột nhiên xuất hiện ở cạnh cây phong, người áo đen kia là ai? Hắn sau khi bị đâm thì thi thể làm thế nào?
Việc này ta không hỏi, Nhị công tử cũng không tự nhiên nói cho ta biết, đêm đó hắn đưa ta về lầu các của Ngân Nhi cô nương sau đó liền vội vã rời đi, về phần mọi việc sau này ta không biết gì.
Từ đó về sau buổi tối ta cũng không đi ra ngoài làm ám hiệu nữa, cảm thấy vận khí mấy ngày nay của mình rất tệ, ta nghĩ có thể tránh được thì tránh, ngàn vạn lần không nên đi tìm vận rủi.
Chỉ tiếc đôi khi ngươi không tìm vận rủi, vận rủi cũng tự động tới tìm ngươi.
Hôm nay, không biết tại sao Ngân Nhi cô nương lại nổi nóng, ngay cả bữa trưa cũng không cho ta ăn, làm hại ta đói bụng đến đầu váng mắt hoa, không thể làm gì khác là liên tục chạy đến cạnh giếng uống nước lạnh cho đỡ đói.
Buổi chiều ta mơ mơ màng màng ngồi trên sàn nhà chải lông cho Tiểu Tuyết, chung sống hơn mười ngày, ấn tượng con mèo nhỏ đối với ta hoàn toàn không thay đổi, vừa thấy ta liền run rẩy liên tục, ta cũng chẳng biết tại sao nó lại run rẩy.
Ta cũng một mực run, vì ta chỉ mặc có một kiện áo đơn, trời rất lạnh, ta lạnh cũng là bình thường, nhưng Tiểu Tuyết cả người toàn lông, không cớ gì nó cũng bị lạnh thành cái dạng này a.
“Tiểu Phi, cô nương gọi ngươi lên đây.”
Ta đang vì chuyện của Tiểu Tuyết cảm thấy khó hiểu đây, đột nhiên Hạ Nhi ở trên lầu kêu ta một tiếng.
Căn cứ theo kinh nghiệm của ta biết ngày hôm nay tai vạ khó tránh rồi, không khỏi len lén thở dài.
Hết chapter 23