Sát Nhân Vô Xá

Chương 37

Đang tự ai oán trong lòng, bỗng nhiên bên cạnh có một đạo ánh mắt tà tà bắn tới, ta không dám chống lại ánh mắt như cười như không của Mộ Dung Viễn, vội vàng chuyển mắt qua nơi khác, nhưng hắn rõ ràng không muốn buông tha ta, cư nhiên cúi người tới nói nhỏ, “Tiểu Phi, mấy ngày này ở cùng một chỗ với Tam ca ta thế nào? Nghe nói Tam ca ta đem ngươi cưng tới tận trời, nhìn không ra ngươi ngơ ngơ ngác ngác, công phu dụ dỗ người lại giỏi như vậy.”

Cái gì công phu dụ dỗ người? Ta không hiểu lắc đầu, Trí ca ca lại lạnh lùng nói,”Tứ đệ, xin chú ý lời nói của mình!”

Mộ Dung Viễn ồ một tiếng, tiện tay mở cây quạt không rời, thấp giọng cười nói, “Tam ca, huynh cũng quá tự ái rồi, kỳ thực mấy người có chức có chút danh vọng, mấy ai không nuôi tiểu quan? Cái này ai mà không biết? Bất quá huynh muốn nuôi, cũng nên tìm một đứa thông minh cơ trí, dưỡng chơi cũng được, huynh xem hắn một bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác, nhìn cũng làm cho người ta chán ghét.”

Ta thấy ngươi còn đáng ghét hơn!

Ta ở trong lòng hung hăng mắng một câu, nhưng sau khi Trí ca ca nghe Mộ Dung Trí nói xong mặt liền đanh lại, không tiếp lời nữa.

Ta lo lắng nhìn Trí ca ca, ta biết hắn là một người rất sĩ diện, cũng có thể vì ta không biết chừng mực, vì vậy cả ngày hắn mới sa sầm mặt, kỳ thực lần trước lúc nghe Đại công tử nói xong, ta có dự định ra gian ngoài nằm ngủ, chỉ là chưa có cơ hội nói với Trí ca ca chuyện này.

Nha hoàn thay phiên bưng trà nước điểm tâm, Tiểu Thành cũng ngồi một bên nháy mắt ý bảo ta đi qua, nhưng ta nào dám động, không thể làm gì khác là coi như không thấy, lúc này ta có thể cảm nhận được Trí ca ca không vui, lạnh lùng trầm mặc, điều này làm cho ta có chút sợ lại có chút khổ sở.

May mà Mộ Dung Viễn không gây chuyện với ta nữa, hắn ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài, không có hắn bên cạnh, cuối cùng ta cũng có thể thở phào, ta ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Nhị công tử, đó là ánh mắt ôn hòa còn có vài phần lo lắng khiến lòng ta ấm áp.

Đột nhiên có ánh sáng lạnh lóe trên không trung, một thanh trường kiếm bay thẳng vào giữa phòng khách, cùng lúc đó, mấy đạo thân ảnh từ bên ngoài bay vụt vào, chia thành hai bên đánh tới, chỉ nghe Đại công tử hô lớn, “Bảo vệ nương nương!”

Thân thể Trí ca ca tung lên, đã nhảy đến bên cạnh Như Phi, chặn đứng trường kiếm đang bay tới, mà Đại công tử và Nhị công tử thì bảo vệ lão trang chủ cùng phu nhân, Liễu công tử và Tô công tử cũng tiến lên ngăn cản thân ảnh đang tiến vào, Tiểu Thành sớm đã chạy tới phía sau cây cột, trong lúc nhất thời đại sảnh lộn xộn thành một đoàn, thân ảnh tung bay, kiếm thương đan xen, tiếng binh khí giao nhau vang lên.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, ta ngẩn người tại đó không biết chuyện gì xảy ra, thẳng đến khi thân thể một gia đinh bị đánh bay tới, trong miệng hắn phun ra máu tươi lên sàn nhà dưới chân ta, ta đây mới sợ đến la ầm lên.

Cùng lúc đó, một đạo hàn quang nhanh như chớp thẳng hướng mặt ta phóng tới, ta trợn tròn hai mắt, nhìn đạo lãnh phong kia đâm tới trước mặt, thân thể cứng đờ muốn động cũng không được, nhất thời tiếng chém giết tiếng la hét bên tai trở nên ngừng lại, cái bóng của Thành lão tiên sinh đột nhiên nổi lên trong đầu, ta cũng sẽ chết phải không?

Trí ca ca, mau cứu ta…

Bên hông đột nhiên căng thẳng, ta bị người ôm vào lòng, đồng thời một đạo bạch quang khác nghiêng nghiêng vạch ra, đẩy bay lãnh kiếm đang bay tới, nhân tiện vung lên, đem đối phương chém dưới kiếm.

Ta hoảng sợ quay đầu, lại gặp phải ánh mắt ôn nhu của Nhị công tử.

Nhãn thần nhất thời mơ màng, một cỗ xót xa chậm rãi xông lên đầu.

Không phải Trí ca ca, sống chết trước mắt, trường kiếm cứu ta không phải của hắn…

Đối với hắn quan trọng nhất vẫn là người nhà, là Như Phi nương nương, mà không phải là tên tiểu tư tồi tệ ta đây.

Trong lúc nhất thời tay chân ta kịch liệt run rẩy, không biết bởi vì sợ hay còn cả thương tâm.

Mộ Dung Tĩnh lo lắng nhìn hài tử nửa tựa vào ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong đôi mắt vốn trong trẻo lúc này lại trống rỗng vô thần, thân thể nho nhỏ trong ngực hắn vô lực run rẩy, so với lá phong rụng trước gió còn muốn suy yếu hơn.

Hài tử này sợ hãi à?

Tô Hoán Hoa xông tới hỏi, “Tiểu Phi không sao chứ?”

“Hình như bị dọa sợ.”

Đối thoại của bọn họ khiến cảm giác của ta chậm rãi quay về, ánh mắt một lần nữa ngưng tụ tới chỗ những thân thể đang nằm rên rỉ khắp nơi, cùng với máu tươi vung vãi trên mặt đất, màu đỏ tiên diễm quỷ dị này làm ta cảm thấy một nỗi sợ hãi vô cớ, đầu của ta nhất thời đau nhức, trước mắt lại là một mảnh xám trắng, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Nhị công tử.

“Tiểu Phi, Tiểu Phi…”

Hình như là thanh âm của Tiểu Thành, thần trí được gọi trở về, ta từ từ mở mắt, thấy nàng đang ngồi cạnh giường lo lắng nhìn ta.

“Tiểu Thành…”

“Thật tốt quá, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

Tiểu Thành vui mừng nhảy lên nói, “Làm ta sợ muốn chết, ngươi hôn mê hơn nửa canh giờ cũng không tỉnh, ta chỉ biết gọi tên ngươi, gọi liên tục liên tục.”

Thì ra ta đã mê man lâu như vậy, thật là vô dụng, thấy chút máu cũng bị dọa thành như vậy, còn không bằng một bé gái.

Ta ngồi dậy, lấy tay bóp trán, sau khi Tiểu Thành một lần nữa ngồi xuống cạnh giường lại nói, “Tiểu Phi, xin lỗi, nếu ta không kiên quyết kéo ngươi tới, ngươi đã không bị dọa sợ.”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi, tất cả mọi người ổn chứ? Có ai bị thương không?”

Kỳ thực ta muốn hỏi nhất là Trí ca ca có sao không, thế nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thành lời.

“Tất cả mọi người không việc gì, có mấy gia đinh bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, mấy thích khách bị Đại ca chém chết dưới kiếm, còn hai người không chạy trốn được uống thuốc độc tự sát.”

Tất cả mọi người không có việc gì là tốt rồi.

“Mấy ca ca hiện tại đều trong đại sảnh, nương nương cũng ở bên kia, ta vừa nghe Đại ca nói mấy thích khác này hình như là sát thủ Thiên Võng phái tới, ngươi còn nhớ Thiên Võng không? Chính là tổ chức sát thủ lần trước ta nói với ngươi.”

“Ta nhớ rồi, Tiểu Thành, vì sao bọn họ muốn giết người?”

“Ta cũng không biết, bất quá Đại ca là quan triều đình, trong tay lại cầm binh quyền, tự nhiên người muốn hại hắn cũng rất nhiều…” Khuôn mặt Tiểu Thành sầu lo, “Kỳ thực trước đây cũng có người tìm Đại ca gây phiền phức, nhưng hôm nay lộ liễu đến giết vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa đúng lúc nương nương trở về thăm người thân.”

Thì ra là tìm Đại công tử gây phiền phức, chỉ cần không phải tìm Trí ca ca là tốt rồi, cũng mong bọn họ không mang phiền phức cho Nhị công tử.

Ta kéo tay Tiểu Thành, phát hiện tay nàng lành lạnh, thì ra Tiểu Thành cũng đang sợ a, ta nắm tay nàng cố sức xoa, hy vọng có thể làm nàng ấm áp một chút.

“Ở đây nguy hiểm như vậy, Như Phi nương nương có lập tức trở lại cung không?”

“Nương nương nói không quay về, nàng nói rời nhà bốn năm, thật vất vả mới được ân chuẩn ba tháng về thăm nhà, nàng nói dù thế nào cũng không quay về.” Tiểu Thành dừng một chút lại nói, “Tiểu Phi, mấy ngày nay ta phải bồi tỷ tỷ, không thể thường xuyên tới thăm ngươi, tỷ tỷ thật đáng thương, một mình lẻ loi trong thâm cung, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, lần này thật vất vả mới về thăm nhà, lại phát sinh chuyện như vậy.”

“Tiểu Thành, ngươi không cần lo lắng cho ta, không phải còn có Trí ca ca bồi ta sao.” Ta làm ra vẻ thoải mái mà nói.

Sau khi Tiểu Thành trở về, ta tựa vào giường, đưa tay vuốt khối ngọc hồ điệp Trí ca ca đưa, trong lòng có vài phần khổ sở.

Màu máu đỏ tươi cùng trường kiếm lạnh lẽo dao động vẫn cứ không ngừng lởn vởn trước mặt ta, không nghĩ tới cái chết lại ở gần ta như vậy, lời nói sẽ bảo vệ ta vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà khi ta đứng trước sống chết người nói ra lại bỏ mặc…

Đến khuya Trí ca ca mới trở về, ta rót cho hắn chén trà xanh, hắn uống một ngụm rồi để lên bàn, ta rất muốn hỏi hắn sự tình xử lý thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Trí ca ca, liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ta và Trí ca ca càng ngày càng ít nói chuyện với nhau, kỳ thực Trí ca ca căn bản không thay đổi, hắn vẫn ít nói kiệm lời như vậy, người thay đổi là ta, vì ta sinh ra sợ hãi.

Sau khi Thành lão tiên sinh bị giết, Trí ca ca và Đại công tử từng có một phen đối thoại, mà từ đó về sau, thái độ Trí ca ca đối với ta lãnh đạm rất nhiều, bóng dáng Trí ca ca càng lúc càng phai mờ, trái lại hình ảnh Tam công tử chậm rãi rõ ràng lên, rõ ràng đến mức ta không thể tùy ý tùy chỗ mà cười nói trước mặt hắn như trước nữa.

Hết chapter 36
Bình Luận (0)
Comment