Sát Nhân Vô Xá

Chương 53

“Như vậy a…” Huỳnh Tuyết trầm ngâm nói.

“Ta thấy cũng được, Tiểu Phi là một tiểu hài tử hoạt bát, cả ngày nhốt ở nhà không làm gì cũng không tốt, vừa lúc buổi chiều ta tới tú trang, Tiểu Phi, có muốn đi cùng không?” Liễu đại ca ở bên cạnh chen vào một câu.

“Được được.”

Vừa nghe có thể đi tú trang, ta vội vàng ra sức gật đầu, không ngờ Huỳnh Tuyết vỗ một cái lên đầu ta, sau đó nói với Liễu đại ca, “Như vậy có được không? Công tử có tức giận không?”

“Chỉ là đi dạo tú trang, Hoán Hoa cũng ở bên kia, không có gì đâu.”

Nghe Liễu đại ca nói như vậy, Huỳnh Tuyết liền gật đầu đồng ý.

Liễu đại ca, ngươi thật tốt, chưa từng phát hiện ngươi cũng đẹp trai như vậy.

Ta hưng phấn theo sau Liễu đại ca ra khỏi Trích Tinh Lâu.

Không biết có phải vì sợ ta đi lạc không, từ lúc ra khỏi phủ, Liễu đại ca vẫn túm tay áo ta để ta đi sóng vai với hắn, ta ngửa đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn liền hỏi, “Liễu đại ca, gần đây huynh có đi tìm Tiểu Thanh không?”

Gương mặt trắng trẻo của Liễu đại ca xẹt qua một tia không vui, lạnh lùng nói, “Tìm hắn làm gì?”

Nghe giọng Liễu đại ca, chỉ sợ hắn ở chỗ Tiểu Thanh chịu không ít giận dỗi vô cớ.

“Ta biết huynh thích Tiểu Thanh, vì sao huynh không nói rõ ràng với hắn?”

“Những lời đồn này ngươi nghe được ở đâu? Còn nói bậy, cẩn thận ăn tát!”

Ta liếc mắt, còn phủ nhận? Rõ ràng chính miệng ngươi nói ra mà.

“Liễu đại ca, Tiểu Thanh kia tuy rằng miệng lưỡi có chút khắc nghiệt, nhưng tâm địa hắn rất tốt, hắn coi huynh là người một nhà mới có thể mắng huynh…”

“Câm miệng!”

Liễu đại ca hét lớn một tiếng khiến ta sợ quá lập tức ngậm miệng lại.

Thật là dữ a, quên đi, vốn muốn giúp ngươi, hung dữ như vậy, mặc kệ ngươi.

Ta ngậm miệng lại không thèm nói nữa, Liễu đại ca cũng không lên tiếng, hai người chúng ta cứ trầm mặc như vậy đi tới Linh Lung tú trang, ở trước cửa tú trang, ta mơ hồ nghe tiếng hắn thở dài.

Liễu đại ca ngốc, đứng ở ao thèm cá, không bằng về nhà mà dệt lưới, ở đây thở ngắn than dài thì có ích gì?

(Nguyên văn: lâm uyên tiện ngư, bất như thối nhi kết võng.)

Hử, đứng ở ao thèm cá là có ý gì? Tại sao đột nhiên ta lại nghĩ đến từ này?

Nghi vấn chỉ lóe lên trong đầu, ta lập tức bị khối bảng hiệu vàng lấp lánh trên cửa tú trang đối diện hấp dẫn.

“Thật là khí phái a…”

Ta ngẩng đầu lên, vừa mới phát ra một tiếng tán thán, liền cảm thấy tay áo căng thẳng, đã bị Liễu đại ca kéo vào trong trang.

Linh Lung tú trang nhìn qua đẹp hơn Trích Tinh Lâu, đi vào cửa, bên trong là từng phiến đá xanh xếp thành đình viện rộng rãi, chính giữa và hai bên là ba lầu các chót vót, Liễu đại ca chỉ vào lầu các nói cho ta biết, “Chính giữa là đại sảnh chuyên dệt thêu, bên trái là quầy xuất nhập hàng, bên phải là phòng thu chi, Hoán Hoa hẳn là ở chỗ này.”

“Việc buôn bán của chúng ta có phải rất nhiều không?”

Ta đối với vấn đề này không biết gì, Liễu đại ca cười đáp lại, “Việc nhiều căn bản làm không xong, người đặt hàng nhanh nhất cũng phải sau ba tháng mới có thể lấy sản phẩm, ngay cả hàng thêu dệt trong hoàng cung nội viện cũng là Trích Tinh Lâu trình cống lên.”

“Thật là lợi hại nha!”

Không nghĩ Nhị công tử làm ăn buôn bán cả trong hoàng cung nội viện, ta không khỏi nghiêng đầu bắt đầu tưởng tượng bộ dáng đẹp trai của hắn lúc làm việc.

“Đừng ở đây mê giai nữa, Mộ Dung hiện tại không ở đây, nếu ngươi muốn sùng bái hắn thì đến trước mặt hắn mà sùng bái đi!” Liễu đại ca không nói lời nào, kéo ta vào phòng thu chi ở lầu bên phải.

Tô đại ca đang ngồi trước quầy gảy bàn tính, hắn ngẩng lên nhìn thấy chúng ta tiến tới, không khỏi cười nói, “Ơ, Tiểu Phi, sao ngươi lại chạy tới bên này?”

“Là ta dẫn hắn tới, hài thử này ồn ào nói trong nhà quá buồn, muốn sang đây tìm việc để làm.”

“Hâm Phong, loại việc này ngươi cũng dám quyết định?”

“Vậy thì sao, Tiểu Phi là người, cũng không phải chim nhà mà nhốt trong ***g…”

Ta nghe bọn họ nói chuyện phiếm bên kia, tự mình tò mò vòng tới vòng lui ngắm nghía trong phòng.

Dựa vào tường là tủ sách cao tới trần nhà, trên mỗi ngăn kéo tủ dán những chữ ký hiệu khác nhau, mà quầy hàng phía trước Tô đại ca cũng cao bằng người ta vậy, ta chạy vào trong quầy, trèo lên ngồi vào cái ghế bên cạnh Tô đại ca, liền bắt đầu tùy tiện lẩm nhẩm sổ sách xếp từng chồng trên bàn, đáng tiếc phía trên viết gì ta xem một chữ cũng không hiểu.

“Ngươi thấy chưa, hắn tới làm việc sao? Rõ ràng ở nhà buồn chán, muốn chạy tới chơi đùa một chút thôi.” Tô đại ca ở bên cạnh nói.

Hình như đang nói ta à, ta vội vàng ngẩng đầu nói, “Ta tới làm việc, Tô đại ca, huynh có việc gì liền giao cho ta làm đi.”

“Giao cho ngươi? Những sổ sách này ta phải làm tới trưa, còn tưởng rằng sẽ có người tới giúp ta đây, phải ngươi tên tiểu quỷ này, ngươi có thể làm sổ sách sao?”

“…”

Biết rõ ta không biết chữ, lời này rõ ràng không phải đang xem thường ta sao, ta bĩu bĩu môi, lầm bầm nói, “Ta có thể xem ngươi chỉnh lý sổ sách mà.”

Tô đại ca vừa muốn nói, lại thấy một lão nhân gia vội vã đi tới bẩm, “Tô công tử, Liễu công tử, Thành Vương bái kiến.”

Tô đại ca và Liễu đại ca liếc mắt nhìn nhau, Tô đại ca nói, “Vương bá, mời Thành Vương đến đại sảnh dùng trà, chúng ta lập tức qua ngay.”

Sau khi đợi Vương bá đi xuống, Tô đại ca quay đầu nói với ta, “Tiểu Phi, ta cùng Liễu đại ca ra ngoài tiếp khách, ngươi ở chỗ này đừng chạy lung tung.”

“Ờ.” Ta hứng thú lật sổ sách, không ngẩng đầu lên tùy tiện trả lời một câu.

“Đem toàn bộ sổ sách để vào tủ đang mở phía sau ngươi kia, một lát nữa Vương bá sẽ đem điểm tâm tới cho ngươi.”

“Được rồi.”

Chỉ cần có việc để làm là được, ta đóng chồng sổ sách, sau đó sắp xếp chúng lại để vào ngăn kéo sau lưng, sổ sách này thật nặng, ta phải chuyển mấy lần mới có thể để hết chúng vào chỗ cũ.

Lúc này Vương bá đi đến, lão mang khay điểm tâm, trà nước đặt lên bàn, cười híp mắt với ta, “Phi thiếu gia, mời dùng điểm tâm.”

Ta sợ hết hồn, vội vàng nhảy xuống ghế nói, “Vương bá, bá kêu ta là Tiểu Phi được rồi, ta chỉ là một tiểu tư, không phải thiếu gia.”

“Được được, Phi thiếu gia mời dùng.” Vương bá vừa cười vừa nói, lão giúp ta châm trà, bưng đến trước mặt ta.

Ta sợ lùi về phía sau vài bước.

Trời ạ, ta tới làm việc, cũng không phải tới để hưởng thụ, sao có thể để cho một lão nhân gia râu tóc hoa râm hầu hạ mình?

Ta hai tay tiếp trà, nói cám ơn, sau đó hỏi, “Vương bá, bá làm quản gia nơi này sao?”

“Đúng vậy, Phi thiếu gia.”

Nhìn Vương bá cung kính đứng một bên đáp lời, trong lòng ta cảm thấy rất có lỗi, vì vậy nói, “Vương bá, ta còn chưa gặp qua mọi người ở chỗ dệt thêu, bá có thể dẫn ta đi xem không?”

Đi loanh quanh tú phường còn hơn ở chỗ này được người phục vụ, nói không chừng ta có thể giúp đỡ được gì đó, nếu như Nhị công tử biết ta làm việc ở chỗ này, nhất định sẽ khen ta ngoan.

“Được.”

Nhận được đồng ý, ta tiện tay cầm khối điểm tâm, theo Vương bá ra khỏi phòng thu chi, sau đó liền có người tới khóa cửa phòng lại, xem ra nơi này quản lý rất nghiêm a.

Vương bá dẫn ta tới đại sảnh tú phường, trên vách tường đại môn đối diện treo một bức tranh vạn lý giang sơn rất lớn, mỗi núi mỗi sông đều thêu rất *** tế rõ nét, ta nhớ trong thư phòng của Nhị công tử cũng có một bức tranh thêu như thế, không cần nói cũng biết chúng cùng xuất từ tài nghệ của Linh Lung tú trang.

Trong phòng lớn rộng rãi bày trăm cái bàn dài, các nữ hài tử ngồi trước bàn cúi đầu thêu liên tục, kim bạc trên tay các nàng đi như con thoi, toàn bộ *** thần tựa hồ đều tập trung vào việc thêu thùa, hoàn toàn không chú ý tới chúng ta đến.

“Oa, tú phường thật lớn a…”

Ta có chút níu lưỡi, tú nương nơi này cũng chừng hai ba trăm người, thêu như vậy còn cung ứng không xong, khách nhân đặt hàng chẳng phải số lượng đếm không hết sao?

Vương bá vội vàng dùng tay ra hiệu ta chớ có lên tiếng, lão nhỏ giọng nói với ta, “Thêu là việc cần phải tâm bình khí hòa, không được có nửa điểm ồn ào xôn xao, công tử ghét nhất người khác ầm ĩ ở chỗ này.”

Ta le lưỡi, nhỏ giọng nói, “Vương bá, nơi này là toàn bộ tú phường sao?”

“Đây chỉ là chỗ thêu, ra khỏi tú trang, cách không xa còn có mấy cửa hàng tơ lụa, bên kia cũng bày một ít thành phẩm thêu, Phi thiếu gia nếu thích, chúng ta cùng đi xem.”

“Được được.”

Chúng ta nhỏ giọng nói chuyện, đi tới trước một tú nương, nàng đang thêu bức bách hoa phi điểu, mấy đóa mẫu đơn bên dưới đại khái đã thêu đường viền, trên cánh hoa như có giọt nước lóng lánh trong suốt, tựa như tùy thời có thể lăn xuống.

Thật thần kỳ a, giống y như thật.

Ta đang nhìn hăng say, Vương bá đột nhiên nhỏ giọng nói, “Phi thiếu gia, ta có việc đi một chút sẽ trở lại, ngươi cứ ở chỗ này xem trước.”

“Vâng.”

Thấy Vương bá theo một gia nô vội vã rời đi, ta liền chuyển ánh mắt đến bức thêu thượng phẩm kia, tập trung chăm chú xem.

Ta ở tú phường vừa nhìn vừa đi, vòng vo trọn một vòng cũng không thấy Vương bá trở về, ngẩng đầu nhìn gian phòng trên lầu một chút, ngạc nhiên không biết phía trên dùng làm gì, liền rón rén đi tới, Vương bá nói qua, không thể lớn tiếng, sẽ chọc Nhị công tử không vui.

Hết chapter 52
Bình Luận (0)
Comment