Sát Nhân Vô Xá

Chương 58

Mắt thấy cảnh vật hai bên lao nhanh về phía sau, địa thế cũng dần dần dốc xuống, rất nhanh một loạt rào chắn cũng không cao lắm xuất hiện trước mắt ta, trong lòng ta một trận kích động ─ ta lập tức có thể thoát ra!

Nhưng một con ngựa khác lại đuổi tới, tiếng cười nhạt âm u từ phía sau truyền đến.

“Ngươi thật sự nghĩ có thể thoát ra sao?”

Tiếng tên theo tiếng cười cùng bay tới, nghe ra đó là tiếng của Đại công tử, dưới tình thế cấp bách ta vội vàng cúi người xuống, chỉ cảm thấy bên vai phải đau đớn, thế tên không giảm, khiến cả người ta lao về phía trước, tuấn mã lại bị khí thế của tên bay sợ hí lên, rốt cuộc không vượt được qua rào chắn kia, trượt ngã xuống.

Không được…

Ta bay khỏi lưng ngựa, lướt qua rào chắn lăn xuống theo sườn núi, cảm giác mũi tên nhọn cắm trên vai đâm vào thịt thêm vài phần, sau khi lộn mấy vòng, ta liền theo vách đá rơi thẳng xuống.

Hiện tại mới hiểu được, căn bản không ai có thể chạy trốn khỏi bãi săn, bởi vì lối ra ngoài duy nhất chính là vách núi đá.

Này, này, ta tên gọi Tiểu Phi, nhưng bay thế này chính là muốn chết người rồi, cứu mạng…

Mắt thấy phía trước có cây thông vắt ngang chẳng mấy chốc sẽ tiếp cận, ta rất may mắn hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt chính là vầng thái dương giữa không trung, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp người ta, thật sự rất ấm.

Ta rốt cuộc đã ra ngoài, trốn thoát khỏi bãi săn kia!

Ta vui mừng khua tay chân, lúc này mới phát hiện mình đang treo trên một cành thông um tùm rậm rạp, từng nhánh thông tầng tầng dày đặc giữ chặt lấy ta, ta cứ bị quấn như vậy trên không trung.

Ta thăm dò nhìn xuống dưới, mặt đất tựa hồ cách ta rất gần, điều này làm cho ta có chút khó khắn, do dự xem có nên thử nhảy một lần.

Ai, vì sao không phải ở trên giường?

Hình như mỗi lần ta té xỉu khi tỉnh lại nhất định đang nằm trên giường, hơn nữa bên cạnh còn có thật nhiều người quan tâm ta, xem ra vận khí lần này của ta tựa hồ không tốt như thế.

Sớm biết như vậy ngất thêm một lúc nữa, biết đâu lúc ta hôn mê sẽ có người tới cứu, như vậy cũng không cần ta nhức đầu.

Cánh tay khuỷu chân khắp nơi đều là vết máu do cành cây quẹt phải, phía sau lưng và vai càng đau dữ dội, ta liếm liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên nhớ với vật Đoàn Nhất Chỉ giao cho ta.

Sau khi Đoàn Nhất Chỉ giao cho ta, ta rất sợ làm rơi, cho nên từ đầu đến cuối đều nắm chặt trong tay.

Ta giữ vững người đang bị treo trên cành tùng, mở bàn tay ra.

Trong một bàn tay là một viên tròn cỡ một viên thuốc, bởi vẫn nắm chặt trong tay, mặt ngoài nó đã tan ra một ít, ta nhìn viên thuốc màu trắng, không khỏi đau đầu, Đoàn Nhất Chỉ muốn ta giao nó cho một người tên là Tô Nguyệt Trần, nhưng ta biết tìm người này ở đâu bây giờ? Mà hiện tại còn quan trọng hơn là ta làm sao có thể xuống dưới?

Ngay thời điểm ta cảm thấy khó xử, mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa cách đó không xa, tiếng vó ngựa rất dồn dập, trong nháy mắt đã đi đến gần.

Ngồi trên lưng ngựa là một nam tử mặc bạch y, ánh dương quang chiếu lên gò má hắn, hiện lên một vẻ xinh đẹp nhiếp hồn đoạt phách, đôi mi thanh tú của hắn cau lại, ghìm cương ngựa tại chỗ vòng mấy vòng, không ngừng chần chừ nhìn bốn phía, tựa hồ đang tìm cái gì.

Ta chẳng biết hắn là người phương nào, không dám thở mạnh, ghé vào cây nhìn hắn cưỡi ngựa quanh quẩn tại chỗ một hồi, tự lẩm bẩm: “Chết tiệt, không nghĩ tới Nghị Vương cũng sẽ tham gia lần đi săn này, đến bây giờ còn chưa đi ra, sợ là lành ít dữ nhiều…”

Thấy bộ dạng người này như cố ý tới đây chờ người, hẳn không phải người xấu đâu nhỉ.

Chỉ thấy hắn rung cương ngựa, hình như xoay người muốn đi, ta không kịp do dự, vội vàng cố gắng lay động thân thể hy vọng hắn có thể chú ý, quả nhiên theo tiếng động, đôi mắt phượng của nam nhân lập tức chuyển qua chỗ ta, thân thể hắn tung một cái, nhảy lên bên cạnh cành cây, nắm lấy thắt lưng ta lôi xuống.

Cảm thấy cánh tay giữ ta mềm yếu như không xương, hơn nữa hương thơm cũng theo đó xông vào mũi, không xong, không biết người này có phải là nữ giả nam hay không?

Ta ngồi vững trên ngựa, hướng về phía dung nhan tuyệt thế này, làm thủ thế muốn cảm tạ ân hắn cứu giúp, nhưng khi đối phương nhìn thấy mặt ta lập tức buông lỏng cánh tay đang ôm lấy ta, tràn đầy chán ghét mà nói, “Ngươi thật xấu a.”

Một câu nói khiến tâm tình ta vốn đang vui vẻ vì còn sống thoát ra nhất thời tiến vào động băng.

Ta trở thành vừa xấu vừa câm, sao còn có thể trở lại Trích Tinh Lâu?

Bạch y nhân nhìn thấy hình dạng ngốc lăng của ta, biểu tình chán ghét trên mặt càng thêm rõ ràng, hắn hoài nghi nhìn ta nói, “Nửa ngày không nói lời nào, không phải ngươi bị câm chứ?”

Ta vội vàng lắc đầu liên tục, điệu bộ liều mạng nói cho hắn biết trước đây không phải bị câm, nhưng bạch y nhân căn bản không nghe ta nói, chỉ cau mày nói, “Thật là xui xẻo, nên đến không đến, không nên đến lại đến.”

Ta thề rằng ta không phải muốn ngất, nhưng người trước mặt này thật sự có bản lĩnh nói chuyện khiến người ta tức chết, thì ra ta đáng chết sao?

Vì vậy sau khi nghe xong những lời này của hắn, trước mắt ta lập tức tối sầm, ngã về phía hắn, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng hắn hét chói tai, “Không được dựa vào ta, ngươi vừa xấu lại vừa bẩn, mau lăn ra…”

Xin lỗi, ta thực sự không còn khí lực để lăn.

Khi tỉnh lại lần nữa, rốt cuộc ta may mắn phát hiện mình đang nằm trên giường, mà nam nhân xinh đẹp kia đang ngồi trên ghế ở bên cạnh chẳng biết đang xem cái gì, gian phòng không lớn lại bố trí rất lịch sự tao nhã, góc tường có lư đàn hương đang đốt phảng phất hương thơm, mùi thơm này rất quen thuộc, khiến ta chợt cho rằng đây là thư phòng Nhị công tử.

“Tỉnh rồi? Ngủ lâu như vậy rốt cuộc cũng tỉnh, heo cũng không ham ngủ như ngươi, đây là lần đầu tiên ta thấy có người té xỉu còn có thể ngáy ngủ, thực sự là mở rộng tầm mắt a.”

Bạch y nhân thấy ta mở mắt, liền buông thứ đang xem, bắt đầu phàn nàn.

Trước có Tiểu Thanh, sau có Huỳnh Tuyết, cho nên đối với lời nói không tử tế này rốt cuộc rất thích ứng, ta không để ý bạch y mỹ nhân phàn nàn, cố tự hoạt động cơ thể một chút, phát hiện vết thương đều được băng bó kỹ, vết thương trên vai bị tên bắn sâu nhất, nhưng bây giờ cũng chỉ mơ hồ đau nhức, xem ra người này cho ta dùng toàn là thuốc tốt.

Nhưng…

Viên thuốc của ta đâu? Đó chính là vật Đoàn Nhất Chỉ liều mạng giao cho ta, sao có thể để mất?

Ta lập tức ngồi dậy, kịch liệt lấy tay ra hiệu cho bạch y nhân, muốn hỏi hắn có biết viên thuốc của ta không nhưng đối phương chỉ thờ ơ nhìn ta chằm chằm, mà ánh mắt kia của hắn thế nào cũng giống như đang xem xiếc khỉ.

Viên thuốc! Viên thuốc của ta!

Ta không ngừng khoa chân múa tay, dùng ngón tay vẽ hình vòng tròn, hy vọng có thể câu thông với hắn, không biết là năng lực biểu đạt của ta kém, hay là bạch y mỹ nhân này quá ngu xuẩn, ta phát hiện câu thông với hắn so với Đoàn Nhất Chỉ còn khó hơn, cho tới bây giờ cũng chưa từng cho rằng không thể nói chuyện lại quá thống khổ như vậy, ta thề sau này nếu có cơ hội trở lại Trích Tinh Lâu, nói gì thì nói ta cũng phải học viết chữ!

Qua một lúc lâu, bạch y mỹ nhân cuối cùng cũng hiểu ý ta muốn biểu đạt, hắn hời hợt à một tiếng nói, “Là cái viên thuốc kia hả? Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Vốn là đồ đưa cho ta.”

Hắn vừa nói chuyện vừa chỉ một ngón tay vào bàn, lúc này ta mới phát hiện trên bàn có mấy mảnh vụn, bên cạnh còn có một miếng vải lụa vuông khoảng một thước chi chít chữ, chính là thứ vừa rồi hắn xem.

Trời ạ, đừng nói hắn tự đập viên thuốc ra nhé?

Nhưng… hắn vừa nói là đưa cho hắn, lẽ nào hắn chính là Tô Nguyệt Trần?

Nhưng nhìn thế nào mỹ nhân siêu phàm thoát tục này và Đoàn Nhất Chỉ hung thần ác sát kia cũng không thể kéo cùng một chỗ a.

Thấy ánh mắt chất vấn của ta, Tô Nguyệt Trần không vui nói, “Không tin lời ta nói? Nếu không phải thấy ngươi cầm đồ của Đoàn Nhất Chỉ, ta cũng chẳng muốn tốn công cứu ngươi đâu.”

Hắn nói ra tên Đoàn Nhất Chỉ, vậy xem ra không sai, cũng may ta còn đang đau đầu không biết phải tìm người này thế nào, không ngờ hắn tự động nhảy ra, xem ra hắn xuất hiện ở sườn dốc bãi săn cũng không phải tình cờ.

Tô Nguyệt Trần lại ngó ta nói, “Trước đây không phải ngươi bị câm với xấu xí hả?”

Ta liền vội vàng lắc đầu.

Tô Nguyệt Trần thoải mái nói, “Quả nhiên, ta cũng nghĩ thế, trên đời này sao lại có người lớn lên xấu giống ngươi như vậy…”

Nếu như không phải ta vừa mới tỉnh lại, ta nghĩ mình tuyệt đối sẽ bị những lời này làm cho tức đến xỉu tiếp.

“Có người hạ độc Di hoa lên mặt ngươi, lại cho ngươi nuốt Âm phong, vì vậy mặt ngươi mới sưng như cái trống, cổ họng cũng bị câm, hai loại độc này tùy tiện dùng một loại đều có thể khiến ngươi sống không quá trăm ngày, mặt của ngươi sẽ càng ngày phồng càng lớn, mủ máu lan ra, khổ không thể tả, cổ họng cũng càng ngày càng đau rát, cuối cùng không chỉ không cách nào ăn uống, thậm chí mỗi lần hít thở cũng đều thống khổ không chịu nổi, hai loại độc này ta chỉ mới nghe nói qua, chưa từng nhìn thấy, ngươi còn nhỏ tuổi đến tột cùng là đắc tội với ai? Khiến hắn phải dùng thủ đoạn độc ác đối phó với ngươi, hạ độc ngươi không tính, còn đưa ngươi đến làm con mồi cho Thành Vương?”

Tô Nguyệt Trần nói thật kinh khủng, có điều hắn nói có chút khoa trương ha?

Không biết có phải vì đã quen không, ta cảm thấy loại sưng tấy trên mặt bắt đầu giảm đi, cổ họng cũng không đau dữ dội như lúc đầu nữa, lúc ăn cũng không ảnh hưởng mấy, hơn nữa không mất một ngày đau đớn đã biến mất, vì vậy mấy ngày trong tù đều ăn vô cùng ngon miệng, mỗi ngày đều ăn hai chén cơm, vị Tô Nguyệt Trần này có phải lang băm không? Hình như không giống lắm…

Hết chapter 57
Bình Luận (0)
Comment