Sát Nhân Vô Xá

Chương 96

“Vẫn thích khóc nhè giống trước đây.”

“Tĩnh…”

Không nghĩ Tĩnh sẽ xuất hiện trước mặt ta, ta có hơi ngẩn ra, mà một làn gió nhẹ lướt qua trước mặt khiến ta lập tức phục hồi *** thần, ta tiến lên phía trước đỡ lấy hắn nói, “Ngươi vừa tỉnh lại, ở đây gió lớn, sẽ lạnh, mau trở lại phòng.”

“Được, đỡ ta trở vào.”

Ta đỡ cánh tay Tĩnh rồi cùng hắn trở lại trong phòng, Tĩnh ngồi xuống bên giường, ta không dám nhìn thẳng hắn, liền chỉ cúi đầu đứng trước mặt hắn.

Một trận yên lặng, hồi lâu Tĩnh mới chậm rãi nói, “Tiểu Thanh chiếu cố ngươi rất khá, không giống ta, mỗi lần đều nói bảo hộ ngươi thật tốt, nhưng luôn không làm được…”

“Tĩnh…”

“Vì sao trốn tránh không gặp ta? Độc của ta chỉ có ngươi có thể giải, ngươi nghĩ là không để mọi người nói cho ta biết, ta cũng không biết ngươi ở nơi này sao? Tiểu Phi, ngươi còn trách ta phải không?”

“Không, không!”

“Ta không coi Tiểu Phi là nam sủng, lại càng không tặng Tiểu Phi cho Thành Vương, ta đưa ngươi tới trù phòng là sợ bọn người Như Phi sẽ thương tổn tới ngươi, nhưng không nghĩ cuối cùng khiến ngươi đau thương sâu nhất lại là ta, Tiểu Phi, ta thật sự có lỗi… Phượng vĩ tô không có độc, có độc chính là điểm tâm ngươi ăn hôm đó, chuyện này ta không nói với ngươi, chỉ vì không muốn để ngươi bất an, ta biết Như Phi vu oan ngươi giết người, nhưng khi đó Hoán Hoa điểm huyệt đạo của ta khiến ta không thể động đậy, vì vậy ta không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi bị vu oan…”

Kỳ thực ta đã sớm biết không phải Tĩnh hại ta, ta nên tin tưởng người mình yêu, Tiểu Thanh nói đúng, nếu như ngay cả tin tưởng tối thiểu nhất cũng không cho Tĩnh, còn nói yêu hắn cái gì?

“Về phần Hách Ngọc, hắn là người nương nương đưa tới, ta không cách nào thoái thác, liền giữ lại, nhưng ta cùng hắn chỉ là gặp cuộc diễn trò mà thôi, giữa chúng ta không có gì cả, ta chưa bao giờ chạm vào hắn, mỗi ngày điểm huyệt đạo hắn xong đều ngủ một mình, những lời này kỳ thực trước đây đã muốn nói cho ngươi biết, nhưng khi đó ngươi đã không tin ta rồi? Khi ta thấy ngươi không muốn ở cùng một chỗ với ta, cũng biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì, dù cho hiện tại, Tiểu Phi, ta cũng không biết ngươi có tin lời của ta không…”

“Tĩnh, ta tin, ta tin!”

Nghe Tĩnh chậm rãi kể lại sự tình, trước mắt ta sớm bị nước mắt bao phủ một mảnh không rõ, sắc mặt Tĩnh tái nhợt đâm vào lòng thật đau, ta đột nhiên hiểu Tĩnh tại sao muốn cùng Nghị Vương trực tiếp giao chiến, tốc chiến tốc thắng, thì ra hắn biết mình trúng độc, chẳng thể chống đỡ được bao lâu, mà hiện tại hắn suy yếu như vậy đều do ta làm hại.

Lúc đầu cho rằng bản thân phạm sai lầm, nói lời xin lỗi là có thể cầu được tha thứ, nhưng bây giờ mới hiểu được những lời ta nói khiến người đau lòng, ta căn bản không có tư cách xin Tĩnh tha thứ.

“Tiểu Phi, đừng trách Tiểu Thành, nàng bị Như Phi lừa, đứa bé kia chỉ nói đang chơi với ngươi, sau đó nàng lại bị Như Phi uy hiếp, vì vậy không dám nói ra chân tướng, mấy ngày nay mỗi lần nàng chạy tới hỏi chuyện của ngươi đều khóc hết nước mắt.”

Ta có tư cách gì đi trách cứ người ta, tự ta cũng sai a.

“Xin lỗi!” Ta cúi đầu nhẹ giọng nói, “Xin lỗi, Tĩnh, tha thứ cho ta được không?”

“Tiểu Phi, biết ngày đó khi ngươi nói hận ta, ta có bao nhiêu khó chịu không? Sau lại nghe nói đang ở chỗ Tiểu Thanh, ta từng đi tìm ngươi, bởi vì ta nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi, nhưng lại nghe được ngươi nói với Tiểu Thanh việc ở cùng ta cũng không hiếm lạ, ngươi có biết ta lúc đó là loại tâm gì không? Ngươi không tin ta, ta có thể từ từ giải thích đến khi ngươi tin tưởng mới thôi, nhưng câu nói đầu tiên ngươi đã đẩy ta ra, ngươi khiến ta đau lòng như vậy, hiện tại lại muốn ta tha thứ cho ngươi?”

“Xin lỗi, xin lỗi, hu…hu…”

“Đừng khóc nữa, mắt ngươi đã bắt đầu sưng lên rồi.”

Tĩnh thở dài, kéo ta đến cạnh hắn, giúp ta nhẹ nhàng lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra.

Tĩnh, vì sao ngươi không mắng ta? Ta đã sai rồi, vì sao ngay cả một câu nặng lời cũng không nói với ta?!

“Tiểu Phi, nếu như ngươi đáp ứng ta một việc, ta liền tha thứ cho ngươi.”

“Đáp ứng, đáp ứng, một trăm điều cũng đáp ứng.”

“Không cần, một là đủ rồi, nếu như ngươi đáp ứng sau này không nói chữ hận với ta nữa, ta liền tha thứ cho ngươi.”

Hai mắt ngấn lệ trong mông lung, đôi mắt Tĩnh nhìn ta dường như lóe lên ý cười dịu dàng, ta nhịn không được nhào vào ngực hắn, khóc nức nở nói, “Vĩnh viễn cũng không nói chữ kia nữa, vĩnh viễn đều tin tưởng Tĩnh!”

“Tiểu Phi nha, sao ta lại thích ngươi, đứa nhóc ngốc nghếch này? Dù trong lòng ta tức giận, nhưng nhìn bộ dạng tội nghiệp của ngươi, bao nhiêu bực bội đều không phát ra được, Tiểu Phi, ngươi là khắc *** đời này của ta a.”

Tĩnh, hãy để ta là khắc *** của ngươi cả đời đi.

Tĩnh ôm ta vào ngực, thấy ta rốt cuộc ngừng khóc, lúc này mới nói, “Nghe cậu nói đã đem khế ước bán thân trả lại cho ngươi, cho ta xem được không?”

Tô Nguyệt Trần cho ta ngân phiếu và khế ước bán thân, ta đều thu lại, vì ta không biết xử trí thế nào mới tốt, lúc này nghe Tĩnh nói như vậy, ta vội vàng móc từ trong ngực ra đưa cho Tĩnh, hắn nhìn thoáng qua, liền đem khế ước bán thân xé thành mấy mảnh ném xuống đất,

Đừng!

Khế ước bán thân là mối liên hệ duy nhất giữa ta và Tĩnh, không có nó, giữa chúng ta liền cái gì cũng không có.

Ta gấp đến độ muốn nhặt lên, lại bị Tĩnh ôm chặt lấy, hắn nhẹ giọng nói bên tai ta, “Kỳ thực khế ước bán thân này ta sớm nên hủy đi, Tiểu Phi, ngươi đã tự do, ngươi không phải tiểu tư, cũng không phải nam sủng, ngươi là ái nhân của Mộ Dung Tĩnh ta!”

Sau bữa cơm chiều, khi ta hầu hạ Tĩnh tắm rửa thay y phục, phát hiện trước ngực hắn đen sẫm một mảng lớn, nhưng Tĩnh chỉ cười nói, “Lúc giao chiến cùng Khuất Chiến, bị trúng một chưởng của hắn, có điều hắn cũng trúng một kiếm của ta, mọi người đều không sao, đáng tiếc để hắn chạy mất.”

Ta không nói gì, tay giúp hắn kỳ cọ thân thể hơi phát run, khi thấy trên cổ tay trái Tĩnh còn lộ ra dấu răng màu đen kia, ta không nhịn được nữa, nức nở nói, “Tĩnh, ta không nên hoài nghi ngươi, ta lại càng không nên làm ngươi bị thương, ta không biết trong răng mình có độc, Tĩnh, ngươi phạt ta đi, đánh ta mắng ta, phạt thế nào cũng được…”

Tĩnh đã mặc nội y, hắn nghe xong lời của ta, không khỏi cười nói, “Được, để ta nghĩ xem phạt Tiểu Phi thế nào… Ngẩn ra gì chứ? Còn không cởi quần áo lên giường nghỉ ngơi?”

Được!

Chỉ đơn giản như vậy sao?

Ta lập tức chạy vào phòng trong, nhanh gọn cởi sạch quần áo, bò vào trong chăn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần tình Tĩnh một bộ dạng kinh ngạc.

Sao? Ta lại làm sai chuyện gì sao?

Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tô đại ca đẩy cửa đi vào.

“Mộ Dung, thuốc của ngươi.” Tô đại ca đặt thuốc xuống, sau đó ngồi sang một bên bắt đầu kể khổ, “Người ta làm sổ sách, ta cũng làm sổ sách, chỉ có ta làm đến khổ cực như vậy, phải quản lý một đống sổ sách rối mù không nói, còn phải đề phòng xem có người đột kích hay không, thuận tiện còn phải chữa bệnh cho các ngươi, việc sắc thuốc kia…”

Ta vừa nghe Tô đại ca càu nhàu, vội vàng ló người nói, “Tô đại ca, nếu ngươi mệt, đưa thuốc cho ta, ta sắc thuốc cho Tĩnh cũng được.”

Bị thanh âm của ta kéo tới, Tô địa ca ngó đầu vào phía trong nhìn ta một chút, sau khi ánh mắt hắn từ chăn chuyển xuống quần áo rơi đầy đất, đột nhiên phun ra một tiếng gầm giận dữ, “Mộ Dung, ngươi tiết chế một chút cho ta, thương thế của ngươi không nhẹ, lại còn muốn những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, không muốn mạng sao?”

Gương mặt Tĩnh vô tội, “Ta không có…”

“Quản ngươi có hay không, lập tức uống thuốc, nghỉ ngơi sớm đi, những chuyện kia nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Nhìn Tô đại ca đi ra ngoài, ta chần chờ nói, “Tô đại ca hình như rất không cao hứng.”

Tĩnh uống xong thuốc, sau đó trở về giường nằm xuống, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nói, “Tiểu Phi, đều vì ngươi, ta mới bị mắng a.”

Ta cái gì cũng chưa làm, sao lại muốn trách ta?

Tĩnh thổi tắt đèn, trong bóng tối than thở, “Ta chỉ bảo ngươi cởi quần áo đi ngủ, ai bảo ngươi cởi đến sạch sẽ, làm hại ta bị hiểu lầm, Tiểu Phi của ta a…”

A!!

Điều này sao có thể trách ta? Ai bảo ngươi không nói rõ ràng? Ta cũng tưởng ngươi muốn phạt ta như vậy chứ…

Buổi tối ngủ cũng không ngon, trong mộng tựa hồ lại quay trở về bãi săn, có một người thân hình cao lớn liên tục đuổi giết ta, đó là gương mặt giống như ta đã từng quen biết, thậm chí ánh mắt hắn ta cũng quen thuộc.

Khuất Chiến!

Ta muốn chạy trốn khỏi truy kích của hắn, nhưng làm thế nào cũng không chạy nổi, đành trợn mắt nhìn tay hắn đánh vào ngực ta, ta ngã văng ra xa, thổ huyết từng ngụm từng ngụm…

Máu, thật là nhiều máu…

Đầu ta lại bắt đầu đau, sợ hãi khiến ta mở choàng mắt.

Đây là nơi nào? Sao ta có thể ngủ say như thế? Quá nguy hiểm!

Tay không tự chủ được hướng về phía bên cạnh, lại ngừng ở giữa chừng.

Ta muốn lấy cái gì?

Ý niệm này chợt lóe lên, ta ngẩng đầu, thấy gương mặt đang ngủ của Tĩnh, không khỏi an tâm trong lòng, người cũng thả lỏng xuống, thì ra là ta đang nằm mơ.

Mấy ngày nay mỗi đêm đều nằm mơ, hơn nữa cảnh trong mơ càng ngày càng chân thực, chân thực đến đáng sợ, khiến tim ta lúc này vẫn còn đập thình thịch đến lợi hại.

Hết chapter 95
Bình Luận (0)
Comment