Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Chương 47

Giả Tấn Xuyên tỉnh giấc, thoải mái dễ chịu. Y duỗi lưng một cái, “ui da!” sao eo đau thế này? Hôm qua y đã làm gì sao?

Đột nhiên, trong đầu vụt qua từng cảnh tượng kích tình… đúng rồi, tối qua y và Chân Chính…

Y lại hơi cử động một chút, thân thể cảm thấy cũng được. Trừ eo hơi đau ra, chỗ khác vẫn tốt. Tiểu cúc hoa không bị tàn, cũng không quá đau, chỉ có hơi khó chịu. Xem ra những tư liệu tra được trên mạng cũng không thể tin hết, hay là do Chân Chính thật sự rất dịu dàng? Hơn nữa trên người y vô cùng mát mẻ, y lờ mờ nhớ sau đó trong lúc mình nửa mê nửa tỉnh đã cảm giác được có người tắm rửa cho mình. Không cần nói, người đó chắc chắn là kẻ đầu sỏ đã khiến y cả người nhếch nhác.

Nhưng… y nghiêng đầu nhìn Chân Chính nằm bên cạnh.

Đối phương không chút phòng bị, vẻ mặt thả lỏng rơi vào mắt y. Quả nhiên là một người đàn ông tốt, tướng mạo không thể chê bai, thân hình cũng rất tuyệt, ngay cả năng lực ở mặt đó cũng rất mạnh… chỉ cần hắn không trưng ra gương mặt lạnh băng đó mà thay bằng vẻ thả lỏng lúc này, chắc chắn sẽ là vạn nhân mê.

Nghĩ đến tên mặt liệt biến thành vạn nhân mê, bị một đống mỹ nhân bao vây, Giả Tấn Xuyên cảm thấy bực bội, nhéo lên mũi Chân Chính trút giận.

“Ư?” Hàm hồ kêu lên, lông mi dài cong của Chân Chính hơi nâng lên.

Hắn vẫn còn mông lung, hai mắt không tiêu cự ngây dại một hồi, khi thấy Giả Tấn Xuyên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Tỉnh rồi?” Giọng nam thấp trầm khàn khàn, nhẹ thầm thì. Tim như bị gãi lên, Giả Tấn Xuyên cảm thấy âm thanh này sắc tình muốn chết.

“Mặt đỏ quá đó, bị sốt sao?” Tay Chân Chính mờ ám vuốt qua mặt y, vẻ mặt đó quả thật chính là một con sói được ăn no.

Thật không chịu được sự trêu cợt của tên này, rõ ràng là một tên mặt liệt thích giả khốc.

Giả Tấn Xuyên thô lỗ đẩy hắn ra để che giấu sự lúng túng: “Dậy rồi.”

Chân Chính vén chăn lên, nhưng không lập tức ngồi dậy, ngược lại kéo mạnh, Giả Tấn Xuyên không kịp đề phòng ngã vào lòng hắn.

“Thân thể vẫn tốt chứ?” Ngữ khí hiếm khi không còn lãnh đạm, mà lộ ra quan tâm.

Giả Tấn Xuyên bất mãn đấm lên ngực hắn, đẩy ra một chút khoảng cách: “Cậu cho rằng tôi là con gái sao? Tôi không có yếu ớt như thế đâu. Buông tay, cậu không nóng hả?!” Giãy một hồi, bất luận thế nào cũng không thể giãy khỏi gông cùm của đối phương. Thật nhìn không ra, tên này bề ngoài văn nhược thư sinh, vậy mà lực tay lại lớn như thế.

“Không sao, tôi trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp.” Nói xong, tay đã dán lên ***g ngực ấm nóng của Giả Tấn Xuyên: “Không sao thì tốt, nếu nóng tôi sẽ giúp cậu hạ nhiệt.”

Giả Tấn Xuyên đẩy móng vuốt sói ra. X! Tên mặt liệt phát xuân sao? Mới tỉnh lại đã liên tục trêu cợt mình, đã thế còn thuận tiện ăn đậu hũ.

“Hạ cái đầu cậu đó!? Dậy thôi. Mau thử xem có đến tầng thứ hai chưa!” Giả Tấn Xuyên không quên tại sao mình phải hy sinh to lớn như thế.

Chân Chính nghe câu này, sắc mặt bắt đầu lạnh xuống, trầm giọng nói: “Công dụng của tôi chỉ là cái này sao?” Hắn trở người, xuống giường. Thân thể thon dài nhưng chắc nịch hoàn toàn không chút che đậy lộ ra trước mặt Giả Tấn Xuyên.

“Này! Ít nhất cậu cũng mặc quần lót vào đi chứ!?” Giả Tấn Xuyên thật không chịu nổi thái độ ‘hào phóng’ của hắn, không biết nghĩ đến tâm tình của kẻ quan sát là y đây.

Vừa nghĩ đến mình tối qua bị thân thể hoàn mỹ này đè bên dưới, hung hăng kết hợp. Từ đầu đến chân y đều cảm thấy nóng muốn bốc khói.

Chân Chính trần truồng bước vào phòng tắm, vừa cạo râu vừa lạnh nhạt nói: “Dơ rồi.”

“Không biết thay cái khác sao?” Giả Tấn Xuyên tuy oán trách, nhưng đã bắt đầu mở hành lý của Chân Chính, lấy ra một cái quần lót sạch, còn có quần áo phối hợp.

“Thời tiết bây giờ không tính là ấm, mau mặc đồ vào đi, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh.” Miệng cằn nhằn như mấy thím, rồi lại lấy cho Chân Chính một cái áo khoác, vẫn nên mặt nhiều mới bảo đảm.

Thấy Giả Tấn Xuyên như cô vợ quan tâm chuẩn bị quần áo cho mình, sắc mặt âm u của Chân Chính cuối cùng cũng chuyển biến tốt. Hắn ra khỏi phòng tắm, thuận tiện cầm áo choàng tắm của khách sạn phủ lên người Giả Tấn Xuyên: “Chỉ biết nói tôi, cậu cũng chỉ mặc có cái quần ngủ thôi đó.”

Giả Tấn Xuyên đột nhiên cảm thấy giữa họ sao lại giống như vợ chồng già, ở chung quá mức tự nhiên…

Nhìn khí may mắn cát tường bao quanh hai người dần tán đi. Thập Tứ Nguyên vô cùng vừa lòng: “Không tồi không tồi, mới một ngày các ngươi đã vào được tầng hai. Tối hôm qua các ngươi cực khổ lắm phải không?” Nó ái muội nhìn hai người, cười hi hi nói: “Được rồi, quyết định rồi. Bữa trưa hôm nay ăn hải sản đi, bồi bổ!”

Chân Chính lạnh lùng trừng mắt nhìn Thập Tứ Nguyên, vẫn là gương mặt băng vạn năm khó đổi đó.

Giả Tấn Xuyên không thể bình thản như hắn, mặt cũng rất không tiền đồ đỏ lên, trong lòng không ngừng an ủi mình, y chẳng qua là để bảo đảm an toàn cho mình và Chân Chính, không thể không hy sinh thôi. Hơn nữa trước đó họ đã làm rồi, cũng không mấy để tâm làm thêm lần nữa. Lần trước còn là Chân Chính ở mặt dưới đó, một người một lần rất công bằng. Ít nhất người ta đối với mình rất dịu dàng, đến mức lúc đó mình hoàn toàn chìm vào biển dục…

“Hê! Nghĩ gì đó? Mặt như hoa si.” Thập Tứ Nguyên không biết từ lúc nào đã nhảy lên vai Giả Tấn Xuyên, móng vuốt mèo mập đến mức không thấy vuốt lắc lắc trước mặt y.

“Hoa cái đầu mi! Ánh mắt này là sao đây?” Giả Tấn Xuyên lúng túng, nghiêng mặt sang một bên. Nhưng lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng y.

Thập Tứ Nguyên cũng không vạch trần, chỉ tiếp tục cười họ: “Thật ra cũng không cần liều mạng như thế, trao đổi thể dịch là được rồi, cẩn thận làm nhiều hại thận.”

Giả Tấn Xuyên bóp đuôi nó, xách ngược nó lên: “Cái gì?! Trao đổi thể dịch là được?!! Không nhất định phải làm, làm…”

“Tình.” Thập Tứ Nguyên lại lần nữa giúp y nói ra cái từ khó mở miệng kia: “Không cần a, chỉ cần trao đổi thể dịch và khí tức là được rồi. Lẽ nào Chân Chính không nói với ngươi?”

Nói xong nó mới ý thức được chuyện lớn không tốt, xem ra mình không cẩn thận nói hớ mất rồi.

“A… ta có chuyện phải tìm Chiến Thiên, các ngươi nói chuyện đi.” Nói xong nó chuồn đi như cơn gió, không ngờ cái thân thể mập mạp đó khi chạy lại rất nhanh nhẹn.

“Rầm!” Giả Tấn Xuyên vỗ lên bàn, nộ hỏa bừng bừng, tiếng gầm sư tử hà đông vang lên: “Nói! Chuyện là sao?!”

Chân Chính rất bình tĩnh, dù sao đã bị vạch trần, hắn cũng không sợ gì, đúng lúc ngả bài luôn: “Cậu không phải đã biết rồi sao? Tôi thích cậu!”

Không ngờ đối phương lại nói thẳng như vậy, Giả Tấn Xuyên nhất thời không biết làm sao, vội che giấu: “Tôi, tôi, tôi không biết!”

“Tôi biết mỗi buổi tối cậu không ngủ, tôi mới nói câu đó bên tai cậu.”

X! Hắn biết, tên âm hiểm này có âm mưu hết rồi! Y nhất thời kích động, buột miệng nói: “Làm gì có mỗi đêm?! Tối qua cậu không nói!”

Giả Tấn Xuyên nói xong liền hối hận, cái này không phải không đánh mà khai sao? Y thề, y thấy vẻ mặt muốn bậc cười trên gương mặt liệt đó, chẳng qua bộ mặt thiếu vận động cơ của hắn nhất thời không thích ứng nổi, nên không thể phát huy hoàn hảo được.

“Ồ? Nói thế trước đó cậu đều nghe được?” Chân Chính cố ý tiến sát tai Giả Tấn Xuyên, thổi hơi vào đó.

“Không, không có…” Âm thanh càng lúc càng nhỏ, rõ ràng đang chột dạ.

“Tiếc thật, nhưng không sao, sau này mỗi đêm tôi đều sẽ nói cho cậu nghe.” Nói xong, hai môi liền dính nhau.

Nhưng chỉ là môi hơi chạm môi, Giả Tấn Xuyên đã mặt đỏ tim đập, đẩy Chân Chính ra: “Ai cần chứ!? Cậu, cậu mau, mau ăn sáng đi rồi chúng ta luyện công!”

Chân Chính liếm môi, mắt khẽ híp lại. Trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của đối phương.

“Ái chà chà… các bạn khán giả, chúng ta lại gặp mặt rồi! Đây là hội trường thi đấu của đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500. Tôi là tiên phong thời thượng của các bạn – Huyền Thiên đại sư!” Tạo hình của Huyền Thiên hôm nay rất đơn giản, áo sơ mi màu trắng phiêu dật, quần bò xanh dương. Sự phối hợp đơn giản này mặc trên người một mỹ thiếu niên sẽ rất thích hợp, nhưng, hòa thượng cấp đại thúc mặc nó, lại có cảm giác quái dị không thể tả.

“Hôm nay đài truyền hình Linh Động Lực chúng tôi sẽ cho các bạn xem cuộc thi đấu càng nhiều đặc sắc! Tôi không nhiều lời nữa, tiếp theo tôi sẽ giới thiệu quy chế thi đấu của vòng thi này. Vòng thứ ba tiến hành phân khu đấu, mỗi khu đấu có cửa ải khác nhau, chỉ có tổ nào khiêu chiến thành công mới có thể tiến vào vòng tiếp theo. Mà lúc này, hội trường chính của chúng tôi đang tiến hành phần sau của vòng thứ hai, do Mạch Đương Cơ Mạch đại thiên vương của chúng ta chủ trì. Cho nên, tôi rất tiếc phải tuyên bố, hôm nay các bạn khán giả không thể thấy Mạch thiên vương tại đây rồi. Nhưng tôi muốn tuyên bố một tin tốt cho mọi người, hôm nay tôi có một người cộng sự mới. Xin cho một tràng pháo tay hoan nghênh ngôi sao mới của giới chủ trì linh dị, thần tượng thần tộc cao quý của chúng ta – Oreal!”

Máy quay chuyển sang nam tử bên cạnh Huyền Thiên, nam tử đó tóc vàng mắt xanh, tướng mạo tuấn mỹ phi phàm, trên đỉnh đầu còn có một vòng sáng màu vàng lấp lánh, như một thiên sứ xinh đẹp!

Chẳng qua lúc máy quay chuyển sang, hắn đột nhiên không nhìn ống kính, mà cầm gương kiểm tra đầu tóc, còn thỉnh thoảng thở ra tán thưởng, trong đôi mắt xanh đó lộ ra mê luyến cuồng nhiệt. Lẽ nào cái gương đó có thể thấy được bóng dáng người yêu hắn?! Sai rồi! Người quen Oreal đều biết, hắn là kẻ tự luyến cuồng triệt để từ đầu đến đuôi!

Huyền Thiên thúc cùi chỏ vào hắn. Lần này Oreal buông gương xuống không chút hoảng loạn, quay nhìn ống kính mỉm cười ưu nhã, nhất thời, khán giả trước tivi, dường như nhìn thấy sau lưng hắn là hoa tươi nở rộ, cảnh tượng y hệt truyện tranh thiếu nữ.

“A ~ tôi thật ngưỡng mộ các bạn, có thể nhìn thấy mỹ mạo của tôi trong tivi ~ thượng đế tại sao không thể sáng tạo thêm một tôi nữa? Như vậy tôi có thể đứng trước tivi nhìn tư thế anh hùng của mình trong ống kính ~” Oreal nhẹ chau mày.

“A ha ha… Oreal nói thật đúng. Nhưng, chúng ta vẫn nên giới thiệu vòng thi tiếp theo đi.” Nếu để tên tự luyến cuồng này tiếp tục trầm mê trong thế giới của mình, chắc chắn sẽ không bao giờ xong, Huyền Thiên vội cười ha ha cắt ngang.

“Được rồi.” Oreal thở dài, cuối cùng buông gương xuống: “Do nửa phần sau của vòng thi thứ hai vẫn còn đang tiến hành, cho nên vòng đấu này dành cho những tổ đã đạt tiêu chuẩn trước hôm nay. Mục tiêu của hạng mục này là – giành lấy Dục thần tuyền thủy!”

“A? Dục thần tuyền thủy? Đó là gì?” Giả Tấn Xuyên hỏi Chân Chính, y chưa từng nghe qua thứ này.

Chân Chính mím môi lắc đầu, hắn cũng không rõ.

Chỉ có Hư Không Già La nghe thấy chủ trì tuyên bố mục tiêu vòng đấu, sắc mặt khẽ biến!

Bình Luận (0)
Comment