Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Chương 55

“Do con người làm ra? Có ý gì?!” Lẽ nào có người cố ý khiến cho Dục thần tuyền thủy khô hạn? Giả Tấn Xuyên nhớ đến đầu mối diêm vương cho lúc trước: “Là nguyền rủa sao?”

Thương Lan cười thần bí: “Có thể nói thế, nhưng cũng có thể nói không phải.”

Giả Tấn Xuyên bất mãn đáp lại một câu: “Xí! Cũng như không nói rồi, còn giả thần bí gì nữa?”

“Ha ha, sính lễ ta đã đưa rồi. Còn về chuyện sau đó, cứ đợi sau khi xong việc ta lại nói rõ một lần.” Nói xong hắn lại ôm Hư Không Già La lên giường.

“Đại thiếu gia, để ngươi cùng một đám nam nhân bên nhau, ta không yên tâm, ta sẽ lo lắng chết mất. Thôi thì ngươi cùng ta đi đi, ta biết mấy hôm nay ngươi rất mệt, nhưng ta cũng là vì kết tinh tình yêu của chúng ta thôi, ngươi cố nhịn một chút nữa, chúng ta đi chuẩn bị.”

Ba người còn lại trong lòng đều hiểu rõ, nói thì dễ nghe như thế, chẳng qua là do sợ họ có thể tiếp xúc sẽ giúp họ có cơ hội mang con tin chạy trốn.

Lúc đi ngang Giả Tấn Xuyên và Chân Chính, hắn đột nhiên dừng lại nói: “A, đúng rồi. Nếu các ngươi đã rảnh rỗi như thế, vậy không bằng thế này đi. Trong hầm rượu của thần điện có vài loại rượu ngon. Mời hai vị giúp ta vào đó chọn một vài thứ thích hợp tổ chức tiệc vui.”

“Anh xem bọn tôi là lao động miễn phí sao?!” Giả Tấn Xuyên đang muốn chửi, lại bị Chân Chính ngăn lại. Hắn kéo tay Giả Tấn Xuyên, lắc đầu với y.

Giả Tấn Xuyên hiểu ý, lẽ nào bên trong có huyền cơ gì sao: “Được rồi, coi như để chúc mừng tân hôn của các người. Mà nếu vậy thì tôi sẽ không đưa lì xì nữa đâu đó!”

“Ha ha ha, không vấn đề. Người nhà của đại thiếu gia tính ra sẽ không đến kịp để tham gia. Còn phải làm phiền hai vị làm nhân chứng.” Thương Lan rất sảng khoái, là một đại tế ti, hắn không thiếu chút tiền đó.

Hư Không Già La trong lòng hắn trợn trắng mắt, mọe nó! Tên quỷ keo kiệt, đã đến nước này còn nghĩ đến tiền!

Hầm rượu của thần điện tế ti không có gì khác với hầm rượu của nhà bình thường, những kệ rượu đen kịt, trên đó đặt các loại rượu ngon theo từng niên đại.

“Mẹ nó! Một hầm rượu làm gì lại xây như địa lao thế này, ngay cả một cái bóng đèn cũng không có.” Giả Tấn Xuyên nhờ ánh sáng cát tường của Vượng Tài, đi quanh không gian không lớn.

“Không có gì đặc biệt sao? Lẽ nào bị chơi một vố? Chắc không phải con đỉa nước đó thật sự muốn chúng ta đến chọn rượu đó chứ?” Hiện tại y chẳng còn một chút hảo cảm nào với Thương Lan, cũng bắt chước Hư Không Già La gọi hắn là con đỉa nước.

Chân Chính không nói, phóng ra một sợi linh tơ, tỉ mỉ thăm dò hầm rượu.

Hai phút sau, linh tơ của Chân Chính dừng lại ở một chỗ nào đó trên mặt sàn.

“Sao rồi?”

“Phía dưới là một kết giới không gian.”

Giả Tấn Xuyên vỗ tay: “Ha! Vậy con đỉa nước đó chính là chỉ cái này? Chúng ta đi xuống hả?”

Chân Chính lắc đầu: “Không biết bên trong có trá hay không. Hiện tại chúng ta mở không gian này, để Vượng Tài xuống trước xem thử tình huống.”

Vượng Tài vừa nghe, dựng lông: “Tại sao là ta?! Ngươi xem ta là chó dò mìn sao?! Bắt ta đi chết trước?! Đúng là lòng dạ ác độc. Ta làm trâu làm ngựa cho ngươi bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao! Hiện tại có vợ rồi, liền quên mẹ…”

Giả Tấn Xuyên không nghe tiếp được nữa: “Đợi đã! Mày là mẹ cậu ta?”

“A… chỉ ví dụ vậy thôi. Dù sao ta không xuống!” Vượng Tài bay cách họ thật xa.

Chân Chính không để ý đến nó, nháy mắt với Giả Tấn Xuyên ra hiệu y phát công. Hai người đồng thời kết ấn, miệng niệm chú. Luyện tập và ‘đặc huấn’ thời gian dài khiến hai người càng thêm ăn ý, hiện tại họ đã có thể làm đến mức động tác, ngữ tốc niệm đều thống nhất.

Khi ánh sáng lam lạnh lẽo và ánh sáng đỏ ấm áp dung hợp làm một, mắt hai người đồng thời mở ra, một chùm sáng tím tụ trên mặt sàn.

Không bao lâu, trên mặt sàn đã xuất hiện một lối vào không gian.

Chân Chính co chân đạp tiên hạc toàn thân vũ trang xuống dưới.

Vượng Tài cảm động nước mắt lưng tròng, bay nhào lên người hắn: “A Chính! Ta biết ngươi không nỡ để ta…”

Chân Chính ném nó đi, ngữ khí lạnh băng: “Hiện tại ta ném ngươi vào tin không?”

Vượng Tài lập tức câm miệng.

Nữ vương bệ hạ, người đại tế ti mang đến cứ thả đi như thế sao?”

Thì ra không gian dưới đất đó lại có liên kết với tẩm điện của nữ vương Tư Thủy thần tộc. Giả Tấn Xuyên và Chân Chính trốn vào kết giới không gian nhìn trộn, vị trí của họ hiện tại xem ra là ở trên nóc tẩm điện. Mà người bị bọn họ nhìn trộm lại không hề phát giác, xem ra kết giới này đẳng cấp không thấp, con đỉa nước đó chỉ sợ thường xuyên làm chuyện dòm lén này.

Lúc này người đang quỳ trước mặt nữ vương tất cung tất kính chính là thần quan trong thần điện của Thương Lan – Na Đa.

Nữ vương thổi sơn móng tay đỏ diễm trên móng, không quá để ý nói: “Chẳng qua là vài con kiến, chỉ với bọn họ không thể dậy nổi sóng gì.”

“Bệ hạ nói chí phải.” Hắn hơi do dự một chút lại nói: “Nhưng… bên phía đại tế ti.”

Nữ vương cuối cùng cũng đảo mắt nhìn nam tử bên dưới: “Hừ! Tạm thời hắn vẫn còn tác dụng. Hôn lễ của hắn ngươi cứ làm theo bình thường, làm hoành tránh một chút, đừng để Tư Thủy thần tộc ta mất mặt.”

“Vậy… có mời vị đó đến không?” Na Đa không dám chắc.

Mặt nữ vương bệ hạ lập tức sầm xuống, đột nhiên ném lọ sơn móng tay lên mặt hắn: “Ngu xuẩn! Vị đại nhân đó sao có thể xuất hiện ở trường hợp công khai?!”

Na Đa cũng không dám lau sơn móng tay đỏ dính trên mặt, vội cúi đầu nhận sai: “Là tiểu nhân lỡ lời, mong nữ vương bệ hạ thứ tội!”

Nữ vương không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi!”

Na Đa lui xuống rồi, nữ vương liền cắn móng tay đỏ rực, nôn nóng đi qua đi lại trong điện.

Giả Tấn Xuyên không khỏi rủa xả, sơn móng tay đó chắc còn chưa khô đi? Cô ta không sợ bị trúng độc sao?!

Nữ vương cuối cùng hạ quyết tâm, đứng trước Đại Lập kính niệm chú ngữ. Không bao lâu, mặt kính vốn trơn bóng lại gợn lên như mặt nước bị gió thổi, sóng nhỏ lăn tăn, càng lúc càng lớn, cuối cùng ùng ục như nước sôi, thậm chí còn có sương đen lan ra từ trong kính.

“Chuyện gì?” Lúc này, trong kính truyền ra một giọng nói đè thấp, không phân rõ là nam hay nữ.

“Đại nhân, chuyện đó, trong tộc bắt đầu có người hoài nghi. Ta sợ sớm muộn cũng sẽ bại lộ, ngài xem…” Cảm xúc của nữ vương không ổn định lắm. Không ngờ một nữ vương cường thế như vậy, cũng có một mặt yếu ớt.

“Hừ! Đồ vô dụng! Sợ gì chứ? Có ta chống lưng cho ngươi! Nếu có người hoài nghi, thì giải quyết hắn. Ta ban linh lực cho ngươi đều lãng phí hết sao?!” Giọng nói đó lộ ra khinh thường và xem nhẹ.

“Vâng, vâng, chủ nhân. Thuộc hạ hiểu rõ.”

Giả Tấn Xuyên và Chân Chính nhìn nhau một cái, xem ra nữ vương này chẳng qua là một con rối, kẻ đứng sau là một người khác. Chỗ của Thương Lan e rằng cũng không hay. Nhưng, sương đen của tấm kính đó… trông thật quen mắt.

Giả Tấn Xuyên còn chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe âm thanh trong kính đột nhiên trở nên sắc nhọn: “Ngu xuẩn! Ngươi bị người ta nhìn trộm, lẽ nào còn không phát hiện hay sao? Trên nóc có người!”

Nữ vương lập tức quay đầu, sắc mắt đảo lên nóc.

Bị đội mắt phát hàn quang đó nhìn, Giả Tấn Xuyên không khỏi rùng mình, kéo Chân Chính muốn chạy khỏi kết giới, chắc không bị cô ta phát hiện chứ?!

Khi hai người chạy về hầm rượu, đúng lúc Thương Lan ôm ‘tân nương’ của hắn về thần điện.

“Hai người sao vậy? Hoảng hốt như thế?”

“Không tốt! Bị cô gái đó phát hiện rồi!” Giả Tấn Xuyên nhếch nhác chui ra khỏi hầm rượu.

Thương Lan nhíu mày: “Các ngươi đúng là không làm được gì, ta không nên mềm lòng cho các ngươi biết.” Oán trách xong, hắn không chút chậm trễ, lại ôm Hư Không Già La chạy ra ngoài: “Mau đi! Tính ra cô ta sắp đuổi đến rồi!”

“Đi? Đại tế ti vội vã như thế là muốn đi đâu? Ngày mai đã sắp đại hôn rồi,lúc này còn muốn đi xa sao?” Từ xa đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm, lãnh ngạo. Không ngờ, cô ta đuổi đến nhanh như vậy!

“Đâu có đâu có, ta chẳng qua muốn mang nội nhân và thân gia đi tham quan tộc.” Thương Lan rất trấn định.

Ý cười trên mặt nữ vương vẫn không mất đi: “Đại tế ti, người ngay không nói lời ngầm. Ngươi vẫn luôn giám thị ta đúng không? Đừng tưởng ta không biết, từ trước đến nay ngươi bất mãn ta ngồi trên vương vị, muốn thay thế ta, có phải không a đại ca?”

Giả Tấn Xuyên không khỏi quay đầu nhìn Thương Lan, thì ra con đỉa nước này là anh trai của nữ vương, quả nhiên là người một nhà, đều âm hiểm như nhau.

“Làm gì có, ngài vĩnh viễn là vương trong tim tôi. Thuộc hạ nguyện ý thần phục nữ vương bệ hạ.” Tuy nói thế, nhưng Giả Tấn Xuyên lại nhìn thấy cánh tay đang ôm Hư Không Già La của hắn lặng lẽ có động tác, xem ra là thời khắc chuẩn bị phát động tấn công.

“Đại ca, ngươi thật xem thường muội muội này. Chút tâm tư của ngươi ta còn không biết hay sao? Bớt phí lời đi, hôm nay các ngươi một người cũng đừng mong sống sót đi ra!” Nữ vương đã nắm chặt pháp trượng, chiến sự hễ chạm là phát.

“Không liên quan bọn họ, bọn họ không biết gì cả, đừng liên lụy người vô tội.” Thương Lan nói, nhưng lại lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Hư Không Già La. Hư Không Già La tuy phòng bị muốn mở kết giới trong miệng để ngăn cản thứ thuốc không rõ lai lịch đó, tiếc rằng thể lực của cậu còn chưa hồi phục, một chút linh khí cũng không có. Muốn nhổ thuốc đó ra, lại bị Thương Lan bịt miệng, chỉ có thể trân mắt đợi viên thuốc đó tan trong miệng.

Thương Lan thấp giọng nói với cậu: “Đó là thuốc mau chóng hồi phục linh lực, đợi lát nữa tìm cơ hội chạy mau!”

Hư Không Già La không mấy tin tưởng nhìn hắn, ngươi sẽ tốt bụng như thế? Chắc không phải là liên hợp với muội muội diễn một tuồng kịch chứ?

Nhưng đã không còn thời gian cho cậu nghỉ nhiều, nữ vương vung pháp trượng, mấy con rồng nước liền tấn công bọn họ.

May mà Chân Chính và Giả Tấn Xuyên công phu không yếu, nhẹ nhàng tránh thoát. Thương Lan tuy còn ôm một người, nhưng dù sao vẫn là đại tế ti một tộc, chút năng lực này vẫn có, bọn họ nhanh chóng tránh được một kích.

Nữ vương thấy một kích không thành, lại giơ pháp trượng lên lần nữa, dự định bồi thêm một kích.

Lúc này hai bóng đen từ trời giáng xuống, ‘bịch’ một tiếng, không nghiêng không lệnh nện lên người nữ vương Tư Thủy thần tộc.

“Tiểu khả ái ngươi không sao chứ?” Safin vội dìu tâm can bảo bối của mình dậy, xem thử trên người có vết thương hay không.

“Không sao, may mà ta biến về nguyên hình, thịt nhiều, không sợ té.” Gấu trúc ngốc nghếch cười, tiếp theo mới hậu tri hậu giác phát hiện bên dưới hình như có thứ gì đó: “Ủa? Vừa rồi hình như ta đè lên thứ gì đó.”

Giả Tấn Xuyên vui mừng vỗ tay: “Mày nhắm chuẩn rồi mới rớt xuống đúng không? Mập mạp, mày thật có tài!”

“Hả! Sao ta lại đè lên người rồi!” Nó lập tức nhảy lên, dìu nữ vương lắc lắc: “Tiểu thư, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không sao chứ?!”

Giả Tấn Xuyên vội ngăn cản nó: “Đừng lắc tỉnh cô ta, Chân Chính, dùng linh tơ trói cô ta lại, mau!”

“Sao hai người lại đến đây?” Cứ thế vô tình bắt được nữ vương Tư Thủy thần tộc, cô ta cũng thật xúi quẩy, lại bị ‘ám khí’ cỡ lớn ám toán.

“Không phải cậu bảo tôi qua đây sao? Tôi lại không biết đường, lưu manh nói chạy đến tốn thời gian lắm, hắn liền đi cầu phụ vương giúp đỡ, bảo pháp sư mở truyền tống môn đưa chúng tôi đến đây.”

Ta là bảo ngươi chạy đến đây một mình, sao lại bị lưu manh long đó quấn lấy? Thật thiếu cốt khí! Giả Tấn Xuyên thầm chửi rủa.

“Ủa? Tiểu La ngươi bị bệnh sao?” Phát hiện Hư Không Già La bị Thương Lan ôm, dáng vẻ yếu ớt, gấu trúc lo lắng.

Hư Không Già La lại không nhận tình, nghiêng đầu sang một bên, không để ý đến nó. Chuyện khuất nhục như vậy bảo cậu làm sao nói ra? Nghĩ đến đây, cậu lập tức giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của tên buồn nôn này. Không ngờ lần này lại thoát được.

Thương Lan thấy cậu đã hồi phục sức lực, liền đặt cậu xuống.

Lẽ nào thật sự là thuốc hồi phục linh lực?

Thấy Hư Không Già La không để ý đến mình, gấu trúc lúng lúng gãi đầu: “Đúng rồi, Quỷ Quỷ đâu?”

Mọi người đang nói chuyện, không ai phát hiện, người bị linh tơ trói lên thân cây, lúc này đột nhiên mở mắt ra.

Bình Luận (0)
Comment