Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Chương 70

“Bẩm sinh hòa hợp!” Hai người được làn khí màu tím bao vây. Ánh sáng tím càng lúc càng sáng, mọi người không thể không tạm ngừng chiến, lấy tay che mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy trên không trung có một người.

Hắn có đôi mắt bình tĩnh của Chân Chính, sống mũi cao, nhưng lại có gương mặt cương nghị và đôi môi hơi cong của Giả Tấn Xuyên, hai khí chất mâu thuẫn lại dung hợp vào nhau.

“Đó là ai?!” Hư Không Già La hiếu kỳ.

“Lẽ nào là con của tiểu Chân tiểu Giả?!” Gấu trúc không đầu không đuôi nói một câu như thế.

“Nói gì đó, con họ có thể lớn nhanh như thế sao?” Vượng Tài mở miệng là không buông tha cho ai.

“Rõ ràng chính là hợp thể trong truyền thuyết!” Safin bổ sung.

“Đây chính là trạng thái cuối cùng của thần công bẩm sinh hòa hợp!?” Tuy thần công này là do nó dạy cho Chân Chính và Giả Tấn Xuyên, nhưng Thanh Miêu cũng chưa từng thấy trạng thái cuối cùng của thần công. Có lẽ nên nói, đến nay vẫn chưa có ai luyện thành.

Người trên cao lúc này mở miệng nói: “Ma đầu, hôm nay là ngày chết của ngươi!” Âm thanh đó rất kỳ quái, tuy là một người nói, nhưng lại như có hai thanh tuyến, giống như hai người cùng thốt lên.

“Hừ! Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Minh Không tuy vẫn luôn bị vợ chồng Phổ Đà Thiên Tôn và một đám thiên binh thiên tướng vây công, nhưng vẫn chưa xuất ra thực lực chân chính.

Hắn la lớn: “Ma môn đại khai!”

Chỉ thấy bầu trời vốn mông lung đột nhiên xuất hiện một hố đen. Minh Không nhảy vọt lên, chui vào hố đen.

Chúng thiên binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám hành động tùy tiện. Lúc này, Chân Chính và Giả Tấn Xuyên sau khi hợp thể dẫn dầu đi vào theo.

Cảnh Dương mệnh lệnh: “Còn nhìn gì nữa?! Đuổi theo!”

Đại đội nhân mã cũng đuổi theo.



Thượng cổ ma thần Thiên Nhiếp tuy đã hấp thu oán khí trong bán kính trăm dặm, nhưng lúc này vẫn chưa thành hình, không có hình thái cụ thể, vẫn là một vùng sương đen.

Khi mọi người đuổi đến, đúng lúc thấy Minh Không nhảy lên, chui vào trong vùng sương đen đó.

Lẽ nào hắn cùng đường rồi, muốn lấy thân hiến tế cho đại ma thần?!

Chiêm Na đã bị trói, nhưng vẫn cao ngạo tự đại. Hắn cười cuồng vọng: “Ha ha, các ngươi cho rằng hắn sẽ bị Thiên Nhiếp dung hợp sao? Hừ, cuối cùng là ai khống chế ai còn không nhất định đâu. Hắn nhất định có thể điều khiển sức mạnh của ma thần!” Lại là một ánh mắt cuồng nhiệt chìm vào điên cuồng.

Trong lúc nói, sương đen bắt đầu ngưng tụ lại, dần hình thành một bóng người màu đen. Nhưng người đó không có ngũ quan và tứ chi, chỉ có đầu và bóng dáng mơ hồ. Oán khí vây xung quanh hắn còn nặng hơn vừa rồi, áp bức khiến người khác thở không nổi.

“Ha ha ha! Bảo bối ngươi nói đúng, ta đã sai khiến được sức mạnh của ma thần. Ta chính là ma thần, ma thần chính là ta!” Ngữ khí cuồng vọng đó, không phải Minh Không thì là ai?

Đôi mắt lạnh nhạt nhìn bóng đen đó: “Vậy càng tốt, có thể bớt chuyện, có thể cùng lúc tiêu diệt hai mối họa này.” Chân Chính và Giả Tấn Xuyên phát động linh lực, đồng thời Safin và Hiểu Dạ Bách Quỷ cũng bắt đầu niệm chú.

Sát Phá Lang cùng dẫn phát linh lực, hiệu quả đó thật sự như bom nguyên tử, ánh sáng và khí lưu cường liệt nổ ra tung tóe, nhất thời thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy, mọi người bị sức mạnh to lớn chấn cho không thể động đậy, chỉ có thể trân mắt nhìn mình bị khí lưu đẩy đi, đụng vào kiến trúc xung quanh.

Mà ánh sáng và khí lưu mạnh mẽ đó dần hội tụ vào nhau, chính diện giao phong với oán khí cường đại của Minh Không. Nếu lúc này có người ngẩng đầu nhìn lên trời, sẽ thấy một cột sáng cùng một vòi rồng đen đang quấn lấy nhau.

“Rầm! Rầm! Rầm!” Tiếng thứ gì đó nổ. Trước khi ý thức mọi người biến mất, vẫn chưa thể làm rõ, rốt cuộc là thánh quang đánh bại oán khí? Hay oán khí áp đảo thánh quang?



“Phi! Phi! Phi!” Giả Tấn Xuyên chui ra khỏi mớ ngói vụn, phun đất khỏi mồm.

“Rốt, rốt cuộc là chuyện gì? Hiện tại sao rồi? Chúng ta thắng rồi?” Gấu trúc tuy biến về nguyên hình vào thời khắc mấu chốt, thân thể mập mạp chắn được phần lớn lực xung kích, nhưng vẫn bị thương không nhẹ, nó chống cái đầu choáng váng nói.

“Đúng vậy, các ngươi thắng rồi…” Trên không trung truyền đến âm thanh hưng phấn.

Giả Tấn Xuyên nghe thế ngẩng đầu, âm thanh kích động cao tám độ đó không phải là…

“Các bạn khán giả trước màn hình! Tuy vừa rồi vì các vị tuyển thủ bạo phát linh lực quá lớn, chúng ta không thấy được gì. Nhưng không sao, chúng tôi đã quay lại được khoảng khắc đặc sắc đó rồi. Ma Vương Minh Không và thượng cổ ma thần Thiên Nhiếp mà hắn phụ thuộc đều đã bị tiêu diệt. Chúng ta không cần sợ sương đen nuốt người nữa! Chúng ta hãy cảm tạ đại anh hùng của nhân dân – bốn tuyển thủ Chân Chính, Giả Tấn Xuyên, Safin, Hiểu Dạ Bách Quỷ! Chúc mừng các người đã đạt được quán quân của vòng thi đấu này!” Quả nhiên, không biết từ lúc nào, Huyền Thiên và tổ quay phim của đài truyền hình Linh Động Lực đã cưỡi phi thuyền bắt đầu quay trộm. Mọe! Nếu vẫn luôn ở đây, vừa rồi sao không xuống giúp đỡ?!

“Đợi một chút, ta cũng có giúp đỡ, tại sao không tính ta?!” Hư Không Già La đầy bất mãn.

“A… vì, cuối cùng là bốn người họ cùng hợp sức, cho nên, trọng tài phán là do họ thắng.” Huyền Thiên vừa lau mồ hôi vừa giải thích.

“Thân ái, bỏ đi. Quán quân gì đó chẳng qua chỉ là hư danh, Tư Thủy thần tộc chúng ta đã bị phá hoại không ra gì rồi, ngươi phải tuân thủ lời hứa lấy ta đó, ta đã không còn nhà để về rồi.” Thương Lan giả đáng thương.

“Hừ!” Hư Không Già La cũng không thật sự tính toán những hư danh đó, dù sao cậu tham gia thi đấu mục đích chẳng qua là muốn tìm người cha đã mất tích nhiều năm. Nếu hiện tại đã tìm được rồi, vậy việc khác cũng không quan trọng nữa. Nhưng, kết hôn… cậu nhìn Thương Lan vẫn đang giả đáng thương, trưng đôi mắt chó con vô tội bên cạnh. Thôi vậy, Đẩu gia cậu cũng không định về nữa, nơi băng lạnh hoàn toàn không có tự do đó, cậu không muốn ở nữa. Dứt khoát theo con đỉa nước này tạo một gia đình đi, dù sao con cũng có rồi. Mặc dù, con đỉa nước không xứng với mình, nhưng dù sao mẫu bằng tử quý vậy.

Giả Tấn Xuyên hiền lành lấy áo thấm nước lau mặt cho Chân Chính: “Coi cậu này, mặt đầy đất cát. Lớn thế rồi, cũng không biết lo cho mình.”

Chân Chính rất hưởng thụ, phối hợp y xoay mặt qua loại, để Giả Tấn Xuyên lau cho sạch: “Có cậu mà.” Ngữ khí này, khiến Safin và gấu trúc bên cạnh không khỏi rùng mình. Băng sơn làm nũng, còn ra thể thống gì?

“Vậy thì, hiện tại chúng ta hãy phỏng vấn các vị quán quân, hiện tại họ có cảm tưởng gì, trước phỏng vấn tuyển thủ Giả Tấn Xuyên đi.”

“Cái gì, cảm tưởng? Tôi muốn về ngủ, còn nữa, nhà tôi đã rất lâu không có ai ở, khẳng định rất bẩn, về nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ. Ồ, còn nữa, sắp đến mùa thu rồi, phải bắt đầu chuẩn bị đồ khô, mau về chuẩn bị thôi…”

Giả Tấn Xuyên không ngừng lải nhải, Huyền Thiên vội ra hiệu thợ quay phim chuyển ống kính đi: “A ha ha… tuyển thủ Giả Tấn Xuyên thật là rất yêu cuộc sống. Vậy chúng ta hãy đi phóng vấn tuyển thủ Chân Chính xem.”

“Cảm tưởng? Trường học rất lâu không đi rồi, không biết có bị đuổi việc không nữa.” Ngữ điệu không có chút nhấp nhô.

“A? Còn nữa không?”

Đối phương trầm mặc một trận.

“…Được rồi, chúng tôi hiểu rồi.”

Safin: “Cảm tưởng? Đương nhiên là mau về kết hôn với tiểu khả ái, nhà ta đã chuẩn bị xong rồi.”

Hiểu Dạ Bách Quỷ: “Về luyện công, nếu không sẽ bị tên đó đuổi kịp.”

Huyền Thiên cuối cùng cũng tìm được vấn đề có hứng: “Tên đó? Ai?! Ý! Ý! Tuyển thủ Hiểu Dạ Bách Quỷ, ngươi đừng đi mà, còn chưa phỏng vấn xong…”

Trên đường về, thiên đế và thiên hậu nắm tay nhau, thông qua cầu thủy tinh của Cảnh Dương, nói với mọi người: “Kỳ hẹn ngàn năm đã qua, Sát Phá Lang tam tinh đã chứng minh, các ngươi không phải là nguồn gốc hỗn loạn của thiên hạ, hơn nữa còn cứu thiên hạ thương sinh. Trẫm đã thương lượng với đầu lĩnh các giới, các ngươi có thể trở về vị trí cũ, hồi phục chức thần.” Thiên đế đang cảm động lòng dạ rộng lượng của mình, lại phát hiện, căn bản không có người nghe mình nói, chỉ lo khanh khanh ta ta, không khỏi nổi cơn thịnh nộ, “Này! Ta còn chưa nói xong đó! Này! Các ngươi! Đồ khốn kiếp!”



Một năm sau.

“Vượng Tài, mày đừng trêu chọc Chiến Thiên nữa!” Giả Tấn Xuyên vừa lo thịt bò hầm trong nồi, còn phải rút thời gian để dạy bảo nhóc con không hiểu chuyện bên ngoài.

“Ta không có mà, ta mổ rận cho nó mà.” Vượng Tài vẻ mặt vô tội.

“Mày cho rằng người ta là mày sao, bẩn như thế, không thích tắm! Lại nói, tụi bây không phải là khỉ! Nếu để tao thấy mày nhổ lông nó nữa, giáng sinh năm nay tao sẽ nấu mày thành gà nướng!”

“Ngươi mới là gà nướng! Cả ngươi ngươi đều là gà nướng!”

“Dinh dong!” Chuông cửa vang lên.

“Chân Chính, ra mở cửa.” Giả Tấn Xuyên thò đầu khỏi nhà bếp.

Chân Chính đặt báo xuống, chậm rãi ra cửa. Hắn rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, có “vợ”, có “con”, cả nhà hòa thuận vui vẻ… đương nhiên, cãi nhau cũng là một phương thức giao lưu tình cảm.

“Tiện nhân đó! Hắn lừa ta! Hắn lại lừa ta!” Cửa vừa mở ra, Hư Không Già La liền lao vào. Cũng bất kể Giả Tấn Xuyên đang làm cơm, kéo y kể khổ.

Từ sau khi kết hôn với Thương Lan, tuy hai người sống ở lãnh đại đã xây lại của Tư Thủy thần tộc, nhưng cậu đã xem nơi này thành “nhà mẹ đẻ” của mình, chỉ cần vợ chồng có chút chuyện không vui, liền chạy về, oán trách với anh hai của mình.

Giả Tấn Xuyên dứt khoát tắt lửa, lấy tạp dề lau tay: “Lại sao rồi?” Hai vợ chồng này cũng thật là, ba ngày cãi lớn, hai ngày cãi nhỏ. Có ngán không vậy?

Hư Không Già La mở tủ lạnh, lấy một bình nước lạnh rót vào miệng. Muốn khiến nước lạnh dập tắt được cơn giận trong lòng: “Lần trước hắn giả mang thai, bức ta kết hôn. Ta đại nhân không tính toán kẻ tiểu nhân, đã tha thứ cho hắn. Lần này hắn lại bày kế làm ta có thai! Hư Không Già La ta dễ ức hiếp lắm sao?! Ta muốn ly hôn với hắn! Ta với hắn thề không đứng chung đường!”

“Cái gì?! Cậu có rồi?! Vậy cậu còn uống đồ lạnh?” Nói xong, thu hồi đồ lạnh trong tay cậu.

Hư Không Già La tức giận nói: “Ta mới không muốn sinh! Con nít có gì tốt!? Ta muốn bỏ nó!” Giả Tấn Xuyên đang muốn giáo dục cậu, lúc này chuông cửa lại vang lên. Giả Tấn Xuyên thò đầu nhìn ra, thì ra là gấu trúc, nó đẩy xe con nít đi vào.

“Tiểu Giả, tôi đến chơi.” Vẫn là nụ cười hàm hậu đó.

Hư Không Già La xông qua: “Ối ya, các tiểu bảo bối, có nhớ chú không?” Vừa rồi còn nói con nít không tốt, lúc này trêu con nít nhà người ta lại rất vui vẻ.

Gấu trúc sinh một cặp song sinh, một cục lông tròn, khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.

“Đừng đụng bừa bảo bối nhà ta!” Safin đi vào sau đó, đánh văng vuốt sói muốn bóp mặt con trai mình.

Hư Không Già La chép miệng: “Nhỏ nhen, không cho thì thôi, ta không biết tự sinh một đứa để chơi à?”

Chuông cửa lại vang lên, lần này là Thương Lan: “Thân ái, đừng tức giận. Theo ta về đi, không phải ngươi nói muốn có con sao?” Hắn hạ giọng khẩn cầu.

“Hừ! Ta muốn có con, nhưng không nói do ta sinh.” Nghiêng đầu đi.

“Về với ta trước đã, về rồi chúng ta sẽ thương lượng lại, hiện tại ngươi có thai rồi, phải cẩn thận mọi lúc, ta không ở bên cạnh chăm sóc sẽ không yên tâm.”

“Ta không về, ta muốn sống ở đây luôn!”

Gấu trúc lúc này cũng chen vào: “Đúng rồi, tiểu Giả. Chúng tôi lần này đến bù vào tháng trăng mật, dự định đến nhân giới chơi vài tháng, cho nên muốn ở chỗ cậu.”

Chuông cửa lại vang lên, lần này là Hiểu Dạ Bách Quỷ: “Tiểu Giả, ta có hẹn người thi đấu ở nhân giới, muốn đến chỗ các ngươi…”

Chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng báo bị xé cái roẹt, Chân Chính không thể nhịn được nữa: “Các người cút hết cho tôi!” Giấc mộng gia đình nhỏ ấm áp của hắn, lẽ nào cả đời cũng không thể trở thành hiện thực được sao?!

Hết chính văn
Bình Luận (0)
Comment