Sát Phá Lang - Priest

Chương 125

Một con chim gỗ chưa bay vào soái trướng thì đã bị thân vệ bắt, hắn cầm con vật bé tí này trong tay lật qua lật lại ngắm nghía mấy lần, chẳng tìm được gì, đang như lâm đại địch muốn cầm đi nhờ linh xu trong quân xem thử, thì bên cạnh chợt có người thấp giọng nói: “Đưa ta đi.”

Thân vệ ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Dịch từ bên ngoài đi vào, vội hai tay đưa con chim gỗ kia.

Thẩm Dịch sờ cái đầu chim trọc lóc một phen, thân vệ sửng sốt, cảm thấy hình như mình đã nghe Thẩm tướng quân thở dài.

Chim gỗ bị nam châm Chung Thiền tướng quân để lại dẫn đến, Thẩm Dịch nhẹ tay nhẹ chân cầm nó đi vào lều, bên trong tối om, mấy quân y im lặng ra ra vào vào, mùi thuốc nồng nặc xộc vào mùi, còn lẫn mùi máu tươi gột không sạch.

Diêu Trấn đứng ở bên kia, quay đầu lại nhìn Thẩm Dịch, thần sắc nặng nề.

Ngày đó trong trận thủy chiến do kéo dài thời gian mà chủ hạm Cố Quân đứng bị quân địch bắn trúng, chủ hạm đương trường tan tành, hộp vàng nổ tung trên mặt nước, may mà Cố Quân tuy vừa điếc vừa mù nhưng phản ứng nhanh nhạy, sau khi cảm thấy không đúng thì lập tức lệnh cho mọi người bỏ thuyền nhảy xuống biển.

Do nhảy kịp thời, lúc ưng giáp vớt y từ dưới nước lên, tốt xấu gì vẫn chưa bị nướng chín.

Quân Tây Dương bị cắt đứt tuyến tiếp viện viễn dương, thượng du nội giang lại sớm bị binh Cố Quân tăng ở Tây Nam khống chế, hai tuyến tiếp viện đứt sạch, buộc lòng phải rút khỏi thủy vực Đông Doanh.

Nếu không phải chủ soái trọng thương, trận chiến này tuyệt đối là đại thắng hoàn mỹ có thể ghi vào sử sách.

Lần này Cố Quân đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả chiến báo thư nhà một loạt đạo cụ, giấu hết ngoại nhân lẫn nội nhân, ngay cả trong đại doanh Lưỡng Giang, tin tức cũng bị ém chặt, trừ mấy tướng lĩnh cao tầng, thân vệ, quân y và mấy ưng giáp cứu y về, nhất loạt không hay biết gì.

Có thể đoán được lúc này áp lực Thẩm Dịch và Diêu Trấn phải gánh nặng nề cỡ nào.

Thẩm Dịch: “Thế nào?”

“Đến đúng lúc lắm, người đang tỉnh,” Diêu Trấn thấp giọng nói, “Cố soái điều huynh đến thật sự là quá giỏi dự đoán, Quý Bình huynh, nếu không có huynh đến, chắc ta phải cảm thấy trời sập rồi.”

Thẩm Dịch cười khổ nói: “Đâu nào, trước lạ sau quen… huynh nghỉ ngơi trước đi, để ta nói với y vài câu.”

Diêu Trấn gật đầu, phất tay dẫn các quân y đi, Thẩm Dịch khẽ khàng đi tới, cầm bàn tay Cố Quân yếu ớt buông thõng bên giường lên.

Màn vừa buông, người ra người vào trong soái trướng Cố Quân nhất loạt không nhận thấy, cho đến lúc này, cảm giác được những vết chai sần do cát phong nhận mài ra trong lòng bàn tay này, y mới biết người đến là Thẩm Dịch.

Cả người Cố Quân chẳng được mấy chỗ lành lặn, nẹp đầy tấm thép, bị cố định đến không thể quay đầu, lúc mê man lúc lại tỉnh vì đau, vừa mở mắt thì mồ hôi lạnh trên thái dương bắt đầu chảy xuống, đôi mắt dù mở cũng chẳng đúng tiêu cự, quân y nói người trong cự chấn vốn dễ bị thương tai và mắt, y còn không chỉ một lần tự mình tuyết thượng gia sương, hiện tại mắt mở ra chỉ có thể cảm thấy tí chút ánh sáng, đừng nói kính lưu ly, dù là thiên lý nhãn e cũng chẳng ăn thua gì.

“Chẳng biết còn có thể khỏi không.” Cố Quân lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng, “Về sau sẽ không thực sự mù luôn chứ?”

Thẩm Dịch vừa thấy ánh mắt mơ màng của Cố Quân thì mũi liền cay xè, viết vào lòng bàn tay y: “Lâm Uyên các có thư.”

Cố Quân chớp mắt.

Thẩm Dịch mở chim gỗ ra, chuẩn bị viết cho y, ai ngờ vừa lướt qua nội dung trên tờ giấy, sắc mặt đã tự căng thẳng trước.

Cố Quân đợi một lúc lâu không thấy lên tiếng, ngón tay nghi hoặc gõ mu bàn tay Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch là người tốt tính, trừ lúc cãi nhau với Cố Quân sẽ nửa thật nửa giả gào thét vài câu thì cực ít khi nổi giận thật, lúc này y im lặng ngồi bên giường, bàn tay cầm con chim gỗ đột nhiên run rẩy, ngực phập phồng mạnh mấy lần, “Rắc” một tiếng, chim gỗ bị y bẻ đầu.

“Thế này là thế nào?” Y nghĩ, “Thế này là thế nào! Chúng ta vào sinh ra tử vì ai, cúc cung tận tụy lại vì ai? Con mẹ nó có ý nghĩa gì không?”

Cố Quân căng thẳng, chỉ sợ lại sinh thêm rắc rối, chẳng màng để ý chuyện mắt mù nữa, cố gắng mở miệng: “Sao… khụ…”

Trên cổ y có một vết thương bị mảnh đạn cứa, suýt làm bị thương đại mạch, cơ hồ trùng với vết thương cũ ngày trước, tuy chưa đến mức biến thành một Liễu Nhiên khác, nói chuyện lại rất trầy trật, như một cái ống bễ hỏng vậy.

Ống bễ hỏng hỏi: “Trong triều vẫn khăng khăng muốn nghị hòa?”

Thẩm Dịch mắt toàn tơ máu viết vào tay Cố Quân: “Lâm Uyên các phái người chuyên môn giám thị đoàn ngoại sự, phát hiện trong số họ có kẻ đang bí mật qua lại với sứ giả Tây Dương, có một đám người thân phận lai lịch không rõ trà trộn vào đoàn ngoại sự.”

Cố Quân tức khắc thở phào, khó nhịn cựa cựa cái cổ bị nẹp cứng: “Ta còn tưởng có chuyện gì… Danh sách đoàn ngoại sự không phải đã đưa tới sao? Không có đạo lý đột nhiên thêm người, nếu thực sự như vậy, có thể chặn họ ở ngoài trú địa, không sao đâu.”

Thẩm Dịch: “Vì cuộc chiến này, đoàn ngoại sự vốn không có lý do gì để đến tiền tuyến nữa, họ ở lại Bành thành đợi lệnh, thỉnh chỉ triều đình. Lý Phong nói vô công mà về cũng không ổn, lệnh cho họ ở Bành thành nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, chờ triều đình chuyển vật tư khao quân đến, sẽ cùng đưa đến tiền tuyến Lưỡng Giang, coi như…”

Cố Quân hơi nhướng một bên mày, Thẩm Dịch khó khăn dừng một chút, viết từng nét vào bàn tay y: “Khao quân.”

Hai chữ này đối với tất cả cựu bộ Huyền Thiết doanh mà nói đều quá nhạy cảm, Cố Quân rõ ràng hơi co giật, lập tức lại bị tấm thép trên người ép quay về nguyên vị, mồ hôi lạnh lập tức túa xuống thái dương.

Thẩm Dịch cuống quýt đè y lại: “Tử Hi!”

Cố Quân như vậy làm băng vải ở ngực rướm máu rõ ràng, mùi máu xua đi mùi thuốc nồng nặc, tan vào không trung, khiến sắc mặt y càng trắng bệch.

Thẩm Dịch có ảo giác như cả người y đều đang chậm rãi bốc hơi lên.

Mà y lại vẫn không chịu ngoan ngoãn ngất xỉu đi.

Lại vẫn muốn đối nội đối ngoại đều gượng ra một giả tượng thong dong.

Một người quên cả sống chết, sinh tiền phí công giành được, có thể có cái gì đây?

Dù có công danh ngàn thu ghi vào sử xanh, ngày sau cũng chẳng qua là một tấm bài vị.

Vương công quý tộc đời sau nhớ tới, rỗi rãi liền lấy ra biên vài điển cố, hoặc còn cố ý chê trách mấy câu, hòng thể hiện ta đây kiến thức uyên bác, không giống người khác.

Bách tính nhớ tới, thì quá nửa thích biên mấy vụ tai tiếng vô căn cứ, ghép cuộc đời vội vã của y với một hồng tụ nào đó, bỏ trốn hàng trăm lần, diễm phúc đều ở sau khi chết.

Thẩm Dịch: “Ta sẽ lập tức viết thư cho Trần cô nương, ta ta… ta cùng ngươi từ quan về nhà, ngươi cứ bắt cóc điện hạ theo đi, muốn dưỡng thương thì dưỡng thương, muốn chữa bệnh thì chữa bệnh, mặc xác Lý gia Trương gia gì đó! Ta…”

Cố Quân thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

Thẩm Dịch thoáng cái rối đến không nói nên lời, ở chỗ Cố Quân không nhìn thấy làm ra biểu cảm chuẩn bị gào khóc, lại không dám run rẩy thút thít quá mức để bị Cố Quân phát hiện, khóc cũng chẳng dám ra tiếng, im lặng dùng miệng hít vào, nước mắt còn phải dùng cương giáp của mình đón.

Nhưng Cố Quân vẫn cảm giác được, chỉ là không vạch trần, vỗ về y nói khẽ: “Không phải việc gì to tát, không cần xù lông… Có tin tức gì của Trường Canh không?”

“Có.” Thẩm Dịch run rẩy viết, “Điện hạ nói, để ngươi không cần cố kỵ gì khác, nếu có kẻ xấu rắp tâm làm loạn, cứ việc giết là được, kinh thành dù trời sập y cũng gánh được.”

Cố Quân yếu ớt nở nụ cười.

Mất máu sẽ làm đầu óc không tỉnh táo lắm, y phải tiêu tốn tinh lực gấp mấy lần, toàn lực ứng phó mới có thể tập trung tinh thần nghĩ rõ chuyện trong đây: “Ta nói làm sao bên này… chiến tranh còn chưa kết thúc, đã có kẻ muốn xử lý ta trước… Khụ khụ, quả nhiên là kinh thành biến động, có kẻ chó cùng rứt giậu. Giữa chúng ta và người Tây Dương tất còn một trận chiến, trước mắt ta đi không được, không thể giúp y nhiều lắm… Ngươi cho đoàn ngoại sự vào, sau đó lập tức khống chế, canh chừng cẩn thận, cắt đứt liên lạc của họ với kinh thành, người Tây Dương nếu cũng… khụ khụ… đóng một vai gì đó trong đây… chi bằng tương kế tựu kế…”

Thẩm Dịch không lên tiếng.

Cố Quân: “… Quý Bình?”

Thẩm Dịch đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy có đáng không?”

Cố Quân sửng sốt.

Thẩm Dịch nhanh chóng nhìn lướt qua vết máu ở ngực y, kề sát tai Cố Quân, ngắt từng chữ đưa lời mình nói vào tai kẻ điếc kia: “Trong lòng ngươi nghĩ là giữa chúng ta và người Tây Dương tất còn một trận chiến, người khác nghĩ là làm sao lôi Đại tướng quân ngươi xuống ngựa, ngươi cảm thấy có đáng không?”

Trong lòng Cố Quân dĩ nhiên không thể hoàn toàn không khúc mắc, đáng tiếc bất đắc dĩ bên cạnh có một Thẩm Dịch ưa xù lông, hai người ở chung, bất kể vốn nghĩ thế nào, tụ lại luôn phải có một phụ trách xù lông, một phụ trách bình tĩnh, Thẩm Dịch giành chiếm vai trước, Cố Quân đành phải tâm tính bình hòa đảm đương vai sau.

Cố Quân: “Ngươi bỏ năm lượng bạc mua cây trâm cài tóc xấu hoắc cho Trần cô nương, chẳng lẽ cũng rất đáng, không phải phung phí à?”

Thẩm Dịch: “Ta phạm tiện đối với nữ nhân ta thích, đó là bổn phận, ta không mất mặt, ngươi lại làm tiện nhân cho ai?”

Cố Quân chậm chạp trả lời: “Quả nhiên bệnh lâu trước giường chẳng thấy bóng hiếu tử, đồ bất hiếu nhà ngươi, học được mắng người luôn rồi.”

Thẩm Dịch: “…”

Suốt nửa đời nhung mã gấp gáp, trong lòng Cố Quân bao nhiêu lần trỗi lên ý nghĩ chạy lấy người, thì trong lòng Thẩm Dịch bấy nhiêu lần trỗi lên ý nghĩ “không để ý tên khốn nạn này nữa”. Y hất tay Cố Quân, quay lưng muốn đi, nghĩ bụng: “Ngươi thích chết thì tùy.”

Cố Quân: “Quý Bình!”

Tay y quơ loạn không mục đích, chẳng bắt được gì, ngón tay bị băng vải và thuốc trị thương buộc gần như dị dạng, năm ngón không thể khép lại, trên làn da tái nhợt chi chít vết thương, từ dưới băng vải nặng nề lộ ra, thoáng cái làm lòng Thẩm Dịch rất khó chịu, tức khắc không còn thái độ gì nữa.

Thẩm Dịch: “Đừng nhúc nhích!”

Cố Quân khẽ nói: “Vài ngày tới… Đông Doanh nhất định có sứ giả âm thầm tìm đến thương lượng, Trọng Trạch dù sao cũng là quan văn, phải dựa vào ngươi…”

Thẩm Dịch xót xa vô cùng: “Được rồi, đừng nói nữa, ta biết.”

Cố Quân bị y cắt ngang, cũng không nổi giận, chẳng biết nghĩ tới điều gì, chợt bật cười, thở không ra hơi mà hổn hển một hồi, nói với Thẩm Dịch: “Cố thủ một gia một quốc, thành danh tướng một thời, trăm năm sau lão bách tính sẽ phong thần quan lập từ đường cho ngươi, ăn hương hỏa mà sống thật tốt biết mấy.”

Thẩm Dịch trào phúng: “Phong ngươi là gì? Dù sao thì môn thần đã có, chẳng lẽ thành song hộ thần? Sàng thần?” (Môn thần là thần giữ cửa, song hộ thần là thần cửa sổ, sàng thần là thần giường?)

“Đều thế cả,” Cố Quân cười nhẹ nói, “Dù sao họ bất kể bái… bái miếu nào, cầu đều chẳng khác mấy… Ờ, thăng quan phát tài, nhân duyên như ý… rồi thì con cái.”

Thẩm Dịch nghe thế, nghĩ bụng, hay lắm, đây không phải là kẻ lừa đảo, bà mối với Quan Âm ban con à?

Y lập tức càng bi phẫn hơn, không muốn làm bạn với loại người này chút nào.

Cố Quân thều thào: “Thẩm đại tiên, lấy cây sáo trong cái hộp ở đầu giường cho ta.”

Thẩm Dịch thở dài, lấy cái hộp nhỏ y cất bên gối soái trướng, trong đó có một cây sáo bạch ngọc quang hoa nội liễm, một xấp dày cộp, không biết là giấy Hải Văn gì, và mấy chuôi cát phong nhận khắc các tên người khác nhau.

Trong cái hộp be bé này, như chứa đựng tất cả tình và nghĩa của Cố Quân.

“Ta sẽ không chết.” Đầu ngón tay Cố Quân nắm sáo ngọc lạnh ngắt, trong lòng kiên định nghĩ, “Chúng không đương trường nổ chết ta, thì ta sẽ không chết, Ô Nhĩ Cốt của Trường Canh còn chưa giải, trong kinh còn nhiều kẻ muốn gây phiền toái cho y, ta há có thể…”

Há có thể cái gì? Y chưa kịp nghĩ, đã lại lần nữa chìm vào hôn mê do kiệt sức.

Cách ngàn dặm, nửa đêm canh ba, Phương phủ.

Phương Khâm mặt trầm như nước ngồi trong phòng, im lặng rất lâu, chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi: “Thật sao? Ngươi chính tai nghe thấy?”

Tiểu tư quỳ trước mặt hắn run rẩy khó kiềm chế, nhanh chóng gật đầu.

Đương gia Phương gia thế hệ này bỗng bật cười, lát sau, hắn một tay bưng kín mặt, hai vai run run, chẳng biết là khóc hay cười. Phương Khâm từng bày cho Lữ Thường đi lên con đường này, từng nghĩ Nhạn vương dã tâm bừng bừng có lẽ một ngày kia sẽ đi lên con đường này, tuyệt đối không liệu được, lên đường trước một bước lại là cha ruột mình.

Mỗi một văn nhân lúc nhỏ lần đầu tiên đọc đến bốn câu “Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình” của Hoành Cừ tiên sinh, đều từng động tâm đầu huyết muốn mình một ngày kia trở thành quốc sĩ vô song, có năng lực cáng đáng giang sơn vạn vạn năm. Song chút tâm đầu huyết này chung quy sẽ bị công danh lợi lộc mài đi một tẹo, thời gian phí hoài mài đi một tẹo, thế đạo khó lường mài thêm ít nữa, mài tới mài lui, cả đời liền rơi vào “khuôn mẫu cũ”…

Từ xưa đến nay, cao tài năng nhân nhiều biết bao, mà chân quốc sĩ được mấy người?

Đêm hôm ấy, Phương Khâm ngồi thừ ra trong thư phòng một đêm, sáng sớm hôm sau phân phó tâm phúc trong nhà, âm thầm đưa thê nhi mình đi.

Canh tư khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Phương Khâm cho là mình sẽ lao ra, lôi Nhạn vương dậy, một năm một mười mà cho hay vụ dự mưu phản loạn sắp xảy ra.

Đáng tiếc quá trình này tưởng tượng trong đầu hắn hàng trăm ngàn lần, rốt cuộc không thành hành động.

Trung hiếu khó lưỡng toàn, hắn biết mình định trước không làm được quốc sĩ, đành phải tòng nhất nhi chung.

Năm ngày sau, một tin tức đường nhỏ mập mờ bay vào kinh thành, truyền vào tai đám dã tâm gia lớn nhỏ – đoàn ngoại sự đổi thành đi khao quân đến đại doanh Giang Bắc chưa được mấy hôm, đại doanh Giang Bắc đột nhiên không rõ nguyên do phong bế toàn diện.

Tin tức Phương gia nhận được thì tỉ mỉ hơn một chút, Phương đại học sĩ nhận được một tờ giấy của học trò mình, trên chỉ đơn giản viết hai chữ “sự thành”.

Đến đây, Phương đại học sĩ thở phào một hơi dài, hiển nhiên chính bản thân cũng không liệu được sẽ thuận lợi như vậy, người Tây Dương như hổ rình mồi rốt cuộc giúp lão một đại ân, trong lòng lão tràn ngập hưng phấn không thể diễn tả, bởi vì “nửa giang sơn” đã thành, hùng đồ bá nghiệp sắp sửa vào tay.

Cùng lúc đó, công việc cho thọ thần tổ chức lớn của Lý Phong quả nhiên có Lễ bộ đề xuất, Phương Khâm đi đầu phụ họa, ngay cả đảng Nhạn vương lần này cũng không ra kiếm chuyện, thống nhất nhất trí tán đồng làm lớn.

Tiên đế Nguyên Hòa năm nào cũng làm một lần, dưới thời Long An mới dần dần tiết kiệm, bởi vậy lưu trình đều có sẵn. Để bảo đảm vỗ mông ngựa không trúng đùi, Lễ bộ đã sớm bắt đầu âm thầm chuẩn bị, Hoàng thượng vừa phê chuẩn thì lập tức đâu vào đấy mà vận hành, cho đến hôm ấy, sứ giả Tây Bắc nhao nhao dâng lễ, trên cửu môn khói lửa mù trời, kim ngô không cấm, chuông trống vang trời, náo nhiệt vô cùng.

Hoàng thượng tế thiên, cho liệt tổ liệt tông biết mình năm nay không lớn uổng một tuổi, cũng có chút công tích. Lần này hắn đã rút kinh nghiệm, mười ba cấm vệ theo sát, văn võ bá quan không đáng tin một kẻ cũng chẳng dẫn theo, chỉ dẫn một Thái tử, dưới đàn Nhạn vương dẫn Sở quân cơ và bá quan đi theo.

Tế thiên địa, bái tổ tông, một đống việc trật tự rõ ràng, không xảy ra chuyện gì nữa, Lý Phong sau cùng thở phào nhẹ nhõm, đậy bóng ma lần trước lại, hạ lệnh hồi cung.

Hoàng thượng bộ liễn khởi giá hồi cung, Ngự lâm quân và cấm vệ bàn giao ở ngoài hoàng thành, đúng lúc này sinh biến.

Không biết là ai đột nhiên quát to một tiếng: “Có thích khách!”

Lời còn chưa dứt, mấy mũi phi tiêu Đông Doanh đã phóng tới, trực tiếp xuyên qua đám đông bá quan, sượt tay áo một vị hàn lâm, hàn quang lẫm lẫm đánh một loạt, vị lão hàn lâm kia chẳng rên được tiếng nào, hai mắt trợn trắng ngất xỉu đi, hai đội hộ vệ quân trong ngoài đồng thời có phản ứng, người hô “Hộ giá”, kẻ la “Tróc nã thích khách”.

Ai ngờ đột nhiên một Ngự lâm quân vung đao chém Thái tử, Trường Canh ở gần Thái tử nhất, chợt tiến lên một bước, túm đai lưng kéo Thái tử lại, vừa vặn thoát hiểm.

Trong cảnh hỗn loạn có người la lên: “Ngự lâm quân phản rồi!”

Thống lĩnh Ngự lâm quân chấp hành nhiệm vụ hộ vệ chủ yếu đang mù tịt, bật thốt ra: “Cái rắm!”

Mà lúc này, có kẻ mặc quần áo cấm vệ lấy một cái nỏ nhỏ trong lòng bắn tới bộ liễn của Lý Phong, Lý Phong suýt nữa lăn xuống bộ liễn, vị thống lĩnh Ngự lâm quân nọ nghĩ bụng: “Cấm vệ mưu phản, còn mưu toan để chúng ta mang tiếng oan, lý nào lại thế!”

“Chậm đã! Trong cấm vệ quân có phản đồ, ám sát Hoàng thượng, bắt!”

Ngự lâm quân sau này sửa thành hai bộ song song, hiệp chế lẫn nhau, song phương vốn không trao đổi, lại là quan hệ cạnh tranh, một phương chấp hành hộ vệ chủ yếu, một phương hợp tác giám sát, hợp tác dĩ nhiên bị thiệt, toàn phải đi theo, làm việc đều giống nhau, lại không thể lộ diện trước mặt Hoàng thượng, trong lòng làm sao có thể phục?

Hộ vệ chính cho rằng trong cấm vệ quân ẩn giấu thích khách, đội hộ vệ hợp tác cho rằng đội hộ vệ chính mưu đồ làm loạn, cấm vệ cho rằng Ngự lâm quân tạo phản, dưới sự châm ngòi cố ý của kẻ rắp tâm, ba phương tức khắc sa vào hỗn loạn.

Mà tất cả tướng quân dùng được trong triều cơ hồ đã bị Cố Quân điều hết đến trú quân các nơi, trước mắt còn lại trong kinh thành trừ loại bỏ đi thì là âm mưu gia rắp tâm xấu xa, ở đây tức khắc gà bay chó sủa om sòm.

Đám người Phương Khâm nhắm chuẩn cơ, cố ý chật vật lao đến trước mặt Lý Phong, ùa lên nói: “Nơi đây nguy hiểm, xin Hoàng thượng mau mau rời khỏi.”

Một đám hộ vệ lạ mắt đến theo, Phương Khâm: “Xin Hoàng thượng xuống bộ liễn! Chúng thần thề chết hộ vệ Hoàng thượng.”

Lý Phong trong sự hoảng loạn cũng không chú ý rất nhiều chi tiết nhỏ, túm tay Phương Khâm: “Thái tử đâu?”

Phương Khâm ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, nói với Lý Phong: “Thái tử đã có người bảo vệ, ban nãy thần nhìn thấy Nhạn vương cũng ở bên đó, sợ là nhất thời bị tách ra rồi, người cứ đi trước, thần sẽ lập tức sai người tìm.”

Lý Phong cả giận nói: “Truyền Bắc đại doanh! Đồ vô pháp vô thiên…”

Phương Khâm đáp lời, lập tức sai người của mình làm bộ làm tịch chạy đi “truyền lệnh”. Việc này họ cũng đã tính kỹ từ lâu, không thể để cấm vệ có phản ứng, phải sớm cách ly Hoàng đế ra, cắt đứt liên lạc của hắn với cấm vệ và Bắc đại doanh.

Phương Khâm vừa dụ vừa lừa mà thúc giục Lý Phong, người bên cạnh đều thay quần áo cấm vệ, lúc này ùa hết lên, Lý Phong nhất thời cũng không chú ý, chờ hắn phản ứng được thì đã không còn kịp rồi.

Mà lúc này, tiền tuyến cũng đã xảy ra dị động.

Giáo hoàng nhận được tin tức của nội gian trà trộn vào đoàn ngoại sự, Đại Lương xảy ra chính biến, sứ đoàn khao quân đế đô Đại Lương phái đến nơi đóng quân kỳ thực được giao nhiệm vụ ám sát, họ định tái hiện màn ở Huyền Thiết doanh Tây Bắc hai mươi năm trước, Cố Quân trọng thương, thậm chí rất có khả năng đã chết rồi. Trú quân đang cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng nội bộ đã hỗn loạn vô cùng, chính là cơ hội tốt để phản kích.

Nếu là bình thường, có lẽ Giáo hoàng sẽ không dễ tin vào tin tức kiểu này, chí ít sẽ phái người chứng thực tới lui từ nhiều góc độ khác, song ngài đã không còn đường này.

Thủy quân Đại Lương cắt đứt hai tuyến liên lạc trọng yếu với trong nước, thêm nữa, một mặt tranh đấu giữa đảng phái ở thánh địa đã đến hồi ác liệt, một mặt thuộc địa vốn ngoan ngoãn ở chư đảo Nam Dương bắt đầu dấy lên một cuộc phản loạn dậy sóng, họ căn bản hết cách phân thân, hiện tại chỉ có thể đi qua tuyến Viễn Đông của người Đông Doanh.

Giáo hoàng trên cơ bản không tin người Đông Doanh, luôn cảm thấy đám sài cẩu đó có thể táp ngược một phát bất cứ lúc nào, cho nên nóng lòng phá tan cục diện bế tắc.

Không ai hiểu rõ hơn ngài, uy phong trên biển của thủy quân Tây Dương là dựa vào nguồn sinh lực dồi dào, không có tử lưu kim số lượng lớn làm hậu thuẫn, đó căn bản là một đống sắt vụn.

Nhã tiên sinh chiêng trống rùm beng làm bộ thự chiến lược nghiêm mật, phái người đưa đến Mạc phủ Đông Doanh, thỉnh cầu phối hợp.

Người Đông Doanh cúi đầu khom lưng nhận lấy, khách khí tiễn đi, đoạn quay đầu đi vào sân nhà mình, đóng cửa lại.

Một võ sĩ Đông Doanh đường xa mệt nhoài không biết từ khi nào tiến vào theo lối cửa sau, bỏ mũ xuống, thấp giọng nói: “Ta đã gặp Cố tướng quân rồi.”

“Như vậy Cố Quân không trọng thương, cũng chưa chết, đúng không?”

“Ta không thể khẳng định, chỉ vội vàng gặp qua Cố Quân, thân phận của ta không đủ để trò chuyện với y. Nhưng trú quân trật tự ngay ngắn, lửa đạn nhồi đầy, không mảy may hỗn loạn, như là tùy thời chuẩn bị tiến công. Ta cũng không thấy cái gọi là ‘đoàn ám sát’, nếu như có, khả năng đã bị bí mật khống chế rồi.”

“Ta biết rồi, vất vả.”
Bình Luận (0)
Comment