Sát Phá Lang - Priest

Chương 92

Vô luận là Cố Quân hay Chung Thiền – thậm chí cả quân đội Đại Lương, với hải chiến đều không nắm chắc mười phần, bởi vậy không thể không dốc hết tinh thần ứng đối. Mấy người thoạt tiên đi theo Cát Thần cao thủ Linh Xu viện tháo banh Tây Dương giao ra, xem xét từ tốc độ, lực phòng ngự cho đến hỏa pháo và tử lưu kim khả năng chịu tải các phương diện, phân tích một lần từ đầu đến cuối thói quen tác chiến của thủy quân Tây Dương lẫn khả năng lâm trận biến hóa.

Hai quân trước trận ngõ hẹp gặp nhau, thủ hạ và đối phương đều là ngàn vạn trường đoản hải giao, không thể so sánh với việc y dẫn hơn hai mươi cao thủ vượt sông chạy trốn, gặp phải chuyện gì cũng có thể.

Gặp tình huống nào nên đánh thế nào, đằng sau rất nhiều chuyện tưởng như lâm trận cơ biến đều dựa vào vô số kinh nghiệm và công phu của chủ soái, huống chi họ còn phải bàn bạc thủy quân Đại Lương tương lai nên phát triển theo hướng nào, biên chế thế nào, đòi Linh Xu viện chiến hạm kiểu gì, luyện binh làm sao, phân phối tử lưu kim ra sao vân vân.

Tình hình chỗ Cố Quân còn hơi phức tạp hơn, y phụng mệnh thống lĩnh tứ cảnh, trừ chiến trường Giang Nam ra thì còn phải suy tính chuyện của nhiều phương diện khác.

Y ban ngày theo đội tuần doanh đi khắp nơi thăm dò tình hình chiến trường Lưỡng Giang, tối về còn phải luân phiên hẹn Chung lão tướng quân hoặc Diêu Trấn trường đàm, từ  sau khi bọn Trường Canh đi, y cơ bản bận tối mày tối mặt, đến mức nước cũng chẳng có thời gian uống.

Hôm ấy lúc đang định cáo từ Diêu Trấn, Cố Quân đứng dậy, một chân đột nhiên tê rần, hơi loạng choạng, tim đập như trống, Diêu Trấn vội đỡ y: “Đại soái, sao vậy?”

“Không sao, đói thôi,” Cố Quân nở nụ cười, thoáng tự giễu, “Không giấu gì ngươi, bây giờ lấy cái bánh nướng to bằng cái xe kẹp con lừa kéo xe vào, ta có thể nuốt chửng đấy.”

Diêu Trấn nhíu mày, nhất định Cố Quân không nhìn thấy sắc mặt mình hiện giờ, toàn hình dung người trẻ tuổi “huyết khí phương cương”, tinh khí thần đều ở trên mặt, có huyết khí hay không, nhìn má và môi là biết ngay.

Diêu Trấn nói: “Hay là hôm nay Đại soái đến chỗ ta đi, tiện nội thường ngày không có sở thích gì khác, chỉ thích nấu nướng, để lát ta bảo nàng chuẩn bị ít rau cháo thanh đạm cho ngài, sơn trân hải vị không có, chứ cơm thường nóng hổi vừa miệng thì không thiếu.”

Nếu là trước kia, Cố Quân nghe thế sớm đã đi theo ăn chực rồi, nhưng gần đây không biết y bị bệnh gì, mà càng mệt ngược lại càng ăn không vô, chỉ muốn tìm một chỗ ngủ một giấc, liền chối từ: “Đa tạ, nhưng để hôm khác đi, hôm nay muộn quá rồi, không nên làm phiền tẩu phu nhân.”

Diêu Trấn không tiện khuyên nhiều, cùng Cố Quân quay về lều, trước khi đi rốt cuộc không yên tâm, lại dặn dò: “Giữ được non xanh không lo thiếu củi, Đại soái nên bảo trọng mình nhiều hơn.”

“Đủ qua mùa đông, yên tâm đi.” Cố Quân khoát tay, ngẩng đầu hoạt động cái cổ cứng ngắc, bỗng nhìn thấy ngân hà như gấm trên trời, liền cảm khái, “Ta nhớ năm đó Trọng Trạch huynh mặc dù tài hoa hơn người, lại không có chí tiến thủ, bình loạn Ngụy vương công lao lớn thế cũng không cần, thà rằng thủ mảnh đất một mẫu ba sống những ngày an ổn – không ngờ bây giờ cũng bị ép đến tình trạng này, đúng là tạo hóa trêu người.”

Diêu Trấn cười khổ nói: “Trong triều bè cánh đấu đá rất nhiều, ta chẳng qua là một thư sinh không quyền không thế, theo vào làm gì cho thêm loạn? Tính kế tính tới tính lui có thể kiếm được bao nhiêu lợi? Cùng với nhập bọn xu nịnh bò lên trên, chẳng bằng ở lại địa phương trời cao Hoàng đế xa, một nhà già trẻ đều ở bên, ăn uống không lo, ở bản địa nói chuyện cũng còn được, há không phải là phúc khí?”

Diêu Trọng Trạch quá thông minh, cũng quá giỏi xu lợi tị hại, từ năm đó Ngụy vương mưu phản, hắn đã nhận thấy mặt trời sắp lặn dưới sự phồn hoa của Đại Lương triều này trước một bước, bởi vậy không muốn bán mạng cho triều đình sắp sụp đổ chút nào, chỉ mang một chức quan không lớn không nhỏ ăn no chờ chết.

Tiếc thay, trước mắt dưới ổ lật chẳng có trứng lành, giấu dốt không nổi nữa.

Cố Quân không chịu buông tha, hỏi hắn: “Thế đánh giặc xong thì sao?”

Diêu Trấn trả lời hùng hồn lý lẽ: “Nếu đến lúc đó giang sơn thanh bình, cũng chẳng còn việc gì của ta, nếu đến lúc đó vẫn chướng khí mù mịt, ta tội gì vào góp vui? Cố soái nắm giữ Huyền Thiết hổ phù, thực sự vui hơn cái lần thiếu niên Nam hạ chiến thắng trở về, cùng bọn nhàn rỗi chúng ta uống hoa tửu sao?”

Cố Quân: “…”

Diêu Trấn nhớ tới điều gì đó, cười nói: “Hạ quan đến nay còn nhớ rõ, Cố soái năm ấy say rượu, một chân giẫm trên lan can bé tí, lắc lư cầm tú kiếm dùng để múa kiếm khắc hoa xăm chữ trên hoa rụng giữa trời, làm hoa khôi đỏ bừng mặt, đến giờ còn là giai thoại…”

Cố Quân xấu hổ muốn độn thổ, lưỡi suýt xoắn lại: “Hồi nhỏ không hiểu chuyện, việc vớ vẩn này về sau tuyệt đối đừng, đừng lôi ra nói nữa.”

Diêu Trấn không hề nhận thấy gì, cười cười, kế đó nhìn hướng Nam, nói: “Chờ một ngày kia thu hồi Giang Nam rồi, ta làm chủ, lại mời Đại soái túy xuân phong một lần trong Nữ Nhi Hồng, ngài nhất định phải nể mặt đấy.”

Cố Quân nghĩ bụng: “Ta không dám đâu, trong nhà có một vị như vậy đã đủ lắm rồi.”

Nhưng lời hèn nhát như thế không tiện thẳng thắn trước mặt cố giao, Cố Quân đành phải nở nụ cười cao thâm khó lường.

Ngay khi hai vị này đêm hôm khuya khoắt không biết xấu hổ bàn chuyện phong nguyệt, Cát Thần đột nhiên tái mặt chạy tới, tay giơ một tờ giấy Hải Văn: “Hầu gia, không ổn rồi, Dương Vinh Quế muốn tạo phản!”

Phong thư này đến từ Nhạn vương giả, sợ chim gỗ bị kẻ xấu bắt được, trong thư không dám đề cập chuyện Nhạn vương thật giả, cũng không dám để lộ ra đôi câu vài lời thư này là đưa đến đại doanh Giang Bắc, chỉ dùng giọng điệu cầu cứu nói họ tạm thời hư dĩ ủy xà ổn định phản tặc, không biết Dương Vinh Quế bước tiếp theo muốn làm gì họ vân vân.

Cố Quân và Diêu Trấn đồng thời sững sờ. Kỳ thực Cố Quân đã sớm nghĩ tới Dương Vinh Quế mua không được khâm sai sẽ chó cùng rứt giậu, nhưng y chấp chưởng Huyền Thiết doanh lâu, ít nhiều không thèm để mắt tới những lực lượng vũ trang địa phương này, cho rằng hai mươi thân vệ là đủ bình định phủ Dương Châu – Trường Canh không phải người ưa làm quá, Cố Quân giơ tay nhận tờ giấy Hải Văn từ tay Cát Thần, chỉ thấy nét chữ bên trên không phải của Trường Canh, viết rất vội, nội dung lại khiến người ta càng xem càng kinh hãi, nhất là câu kết “Hoàng thượng bị hành thích, chưa rõ sống chết”.

Mấy ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong lòng, Cố Quân suy nghĩ đến vã mồ hôi lạnh – Phía Nam khống chế Nhạn vương, trong kinh thành ám sát Hoàng đế… Việc này tính toán cẩn thận không phải là không thể! Chỉ cần gan đủ to.

Nếu không phải có Lâm Uyên các âm thầm nhúng tay vào, có Lâm Uyên mộc điểu còn bay ra được, trong tình huống thành Dương Châu trước mắt bị vây, tin tức căn bản bị phong tỏa, Dương Vinh Quế có thể dẫn lũ tay sai ép Nhạn vương lặng lẽ lên phương Bắc, thậm chí sẽ không kinh động đại doanh Giang Bắc.

Huống chi, một khi Lý Phong chết rồi, đế vị bỏ trống, việc này rất đáng để suy nghĩ.

Diêu Trấn: “Đại soái?”

“Đi nói Chung lão tướng quân, cho ta mượn vài ưng giáp, dùng xong sẽ trả, nhanh lên.” Cố Quân lúc này quên luôn sự mệt mỏi đầu nặng bước nhẹ ban nãy, nhanh chóng nói, “Tiểu Cát ở lại, nghĩ cách liên lạc với kinh thành xem tình hình thế nào, ta dẫn người đi Dương Châu một chuyến.”

“Nhạn vương” và “Từ Lệnh” phụng mệnh đóng giả lúc này đã bị Dương Vinh Quế đóng gói xong, “mời” lên tặc thuyền, theo đội quân rời khỏi phủ Dương Châu, lên phương Bắc bức vua thoái vị.

Trên đường đi hết sức bí mật, từ chuyện Giang Bắc có bệnh dịch lớn như vậy mà kinh thành lại không nghe thấy mảy may phong thanh, có thể thấy được lực khống chế trạm dịch dọc tuyến vận hà của gian đảng Dương Vinh Quế.

Buổi chiều nghỉ ngơi ở trạm dịch, “Nhạn vương” và “Từ Lệnh” phải chịu ở chung một phòng, thị vệ dẫn theo đã bị giải quyết từ lâu, bên ngoài toàn là tai mắt của Dương Vinh Quế vây kín, có chắp cánh cũng chẳng bay ra nổi.

Đợi đến nửa đêm canh ba, “Nhạn vương” mới từ kẽ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy thủ vệ hơi lỏng, liền sờ mặt mình mà hạ giọng nói với “Từ Lệnh”: “Sớm biết việc này không dễ làm, thì ta thà ở lại chỗ người man cho rồi. Lần này Vương gia nợ chúng ta quá nhiều – Cũng không biết chim gỗ có thể đến tay Cát Bàn Tiểu hay không, còn liên lụy cả thiếu đông gia, nếu cha ngươi biết, chắc phải lo lắng lắm.”

“Từ Lệnh” đang định trả lời, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, chỉ thấy mấy vệ binh canh ở cửa sau không biết vì sao im ắng gục xuống, sau đó một bóng đen lẻn vào như biết bay.

Vật hộ thân trên người đã bị lấy mất, “Từ Lệnh” chụp một cái chén sứ trên bàn, mang theo kình phong phóng ra, người tới nhẹ nhàng nghiêng mặt né ám khí, lập tức thu chén vào tay áo, im ắng chui vào từ cửa sổ sau, thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, một phen động tác lại không hề làm phong linh trên cửa sổ rung rinh.

Người kia hạ đất tháo mặt nạ bảo hộ, dùng tay ra dấu: “Là ta.”

Chính là Cố Quân.

“Từ Lệnh” chắc chưa từng gặp Cố Quân nên ngẩn ra, “Nhạn vương” lại hít sâu một hơi, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Cố Quân kỳ thực cảm thấy không thích hợp lắm, sức ném chén của “Từ Lệnh” quá mạnh, nhưng lúc này không kịp suy nghĩ nhiều, y cẩn thận nhìn thoáng qua bên ngoài, nhíu mày, mau chóng dùng thủ ngữ hỏi: “Sao lại thành ra thế này, thân vệ đâu?”

Thủ ngữ chưa xong, vị “Nhạn vương” kia đã lao tới y như én non về rừng, dáng bước xinh đẹp khiến người ta phải bái phục.

Cố Quân có cái mũi chó không ai biết, người ở gần trong vòng ba thước thì một chút mùi khác thường cũng có thể ngửi thấy, vị “Nhạn vương” trước mặt chẳng những không có mùi an thần hương thường niên ám vào người, ngược lại có mùi son phấn không dễ nhận thấy, y liền lùi một bước, giơ tay bóp yết hầu “Nhạn vương”: “Ngươi là ai?”

“Nhạn vương” không liệu được vừa đối mặt đã bị lộ, thất bại vô cùng, đành phải giãy giụa dùng thần ngữ nói: “Thập Lục thúc, là ta đây.”

Gọi Cố Quân là “Thập Lục thúc” thì chỉ có Cát Thần và Tào Xuân Hoa ở Nhạn Hồi trấn năm đó dẫn về theo Trường Canh – mặc dù sau khi lớn lên cũng không còn gọi thế nữa.

Cố Quân buông lỏng tay, ngạc nhiên nói: “Tiểu Tào?”

Họ ở bên này âm thầm gặp mặt, đồng thời, mùng ba tháng Bảy hôm nay, một phong mật tín gửi từ thành Dương Châu xuyên qua cửu môn hoàng thành, đến tay Lữ Thường.

Lữ Thường xem xong khó lòng kiềm chế cười to mấy tiếng, cùng một đám thân tín vào buồng mật đàm, và phái người đi mời Phương Khâm Phương đại nhân.

Phương phủ và Lữ phủ cách nhau không xa, gia nhân mau chóng quay lại, hồi bẩm: “Lão gia, Phương gia nói Phương đại nhân gần đây mắc ác tật, phát sốt nổi mẩn toàn thân, phải chuyển đến biệt trang ở kinh giao, không tiện gặp khách. Tiểu nhân nhìn thấy trong viện đã chuẩn bị sẵn xa giá, đệm chăn quần áo các thứ thì đang đốt ở hậu viện.”

Lữ Thường hỏi: “Phương đại nhân có chuyển lời cho ta không?”

“Có ạ,” Gia nhân kia cung kính trả lời, “Phương đại nhân bảo tiểu nhân chuyển cho ngài một câu, nói chúc ngài mã đáo thành công, vạn sự như ý.”

Lữ Thường cười xì một tiếng, khoát tay cho hắn lui, quay vào thư phòng: “Lão hồ ly Phương Khâm này, trong bụng mưu ma chước quỷ cả sọt, lúc xúi giục người ta thì chỉ chỉ trỏ trỏ, khi gần có việc thì quen lui về sau, đời này cũng chỉ có năng lực của một quân sư quạt mo thôi – Mặc xác hắn, hiện giờ nghiệp lớn của chúng ta đã hoàn thành hơn một nửa, mọi sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.”

Vị “quân sư quạt mo” toàn thân nổi mẩn trong miệng Lữ thị lang kia vừa đốt quần áo đệm chăn xuất thành tĩnh dưỡng xong, lập tức liền lên cái kiệu nhỏ không lấy gì làm đặc biệt đi tới Bắc giao, Thẩm Dịch cũng lén lút xuất kinh như hắn vừa vặn ở ngay trong Bắc đại doanh, nghe vị Phương đại nhân không biết cái mông tôn quý ngồi trên ghế nào tới chơi, tức khắc lấy làm kinh hãi.

Tân nhiệm thống lĩnh Bắc đại doanh là một trong các tham tướng phó thủ của Đàm Hồng Phi ban đầu, biết việc này không phải là nhỏ, lập tức thấp giọng nói: “Xin Thẩm tướng quân tạm tránh đi, để ta gặp hắn một chút.”

Hôm đó Phương Khâm ở lại Bắc đại doanh non một canh giờ, không ai biết hắn nói gì, cho đến khi trời tối mới lặng lẽ lên kiệu mà đi.

Cuối tháng Bảy, lễ vạn thọ của Hoàng đế Long An sắp tới.

Từ khi đăng cơ, Lý Phong chưa từng tổ chức sinh nhật lớn, trong cung thái hậu mất sớm, sau khi tiên đế mất, hắn cũng không còn trưởng bối lo liệu cho, đành tạm bợ đến tận bây giờ.

Nhưng lễ vạn thọ năm nay, Lý Phong rốt cuộc có chút động tĩnh.

Khởi Diên lâu thời chiến sập xuống trùng kiến tại địa điểm cũ, Lý Phong cho rằng hình dáng “Trích Tinh đài” không may mắn, “Vân Mộng đại quán” xa mỹ quá ảnh hưởng đến thiên hòa, thế là hạ lệnh thay đổi, xây lại Khởi Diên lâu thành “Kỳ Minh đàn”, xóa bỏ công năng ăn uống chơi bời xa hoa đồi trụy ban đầu, biến thành một đàn tế thiên cầu phúc nghiêm túc, cũng dọn cả Khâm thiên giám tới.

Chẳng biết là Hoàng đế Long An tự mình ăn no rửng mỡ, hay bị kẻ có rắp tâm xúi giục, quyết định lên Kỳ Minh đàn mới khánh công tế thiên tế tổ, nêu tội mình để chúc mừng sinh nhật.

… Nói tới thì, thủ hạ Lý Phong nguyên một đám tham quan nịnh thần, chuyên môn gặm xã tắc cắn giang sơn của hắn, bản thân hắn số khổ như cọng cải chẳng ai thương yêu, ăn sinh nhật ngay cả bát mì cũng chẳng ai nấu cho, còn phải vạch hết những lỗi lầm trong chấp chính của mình ra trước bàn dân thiên hạ.

Buồn khổ như vậy, nhưng trừ đám râu bạc cổ hủ trong triều ra, sau lưng lại không một ai khen hắn một tiếng, đúng thật là một thảm kịch nhân gian mà.

Thiên tử xuất cung, bá quan đương nhiên phải đi theo, Ngự lâm quân mở đường, hùng dũng tiến về Kỳ Minh đàn, Khâm thiên giám hoa phục chính trang chờ sẵn, chuông lớn gióng rền khắp thành.

Trên Kỳ Minh đàn có ba ngàn bậc đá dẫn lên đỉnh, con đường nhỏ chính giữa là “ngự đạo”, chỉ cho thiên tử đi, hai bên là “vương đạo” tùy vương bạn giá, chỉ thông một ngàn năm trăm bậc, đến giữa chừng thì dừng.

Hoàng đế Long An từ ngự đạo cất bước đi lên, bá quan văn võ đứng tiễn bên dưới, một văn một võ hai trọng thần bạn giá hai bên vương đạo tới một ngàn năm trăm bậc. Nhưng lúc này Cố Quân và Nhạn vương đều không có ở kinh thành, người bạn giá đành phải do Giang Sung của Sở quân cơ và Thẩm Dịch Đề đốc Tây Nam vừa vặn ở kinh thành tạm thay.

Lý Phong thường ngày vất vả ngược xuôi, ít khi cưỡi ngựa bắn cung, mặc chính trang thiên tử nặng nề, đi ba ngàn bậc thật sự hơi vất vả, đang đi thì thất thần, nhớ tới chuyện lúc mình còn trẻ.

Đó là khi Cố Quân thiếu thời lần đầu tiên theo cựu bộ của lão Hầu gia Nam hạ tiễu phỉ thắng lợi trở về, Lý Phong lấy thân phận Thái tử đi theo bên cạnh tiên đế, nghênh đón đại quân khải hoàn về triều.

Lý Phong nhớ rõ thiếu niên tướng quân kia khi đi hăng hái, trên mặt ít nhiều có vẻ trẻ con không biết trời cao đất dày, mà lên chiến trường trở về lại phảng phất già đi chục tuổi, mặt mày chưa từng trải qua năm tháng tôi luyện, ánh mắt do không thấy rõ mà có vẻ hơi mơ màng lại bắt đầu trầm xuống, như một thanh cát phong nhận chân chính, thấp thoáng hiện ra vẻ nghiêm nghị. Y xuống ngựa trở về, cùng chúng quan tướng sơn hô vạn tuế, giáp trụ trên người dưới ánh mặt trời phiếm sáng u u như vảy cá. Lý Phong ít được ly kinh xuất cung đi cạnh tiên đế, hâm mộ nhìn Cố Quân mặc giáp trụ. Nhân chủ soái năm đó cùng tiên đế một hỏi một đáp, Cố Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, chớp mắt với Thái tử chưa kịp nhược quán, nhìn nhau cười.

Hiện giờ, Lý Phong ở trên Kỳ Minh đàn, nhớ tới chuyện cũ, khóe môi không tự chủ được lộ ra nét cười. Hắn định thần lại, quay đầu thoáng nhìn bên dưới, chỉ thấy dưới bậc đá quỳ đông nghìn nghịt, phóng nhãn nhìn toàn đầu là đầu, hai vị bạn giá trên vương đạo cũng theo quy củ, chẳng ai dám ngẩng đầu mạo phạm thiên nhan…

Trên đời đại khái không còn một người trẻ tuổi nháy mắt với hắn nữa, trong lòng Lý Phong đột nhiên sinh ra sự cô đơn của cô gia quả nhân.

Khâm thiên giám đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tế thiên, đang hắng giọng toan mở miệng, đột nhiên, dưới Kỳ Minh đàn vang lên một trận xôn xao.

Lý Phong muốn phát chiếu tội mình, còn muốn tậu một cái danh cần chính yêu dân, hôm nay kinh thành không hoàn toàn giới nghiêm, chỉ dùng Ngự lâm quân ngăn bách tính hai bên đường, ven đường đầu người nhấp nhô, bao nhiêu kẻ đi góp vui, vừa náo loạn như vậy liền có chuyện.

Chỉ thấy một tốp nhỏ người bịt mặt hành động như gió đột nhiên lao khỏi đám đông xem náo nhiệt, là cao thủ chân chính, trong khoảnh khắc đã xé thủng phòng tuyến Ngự lâm quân, lao thẳng đến Kỳ Minh đàn.

“Cẩn thận!”

“Là người Đông Doanh!”

Bá quan hỗn loạn, thống lĩnh Ngự lâm quân Lưu Sùng Sơn quát to một tiếng “hộ giá”, trong tình thế cấp bách dẫn người xông thẳng lên ngự đạo Kỳ Minh đàn, quỳ cách Lý Phong hai bậc, gấp gáp nói: “Hoàng thượng, nơi đây nguy hiểm, mạt tướng sẽ lập tức hộ tống người rời khỏi.”

Lý Phong tức không thở nổi, đá vai Lưu Sùng Sơn một phát: “Phế vật!”

Lưu Sùng Sơn ngẩng đầu lên, mắt lộ hung quang, mấy Ngự lâm quân đi theo Lưu Sùng Sơn đồng thời rút kiếm, Lý Phong chấn động trong lòng, thình lình ngộ ra – Căn bản không có thích khách Đông Doanh nào hết, căn bản là tạo phản, thủ đoạn này lại giống hệt như năm đó tiên đế dung túng man phi hãm hại Huyền Thiết doanh!

Lý Phong vừa kinh vừa nộ, chỉ Lưu Sùng Sơn mắng: “Lớn mật, ngươi dám!”

Lưu Sùng Sơn “khà khà” cười nhẹ một tiếng, tự động đứng dậy, đưa tay phủi qua bụi đất trên vai, cất bước tới gần Lý Phong: “Hoàng thượng, để tốt cho người, mạt tướng nên hộ tống người rời khỏi nơi thị phi này.”
Bình Luận (0)
Comment