Sát Sở

Chương 24

Đập vỡ một vò rượu vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Cho dù là một người chưa từng luyện võ công cũng có thể dùng quyền hay cước để đập vỡ.

Nhưng Sái Tuyền Chung chỉ dùng hai ngón tay gắp nhẹ đã có thể dễ dàng nhấc lên một mảnh sành, để lại một lỗ tròn hoàn chỉnh, tu vi công lực này e rằng trong võ lâm hiếm có người làm được.

Truy Mệnh từ đầu chỉ để ý uống rượu, không hề nhìn đến y.

Vò rượu cơ hồ đã che khuất hết mặt Truy Mệnh.

Nhưng sau khi Sái Tuyền Chung dùng hay ngón tay móc ra mảnh sứ, chàng đã nói ra sáu chữ "Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí" Sái Tuyền Chung động ngón tay.

Song Truy Mệnh lập tức cảm giác được kiếm khí của y.

Hơn nữa còn lập tức phán đoán ra đó chính là Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí danh trấn thiên hạ đã thất truyền nhiều năm.

Sái Tuyền Chung vận kình ở ngón tay, nội lực đã truyền đến bội kiếm, tuy chỉ là một động tác cực nhỏ, nhưng cũng đủ để Truy Mệnh nhìn ra được gia số võ công của y.

Sáu chữ Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí vừa ra khỏi miệng, cả Cố Phật Ảnh, Đoạn Mi Thạch, Thất Phát Thiền Sư đều thầm kinh hãi.

Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí dường như đã trở thành một loại võ công trong truyền thuyết. Những năm gần đây, trong võ lâm chỉ có một người luyện thành loại tuyệt thế kỳ công này, đó chính là thủ lãnh của Mê Thiên Thất Thánh, Quan Thất. Cuộc đời Quan Thất cơ hồ đã trở thành một truyền kỳ, võ công của y tự nhiên cũng trở thành truyền kỳ trong truyền kỳ.

Vậy mà gã thanh niên mới quật khởi giang hồ này lại luyện được Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí?

Cố Phật Ảnh, Đoạn Mi Thạch, Thất Phát Thiền Sư vừa nghe sáu chữ này, bất giác đều không khỏi nhớ đến những trận chiến chấn động thiên hạ năm xưa:

Mộng Chẩm Hồng Tụ Đệ Nhất Đao Tô Mộng Chẩm lực chiến Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, đường chủ Lục Phân Bán Đường Lôi Tổn dùng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết Pháp khổ đấu Quan Thất, Vương Tiểu Thạch dùng Lăng Không Tiêu Hồn Kiếm và Cách Không Tương Tư Đao quyết chiến Quan Thất Thánh trong Mê Thiên Thất Thánh, Bạch Sầu Phi dùng Tam Chỉ Đoạn Thiên lực đấu Vô Hình Kiếm Khí của Quan Thất. Tất cả những trận chiến này đều chấn động giang hồ, khiến người ta kinh tâm động phách, cũng khiến người ta cực kỳ hưng phấn, song không một trận chiến nào là không liên quan đến Quan Thất, không liên quan đến Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí.

Sái Tuyền Trung ngây người như phỗng đá.

Y chỉ dùng hai ngón tay móc thủng vò rượu, liền bị Truy Mệnh nhìn ra nguồn gốc võ công. Chuyện này y không thể nào ngờ được.

“Nếu như dùng Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí để giết toàn gia Mạnh Tùy Viên ba mươi sáu người, chuyện này dễ dàng vô cùng”. Truy Mệnh liếc xéo thanh trường kiếm của Sái Tuyền Chung:

“Huống hồ, các hạ còn có một thanh hảo kiếm, dùng Chuyển Phách Thần Kiếm dài chín thước bảy thốn sử ra Vô Hình Kiếm Khí, cho dù là Lạc Hoa Ảnh Kiếm của Mạnh Tùy Viên cũng phải bại chứ chẳng nghi”.

Sái Tuyền Chung lạnh lùng nói:

– Ta biết Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, cũng có Chuyển Phách Thần Kiếm, nhưng cũng chưa chắc ta là hung thủ sát hại toàn gia Mạnh Tùy Viên.

Truy Mệnh nói:

– Ba năm trước, Ngoại Tam Đường Đường chủ của Đao Bính Hội Bất Tử Đồng Nhân Chủy Kim Ngưu Chủy lão đại gia có phải đã chết dưới kiếm của các hạ?

Sái Tuyền Chung đáp:

– Chủy Kim Ngưu tạo ác đa đoan, lại giả nhân giả nghĩa, nếu không phải là y chết, liệu có ai đoán được ra nhà y chính là ổ tặc, mỗi năm ít nhất cũng tư dụng, chiếm đoạt hai ba chục vạn lượng công khoản, lại còn giam giữ rất nhiều thiếu nữ con nhà lành, để cho y thỏa mãn sự dâm dục của mình!

Truy Mệnh lại hỏi:

– Hai năm trước, sau khi Đại đương gia Phi Chùy Kim Bát Tịch Thu Dã của Phú Quý Chi Gia liên tiếp chiến thắng hai mươi sáu trận trên lôi đài, có phải các hạ đã đánh bại y?

Sái Tuyền Chung nói:

– Mấy chiêu thức mèo quào chó cắn của y cũng xứng để xưng bá hay sao?

Truy Mệnh không lộ biểu tình gì, chỉ hỏi tiếp:

– Một năm trước, Hoang Sơn Đạo Nhân bị giết trên đường Thiểm Tây, ngoại hiệu của y là Lục Hợp Thanh Long, Nhất Kiếm Cảnh Thiên, nhưng cũng không địch nổi Cửu Thất Đại Hạn Thần Kiếm của các hạ.

– Kiếm của ta dùng là Chuyển Phách Thần Kiếm dài chín thước bảy thốn, hai chữ "Đại Hạn" là chỉ nguy cơ Tần triều bị diệt vong, hiện nay không phải thời Tần, vì vậy không cần dùng hai chữ này nữa. Võ công của ta là Cửu Thất Kiếm Pháp, cộng với Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, Hoang Sơn Đạo Nhân muốn dùng Lục Hợp Thanh Long Cảnh Thiên Kiếm của lão để tỷ thí với ta, ta vốn nói không cần, nhưng lão cứ kiên quyết, kết quả là lão đã chết.

Truy Mệnh gật đầu nói:

– Bất kể là các hạ hay Hoang Sơn Đạo Nhân, một khi toàn lực quyết đấu, thì rất khó bảo giữ được tính mạng đối phương, bởi vì kiếm pháp của các người, khi đã kích phát, chỉ sợ chỉ có thể phát mà khó thu, không thấy máu thì kiếm không về bao.

Sái Tuyền Chung nói:

– Nếu như ta bại, ta cũng chết như lão mà thôi.

Truy Mệnh thở dài:

– Kỳ thực các người hà tất phải khổ như vậy? Vì tranh thắng phụ nhất thời mà liều cả tính mạng của bản thân! Các người liều mạng để phân tranh cao hạ, đây là chuyện giang hồ, là ân oán võ lâm, ta không quản được!

Sái Tuyền Chung nói:

– Trên đời có rất nhiều chuyện có thể ngươi nhìn không thuận mắt, nhưng vị tất đã quản nổi.

Truy Mệnh thốt:

– Bất quá, vụ huyết án Mạnh thái thú bị diệt môn này thì ta quản nổi, hơn nữa còn nhất định phải quản.

Sái Tuyền Chung nói:

– Ta giết Chủy lão thái gia, đánh bại Tịch Thu Dã, quyết chiến sinh tử với Hoang Sơn Đạo Nhân không có nghĩa là ta đã sát hại toàn gia nhà Mạnh Tùy Viên.

Truy Mệnh thốt:

– Mạnh thái thú thanh liêm thủ chính, đắc tội không ít quyền thần trong triều nên mới vị vu hãm trọng tội, toàn gia bị đày ra Đồ Bích sung quân, muốn đến Đồ Bích, phải đi qua Lạc Dương. Nghe nói trong Lạc Dương Tứ Đại Thế Gia đã có người xuất ra một khoản tiền lớn, mua cho ông ta một độ diệp để ông có thể xuất gia tại Thanh Liên Tự trong thành Lạc Dương. Đáng tiếc, đến Khô Liễu Đồn cách Lạc Dương chưa đầy bảy mươi dặm thì toàn gia Mạnh thái thú đã bị người ta sát hại. Đây đại khái là chuyện của mười ngày trước, xin hỏi, lúc đó các vị đang ở đâu?

“Khô Liễu Đồn”. Sái Tuyền Chung nói:

“Nhưng dù ta có ở Khô Liễu Đồn cũng không đồng nghĩa với việc ta là hung thủ”.

Truy Mệnh thốt:

– Ta biết. Lúc đó Thất Phát Thiền Sư và Thạch lão yêu cũng ở Khô Liễu Đồn.

Đoạn Mi Thạch nói:

– Ta và đối với chuyện các hạ khẳng định lúc đó chúng ta cũng ở Khô Liễu Đồn rất có hứng thú!

Truy Mệnh thốt:

– Kỳ thực, sau khi Mạnh thái thú bị kết án sung quân, ta vì sợ có người vẫn không chịu buông ta cho ông nên trên đường đã âm thầm hộ tống, không ngờ ... vẫn để huyết họa này xảy ra. Ta đến chậm một bước ... thảm sự tuy đã xảy ra, song dù sao ta cũng đã tận mắt nhìn thấy ba vị rời khỏi Khô Liễu Đồn.

Đoạn Mi Thạch hỏi:

– Vậy sao lúc đó các hạ không bắt lấy chúng ta mà phải đợi đến tận ngày hôm nay?

“Lúc đó ta không có chứng cớ, hơn nữa cũng không biết trong ba người rốt cục là ai đã hạ thủ”. Truy Mệnh đáp:

“Ta chỉ có thể đợi, ta chỉ có thể điều tra, ta chỉ có thể nhẫn nại. Thật là khéo, cả ba vị lại cùng đến Lạc Dương này”.

Chàng mỉm cười, dốc vò rượu lên uống liền hai hớp, rồi lại nói tiếp:

– Gần đây Lạc Dương xảy ra ra không ít chuyện, xem ra, những chuyện này còn tiếp tục xảy ra nữa.

Thất Phát Thiền Sư nhướng mày:

– Nói như vậy, đến giờ tam gia đã tra ra được hung thủ là ai rồi?

Truy Mệnh mỉm cười đáp:

– Ít nhất, ta cũng biết các vị đến Lạc Dương đều là vì nhận trọng lễ của người ta.

Như hôm nay vậy, đại sư đã là người của Lan Đình, Thạch lão Yêu đã vì Diệu Thủ Đường mà bán mạng, còn Sái huynh đệ cũng đã đầu nhập Thiên Diệp Sơn Trang. Bởi vì mối quan hệ vi diệu giữa ba thế gia này nên ta đành phải mượn địa điểm của Du gia ở Tiểu Bích Hồ để nói chuyện với các vị.

Chàng dừng lại giây lát rồi bổ sung:

– Đại sư và lệnh sư huynh Cổ Thần Phong, cũng đã lâu không gặp nhau rồi đúng không?

Cố Phật Ảnh mỉm cười:

– Vị sư đệ này vô luận là võ công hay trí tuệ đều ở trên tại hạ, giờ đây y đã đến trợ trận cho Trì gia, xem ra tại hạ đành phải chuẩn bị cuốn gói rời khỏi Lạc Dương này thôi.

Thất Phát Thiền Sư vội nói:

– Có sư huynh ở đây, Lạc Dương này đâu còn chỗ đứng cho đệ nữa, xem ra bần tăng đành phải cáo từ Trì công tử rồi.

Sái Tuyền Chung lạnh lùng nói:

– Ban ngày không làm chuyện mờ ám, tam gia đã biết ai là hung thủ tại sao không trực tiếp nói thẳng ra, để mọi người đoán già đoán non ở đây thật phí thời gian.

“Nói không chừng, ta vẫn chưa biết ai là hung thủ. Nói không chừng, ta đã biết rồi, nhưng vẫn đang tìm bằng chứng”. Truy Mệnh thốt:

“Ta đã biết lý do ba vị đến Lạc Dương, nhưng vẫn không hiểu tại sao ba vị lại nghỉ chân tại Khô Liễu Đồn một đêm?”.

Chàng mỉm cười, nheo mắt nhìn Sái Tuyền Chung, ánh mắt tựa như một cây mũi kim.

Kim nhọn.

Kim sắc.

Câu hỏi của chàng cũng giống như một mũi kim.

– Đặc biệt là các hạ. Các hạ mới quật khởi trong giang hồ, nhưng đã được người trong võ lâm liệt vào một trong ba đại cao thủ thần bí. Mỗi lần xuất hiện các hạ đều dùng thân phận của một kẻ quyết đấu, tại sao lại vượt đường thiên lý đến tận Khô Liễu Đồn làm gì?

“Rất đơn giản, tất cả những gì ta làm đều là vì quyết đấu và sinh tồn”. Sái Tuyền Chung đáp:

“Quyết đấu là ý nghĩa của cuộc đời ta. Ta phải sống để đi tìm ý nghĩa của đời mình. Nếu như để duy trì cuộc sống mà ta phải dùng lực lượng quyết đấu đó để làm chuyện mờ ám, cướp của giết người thì dù ta có sống tiếp cũng mất đi ý nghĩa của cuộc đời, vì thế ta không làm. Nhưng ta phải tiếp tục sống, vì vậy ta phải đem một thân bản lĩnh, một bầu nhiệt huyết này của mình đi bán cho người biết giá mà thôi”.

“Đến Lạc Dương, đó là vì có người cho ta tiền, để ta có thể tiếp tục sống, đồng thời cũng có thể mượn cơ hội này cùng với các cao thủ khác nhau quyết đấu. Bọn họ đã là người trong giang hồ, thân hoài võ nghê thì phải biết cái giá phải trả ra là lúc nào cũng có thể bị đánh bại, lúc nào cũng có thể chết, hơn nữa còn không thể trách được người khác”. Lời này của Sái Tuyền Chung rất thực lòng, không một ai có thể nghe ra một chút giả dối trong đó. Cho dù là y nghệ không bằng người, bị người giết chết, y cũng không hề oán thán nửa lời:

“Ta đến Khô Liễu Đồn là để làm hai chuyện”.

Truy Mệnh nói:

– Ý của các hạ là ...

Sái Tuyền Chung thốt:

– Có người cho ta một khoản tiền lớn, yêu cầu ta vào ngày đó giờ đó đến Khô Liễu Đồn, tìm một người quyết đấu.

Truy Mệnh hỏi:

– Ai?

Sái Tuyền Chung đáp:

– Mạnh Tùy Viên.

“Mạnh Thái Thú là một vị quan tốt, các hạ không nên đối phó ông ấy!” Truy Mệnh nói:

“Có người đưa tiền, các hạ liền đi. Đây là đi làm sát thủ chứ không phải hành vi của người quyết đấu”.

“Ngươi sai rồi!” Sái Tuyền Chung thốt:

“Ta chỉ vì tiền đi quyết đấu với người khác, chứ ta không vì tiền mà sát nhân. Ta đánh bại đối phương, nhưng không sát nhân. Trừ phi ... khi phân định thắng phụ bất đắc dĩ phải phân sinh tử, ta mới giết người”.

Y ngừng lại giây lát rồi lại nói:

– Huống hồ, lúc đó ta không hề biết Mạnh Tùy Viên là người như thế nào, ta chỉ biết y là một hảo kiếm thủ.

“Đúng vậy”. Truy Mệnh trầm ngâm:

“Ý của các hạ là, các hạ căn bản không giết hại Mạnh Tùy Viên?”.

– Ta căn bản chưa từng tìm y quyết đấu.

– Ồ?

“Bởi vì ta không phải xuẩn tài”. Sái Tuyền Chung nói:

“Có người cho ta tiền, bảo ta đi tìm người khác quyết đấu. Nhưng dù sao trước khi quyết đấu, ta cũng biết đi làm rõ những chuyện cần phải làm rõ”.

Truy Mệnh thốt:

– Vì vậy trước khi động thủ, các hạ đi điều tra đối tượng mình cần phải quyết đấu.

Sái Tuyền Chung nói:

– Ta đã làm rõ rồi, vì vậy mới không muốn cùng y quyết đấu.

Truy Mệnh hỏi:

– Tại sao vậy?

– Bởi vì y là một kẻ bị đày đi sung quân, lại còn có một nhà mấy chục mạng người cần phải bảo hộ, đấu chí đã mất hết, ta quyết không thể cùng một kẻ đã thất ý so tài được.

– Nói như vậy, các hạ căn bản chưa từng giao thủ với ông ta.

– Tối hôm đó ta đã rời khỏi Khô Liễu Đồn.

“Giết người rồi thì cũng phải rời khỏi Khô Liễu Đồn thôi mà”. Đoạn Mi Thạch đột nhiên chen vào một câu.

“Ngươi cũng phải rời khỏi Khô Liễu Đồn vào lúc đó”. Sái Tuyền Chung phản kích lại một câu.

“Ta tự nhiên không thể ở Khô Liễu Đồn đó cả đời được”. Đoạn Mi Thạch nhún vai nói.

“Nhưng các hạ đã nhận tiền của kẻ khác”. Truy Mệnh nắm bắt trọng điểm.

“Ta đã trả lại cho y rồi”. Sái Tuyền Chung lập tức đáp.

“Xem ra ngươi đích thực không phải hạng xuẩn tài”. Đoạn Mi Thạch nói:

“Ngươi chỉ bất quá hơn hạng xuẩn tài một chút mà thôi. Ngươi không muốn chết”.

Sái Tuyền Chung lạnh lùng nói:

– Nhưng mà ngươi đang tự tìm chết đấy.

“Tam bộ đầu, bần tăng có một chuyện không hiểu”. Thất Phát Thiền Sư dường như không hy vọng Đoạn Mi Thạch và Sái Tuyền Chung xảy ra tranh chấp, liền chuyển chủ đề nói:

“Thí chủ đã đến Khô Liễu Đồn rồi, vậy tại sao lại để huyết án đó xảy ra?”.

Truy Mệnh thở dài một tiếng:

– Hung thủ tính toán cẩn mật, bố trí chu đáo.

Truy Mệnh dốc vò rượu lên tu ừng ựng mấy hơi, rồi ném mạnh xuống đất:

– Lúc đó ta bị một tên mông diện hắc y nhân dẫn dụ, trúng phải kế điệu hổ ly sơn của chúng.

“Hiếm thấy, hiếp thấy ... đáng mừng, đáng mừng”. Đoạn Mi Thạch đắc ý nói:

“Ta không nghe nhầm đấy chứ, ngay cả Tứ Đại Danh Bộ mà cũng trúng kế của người khác hay sao?”.

Truy Mệnh hừ lạnh một tiếng.

Cố Phật Ảnh đang đứng bên cạnh đột nhiên nói:

– Theo lý thường mà nói, trong thiên hạ hiện nay e rằng không có mấy người có thể thoát được sự truy tung của tam bổ đầu đâu!

“Khinh công của hắn cao, rất cao!” Truy Mệnh thốt:

“Nhưng hắn vẫn không thoát nổi”.

– Tam gia đã cùng hắn giao thủ?

– Có!

– Tam gia có nhìn ra gia số võ công của hắn không?

Cố Phật Ảnh vừa hỏi câu này, những người tại trường đều có đồng cảm, bởi vì Truy Mệnh vừa nãy chỉ khẽ liếc mắt đã nhìn ra lai lịch võ công của Sái Tuyền Chung, kẻ nào giao thủ với chàng, chẳng khác gì là đem sinh thần bát tự của mình đưa cho một người thông hiểu thiên cơ vậy.

– Ta không nhìn ra.

Câu trả lời của Truy Mệnh khiến chúng nhân đều vô cùng kinh ngạc.

– Tại sao vậy?

“Bởi vì ta đánh với hắn ba hồi, sử ra tổng cộng hai mươi bảy chiêu. Hắn tổng cộng đã dùng tuyệt chiêu của mười một môn phái hoàn toàn khác nhau đối phó ta, ta cũng không biết đâu mới là bản lãnh chân chính của hắn nữa”. Truy Mệnh đáp:

“Sau đó, người tiếp ứng của hắn liền xuất hiện, dùng lời cảnh báo, khiến ta biết bọn chúng dùng kế dương đông kích tây, Mạnh thái thú đã xảy ra chuyện rồi! Ta không dám luyến chiến, lập tức quay trở về, nhưng chuyện đã xảy ra, tất cả đều không thể cứu vãn nữa rồi”.

Thất Phát Thiền Sư nói:

– Kẻ này có thể cùng Tam gia giao thủ hai mươi bảy chiêu mà vẫn không lộ nguyên hình, khẳng định là một cao thủ, cao thủ trong các cao thủ.

“Cao thủ ở đây cũng có vài vị, vừa hay cũng đều là cao thủ trong các cao thủ”.

Truy Mệnh quét mắt nhìn toàn trường một lượt, sau đó nhìn chằm chằm vào Sái Tuyền Chung nói:

“Các hạ nói mình đã nhận một khoản tiền lớn để đi quyết đấu với Mạnh Tùy Viên?”.

Sái Tuyền Chung gật đầu. Tựa hồ như y không quen dùng chữ "Đúng" để trả lời.

– Các hạ đương nhiên cũng biết người đưa tiền cho mình là ai chứ?

Lần này Sái Tuyền Chung lắc đầu:

– Phàm là những kẻ muốn người khác làm những chuyện thế này, đều nhất định không muốn ai biết hắn là ai. Vì thế bọn chúng tìm ta thì dễ, ta tìm chúng ngược lại rất khó.

Sái Tuyền Chung nói tiếp:

– Hơn nữa, bỏ một khoản tiền lớn đi thuê người ta giết người, loại mua bán này có rất nhiều người làm, chỉ là những người bị người khác thuê người đến giết hơi ít mà thôi.

Vì vậy ta đây cũng được coi như là hạng buôn bán ế ẩm.

“Xem ra, các hạ làm chuyện buôn bán này cũng không dễ đâu”. Truy Mệnh cười nói.

“Chuyện sát nhân phóng hỏa ta không làm”. Sái Tuyền Chung thốt:

“Vì vậy mà việc buôn bán này của ta càng bị thu hẹp, thế nên cuộc sống càng khó khăn hơn”.

“Bất quá, việc buôn bán này cũng có chỗ lợi”. Đoạn Mi Thạch thủy chung không bỏ qua.

“Ít nhất cũng không có thể dùng để chứng minh ngươi vô tội”. Truy Mệnh đột nhiên hỏi:

“Dù các hạ không biết là ai yêu cầu mình đi làm chuyện đó, song khi các hạ trả tiền lại cho chúng, thế nào cũng phải thông qua một biện pháp nào đó để tiếp xúc với những kẻ đó chứ?

Chàng chậm rãi nói từng chữ một:

– Các hạ đã dùng phương pháp gì? Tiếp xúc với người nào?
Bình Luận (0)
Comment