Sự vọt lên của Thần Châu thành cũng không hao phí thời gian quá dài.
Mỗi dân thành sống tại Thần Châu thành, đều là võ giả cảnh giới không kém của đại lục Thần Ân năm đó, vì chỉ có những võ giả kia mới có tư cách nhập trú Ma Huyết Tinh.
Ở trải qua nhiều năm khổ tu Ma Huyết Tinh, cảnh giới bọn họ đều có đề thăng đột phá, võ giả muốn rời khỏi một thành thị, cần thời gian tất sẽ không quá dài.
Mấy canh giờ sau, Thần Châu thành trở nên trống trải, ở chỗ ngoài Thần Châu thành vạn mét, tụ tập mấy chục vạn cư dân trong thành, đều là võ giả của đại lục Thần Ân năm đó tới, cảnh giới cũng không yểu, bọn họ lúc này đều nhìn về hướng Thần Châu thành, thảo luận với nhau không ngớt.
"Thạch Nham muốn làm gì? Hắn muốn trọng tân thêm đại trận cho Thần Châu thành sao? "
Một góc ngoài thành, Tào Thu Đạo ngưng mắt nhìn về phía trước, lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Có lẽ vậy, tiểu tử năm đó hiện giờ đã thành người khổng lồ che trời, đúng là khiển người ta cảál thán" . Phạm Hương Vân của Âm Dương Động Thiên bộ dạng buồn bã, lắc đầu khe khẽ thở dài, con mắt nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh.
Đó là Tào Chỉ Lam.
Đôi mắt Tào Chỉ Lam ảm đạm, tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo phát ra tầng tầng rung động, khóe miệng bật ra một tia chua xót.
Nàng chưa từng nghĩ tới Thạch Nham bị nàng đuổi giết ở chiến trường Thâm Uyên, một ngày kia có thể đạt tới độ cao hôm nay?
Nàng cả đời tự xưng là trí lực hơn người, ánh mắt độc đáo, nhưng ở trên việc này lại tiếc nuối cả đời.
Có nam nhân, nếu ngươi không thể bắt lấy khi hắn yếu nhược, vậy thỉ, chờ lúc hắn đề thăng tung hoành thiên địa, sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không còn cơ hội, nhân sinh sẽ không còn giao tập.
Tào Chỉ Lam khẽ thở dài.
Một góc khác ngoài thành.
Bốn cô gái khí chất lạnh như băng, yên lặng nhìn Thần Châu thành, tâm hồn thiểu nữ tràn đầy đau khổ.
Ở sau lưng các nàng, chính là mấy cô gái thanh lệ tú mỹ của Băng Đế thành lúc trước, đều một thân bạch y, thân thể u lãnh.
Đôi mắt đẹp của Băng Tình Đồng phát ra điểm điểm ánh sáng, nói khẽ: "ít nhất •••••• chúng ta và hắn từng có một đoạn tốt đẹp, đây là
cảnh xinh đẹp nhất trong cuộc đời của chúng ta, ít nhất có thể khiến chúng ta nhớ lại, ít nhất.. . hắn còn nhớ rõ chúng ta, mặc dù cực nhỏ cực nhỏ, nhưng cũng tới thăm chúng ta mấy lần, nhớ mang chúng ta đến nơi này".
Ba cô gái Sương Vũ Trúc, Hàn Thúy, Lãnh Đan Thanh đều là người thành thục phong vận, dáng người thướt tha, các nàng nghe lời nói u oán của Đại tỷ Băng Tình Đồng, khẽ gật đầu.
Sau khi đến chỗ này, cuộc sống các nàng tốt hơn nhiều lắm, tài liệu tu luyện cũng không thiểu hụt, cảnh giới đều vững bước tăng lên, các đệ tử cũng đều nhu thuận nghe lời, thế lực khắp Thần Châu thành đều cần các nàng không sai, ở đây không chiến tranh, năng lượng thiên địa nồng đậm, vật tư phong phú. . .
Đây vốn là cuộc sống các nàng tha thiết mơ ước.
Chỉ là, cứ mỗi lần khi tu luyện dừng lại, các nàng đều nhịn không được mà nhớ về dĩ vãng, nhớ tới năm đó lúc ở Băng Đế thành, một thanh niên như lợi kiếm lướt đến, đâm vào nội tâm các nàng, mang các nàng chinh chiến tứ phương cùng các nàng vào sinh ra tử. . .
Các nàng có đôi khi sẽ nghĩ nếu có thể lựa chọn, tình nguyện vẫn ở trong cuộc sống cả ngày sợ hài kia, ít nhất.. . khi đó có hắn.
Những năm gần đây, các nàng đạt được cuộc sống lý tưởng, chiếm được hết thảy những gì muốn có, nhưng chỉ có bản thân các nàng biết, các nàng còn thiểu một thứ.
Một số thứ. . . vĩnh viễn không thể nào chính thức thuộc về các
nàng.
"Người như hắn, thế gian không có bất kỳ cô gái nào có thể trói buộc hắn, giữ hắn lại. Vĩnh viễn không thể nào có! " Băng Tình Đồng thở dài một tiếng, buồn bã nói: "chúng ta xem như may mắn, chúng ta cũng là một đoạn chuyện xưa trong lịch trình sinh mệnh của hắn, điều này so với đại đa số nữ nhân đã may mắn hơn rất nhiều" .
Ba cô gái Hàn Thúy trầm ngâm nửa ngày, dịu dàng cười, khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra thần thái nhớ lại, môi khi các nàng hồi tưởng chuyện cũ tựa hồ cũng trở nên đẹp hơn vài phần.
"Rút toàn bộ" .
Trong phủ thành chủ, Huyết Ma thu hồi ý thức linh hồn, nói quả
quyết.
Bọn người Phù Vi, Dương Thanh Đế, Thạch Kiên, cũng đều ở các khu vực ngoài thành ngưng thần nhìn về phía Thần Châu thành, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ muốn nhìn thử xem Thạch Nham đến tột cùng muốn làm gì.
"Vạn năm sau Thân An tinh sẽ trở thành ngôi sao thích hợp cho tu luyện nhất giữa vũ trụ, chẳng những năng lượng thiên địa dồi dào, ở đây, cũng càng có thể chạm đến chân lý Áo Nghĩa" . Thạch Nham mỉm cười, nói với Huyết Ma: "ta cắt nhường một khối khu vực cho ngươi, để ngươi tự an bài, thế nào? "
Huyết Ma cười ha ha, liên tục gật đầu.
Hắn đã biết được sự kỳ diệu của đại lục cổ, biết sự tinh diệu của Thủy Nguyên Quả, tất nhiên biết phân lượng lời nói này của Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau vạn năm, đại lục Thần Ân sẽ thay thế đại lục cổ Thần, trở thành mảnh đất thần kỳ huyền diệu nhất vũ trụ, đến lúc đó đại lục Thần Ân sẽ trở thành tấc đất tấc vàng, hấp dẫn vô số thế lực cường giả ở tinh vực tới tu luyện, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn Sa, Mạc vì sao vừa nghe nói Thạch Nham có khó khăn, đều hạ vốn tới.
Sau này mỗi một khu vực của đại lục Thần Ân đều sẽ là vật báu vô giá, Huyết Ma biết sự ảo diệu trong đó, tất nhiên không tranh cãi gì, lập tức gật đầu.
"Ta sẽ dẫn dắt Thần Châu thành" . Thạch Nham vẻ mặt nghiêm nghị, đột nhiên quát nhẹ.
Huyết Ma lại lần nữa gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, thân thể vừa động, liền từ trong thành biến mất.
Không trung Thần Châu thành, thân ảnh Thạch Nham dần dần hiện ra, ngồi ngay ngắn trên tầng mây hư không.
Phần đông cường giả của Thần Châu thành và Ma Huyết Tinh, đều từ xa nhìn về phía hắn, ánh mắt chuyên chú, rất nhiều người đều nín thở, hưng phấn kích động một cách khó hiểu.
Tất cả mọi người muốn biết hắn đến tột cùng chuẩn bị làm gì.
Đột nhiên, bầu trời Thần Châu thành truyền đến chấn động cuồng bạo mãnh liệt, không gian truyền đến tiếng vỡ rắc rắc, từng lưỡi dao khổng lồ sáng lóa cao mấy vạn mét, như đao thiên thần vạch phá hư không.
Bầu trời nứt ra hàng loạt khe hở, bên trong truyền đến vô số ánh sáng đẹp mắt bắn ra, sao băng dùng số lượng vạn đang bay vút, kinh thiên động địa.
Hư không như cái túi cực lớn bị xé rách, bên trong truyền đến ánh sáng sặc sỡ, có gió mạnh cuồng liệt quét qua, có gió lốc năng lượng khủng bố tàn sát bừa bãi, khe hở kia như cái miệng khổng lồ của mãnh thú, bao Thần Châu thành phương viên ngàn dặm, từ từ ép xuống.
Áp lực khủng bố như thiên uy, từ chỗ sâu trên bầu trời ầm ầm đè xuống, tế đài linh hồn của rất nhiều người như bị bàn tay khổng lồ đè lại, sinh ra một loại ý niệm không thể động đậy, uy hiếp cường hãn này đến từ chính chỗ sâu trong tâm linh, càng là người cảnh giới cao thâm càng lĩnh ngộ sâu sắc.
Phần đông võ giả vây ngoài Thần Châu thành, vừa thấy cảnh kinh thiên động địa này, đều thét chói tai lui về phía sau, cả đám cách Thần Châu thành rất xa.
Từng lưỡi dao khổng lồ sáng lóa dài mấy vạn mét, chạy trên hư không, kéo bầu trời thành từng lỗ hổng, trong lỗ hổng đầy kỳ quan mỹ lệ thần kỳ, có sao băng va chạm lẫn nhau, lần lượt dập nát rơi rụng, bắn tung tóe hàng tỉ đá vụn, trong đá vụn ẩn chứa uy thế đủ đánh chết cả Thủy Thần, làm cho người ta lạnh mình.
Phần đông cường giả đạt tới cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, Thủy Thần, nhìn sự va chạm của sao băng ứong khe hở kia, sắc mặt khó coi, theo bản năng mà tiếp tục tránh lui.
Đột nhiên, những lưỡi dao khổng lồ sáng loáng trên hư không biến đổi, trở thành từng bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ kéo xé hư không, xé toạc túi hư không.
Hàng tỉ lưu quang từ hư không vẩy ra ngoài, như mấy tầng màng chợt bao Thần Châu thành lại, Thần Châu thành chiếm diện tích ngàn dặm, giống như bị nắm chặt, bị rút ra ầm ầm từ lòng đất, ở trong động tĩnh khủng bố núi lở đất sụp, Thần Châu thành kia từ từ lơ lửng lên không, dần dần di chuyển vào trong túi hư không kia.
Phần đông người vây xem, đều kinh hãi khó hiểu, lộ ra vẻ chấn
động.
"Hắn đây là. . . đây là muốn mang Thần Châu thành tới nơi nào?
"Trời ạ, đây là lực lượng gì vậy? Thủy Thần sợ là cũng không cường đại như vậy ấy? "
"Chẳng lẽ chỉ có cường giả không gian Áo Nghĩa, mới có thể đạt tới mức như thế? "
Vây ngoài Thần Châu thành, phần đông cường giả đều nghị luận, miệng há lớn, vẻ mặt khiếp sợ.
"Đạc Bá, ngươi cũng tu luyện không gian Áo Nghĩa, ngươi thấy sao? " Phù Vi nhìn về phía bên cạnh.
Bọn người Phong Hàn, Lâm Hinh ở bên cạnh nàng, cũng đều nhìn về phía Trát Đạc, trong mắt lóe ra quang mang cầu chứng thực.
Trát Đạc cười khổ lắc đầu, nói: "hắn và ta căn bản không giống nhau, lúc hắn chưa đột phá Hư Thần, chúng ta. . . đã không phải là một cấp bậc, bây giờ càng kém quá xa, ta căn bản nhìn không thấu" .
"Năm đó ở chỗ sâu trong Ám Ảnh Quỷ Ngục, Bối Lạc đã từng phong bế không gian của chúng ta, trực tiếp di chuyển bỏ đi, ngươi thấy hắn so với Bối Lạc tỷ thí saồ? " Phù Vi lại hỏi.
"Bối Lạc ở Thủy Thần Nhị Trọng Thiên, lúc ấy tận lực tính kế chúng ta, trước đó liền bày ra đủ loại thủ đoạn cấm chế, đợi không gian của chúng' ta tới chỗ khác, không giống nhau......"
Trát Đạc trầm ngâm một chút, giải thích như thế này: "Thạch Nham lần này di chuyển không gian, trước đó rõ ràng không có bất kỳ chuẩn bị gì, hơn nữa cách làm của hắn và Bối Lạc cũng không giống nhau, Bối Lạc dẫn không gian chúng ta vào một chỗ khác, nhưng thật ra chỉ ở một khu vực, mà Thạch Nham hiện giờ, chính là đem mảnh không gian Thần Châu thành này, chuyển về phía khe hở không gian, truyền tống cả vùng đất đi! "
"Nói như vậy, hắn ở mặt nhận thức không gian Áo Nghĩa, đã vượt qua Bối Lạc? " Phong Hàn hoảng sợ.
"Rõ ràng là thể" . Trát Đạc chắc chắn.
"Thật có thể thành công?" Lâm Hinh không tin nói.
"Ta cũng không biết" . Trát Đạc lắc đầu, nói: "Có điều hắn dám
làm như thế, nhất định có nắm chắc, người này hẳn có thể thành công, ta nhớ hắn chưa từng thất bại" .
Thần Châu thành từ từ di động, như bị phong ấn không gian, nhảy ra khỏi Ma Huyết Tinh, ở trong ánh mắt kinh hăi của tất cả mọi người, Thần Châu thành rơi vào trong túi hư không kia.
Lóe lên rồi biến mất.
Thần Châu thành lăng không biến mất ở trên Ma Huyết Tinh.
Ai cũng không bình tĩnh được, đều ngơ ngác nhìn về phía Thạch Nham ở chân trời, đầu óc đều nhất thời ngưng trệ.
"Dân thành của Thần Châu thành, dùng Truyền tống trận không gian bên cạnh Huyết Trì (ao máu) rời đi, các người. . . tới lúc trở về cố hương rồi" . Thạch Nham đột nhiên hét to một tiếng, " cố hương hiện giờ, càng thích hợp cho các người tu luyện hơn Ma Huyết Tinh, từ nay về sau, trong vòng vạn năm, các người không cần lại mất công lưu chuyển".
Loại di chuyển không gian ảo diệu này của hắn, thực ra vẫn đến từ lĩnh ngộ không gian của Bối Lạc, chỉ là năm đó lực lượng của Bối Lạc có hạn, chưa đạt tới mức thần lực cường hãn như hắn.
Bởi vậy, chuyện mà Bối Lạc năm đó ở Thủy Thần Nhị Trọng Thiên không làm được, lúcvhắii vừa mới vào Thủy Thần, liền có thể thành công làm được.
Nếu không phải cảnh giới của hắn còn thấp, độ tinh diệu không đủ, hắn thậm chí có thể mang theo cả sinh linh, trong nháy mắt đều dẫn dắt tới đại lục Thần Ân.
" Càng thích hợp tu luyện hơn Ma Huyết Tinh? "
"Cố hương. . . chẳng lẽ có biến hóa kinh thiên? "
"Từ Thạch Nham một năm trước trở về đại lục Thần Ân, ta liền có cảm giác như mình nằm mơ, vượt qua tinh vực tới Ma Huyết Tinh, sống ở một tinh không khác, hiện giờ, có thể trở về? Ta nói không chừng quả thật đang ở trong mộng cảnh? "
"Cố hương, đã lâu không trở về, hắn đã nói bất đồng, vậy thì chắc chắn không giống với lúc trước" .
"Đi! về nhà! chúng ta về nhà!"
"Về nhà, về nhà!"