Sát Thần

Chương 1282 - Sâu Tầng Thể Ngộ

Thiên Huyễn Tông có cung điện rộng lớn hùng vĩ, có mật thất tu luyện, có sân bãi thi triển áo nghĩa, cung điện có bảy tầng, mỗi tầng cao trăm mét, số lượng gần trăm phòng đủ để dung nạp mấy trăm người.

Lúc này nơi đây toàn bộ do Thạch Nham Âu Dương Lạc Sương chiếm cứJ cung điện có thật nhiều cửạ sồ: trong đêm đen bầu trời hiện lên ba cái Huyễn Nguyệt huyền phù trên không trung tạo thành thế hỉnh tam giác.

Huyễn Nguyệt này tuy không phải là tồn tại chân thật nhưng vln có thể mang đến cho Huyễn Tinh ánh quang minh.

Màn đêm đã buông xuống. Thạch Nham cùng Âu Dương Lạc Sương ngồi trên một cái bệ đá nhin ra tinh hải mông lung mênh mông mà sinh ra cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Bọn họ đểu là võ giả Thần Ân Đại Lục, cho đù cách hàng ti dặm nhưng tại Huyễn Tinh gặp được nhau, cùng nhau nhin trời xanh, hồi tưởng lại từng màn năm đó mà quá khứ như mộng như ảo.

"Năm đó ta theo thiên thạch này ra đi đã từng cảm thấy được khí tức của ngươi chỉ là lúc đó ta vì Tam Thần Giáo làm việc nên cũng không lưu tâm điểu tra". Âu Dương Lạc Sương lạnh nhạt nói: "Thật không ngờ, tiểu võ giả năm đó có thể đi tới một bước hôm nay, thế sự thật khó liệu".

Thạch Nham đột nhiên, nói: "Ta cũng thật không ngờ, người năm đó trong mắt ta như thần hiện tại sẽ cùng ta sóng vai đàm luận chuyện trước kia".

"Có thể không nói đến chuyện này nữa không?" Âu Dương Lạc Sương mặt lạnh lẽo nói.

Thạch Nham chỉ hắc hắc cười quái dị.

"Ngươi thật sự là tân Thị Huyết tôn chủ hả?" Âu Dương Lạc Sương đột mà hỏi.

"Ngươi cũng nghe qua danh hào của Thị Huyết sao?" Thạch Nham kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên đã nghe qua rồi, khi ta du đãng qua tinh hải cũng đã trải qua rất nhiều sự tình và biết được rất nhiều bí ẩn". Âu Dương Lạc Sương một bộ đương nhiên hỏi lại: "Nghe nói Thị Huyết nhất mạch vạn năm trước chính là khối u ác tính của ngần hà, tám đại khôi thủ nồi danh huyết tinh tàn nhẫn, đem tinh hải phá thành nhiều mảnh nhỏ nên người người đều hô đánh, có thể nói là cội nguồn của tội ác..

Khi nàng nói đến Thị Huyết nhất mạch đểu không có một câunào hay ho, toàn bộ đểu là phê

Thạch Nham mỉm cười kinh ngạc nói: "Ngươi là nghe ai nói .?"

"Tất cả mọi người đều nói như vậy". Nàng tự nhiên nói.

"Trước kia... Ta cũng không biết cái nhất mạch riàỵ đến tột cùng như thế nào nhưng sau này ta sẽ làm cho nó thay đỗi". Thạch Nham trầm ngâm nói : "Thần tộc đoạt được thiên địa cũng không mang đến cho tinh hải quá nhiều biến hóa, bọn họ có rất nhiều cách làm thậm chí còn cục đoan hơn. Bởi vì Thần tộc quật khởi mà một ít chủng tộc tróng tinh hải cũng biến mất, bọn họ cũng không hơn gì"

Âu Dương Lạc Sương khẽ gật đầu nói: "Sư phụ ta cũng nói như vậy".

"Di?" Thạch Nham sừng sốt trong nội tâm nghi hoặc.

"Hắn nói năm đó Thần chủ bời vì trọng thương ngủ say đem đại quyển giao cho Truờng lão hội, Trưởng lão hội đem Thần tộc quấy cho chướng khí mù mịt, xác thực là có nhiều vấn để". Nàng giải thích.

Trong lòng Thạch Nham sự mê hoặc càng sâu, hán cau mày âm thầm hoài nghi.

"ừ?" Hắn tâm thần vừa động đột nhiên nhìn về một phương hướng híp mắt lại nói: "Nàng tới làm cái gì?"

"Ai?" Âu Dương Lạc Sương hỏi.

"Nữ nhi của Hình Minh". Thạch Nham sờ càm ánh mắt quái dị nói.

Âu Dương Lạc Sương hừ lạnh một tiếng nói nói: "Khi ta bị bắt đã nghe Hình Thượng, vệ vân nói về nữ nhân này, nữ nhân này trai lơ vô số. một đôi cánh tay ngọc quả nhiên là ngàn người gối qua.. Nàng tỏ vẻ chán ghét nói.

Thạch Nham kinh ngạc gật đầu nói: "Vậy cũng thục bần thỉu".

"Bẩn hay không thi ta cũng không muốn nhìn nó". Nàng đứng dậy, thần hỉnh mảnh mai nhoáng một cái rồi đột nhiên biến mất. Nguồn truyện: Truyện FULL Không bao lâu. Hình oánh từ đảng xa bay đến. cô ta vặn eo lắc mông, phong tư uyển chuyển, mặt như hoa đào đò bùng, rõ ràng là có trang điềm, nàng cười dịu dàng ba quang lưu động dịu dàng nói: "Ta đại biểu cho Toái Điện tự minh tới đăng môn xin lỗi, đường thúc và cha ta ta xin lỗi đồng thời mang theo ít đồ tới để đền bù tồn thất..

"Đồ đạc của nàng ta không cần". Thanh ầm Âu Dương Lạc Sương vang lên bên tai Thạch Nham nói: "Nữ nhân này ta cũng khôngmuốn gặp".

Thạch Nham cười nhạt một tiếng, từ trên đài cao quan sát Hình Oánh nói: "Coi như là phải nói xin lỗi thì cũng không phải cô tới, Hỉnh Minh tự mình tới còn không đủ thân phận, về phần ngươi thì còn chua đủ tư cách!"

Ánh mắt hắn ngưng tụ, phút chốc vô số tinh quang hóa thành Giao Long sáng ngời từ trong hư vô chui ra bao lấy Hình oánh rồi trực tiếp vứt ra xa.

Một đạo nguyệt quang hiện lên, Âu Dương Lạc Sương lại một lần nữa hiện thân, nàng nhìn về hướng Hình oánh biến mất, lông mày nhúc nhích nói: "Nàng vì ngươi mà đến, nữ nhân này xuân tâm nhộn nhạo, tới vì yêu thương nhung nhớ đó".

Thạch Nham cười mà không nói gi.

"Ta vẫn nghĩ là ngươi sẽ vui lòng đón nhận, nàng ta tuy bẩn nhưng bộ dáng coi như là xuất chúng, loại người như ngươi sao lại từ chối nàng chứ?" Âu Dương Lạc Sương đôi mắt thanh lệ lập lòe hỏi.

"Nơi này đã có ngươi, thêm một người nữa không hay, ngươi cũng nói đó, nàng quá bẩn, ta là người từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch". Thạch Nham tiêu sái nói.

"Giữ mình trong sạch?" Âu Dương Lạc Sương khóe miệng cong lên giống như cố nén giễu cợt nói nói: "Xin đừng vũ nhục cái từ này?"

Thạch Nham mặt tối sẩm lại.

"Vèo!"

Âu Dương Lạc Sương cuối cùng cười khẽ một tiếng rồi như một đóa hoa tách ra, đẹp đến kinh tâm động phách.

"Ngươi cười lên thật là đẹp". Hắn thật tình khen nói: "Ngươi nên cười nhiều hơn, như vậy càng có lục hấp dẫn, ta thích ngươi cười".

Âu Dương Lạc Sương lập tức thu liêm tiếu dung hừ một tiếng nói : "Ngươi cũng không phải nam nhân của ta".

"Theo ta được biết, ngươi bị phong ấn tại thiên thạch ngàn năm nên hẳn là không có trải qua đoạn tình cảm nào? Lúc trước khi ta hôn môi ngươi ngươi đã thất kinh, hắc hắc, hẳn là lần đầu bị nam nhân xâm phạm?" Thạch Nham nhếch miệng vẻ mặt đắc ỷ nói.

Âu Dương Lạc Sương khuôn mặt phát lạnh.

"Coi như là thù lao ta cứu ngươi đi". Thạch Nham nhún vai trầm ngâm một chút nói : "Đem Thủy Giới của ngươi hiển hiện ra cho ta nhìn ảo diệu một chút, ta cảm thấy lực lượng áo nghĩa ngươi tu luyện khá quen thuộc".

"Tại sao phải cho ngươi xem?" Âu Dương Lạc Sương hừ nhẹ nhưng vẫn đem Thủy Giới bày ra.

Thủy Giới của nàng rất kỳ lạ, có minh nguyệt treo cao, phía dưới mặt trăng là bát ngát hàn đàm, nước hồ thanh tịnh thâm sâu. nguyệt hoa nơi đây cũng cực kỳ lạnh lùng, tựa hồ như bị hàn khí trong hàn đàm ảnh hưởng.

Nàng đem Nguyệt chi tinh áo nghĩa cùng Băng Hàn chi lực dung hợp với nhau mà hình thành nên Thủy Giới kỳ lạ như thế, Thủy Giới này vừa ra, Thạch Nham như bị Băng Thiên Tuyết Địa bao phủ. thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo.

"Quả nhiên có điểm quen thuộc". Thạch Nham nhìn về phía Thủy Giới mà tầm thần vừa động, Thủy Giới của hắn cũng hiển hiện ra, trời xanh như bị một bộ tranh phong cảnh che lấp...

Nhật nguyệt tinh thần vừa hiện, vô số ngôi sao chậm rãi xoay chuyển, trong vô ngần hư không thiên địa rộng lớn, Thủy Giới của hắn như bao quát cả tinh hải vậy.

So với Thủy Giới của Âu Dương Lạc Sương thì ánh trăng phi thướng tương tự nhưng càng thêm thần bí.

" Thủy Giới nảy sao giống tinh hải mênh mông vậy. ta chưa thấy bao giờ!" Âu Dương Lạc Sương kinh ngạc, nàng ngưng thần nhin lại thần sắc. chấn động nói nói : "Nguyệt tinh này ta cảm thấy rất là thân thiết ngươi..

"Đem ngươi Thủy Giới của cô thu lại rồi tiến vào thế giới của ta, đến đây cảm thụ nguyệt tinh". Thạch Nham nói.

Âu Dương Lạc Sương ngẩn ngơ do dự. Tiến vào Thủy Giới của người khác có nghĩa là sinh tử sẽ do đối phương nắm giữ, thông thường mà nói, võ giả cảnh giới không kém nhiều cũng không dám đơn giản làm như vậy, trừ phi 2 bên có quan hệ chí thân mới dám thử.

Mỗi người ở trong Thùy Giơi của mình chính là thần, có thể đem thiên địa ảo diệu thần kỳ phát huy hết mức, ờ trong Thủy Giới của người khác là bị động, tương đương với đem tánh mạng giao cho đối phương.

"Đừng mè nheo nữa, nếu ta muốn hại ngươi thì ngươi còn có thể tự do như vậy sao? Đối với ngươi mà nói, Thủy Giới của ta là cơ duyên đó, nếu không nắm chắc thì thật lãng phí". Thạch Nham nhíu mày nói.

Âu Dương Lạc Sương cắn răng suy nghĩ một lát rồi quả nhiên đem Thủy Giới thu lại rồi nhanh nhẹn chui vào Thủy Giới của hắn. Nàng cùng Thạch Nham đồng thời cảm thấy một cảm giác kỳ

Nàng giống như tiến vào không gian hoàn toàn mới. ở trong tinh hải du đãng, tại trong không gian này, khắp nơi đều là khí tức của Thạch Nham, nàng có cảm giác như đi sầu vào trong linh hồn Thạch Nham, như tiến vào nội tâm Thạch Nham vậy.

Thạch Nham cũng có cảm giác kỳ diệu. Âụ Dựơng Lạc Sương vừa tiến vào, trong nháy mắt linh hổn vi chấn sinh ra một loại cảm giác có thề hiều rõ tất cả bí mật tâm linh của Âu Dương Lạc Sương, cảm giác kia hắn vốn chì thể ngộ đối với phẩn đông sinh linh trên Thần Ân Đại Lục thôi.

Lúc này, hắn đang cảm giác được, ở trong Thủy Giới của hắn, hắn là thần minh, Âu Dương Lạc Sương là thần dân của hắn, có thể quyểt định sinh tử của nàng.

Ngưng thần nghĩ lại, một đám ỷ thức của hắn từ bốn phương tám hướng vọt tới thẩm thấu vào nội tâm Âu Dương Lạc Sương. Thức hải, tế đàn, thậm chí là cả Thủy Giới bên trong, Thủy Giới của Âu Dương Lạc Sương như mọt cái tiểu không gian ở trong Thủy Gioi của hắn, hắn với tâm cảm óng tựa hồ có thể thông qua Thủy Giới của minh mà hiểu được Thủy Giới của Âu Dương Lạc Sương...

Đây là một loại cảm giác khó nói nên lời

Hắn có cảm giác, nếu như hắn lúc này đột nhiên thi triển Thôn phệ áo nghĩa thì có thể đem Thủy Giới của Âu Duơng Lạc Sương nuốt hết, đem Thủy Giới của Âu Dương Lạc Sương hóa thành một bộ phận Thủy Giới cùa hắn!

Bất giác, hắn nhắm mắt lại dụng tầm thể ngộ cảm giác kỳ diệu nấỷ, thể ngộ cảm giác người khác tiến vào Thủy Giới của minh.

Đồng dạng, Âu Dương Lạc Sương cũng ở trên nguyệt tinh trong Thủy Giới của hắn dừng chân, vừa bước vào nguyệt tinh này, Âu Dương Lạc Sương đã có một loại cảm giác, nguyệt tinh này ẩn chứa chân lý cùa lực lượng tối tinh áo nghĩa.

Linh hồn nàng run rầy và cục kỳ khiếp sợ, toàn tâm đi thề ngộ ánh trăng sáng này. Mỗi ánh trăng sáng như Thủy Giới của các Thần tộc tiền bổi diễn biến mà thành, có được Quang minh áo nghĩa chân lý, đối tu người luyện Nguyệt chi ằo nghĩa như nàng mà nói, quả thục là vô giá trân bảo.

Hai người đểu bảo trì tinh trạng kỷ dị, đều đi thề ngộ ảo diệu. Linh hổn bọn họ trong quá trình này chậm rãi thăng hoa, nhận thức đối yới cảnh giới áo nghĩa dần dần tăng lên.

Bọn họ tạm thời quên đi thời gian và sa vào trong vô cùng kỳ diệu, tâm linh va chạm và hiểu được nhau cũng như truy tim áo nghĩa chân lý.

Bình Luận (0)
Comment