Mấy vạn vẫn thạch dùng tốc độ cực nhanh cùng bay về một phía, giống như trăm sông đổ về một biển vậy.
Thạch Nham lại dùng không gian lợi nhận, tiếp tục phá hoại vẫn thạch dưới thân, lại một lần nữa loại bỏ toàn bỏ toái thạch bên ngoài ngọc dỉnh.
Ngọc đỉnh lộ ra, những phù văn lớn bằng móng tay vẫn liên tục di chuyển xung quanh đỉnh. Miệng đỉnh lòe lòe u quang, như ẩn chứa thần bí khủng bố.
Lúc này, Thạch Nham và Áo Đại Lệ đứng ở hai góc ngọc đỉnh, quanh người thiêu đốt hỏa diễm mãnh liệt, từng đám hỏa diễm lan rộng ra ngoài.
Hỏa diểm trên người hai người có màu sắc khác nhau, có đỏ, có đỏ thẩm, có băng lam, có minh hoàng,., khí tức cũng không giống nhau.
Có hỏa diễm nóng rực cuông bạo, có hỏa diễm u u quỷ dị, có hỏa diễm lấp lánh lôi điện, có loại lại mãnh liệt cương phong.
Thuộc tính của căn nguyên thiên hỏa rất nhiều, chỉ tính thiên hỏa mà Thạch Nham dung hợp đã có hồn lực, lôi điện, băng hàn, chí dương, thi khí, đủ loại khí tức khác nhau.
Áo Đại Lệ sau khi dung hợp bảy loại thiên hỏa thì còn hai loại, hai loại căn nguyên thiên hỏa đó có điểm chung với khí tức trong thiên hỏa của Thạch Nham. Text được lấy tại http://truyenyy.vn
Có thể tùy ý thay đổi khí tức.
Lúc này, đủ loại căn nguyên thiên hỏa khí tức khác nhau, sau khi được áo nghĩa của bọn họ thay đổi thì đều hóa thành chí dương liệt hỏa.
Từng đóa họa diễm từ từ phủ kín mặt ngoài của ngọc đỉnh, dùng chí dương mănh liệt của căn nguyên thiên hỏa để luyện hóa ngọc đỉnh.
Thạch Nham đột nhiên có cảm giác huyền diệu.
Căn nguyên thiên hỏa của hắn từng đám đốt lên ngọc đỉnh ba chân, tiếp xúc với khí tức của phù ,văn ở mặt ngoài của ngọc đỉnh. Phó hồn của hắn hóa thành một đoàn lửa, từ từ lăn qua, ấn ký linh hồn như xúc động, sinh ra cảm giác quen thuộc.
Giống như lần trước hắn gặp Hủy vậy, phó hồn của hắn có thể nghe hiểu được ngôn ngữ thần bí mơ hồ của nó. lần này, phó hồn của hắn xuyên thấu qua thiên hỏa, có cảm giác quen thuộc với những phù văn kia, giống như nó có thể nhận ra được những phù văn này.
Chẳng qua khi hắn tĩnh tâm thể ngộ lại nhận ra còn thiếu một điểm mấu chốt. Những phù văn này ở trong đầu hắn, rõ ràng là rất quen, thế nhưng lại không nhìn thấu, không thể biết được ý nghĩa chân chính.
Cảm giác này Áo Đại Lệ cũng có, thậm chí còn sâu sắc hơn hắn!
Từng dòng ý thức linh hồn của nàng dung hợp với căn nguyên thiên hỏa, thẩm thấu lên trên phù văn kia, giống như đang phá giải ảo diệu của những phù văn này.
Áo Đại Lệ dung hợp thiên hỏa đã gần bằng với Hắc Cách, còn cao hơn Thạch Nham một chút.
Nàng ta cảm nhận được những phù văn này chính là thần bí văn tự từ cổ xưa, giống như căn nguyên thiên hỏa mà nàng dung hợp!
Nàng bỗng nhiên nhớ lại lời Thiên Tà nói.
Bốn đại lục cổ là bốn phân thân của Hoang, có ý thức sinh mệnh của Hoang, có linh hồn độc lập do Hoang phân ra. Mà Hoang lại là thái sơ sinh linh!
Hai mắt nàng sáng ngời, nói: "Những phù văn này hẳn là văn tự thời thái sơ, ta cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Ta tin nếu ta dung hợp được toàn bộ thiên hỏa, chân chính dung hợp với Thần Trạch thì ta có thể hiểu được ý nghĩa của văn tự này, biết được huyền diệu của nó!"
"Ta cũng thấy vậy." Thạch Nham gật đầu đồng ý suy đoán của nàng, thuận miệng đáp lại một câu,t iếp tục dùng thiên hỏa thiêu đốt ngọc đỉnh.
Hắn phát hiện ra khi thiên hỏa bao trùm trên ngọc đỉnh thì những phù văn này giống như sinh linh có sinh mệnh, bắt đầu du động trên ngọc đỉnh, biến ảo ra vô số đồ án thần bí, mỗi loại đồ án đều có thần diệu rất lớn.
Ví dụ như bây giờ!
Vô số phù văn di chuyển, hình thành cảnh tượng thiểm điện lôi minh, như lôi đình hủy diệt thế gian đang di chuyển, phá nát rất nhiều tinh thần, làm cho người ta cảm thấy rung động cực kỳ mãnh liệt.
Một lát sau, phù văn này lại biến ảo, hình thành một thế giới huyền băng lạnh lẽo, thiên địa vô cùng hiu quạnh, tĩnh mịch
Những phù văn này biến ảo thành những đồ án thì cự đỉnh cũng truyền ra khí tức tương ứng, có lúc trong cự đỉnh như có lôi điện kích bắn, có lúc lại trở nên băng hàn thấu xương.
Ngọc đỉnh ba chân có thể tạo ra khí tức khác nhau, dựa theo đồ án mà phù văn tạo ra.
Huyền diệu khó lường.
Thế nhưng đến lúc hắn và Áo Đại Lệ hơi dừng lại, giảm bớt căn nguyên thiên hỏa thì những phù văn này cũng dần ngừng lại, những đồ án trên đỉnh cũng biến mất.
Thạch Nham nhận ra rất nhanh. Hắn trầm mặc một hồi, sau đó thu hồi căn nguyên thiên hỏa, nói: "Thiên hỏa không thể luyện hóa vật này. Thứ này không sợ không gian lợi nhận cắt, cũng không e ngại thiên hỏa thiêu đốt. Vừa rồi ngươi đoán không sai, phù văn này có lẽ là văn tự thái sơ, mà ngọc đỉnh ba chân này có lẽ cũng từng là thần binh lợi khí của thái sơ sinh linh. Thứ này không biết đã tồn tại bao nhiêu tỉ năm rồi, chúng ta không phá được cũng là bình thường."
Hắn bỏ cuộc bất đắc dĩ.
Thấy hắn thu tay, Áo Đại Lệ cũng do dự, thu hồi căn nguyên thiên hỏa lại. Nàng ta ngâm nghĩ rồi nói: "Trên những phù văn kia ta cảm ứng được linh hồn khí tức, chúng đều là linh hồn sau khi bị luyện hóa mà thành, như là một bộ phận tạo thành đại trận. Nếu biết được ý nghĩa của mỗi phù văn thì có lẽ sẽ biết công dụng của cự đỉnh, có thể thu thành đồ của mình cũng nên."
"Vậy cũng phải chờ chúng ta dung hợp được thiên hỏa đã."
Thạch Nham cười khổ.
Áo Đại Lệ không nói gì.
Dung hợp căn nguyên thiên hỏa là một quá trình cực kỳ dài lâu, có khi chỉ cố gắng là không đủ, còn cần kỳ ngộ đặc thù, cần ngộ đạo nữa.
Thạch Nham dung hợp thiên hỏa cũng không phải nhờ tích lũy tu luyện mà là vì cơ duyên đặc thù, đột nhiên linh trí mở rộng, sau đó mới có thể dung hợp
Nếu muốn triệt để dung hợp được thiên hỏa thì không biết đến lúc nào mới có thể làm được. Nhìn không hiểu phù văn trên cự đỉnh, bọn họ chỉ tốn sức mà thôi.
Kì vật thời thái sơ vốn không phải thứ bọn họ có thể phá giải, muốn luyện hóa lại càng là chuyện mơ giữa ban ngày.
"Quên đi, vẫn thạch lưu này hẳn là có điểm đến, chúng ta thử nhìn xem điểm đến đó là đâu." Thạch Nham bất đắc đĩ, lại an phận ngồi xuống.
Hắn và Áo Đại Lệ vừa thu hồi căn nguyên thiên hỏa thì vô số lưu thạch lại bị cự đỉnh hút đến, dính ở bên ngoài. Rất nhanh, cự đỉnh lại biến thành một khối vẫn thạch, không khác gì so với những khối vẫn thạch bình thường xung quanh.
Hai người suy sụp, ngồi trên cự đỉnh, nhắm mắt khổ tu.
Hai người đều thử dung hợp căn nguyên thiên hỏa, mong muốn dung hợp thiên hỏa, khám phá huyền diệu của thái sơ cổ văn, thu ngọc đỉnh này làm của riêng.
Đáng tiếc, thiên hỏa không dễ dung hợp như vậy.
Thời gian vùn vụt trôi, không biết qua bao lâu, Thạch Nham đột nhiên mở mắt, đứng lên, quát khẽ: "Lần này ta cảm giác được khí tức sinh linh, sinh mệnh từ trường rất mãnh liệt, chúng ta đang tới gần nó!"
Áo Đại Lệ tỉnh lại, ánh mắt lóe lên vẻ cẩn thận, nói: "Phía trước chúng ta?"
Thạch Nham gật đầu, lập tức hắn phát hiện khối vẫn thạch có cự đỉnh ở giữa dưới chân hắn có tốc độ nhanh hơn nhiều những vẫn thạch xung quanh. Như vậy thì khi bọn họ khổ tu, vẫn thạch này đã vượt qua vô số vẫn thạch phía trước rồi.
Sinh mệnh từ trường mãnh liệt mà hắn cảm giác được truyền đến từ vẫn thạch phía trước. Nếu bọn họ vẫn cưỡi nguyệt thạch như trước thì có lẽ vĩnh viên không thể gặp được, thế nhưng vì khối vẫn thạch dưới chân có tốc độ ất cao, trải qua một thời gian rất dài mới có khả năng gặp mặt.
"Đại khái là cảnh giới gỉ?" Tầng tầng lớp lớp quang hoàn hiện ra trên người Áo Đại Lệ. Nàng đã vận dụng lực lượng, chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm.
Trên đường đi, nàng và Thạch Nham vẫn sóng vai ngồi, không gặp phải nguy hiểm gì.
Đây là công của ngọc đỉnh dưới chân.
Trong vẫn thạch lưu thật ra vẫn tồn tại nguy hiểm cực kỳ khủng bố. vẫn thạch bạo liệt, cuồng bạo lôi điện, không gian lợi nhận không chỗ nào không có.
Dọc theo đường đi có không biết bao nhiêu vẫn thạch bị đánh nát thành bột mịn, triệt để biến mất.
Thế nhưng chỉ có vẫn thạch dưới chân bọn họ có linh tính, có thể chủ động tránh né nguy hiểm, tránh khỏi khủng bố có thể giết chết Áo Đại Lệ đến mấy trăm lần. Nàng ta cũng minh bạch cự đỉnh này nhất định có kỳ diệu, cho dù không có khí linh cũng có kỳ trận vượt qua nguy hiểm, nếu không nàng và Thạch Nham không thể an toàn như vậy.
"Không đoán đinh, thế nhưng sinh mệnh từ trường rất lớn, không kém chúng a!" sắc mặt Thạch Nham ngưng trọng, đột nhiên quát khẽ: "Cẩn thận, bọn họ cũng phát hiện ra chúng ta, phóng linh hồn đến thăm dò!"
Một lực trường linh hồn như lốc xoáy đột nhiên sinh ra trên đầu hai người. Linh hồn từ trường như cơn lốc lớn, cực kỳ thô bạo cường liệt, thẩm thấu đến đây, xuyên qua vô số vẫn thạch.
Ở một góc hẻo lánh của vẫn thạch lưu, có một thạch động sâu kín có thể trực tiếp vào sâu trong, đi thông đến miệng đỉnh của cự đỉnh ba chân này. Việc này Thạch Nham, Áo Đại Lệ đều biết, thế nhưng người xuất linh hồn ra dò xét tất nhiên là không biết.
Linh hồn cuồng bạo ntìupcm lốc của sinh linh đó thẩm thấu đến, một phần trong đó rơi vào thạch động, sau đó liền giống như đá chìm trong biển, trực tiếp biến mất.
Lập tức vô số năng lượng linh hôn như từng dòng suôi chui vào trong thạch động đó, tất cả đều biến mất.
Thạch Nham, Áo Đại Lệ cảm giác được bên trong vẫn thạch dưới chân bọn họ, cự đỉnh ba chân đang luyện hóa một linh hồn khí tức không kém, bọn họ có thể cảm nhận được phù văn bên trong đang di chuyển.
"Người đó sợ là khổ rồi." Thạch Nham cười quái dị.
Áo Đại Lệ cũng bật cười: "Cũng không biết tên kia mất đi bao nhiêu linh hồn, hắn thật là xui xẻo. Nếu bởi vậy mà linh hồn hắn bị thương thì e là hắn sẽ đổ lên đầu chúng ta, coi chúng ta là đầu sỏ."
"Cẩn thận một chút." Thạch Nham ngưng trọng.