"Đại tiểu thư!"
Ba cường giả cảnh giới Thiên Vị cung kính đứng trong một căn mật thất, hướng về phía Tào Chỉ Lam hành lễ.
Căn mật thấy này nằm ngay dưới chân Thánh Quang sơn, trong một khu buôn bán. Bên ngoài vẫn là khung cảnh náo nhiệt của khu buôn bán, tiếng người ồn ào, võ giả đến từ khắp nơi trong Vô Tận Hải tập trung về đây tìm kiếm cho mình báu vật, linh vật ưng ý, nhộn nhịp vô cùng.
Ở một góc khuất của khu buôn bán có một con đường thông đến một sương phòng, dưới nền nhà có một địa đạo thông đến căn mật thất này.
Ba vị võ giả cảnh giới Thiên Vị kia trông như ba sư huynh đệ, đều mặc áo vải gai thô, khí thế trên người nặng nề như núi, ba người đứng đây trông không khác gì ba ngọn núi lớn sừng sững.
Những võ giả bình thường đứng trước họ ngay đến hít thở cũng khó khăn.
Ba người tướng mạo rất bình thường, nếu họ lẫn vào đám đông chắc chắn sẽ chẳng có ai để ý.
Ba người này là Cung phụng của Tào Gia, rất ít khi xuất hiện trước mặt người lạ, chuyên giúp Tào Gia làm một số việc trong bóng tối.
"Các người đến là tốt rồi."
Tào Chỉ Lam rất tự nhiên ngồi trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện hào quang khiến người ta mê say, nàng ta nhíu mày, hờ hững nói:
"Kể cho ta nghe tình hình mới nhất của gia tộc."
Ba vị võ giả của Tào gia lập tức gật đầu, khom người đem hết việc lớn bé của Tào gia ba năm gần đây bẩm báo.
Tào Chỉ Lam hai mắt hờ, lắng nghe cẩn thận, đợi khi ba người nói xong mới gật đầu nói:
"Tất cả đều như thường, không có việc gì lớn, xem ra kế hoạch không có gì thay đổi?"
Ba người cùng gật đầu, thần thái cung kính. Loại thái độ này xuất phát từ trong nội tâm, chứ không phải là do thân phận của Tào Chỉ Lam.
"Ba người qua đây là bảo vệ ta hay là tiện thể tham gia hội nghị của Nhật đảo?"
Tào Chỉ Lam thần tình lãnh đạm, không chậm không nhanh hỏi.
"Chủ yếu là đón tiểu thư về nhà."
Một người trong đó cúi người mặt song song với đất cung kính nói.:
"Hải vực Viên La sợ là sẽ không được an toàn, ý của gia chủ là Tào gia chúng ta tạm thời không quản chuyện của hải vực Viên La nữa, chúng tôi đến đây nhân tiện xem thử có bao nhiêu thế lực thật sự đến tham gia hội nghị, chứ cũng không muốn tham gia."
Tào Chỉ Lam nhẹ nhàng gật đầu, dường như sớm biết việc sẽ như vậy.
"Nghe nói Đại tiểu thư bị người ta giam giữ, có cần chúng tôi qua đó..."
Một người bước lên xin chỉ thị, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.
"Không cần."
Tào Chỉ Lam lạnh lùng nói.
"Đại tiểu thư, chúng tôi nghe nói trong hồ nước nóng, đại tiểu thư và tên tiểu tử Thạch Nham hình như là có xích mích, phải triệu Man Cổ ra mặt mà cũng bị hắn đánh bị thương...."
Người kia cân nhắc một chút cúi đầu thấp hơn nữa:
"Đại tiểu thư vốn không chú ý tới ai, có thật là muốn cùng với tên Thạch Nham kia thành một đôi?"
Tào Chỉ Lam đột nhiên im lặng, trong lòng thầm than một câu, nàng trầm tư một lúc rồi mới lắc lắc đầu dửng dưng nói:
"Ta ban đầu cũng có ý đó, nhưng bây giờ không biết phải nghĩ như thế nào nữa. Võ Hồn của hắn phát sinh biến dị, có lẽ là đến cuối đời cũng không thể tụ hội tinh nguyên, tu vi đời này sợ là đã tới giới hạn rồi."
Ba người ngạc nhiên, cùng trầm mặc gật đầu, hiển nhiên cho rằng cách làm của Tào Chỉ Lam là đúng.
"Haiz."
Tào Chỉ Lam có chút bùi ngùi:
"Nếu không phải là không thể hội tụ được tinh nguyên, nói không chừng ta sẽ thật tâm đi theo hắn. Người này là hùng kiệt trong đời, nếu thật sự duy trì được sức mạnh như trước thì sẽ thăng tiến vượt bậc, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua Chung Ly Độn, trở thành nhân vật sáng giá nhất trong Vô Tận Hải."
Ánh mắt ba vị cung phụng của Tào gia đột nhiên sáng lên, bộ dạng nhất thời không dám tin.
"Ta biết sự lợi hại của Chung Ly Độn, tu vi Niết Bàn nhị trùng thiên, linh hồn nổi tiếng thâm ảo, lại còn có rất nhiều võ hồn trong người, luôn được người khác tán dương là một thiên tài ngàn năm có một."
Tào Chỉ Lam hừ khẽ một tiếng, nói tiếp:
"Nhưng Thạch Nham cũng không thua kém bao nhiêu, đến võ hồn Linh Thần của ta cũng không kiểm tra được trên người hắn có bao nhiêu bí mật. Người này mang lại cho người khác cảm giác vô cùng thần bí, nếu không phải vì võ hồn biến dị thì ta rất mong tới ngày hắn và Chung Ly Độn giao đấu."
"Vậy thì thật là đáng tiếc."
Ba vị cung phụng của Tào gia cũng gật đầu.
"Ừ, đúng là đáng tiếc, đáng tiếc ta...."
Tào Chỉ Lam đỏ mặt, đột nhiên nghĩ đến chuyện nàng đã chủ động hiến tặng nụ hôn đầu tiên, trong lòng có chút thẹn thùng, không nói tiếp nữa.
"Thạch Nham đã không còn giá trị lớn nữa, chi bằng ta bỏ qua hắn, nói chuyện trực tiếp với kẻ sau lưng hắn" .
Người kia nói.
"Rất khó."
Tào Chỉ Lam suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ngẫm nghĩ tình hình, ta cảm thấy rằng việc muốn thuyết phục ba kẻ dị tộc kia không phải là việc đơn giản, à, trên Tuyết Long đảo vẫn còn hai kẻ dị tộc là cường giả Thần cảnh đáng sợ hơn nữa."
Ba vị Cung phụng của Tào gia sắc mặt khó coi, đồng thanh kêu lên:
"Năm tên cường giả Thần cảnh?"
Tào Chỉ Lam cười khổ gật đầu:
"Đúng là năm cường giả Thần cảnh, thế lực này thật là mạnh mẽ đến biến thái, nếu không vì thế ta cũng không mặt dày mà ở mãi đấy không đi. Haiz, đáng tiếc, hiện giờ hắn không thể tập trung tinh nguyên, có lẽ mấy tên dị tộc kia cũng chuẩn bị rời bỏ hắn."
"Có cần phái người thẳng đến Tuyết Long đảo gặp hai người kia không?"
"Ừ, có thể thử xem, không cần biết là có thành công hay không, ít nhất cũng phải biểu lộ chút thiện ý để cho bọn họ biết ý định của Tào gia chúng ta."
"Thuộc hạ nghĩ nếu Thạch Nham đột nhiên im lặng chết đi thì có thể dễ dàng liên hệ với đám người dị tộc kia hơn."
Đôi mắt Tào Chỉ Lam đột nhiên sáng lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn vào vị cung phụng vừa nói:
"Tốt nhất ngươi nên quên chuyện vừa nghĩ đi, chưa nói đến quan hệ giữa Thạch Nham và đám dị tộc kia, hiện giờ Dương Thanh Đế vẫn chưa bị tiêu diệt, nếu như Thạch Nham chết trong tay các ngươi, ngươi thử nghĩ xem mình giấu được bao nhiêu người? Ngươi cho rằng ngươi là cường giả Thần cảnh sao?"
Người kia sắc mặt đại biến, vâng vâng dạ dạ, không dám nói gì.
"Đừng có nghĩ đến việc giết Thạch Nham, đừng có đem phiền phức đến cho Tào Gia nữa, rõ chưa?"
Tào Chỉ Lam hừ lạnh một tiếng.
Ba người vội vàng gật đầu, rõ ràng là rất sợ Tào Chỉ Lam.
Tại một căn phòng đá bí mật khác.
Thạch Nham ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt u ám, nhíu mày nhìn vào bàn tay phải, ảo não suy ngẫm.
Hắn đặt tay phải lên nền đá, nhìn bàn tay thô ráp của mình mà chẳng thấy sự khác biệt so với trước kia.
Hắn nhắm mắt lại, hai mắt hiện lên tia sáng màu tím dị thường, sau khi tập trung tư tưởng, hắn phát hiện ra việc hình như ánh sáng tím kia cũng ẩn giấu trong cơ thịt.
Trong lòng chợt nghĩ tới chuyện cánh tay phải hiện giờ cứng như sắt đá, chẳng khác nào dùng đao điêu khắc mà thành, mang tới cho người khác cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
"Võ hồn biến dị..."
Thạch Nham lẩm bẩm, nhăn trán nhíu mày, tự nói với mình:
"Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là cái võ hồn Thạch Hóa kia rồi, chỉ là tại sao lại xảy ra loại biến dị này, tại sao lại hút sạch tinh nguyên của ta?"
Hắn ôm một bầu nghi vấn, ngồi trong căn phòng đá, quan sát nửa ngày, dường như có thể khẳng định biến hóa của bản thân chính là do võ hồn Thạch Hóa.
Hắn biết quá trình tiến hóa của võ hồn Thạch Hóa gồm bốn giai đoạn, mỗi giai đoạn đều có một màu sắc khác nhau. Ở giai đoạn đầu, da sẽ có màu xám trắng, ở giai đoạn thứ hai sẽ có màu nâu nhạt, giai đoạn thứ ba sẽ có màu vàng xanh, đến giai đoạn thứ tư sẽ xuất hiện màu tím.
Ngoại trừ việc mỗi giai đoạn có màu sắc khác nhau, sức mạnh của mỗi giai đoạn cũng không giống nhau.
Theo như hắn biết, chỉ khi nào tu vi bản thân tiến vào cảnh giới Thiên Vị, võ hồn Thạch Hóa mới có thể bước vào giai đoạn thứ tư, da dẻ sẽ có màu tím.
Tất nhiên đây là đối với những võ giả bình thường.
Do trong người Thạch Nham có năng lượng của võ hồn thần bí kia trợ giúp, cho nên hắn không cần tu luyện tới cảnh giới điều kiện, võ hồn cũng có thể tiến hóa tới giai đoạn thứ tư.
Hiện giờ, võ hồn Thạch Hóa vẫn còn đang trong giai đoạn thứ ba, nếu dùng tâm niệm biến hóa, thúc giục Thạch Hóa Võ Hồn, đại bộ phận da trên cơ thể đều biến thành mà vàng xanh.
Nhưng màu sắc cánh tay phải vẫn không đổi, vẫn là màu sắc của da bình thường.
Nhưng nếu nhĩn kỹ sẽ thấy tay phải của hắn lờ mờ hiện lên một luồng sáng màu tím. Từ hiên tượng đó, hắn đoán rằng võ hồn Thạch Hóa sắp tiến vào giai đoạn thứ tư.
Hiện giờ gia chủ Thạch Kiên của Thạch gia vẫn chỉ có tu vi Niết Bàn, võ hồn Thạch Hóa vẫn chỉ ở giai đoạn thứ ba.
Trên dưới Thạch gia vì chưa có ai đột phát cảnh giới Thiên Vị nên chưa có người nào tu luyện võ hồn Thạch Hóa tiến vào giai đoạn thứ tư.
Trong kí ức của tên Thạch Nham trước cũng không có bất kỳ miêu tả nào về giai đoạn thứ tư này cả.
Điều này khiến hắn không dám khẳng định biến hóa của cơ thể hiện giờ có phải là biến hóa bình thường khi võ hồn Thạch Hóa sắp bước vào giai đoạn thứ tư hay không?
Thân thể hóa đá, toàn thân hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng xanh, thân thể cứng như sắt đá, vững chắc không gì phá được.
Trong khi đó, cánh tay phải vẫn giữ nguyên màu cũ nhưng lại nặng nề vô cùng. Hắn chỉ cử động cánh tay cũng cảm thấy khó khăn, nếu bây giờ mà chiến đấu, chắc chắn cánh tay này sẽ gây trở ngại cho hắn, thậm chí di chuyển cũng không được ổn định.
Nguyên nhân chỉ vì cánh tay này quá nặng.
Cùng là hai cánh tay mà trọng lượng hai bên lại chênh lệch hơn trăm lần, một bên nhẹ như không có gì, một bên lại nặng tựa thái sơn, sư mất cân đối này khiến hắn vô cùng phiền muộn.
"Mẹ nó chứ."
Thạch Nham dùng lực nâng cánh tay phải lên cao hết mức, do không có sự giúp đỡ của Tinh Nguyên nên động tác này vô cùng chậm chạp, đợi khi hắn nâng cánh tay lên đến đỉnh đầu thì trên trán đã đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm.
Hắn như đang nâng một ngọn núi lớn.
Thạc Nham hiểu rõ, đây là nhờ thân thể hắn đã trải qua rèn luyện cực hạn, sức mạnh của cơ thể cường đại hơn nhiều so với võ giả bình thường, nếu không phải vậy thì năng lực nâng cánh tay này lên đỉnh đầu cũng không có.
"Con mẹ nó!"
Hắn điên lên mắng một câu, cánh tay phải đột nhiên hạ xuống, nắm tay như một cái chùy lớn đập mạnh xuống nền đá.
Cánh tay và nắm đấm rơi xuống, không cần hắn phải dùng sức cũng nhanh như ánh chớp, mang theo ánh luồng sáng tím khiến người kinh sợ đấm xuống nền đá xanh.
"Ầm"
Nền đá xanh cứng chắc giờ như biến thành miếng đậu phụ, bị cánh tay phải của hắn đấm cho nát bét, thậm chí hắn cảm thấy mình chẳng gặp sự khó khăn nào cả.
Tay phải như một mũi khoan không gì không phá xuyên thẳng vào nền đá xanh, một cỗ lực lượng kỳ dị hùng mang theo chấn động của cơ thể truyền tới.
Chấn động rất quen thuộc.
Nhận ra sự chấn động này, sắc mặt Thạch Nham biến đổi, chỉ cảm thấy cánh tay phải dường như sắp nổ tung.
Một luồng lực lượng điên cuồng từ trong cơ thể truyền tới cánh tay khiến hắn cảm thấy không chịu đựng nổi, khủng bố kinh người.
"Ầm ầm"
Nền nhà dưới chân Thạch Nham đột nhiên truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, cực kỳ dọa người.
Thạch Nham hoảng sợ, đôi mắt dại ra nhìn xuống dưới chân, thấy mặt đất lúc này đang nhấp nhô như sóng biển. Nguồn: http://truyenyy.vn Trong tiếng nổ đì đùng, nền đá xanh dưới chân hắn như bị trận động đất cấp 7, cấp 8 tàn phá, nhấp nhô không ngừng.
Từng tảng đá xanh vỡ nát biến thành bột đá bay khắp trời.
Từng vòng sáng tím từ cánh tay hắn phát ra, đi tới đâu tất cả đá xanh đều nát ra thành phấn. Lấy cánh tay phải của Thạch Nham làm trung tâm, nó bắt đầu tàn phá tất vả mọi thứ gặp trên đường.
"Ầm ầm ầm."
Một âm thanh cực lớn vang lên. Thạch Nham sắc mặt đại biến, muốn rút tay lên nhưng phát hiện ra cánh tay này càng lúc càng nặng, nặng đến mức không những không thể rút tay lên được mà ngược lại thân thể cũng bị kéo vào trong đó.
"Roẹt"
Quần áo của hắn rách tung, vải vụn không rơi thẳng xuống nền đất mà bị cánh tay kia hút xuống. Tiếng nổ vẫn vang lên, căn phòng như đang bị động đất tàn phá, phòng đá dần dần đổ vỡ, đá xanh bay tung tóe.
Một lúc sau, Thạch Nham đang bị vây hãm trong một không gian chừng 30 mét vuông, xung quanh toàn là đá vụn vỡ nát. Sắc mặt hắn vô cùng quái dị, hết nhìn cái _"mộ huyệt" _ lớn rồi lại nhìn cánh tay phải của mình, trong mắt dị quang lóe lên bất điịnh.
"Chủ nhân."
Ba người Dịch Thiên Mạc xuất hiện bên cạnh hắn như quỷ mị, nhìn cái _"mộ huyệt" _ mà sắc mặt phức tạp vô cùng.
"Chuyện này là..."
Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên cũng chạy đến, nhìn căn phòng bị phá hoại mà vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc.
"Là ngươi làm?"
Hạ Thần Xuyên chần chừ một lát đưa nhìn về phía Dịch Thiên Mạc .
Dịch Thiên Mạc lắc đầu.
"Vậy thì là ai?" .
Hạ Thần Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Yết Mãnh và Tạp Ba hỏi lại:
"Là hai ngươi làm?"
Yết Mãnh và Tạp Ba thừ người ra, lắc đầu lia lịa, thế là tất cả quay đầu nhìn sang Thạch Nham, ánh mắt vô cùng lạ lùng, pha lẫn chút kinh ngạc, mơ hồ, không tin.
"Ta cũng không biết việc gì xảy ra."
Dưới cái nhìn của mọi người, Thạch Nham lắc lắc đầu, nhìn cánh tay phải một cách kỳ quái, lầm bầm nói:
"Võ hồn biến dị không chỉ khiến ta không hội tụ được tinh nguyên, dường như còn khiến ta thành như vậy" .