Luyện chế thành công tụ linh hoàn, Thạch Nham đã tích lũy được kinh nghiệm luyện khí bước đầu, thu thập một số tài liệu luyện khí rồi đi ra.
Dương gia khó khăn lắm mới được thái bình trở lại.
Đám người Dương Trác nhìn thấy hắn đi lên, hỏi hắn trong hai tháng này ở trong hầm làm gì. Hắn chỉ nói để tiến hành lĩnh ngộ cảnh giới, cũng không có nói về kinh lịch luyện khí.
Hai tháng qua, những võ giả bướng bỉnh bất tuân của thành hoang đều thành thật lại, lại bắt đầu giao nộp phí dụng đúng hạn. Không dám thưòng lui tới làm càn như trước nữa.
Đám người Minh Hải chết, khiến võ giả nhân loại ở thành hoang nhận thức được mặc dù là Dương Thanh đế bị giam cầm, Dương gia vẫn có thể lực khiến cho bọn họ sống không bằng chết. dưới thủ đoạn cường ngạnh của Thạch Nham, những người này không dám ương ngạnh nữa, lại khúm núm với Dương gia như trước kia.
Hắc Giao tộc không phái người tới gửi tin tức hữu hảo, chủng tộc cường đại nhất đáy biển này tựa hồ không có phản ứng với đại động tĩnh ở thành hoang của Dương gia, thoạt nhìn thì tạm thời không chuẩn bị tỏ thái độ.
Tam đại tộc trưởng của Ngân Sa tộc, Xà Nhân tộc, Thủy Hạt tộc đồng thời biểu lộ thái độ, điều này khiến cho người của Dương gia đều yên lòng, nhìn thấy Hắc Giao tộc tạm thời không có phản ứng thì vẫn vui vẻ thoải mái.
" Đại bá, trên mặt biển có đại động tác gì không?"
Trong đại điện của Dương gia, Thạch Nham cau mày, hỏi tình huống hai tháng nay: "Dựa theo lời ngươi nói, các ngươi phái người tới Hạ gia ở Thương Khung hải vực, không biết Hạ gia có đáp lại hay không!"
" Hạ gia có người đáp lời rồi, nói để chúng ta rời khỏi thành hoang. tới Thương Khung hải vực ở." Dương Trác mỉm cười: "Hạ Khinh Hậu coi như là vẫn nhớ tình bạn cũ, nói chỉ cần chúng ta người đi của Dương gia chỉ cần chúng ta tới Thương Khung hải vực, hắn sẽ cắt ba hòn đảo cho Dương gia chúng ta. Để chúng ta có thể an tâm tu luyện tại đó."
" Xem ra Hạ Khinh Hậu cũng coi như tốt tính." Thạch Nham gật đầu: "Vậy đại bá trả lời hắn thế nào?"
" Ngươi nếu không tới thành hoang, chúng ta nói không chừng sẽ thực sự rời khỏi, dựa theo an bài của Hạ Khinh Hậu ở lại Thương Khung hải vực." Dương Trác vẻ mặt nghiêm lại: "Có điều nếu thực sự muốn tới Thương Khung hải vực, không chừng những tên gia hỏa của Vô Tẫn hải liệu có tìm chúng ta gây phiền toái hay không. Chúng ta năm đó quan hệ với Bồng Lai thánh địa, Võ Hồn điện không hòa thuận lắm, chúng ta ở thành hoang, ngoài tầm tay với của bọn họ, bọn họ không làm gì được chúng ta. Nhưng nếu tới địa bàn của bọn họ, vậy thì chưa biết được họ có đối phó với Dương gia chúng ta hay không. Ta đáp lại là, chúng ta đã giải quyết được chuyện của thành hoang, bây giờ vẫn chưa có ý định lên mặt biển."
"Nên như vậy." Thạch Nham trầm ngâm trong chốc lát rồi bỗng nhiên nói: "Đại bá, ta muốn tới chỗ Hắc Giao tộc, Nộ Lãng đó không tỏ thái độ, ta thủy chung cảm thấy có chút bất an. Chỉ có thực sự giải quyết được Hắc Giao tộc. Khiến Nộ Lãng tán thành địa vị của chúng ta ở thành hoang thì chúng ta mới có thể vô tư được."
"Nộ Lãng là người bảo thủ, không dễ dàng đối phó đâu." Sắc mặt của Dương Trác hơi đổi: "Những năm gần đây. Hắc Giao tộc tuy rằng không đối phó với Dương gia chúng ta, nhưng thái độ đối đãi với chúng ta cũng không hữu hảo. Nếu không phải là Dương gia không phải chúng ta đích xác đã làm ra rất nhiều chuyện cho các tộc dưới đáy biển, ta nghĩ Nộ Lãng cũng sẽ không an phận như vậy. Lần này Dương gia chúng ta thất thế, lại có Tào gia, Võ Hồn điện ở trong làm khó dễ, không biết Nộ Lãng sẽ tính toán thế nào."
"Chính là bởi vì không rõ thái độ của Nộ Lãng ta mới muốn đtới Hắc Giao tộc một chuyến, giải quyết phiền toái Hắc Giao tộc này."
" Ngươi thực sự nắm chắc ư?"
Dương Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, ngưng trọng nói: "Tiểu Nham, ta thật sự nghĩ không thông, vì sao ngươi tự tin có thể thuyết phục được Nộ Lãng."
Đám người Dương Chu, Dương Tuyết cũng vẻ mặt nghi hoặc.
Hai tháng nay, Thạch Nham vẫn ở trong hầm không ra ngoài, đám người Dương Mộ trong khoảng thời gian này cũng cân nhắc một phen, nhưng vẫn không nghĩ ra Thạch Nham Thạch Nham có nắm chắc như vậy.
Trong lòng họ lo lắng một khi Thạch Nham tới Hắc Giao tộc, nếu phát sinh xung đột với Hắc Giao tộc, sợ rằng người của Hắc Giao tộc sẽ gây bất lợi đối với Thạch Nham.
Mặc dù ở hai tháng trước, Thạch Nham đã biểu hiện ra thực lực đủ để chống lại võ giả Thông Thần cảnh, nhưng người của Dương gia vẫn lo lắng, dù sao Nộ Lãng cũng là đệ nhất cao thủ của hải tộc, có tu vi Thông thần tam trọng thiên chi cảnh.
Cho dù là đặt ở Vô Tẫn hải, với tu vi cảnh giới của loại này cũng đã đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải sợ hãi.
Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên sở dĩ thực lực xuất chúng, cũng bởi vì có kỳ ngộ, tu vi cảnh giới chân chính của bọn họ kỳ thật không bằng Nộ Lãng, đây cũng là nguyên nhân vì sao võ giả của Vô Tẫn hải không dám tới đáy biển làm càn.
Tu vi Thông thần tam trọng thiên chi cảnh của Nộ Lãng đã chấn nhiếp võ giả nhân loại, khiến những người có ý đồ đối với đáy biển đều an phận.
Hải tộc nếu không có Nộ Lãng, có lẽ đám người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên đã sớm thò xúc tua tới đáy biển rồi.
Nộ Lãng cũng không dễ gần, tính tình nóng nảy tàn nhẫn. Những năm gần đây, đối với nhân loại cản gan tới đáy biển làm càn, hắn chưa bao giờ lưu tình.
Một khi có nhân loại khiêu khích sự uy nghiêm của hải tộc. Nộ Lãng tuyệt đối sẽ ra tay, khiến nhân loại cả gan làm càn nhận thức được sự lợi hại của hải tộc.
" Tiểu Nham, ngươi muốn gặp Nộ Lãng thì phải nắm chắc mười phần mới được." Dương Trác trầm ngâm một chút rồi ngưng trọng nói: "Nếu không nắm chắc mười phần thì không bằng chờ một thời gian, chờ thái gia gia của ngươi từ Ma Vực về, đến lúc đó ngươi lại gặp Nộ Lãng sẽ ổn thỏa hơn."
" Không cần phải chờ." Thạch Nham cười cười: "Ta quả thật tuyệt đối nắm chắc, bởi vì ta có thứ Nộ Lãng rất muốn."
Đám người Dương Trác ngạc nhiên.
_" Thiên hỏa!" _
Thạch Nham nhếch miệng cười, một đoàn hỏa viêm cực nóng đột nhiên từ trong lòng bàn tay hắn bốc ra, hỏa viêm hừng hực phóng xuất ra nhiệt độ cao cực độ. Khiến bọn người Dương Trác khô nóng, cơ hồ trong nháy mắt, trên người đã chảy ra mồ hôi.
Mắt của đám người Dương Trác lập tức toàn bộ sáng lên.
_" Thiên hỏa!" _
Dương Trác kinh hô, thân hình run lên: "Còn không phải là là thiên hỏa thuộc tính âm hàn như Huyền Băng Hàn Diễm? Đây là loại thiên hỏa nào? Tiểu Nham tử, hỏa viêm này của ngươi thực sự là thiên hỏa ư?" Hắn biết Huyền Băng Hàn Diễm ở trên người Thạch Nham, nhưng Huyền Băng Hàn Diễm thuộc tính âm hàn, cũng không thích hợp để luyện khí, cho nên rõ ràng biết rõ Nộ Lãng đang u sầu vì hỏa viêm nhiệt độ cao, vẫn không nghĩ tới phương diện này.
Hiện giờ Địa Tâm Hỏa vừa ra, sinh ra nhiệt độ cao, lập tức khiến hắn mắt sáng lên, thế mới biết trên người Thạch Nham trừ Huyền Băng Hàn Diễm ra thì không ngờ còn có loại hỏa viêm khiến cho người ta kinh thán và thích hợp để luyện khí này.
" Tiểu Nham tử, ngươi, ngươi làm sao có được thứ này?" Dương Mộ vẻ mặt phấn chấn, vui sướng dị thường: "Vì sao trên người tên gia hỏa ngươi luôn luôn có bảo vật mà khiến cho người ta tha thiết ước mơ? Truyền thuyết về Thiên hỏa truyền lưu ở Vô Tẫn hải nhiều năm, nhưng chúng ta cũng rất ít gặp, vì sao ngươi luôn có thể có được loại sinh mệnh kỳ dị này?"
" Vận khí tốt." Thạch Nham cười cười.
Dương Tuyết, Lý Phượng nhi ai nấy mắt đẹp chiếu ra quang mang kinh dị, nhìn về phía hắn với vẻ tràn ngập vui sướng.
" Thật tốt quá!"
Dương Trác cười ha ha. Dùng sức vỗ vai hắn một cái, phấn chấn nói: "Có thiên hỏa, ta nghĩ Nộ Lãng cho dù là ngoan cố tới mấy cũng sẽ biết nên làm như thế nào. Ha ha, khó trách ngươi không sợ hãi gì, thì ra ngươi trừ có Huyền Băng Hàn Diễm ra không ngờ còn có loại thiên hỏa này!"
" Cái này các ngươi cứ yên tâm." Thạch Nham mỉm cười nói.
Mọi người toàn bộ gật đầu. Vẻ mặt vui sướng.
" Hắc Giao tộc ở chỗ nào?"
"ừ, Phượng nhi đã tới một lần, nàng ta cũng quen thuộc với bên Hắc Giao tộc, để nàng ta và ngươi đi một chuyến." Dương Trác đảo mắt, bỗng nhiên đề nghị. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenyy.vn
Mắt đẹp của Lý Phượng nhi hiện ra vẻ kinh hỉ. Mặt như phát sáng, sảng khoái đáp ứng: "Ta từng tới Hắc Giao tộc, ngươi nếu thực sự muốn tới đó thì ta dẫn đường giúp ngươi. Hì hì, những tên gia hỏa đó của Hắc Giao tộc nếu biết ngươi có thứ Nộ Lãng cần nhất, không biết sẽ có thái độ gì."
"Vậy thì tốt."
" Các ngươi lúc nào thì xuất phát?" Dương Trác mỉm cười hỏi.
" Dù sao hiện tại cũng rảnh, đi ngay cũng không ngại. Trong khoảng thời gian này ta gnhix thành hoang cũng không có việc gì, ngươi thấy thế nào."
" Cũng tốt."
Dương Trác gật đầu, chợt nhìn về phía Lý Phượng nhi, vẻ mặt quái dị: "Tiểu Phượng nhi, Thạch Nham giao cho ngươi nhé, ngươi đừng khi dễ hắn trên đường."
" Ta làm sao dám?" Lý Phượng nhi cười khẽ, thần thái bay bổng, hì hì nói: "Hắn không khi dễ ta đã là tốt lắm rồi, người này hiện tại so với ta thì lợi hại hơn quá nhiều. Ta cho dù là muốn khi dễ hắn thì cũng không khi dễ được."
"Ừm tóm lại, ngươi an phận một chút cho ta." Dương Trác nhướn mày, hắc hắc cười nói.
" Chúng ta xuất phát thôi." Thạch Nham cũng không dài dòng, lại cẩn thận dặn dò Dương Trác một phen rồi cùng Lý Phượng nhi rời khỏi Dương gia.
Ra khỏi Dương gia, hắn cũng không vội lập tức rời khỏi thành hoang, mà đi tới quán rượu ở trong thành.
" Tiểu tử. Lại tới uống rượu à? Lần trước ngươi nói ngươi là người của Dương gia. Có phải thổi da trâu hay không? Chưởng quầy rất nhớ Thạch Nham, nhìn thấy hắn tới thì lập tức lộ ra nụ cười: " Nghe nói lần trước Dương gia có một người rất khệnh, giết chết cả bốn người bọn Minh Hải, Duyên Phong, ngươi nếu là người của Dương gia thì chắc cũng biết hắn? Ha ha, hắn nếu tới quán rượu của chúng ta uống rượu thì ta có thể cho miễn phí. _"
" _ _ _ _ _ Hả? " Thạch Nham kinh ngạc cười cười: " Vì sao ngươi nguyện ý cho miễn phí? _"
" _ _ _ _ _ Thành hoang khôi phục nề nếp. " Gã sai vặt vui vẻ bật cười: " Nếu bọn Minh Hải không chết, không biết tương lai thành hoang sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. May mà bọn họ đã chết, hiện tại thành hoang mới lại thái bình, ừ này thành hoang này vẫn để Dương gia quản lý thì tốt nhất, tên hỗn đản Minh Hải này chỉ ham cái lợi nhất thời bọn họ bọn họ không quản lý tốt thành hoang được. _"
" _ _ _ _ _ Lấy mười bình rượu tới đây. _"
" _ _ _ _ _ Có ngay. _" Gã sai vặt vui vẻ đi lấy.
" _ Thạch Nham, lần trước ngươi uống ở đây à?. _" Lý Phượng nhi cười khanh khách hỏi, mắt đẹp sáng ngời, nghiêm túc đánh giá quán rượu.
" _ Ừ. _"
Chốc lát sau, gã sai vặt mang mười bình rượu lên, Thạch Nham cho vào Huyễn Không Giới nhưng không trả tiền, mà cười nói: " _ Ta lần này không trả tiền, về sau thuế của các ngươi ở thành hoang toàn bộ được miễn. Lần sau nếu có người đến thu thì ngươi cứ nói ý của ta. _"
" _ _ _ _ _ A. _"
Chưởng quầy và gã sai vặt bỗng nhiên kinh hãi hét lên.
Phất tay, Thạch Nham hóa thành một đạo tinh quang, đi ra ngoài thành hoang, cười nói: " _ Ta chính là gã khệnh khạng mà ngươi nói."
Chưởng quầy và gã sai vặt vẻ mặt chấn động, mắt đột nhiên sáng lên.