Gió như bão táp, ở giữa là một thân ảnh mờ mịt, không nhìn rõ, chỉ có thể cảm ứng được một cỗ ngoan kình hùng hậu.
Gió màu xám gào thét, áp lực trầm trọng như núi đổ tăng vọt, trong nhất thời, vách đá cứng rắn trong ngõ nhỏ đột nhiên hiện ra những vết nứt rồi đột nhiên nổ tung, đá vụn như mưa rầm rập rơi xuống.
Tiếng gió rít chói tai giống như một thanh quang nhận đâm vào thức hải của người ta.
Thạch Nham cảm thấy đau đớn, trong nhất thời ngay cả ý thức cũng không thể ngưng luyện, suy nghĩ không thể truyền tới linh hồn tế đài, thần hồn phiêu phù bất định, như là bị rút khỏi thức hải tế đài.
Trong gió rít, áp lực cuồn cuộn đè ép không khí, truyền ra mùi cháy khé, đá vụn rơi xuống như mưa, trong mỗi một mẩu đá vụn đều có lực lượng của gió, lập tức trở nên nặng cả vạn quân.
trong thần chi lĩnh vực của gió, gió rít gào thét, tầm mắt mơ hồ, trong thiên địa là một mảng u ám, thiên uy ập tới, như muốn xé rách vạn vật.
" Giam cầm!"
Thạch Nham điên cuồng hét lẽíi, tiếng chấn thương khung, sắc mặt dữ tợn.
Vô số sóng gợn không gian tinh mịn, lấy thần thể của hắn làm trung tâm đột nhiên khuếch trương, nước biển nước biển nhộn nhạo trào ra, nháy mắt đã thành trận hình.
Không gian truyền đên tiếng nô, như bị xiêng xích vô hình trói buộc, thanh âm cũng không truyền vào được.
Phong Nhiêu ngồi ngay ngắn nhắm mắt bên cạnh hắn, mặt trầm như nước, lông mi dài như cong thành dao, môi mấp máy, từng âm tiết sắc bén như kiếm vang lên, cuồng liệt đâm về phía thân ảnh mơ hồ trong gió.
Bốp bốp bốp
Tiếng Trầm đục không ngừng truyền đến, thanh chi áo nghĩa của Phong Nhiêu bắn ra, nổ tung trong cột gió.
Bụi bặm màu xam đã tiêu tán không ít, nhưng cột gió chỉ thoáng ngưng trệ một chút, rồi lại xoay chuyển.
Cuồng phong nổi lên, thổi quét bốn phương tám thướng, tàn phá mỗi một tấc đất xung quanh.
Thạch Nham đã ngưng luyện thần chi lĩnh vực, giam cầm không gian vừa khóa chặt, dưới cuồng phong đột nhiên chấn động, khóa chặt không gian lập tức bị phá vỡ.
Một cơn gió xoáy cực lớn mà mắt thường có thể thấy được giống như là búa xoay tròn, từ trên trời và xung quanh bay tới, tiếng gió rít chói tai, năng lượng ba động quả thực vô kiên bất tồi.
Đá phiến trong ngõ nháy mắt bị thổi lên, rồi bị gió xoáy cắt, lập tức vỡ nát thành những mảnh nhỏ, mảnh đá tung ra, không gian như bị cơn lốc bao phủ, khuấy nát sinh linh huyết nhục.
Phong Nhiêu nhắm mắt lại, cau mày, hai tay kết ra ấn quyết, lực lượng toàn thân được dồn ra, không ngừng hét to.
Âm phù vỡ ra, không ngừng ngưng tụ thành điện quang, hung hăng đâm vào trong gió xoáy màu xám, nhưng vẫn không thể xuyên thấu được, không thương tổn tới người đó.
Cảnh giới kém một tầng, đó là cách biệt kinh người, căn bản không thể tổn hại được thần chi lĩnh vực của đối phương, không tìm thấy được một chút sơ hở nào
Vù vù vù.
Ba cây gai xương như lệ quỷ gào thét, trong gió xoáy đột nhiên hiện ra, muốn đánh tan đạo thân ảnh đó.
Từng phong nhận hình thành trong hư không, đao nhọn biển hải dương đột ngột xuất hiện, ba cây gai xương đâm tới chỉ phá vỡ được phong nhận chứ cũng không thể thương tổn được người bên trong.
Rầm!
Như tiếng sầm rền, dây thừng gió cực kỳ mãnh liệt quấn tới, thoáng chốc, thần thể Thạch Nham và Phong Nhiêu đều bị giam cầm, không thể động đậy.
Dây gió màu xám to như ngón cái chậm rãi hiện ra, buộc chặt hai người.
Cuồng phong vẫn gào thét bỗng nhiên dừng lại, bóng người mơ hồ trong cột gió cũng từ từ trở nên rõ ràng.
" Phạm Dạ!" Phong Nhiêu không nhịn được quát: "Ngươi dám tới Thiên Phạt thành, còn dám tới đây sính cường, ngươi thật sự cho rằng Thiên Phạt thành không có ai ư!"
người tới chính là Phạm Dạ của Cửu-Tinh thương hội, tu vi Nguyên Thần nhất trọng thiên, từng giao thủ với Lạp Tắc Nhĩ, tựa hồ còn chịu thiệt.
Mới qua không lâu, hắn không ngờ tới Thiên Phạt thành, còn muốn đánh lén Thạch Nham, Phong Nhiêu Phong Nhiêu, rất là lớn mật, không coi quy củ của Thiên Phạt thành vào đâu.
" Quy củ của Thiển Phạt thành Các ngươi thì liên quan gì tới ta?" Phạm Dạ vẻ mặt âm lãnh, khinh thường nói: "Cửu Tinh thương hội chung ta vẫn đang càn quét Thiên Phạt thành của các ngươi, những tinh vực dơ bẩn này của các ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị giết sạch, chỉ là một Thiên Phạt thành, đối với Phạm Dạ ta mà nói thì đã sớm muốn hủy diệt rồi, ta sao phải tuân thủ quy tắc trong đây?"
Trong tam đại thế lực của Liệt Diễm tinh vực, Cửu Tinh thương hội thống hận Thần Phạt chi địa nhất, một lòng muốn thanh trừ sạch các lược đoạt giả.
Cửu Tinh thương hội ở Liệt Diễm tinh vực chính là thương hội lớn nhất. Thế lực rộng lớn. Sinh ý rất lớn. Mà lược đoạt giả của Thần Phạt chi địa chính là địch nhân lớn nhất trong sinh ý của bọn họ, thường xuyên cước bóc thương thuyền của bọn họ, hơn nữa ngang nhiên bày bán ở Thiên Phạt thành, đối với bọn họ có ảnh hưởng cực lớn.
Nếu không phải bởi vì phụ cận Thần Phạt chi địa có vô số cấm địa, có thể dễ dàng để trốn, khiến thần thức của bất kỳ ai cũng không thể dò xét được thì Cửu Tinh thương hội tất sẽ dồn hết toàn lực hủy đi nơi này.
" Ngươi tới đối phó với hai tiểu bối chúng ta thì tính là có bản sự gì chứ? Ngươi có gan thì đi tìm Lạp Tắc Nhĩ mà báo thù, hắn ở ngay trong thành ấy." Phong Nhiêu căm tức nói.
"Sẽ, Lạp Tắc Nhĩ tất nhiên chạy không thoát, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa." Phạm Dạ cười lạnh: "Nhưng các ngươi cũng có giá trị của các ngươi, Không huyễn tinh đó ở đâu? Lúc trước ta thấy các ngươi vụng trộm dùng Không huyễn tinh để rời khỏi, giá trị của Không huyên tinh cực lớn, Cửu Tinh thương hội chúng ta khó lắm mới thu mua được để dùng, tuyệt không cho phép để một tiểu bối trộm mất." Dừng một chút, Phạm Dạ nhìn về phía Phong Nhiêu nói: "Nghe nói Phong Khả rất coi trọng ngươi, không biết hắn có nguyện ý dùng tinh đồ để đổi lấy tính mạng của ngươi hay không. Ta sẽ cho hắn chút thời gian để suy nghĩ, nhưng nếu quá thời gian mà hắn vẫn không dùng tinh đồ để đổi lấy ngươi thì cũng dừng trách ta không khách khí." Trong lúc nào, Phạm Dạ bước tới trước người Thạch Nham, Phong Nhiêu.
Phốc xích! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Một luồng gió thổi qua, Thạch Nham Thạch Nham lập tức hiện ra một vết máu, cách động mạch chủ chỉ có một đường.
Ngón tay Phạm Dạ ngưng luyện ra một đạo phong nhận, lạnh lùng nói: "Ta muốn biết phương vị của Không huyên tinh."
Thạch Nham bình tĩnh nhìn về phía Phạm Dạ, nhếch miệng nói: "Bị ta đập vỡ rồi." Phạm Dạ biến sắc, phong nhận giữa ngón tay như đao, đột nhiên cắt vào huyết mạch ở cổ hắn.
Ầm!
Như sơn băng địa liệt, một cô lực lượng cực kỳ cuông bạo từ trong cơ thể Thạch Nham nổ ra.
Từng sợi dây thừng màu xám trong nháy mắt bị hắn giật đứt, thúc dục lực lượng Bất tử ma huyết, Thạch Nham vào lúc này như mãnh thú thoát, khí thể cuồng bạo, trong con mắt đỏ quang mang chợt lóe, tử vong áo nghĩa hình thành, vô số phụ diện chi lực được ngưng luyện, hình thành tử ấn đánh tới Phạm Dạ.
Tử ấn như bàn tay khổng lồ của tử thần, đầy máu, tựa hồ một chưởng có thể bóp nát thiên khung.
Năng lượng hung lệ Khủng bố, và đủ loại phụ diện tình tự cùng nhau tuôn ra, ảnh hưởng tới linh hồn tế đài của Phạm Dạ trước một bước.
Trong khoảnh khắc, Phạm Dạ sinh ra cảm giác như nhìn thấy hải dương màu máu, sắc mặt đột nhiên dữ tợn, không nhịn được nổi lên sát khí cực kỳ mãnh liệt.
Ầm!
Cơn lốc như che trời đột nhiên hiện ra, va chạm với tử ấn như cự chưởng của tử thần, thiên địa chấn động, kinh thiên chi lực đã đánh tan kết giới do Phạm Dạ đã ngưng kết trước đó.
Năng lượng bắn ra, vật kiến trúc cao xung quanh mấy chục thước ầm ầm vỡ nát, bị dư ba của lực lượng khiến cho nổ tan tành, không ít võ giả cũng chịu ảnh hưởng, cả người đầy vết thương.
Thân ảnh đang bồng bềnh của Phạm Dạ đột nhiên run rẩy, trên mặt hiện ra màu đỏ không khỏe mạnh.
Thạch Nham ngưng luyện Bất tử ma huyết đánh ra thủ ấn tử vong, ẩn chứa năng lượng cuồng bạo, ngay cả hắn cũng một kích đánh trúng, kết giới do thần chi lĩnh vực hình thành nổ tung.
Vào nháy mắt kết giới bị xé rách, hắn ý thức được võ giả của Thiên Phạt thành sẽ lập tức phát hiện ra động tĩnh ở bên này, tất nhiên sẽ có cường giả nhanh chóng tới đây.
Muốn ép Thạch Nham để hỏi về Không huyễn tinh, muốn bắt giữ Phong Nhiêu để bắt Phong Khả giao ra tinh đồ thì trở nên rất ít có khả năng.
Vù vù!
Thạch Nham thởi hổn hển, sắc mặt dữ tợn như mãnh thú, trong nắt đầy huyết quang, Bất tử ma huyết sôi trào, cả người giống như trào ra năng lượng vô cùng, muốn phát tiết ra hết.
Phụ diện năng lượng trong Huyệt khiếu tuôn ra, dung hợp hoàn mỹ với thần chi lĩnh vực do tử vong áo nghĩa hình thành, dưới sự diễn biến của tử vong áo nghĩa trong linh hồn tế đài của hắn, bên cạnh như hình thành hải dương màu máu, mùi máu tươi ngút trời, muốn bao phủ bất kỳ sinh linh nào.
Đặc tính Hấp thu sinh mệnh linh hồn lặng lẽ hiện ra, trong bất tri bất giác, quang điểm hiện lên trên người Phạm Dạ, chậm răi vọt tới thần thể ở trung tâm của thần chi lĩnh vực của hắn.
"Phá!"
Hít sâu một hơi, hai tay hắn đỏ như máu, đột nhiên kéo một cái, xé bỏ dây thừng của gió trên người Phong Nhiêu!" Khiến cho Phong Nhiêu cũng thoát khỏi sự trói buộc của phong chi lực của Phạm Dạ.
" Xem ra chỉ có thể giết chết các ngươi thôi?" Phạm Dạ châm chước vài giây rồi sắc mặt đột nhiên âm hàn, muốn thi triển lực lượng chân chính đánh chết hai người Thạch Nham.
Hắn có tu vi Nguyên Thần nhất trọng thiên, vữa rồi đánh một trận là không dùng toàn lực, hiện giờ xác định không thể bắt sống Thạch Nham, Phong Nhiêu hắn cũng bị khơi dậy lửa giận, có ý hạ sát thủ.
Cuông phong tái hiện, cơn lôc như xé trời tụ tập lại rôi thành hình bên cạnh Phạm Dạ.
Đột nhiên thấy Phạm Dạ như thành lốc xoáy cực lớn, bao phủ toàn bộ phụ cận, lực lượng khủng bố của gió ùa tới như phô thiên cái địa, uy lực so với lúc trước thì cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần.
Phạm Dạ không ngừng thúc giục lực lượng, muốn hạ sát thủ.
Nhưng mà ngay khi hắn há miệng muốn tuyên án Phong Nhiêu Thạch Nham, Phong Nhiêu thì đột nhiên sắc mặt tái nhợt, ôm chặt lấy cổ, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
Thần thể của hắn không ngừng trượt ra sau, trên đường phá vỡ mười thạch lâu mà vân tiếp tục trượt đi.
Giống như là có một bàn tay vô hình đang tóm cổ hắn kéo đi, khiến hắn không thể thi triển ra lực lượng, năng lượng vất vả lắm mới ngưng luyện ra cũng tiêu tán cực nhanh.
Phạm Dạ không Nguyên thần nhất trọng thiên, dưới lực lượng đó, giống như là một con chó, một chút phản kháng cũng không có.
Thạch Nham và Phong Nhiêu vẻ mặt rung động, mắt thấy Phạm Dạ càng lúc càng xa, cho tới lúc không thấy bóng dáng.
"Đi mau!" Phong Nhiêu đột nhiên tỉnh lại, vội vàng quát, không ngại nắm tay hắn, điên cuồng chạy tới cứ điểm của Thanh Quỷ.
Thạch Nham loạng choạng bay lên theo nàng ta, sau khi sửng sốt hồi lâu, hắn mới hoảng sợ quay đầu lại nhìn về phía cửa hàng của Phí Lan, sắc mặt phức tạp khó hiểu.