" Tạp Tu Ân thúc thúc, ngươi sao lại dám đi ra?" Tử Diệu yên lặng nhìn Áo Cách Lạp Tư rời đi, nàng ta biết từ nay về sau, người này sẽ đi cùng đường với Áo cổ Đa, có lẽ sẽ trở thành sự quấy nhiêu lớn nhất của nàng ta trong tương lai.
Cũng không biết vì sao, nàng ta lại cảm thấy thoải mái, giống như gánh nặng trên người đã được gỡ xuống, vui sướng nói không nên lời.
Áo Cách Lạp Tư đi theo nàng ta nhiều năm, vì nàng ta, không tiếc vi phạm sưh triệu swh của Áo cổ Đa, quản lý Tử Diệu tinh đâu ra đấy cho nàng ta.
Chỉ là, Áo Cách Lạp Tư cũng dã tâm bừng bừng, ý đồ hắn đi theo nàng ta, nàng ta cũng biết rõ
Bởi vì ái mộ nàng ta, bởi vì muốn có được nàng ta, Áo Cách Lạp Tư mới có thể bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý làm việc cho nàng ta, nhưng từ sau khi biết Áo Cách Lạp Tư ở sau lưng nàng ta giở không ít trõ biết tâm tính chân chính của Áo Cách Lạp Tư, nàng ta cũng không còn cảm thấy thoải mái với Áo Cách Lạp Tư. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hôm nay, Áo Cách Lạp Tư nhắc nhở nàng ta, bảo nàng ta cẩn thận Thạch Nham, bảo nàng ta xuống tay đối phó Thạch Nham, cuối cùng cũng chọc giận nàng ta, thể cho nên không chút do dự nói ra những lời cay độc như vậy.
"Ta dám ra đây là vì ta biết người đó sẽ không làm gì ta." Tạp Tu Ân lạnh lùng cười, ánh mắt kỳ dị: " người âm thầm xuất thủ kia một lòng duy Lỵ An Na, tuy rằng ta không biết vì nguyên nhân gì, nhưng ta minh bạch tâm ý của hắn."
Dừng một chút, Tạp Tu Ân trầm giọng nói: "Vừa rồi những cường giả Nguyên Thần cảnh tụ tập tới đây, bất kỳ ai cũng có sát ý với Lỵ An Na, Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc của Thiên Phạt thành tất nhiên không nói, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong cũng có lòng muốn giết Lỵ An Na, bao gồm cả Áo cổ Đa."
Tử Diệu mặt khẽ biển, thầm gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta muốn phân rõ giới hạn với Áo Cách Lạp Tư. Áo cổ Đa thân là bá chủ một phương của thần quốc, không ngờ khi Lỵ An Na đại nhân lĩnh ngộ áo nghĩa cũng lòng mang ác ý, điều này là làm trái với lợi ích của thần quốc. Quan hệ của Áo Cách Lạp Tư và hắn lại chặt chẽ, ở thời điểm mấu chốt, khẳng định sẽ đứng cùng một chỗ với hắn. Bọn họ... Tựa hồ có mưu đồ khác."
"Không sai, Áo cổ Đa muốn Lỵ An Na chết, không muốn áo nghĩa của nàng ta lại có đột phá, khi vừa rồi chiến đấu phát sinh, hắn... bị công kích nhiều nhất, bị Thương cũng nặng nhất." Tạp Tu Ân lạnh lùng cười, vẻ mặt kỳ dị nói: "Mà ta ở trong những người có mặt là người duy nhất không duy nhất không hy vọng Lỵ An Na xảy ra chuyện, muốn bảo vệ nàng ta. Có lẽ người đó cảm giác ý đồ của ta, cho nên... Từ đầu tới cuối không hề xuống tay với ta, ta trong những võ giả Nguyên Thần cảnh là người thoải mái nhất, không bị ảnh hướng tí nào."
Lời vừa nói ra, Tử Diệu ánh mắt sáng ngời, hô nhỏ: "Ngươi là nói... Người đó bảo hộ Lỵ An Na đại nhân, hắn liệu có phải là tiền bối của thần quốc chúng ta hay không?"
" Không thể." Tạp Tu Ân cười khổ: "Điện hạ nghĩ xa quá rồi, nếu hắn vì thần quốc thì những tên gia hỏa Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ không thể sống tự tại như vậy ở Thiên Phạt thành. Chỉ có thể nói. Hắn có lẽ có chút quan hệ với Lỵ An Na đại nhân, nhưng không có giao tình gì với thần quốc."
"Có lẽ vậy." Tử Diệu gật đầu, nhìn về phía khu vực đó, nói: "Xem ra, chúng ta không cần lo lắng thân phận bại lộ rồi."
"ừ, hiện giờ ở Thiên Phạt thành cường giả như mây, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong, Áo cổ Đa đều là cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, với lực lượng của bọn họ đã không thể nắm thế cục trong tay. Trong bóng tối lại có một cường giả như vậy tọa trấn, chẳng ai dám khai chiến cả." Tạp Tu Ân mỉm cười, nói thêm: "Ngươi hiện tại phân rõ giới hạn với Áo Cách Lạp Tư, chắc tiểu tử đó sẽ không còn khúc mắc nữa, với vẻ đẹp và thủ đoạn của điện hạ, muốn lôi kéo tiểu tử đó chắc cũng không phải việc khó?"
Mặt Tử Diệu bỗng nhiên đỏ lên, mắng khẽ một câu rồi cắn môi trợn mắt: "Hắn không sao thì tốt rồi."
Tạp Tu Ân cười cười, không nói thêm gì.
" Cữu cữu!" Trong phế tích, Áo Cách Lạp Tư đi tới, dừng lại bên cạnh Áo cổ Đa rồi nói: "Ta và Tử Diệu công chúa đã cắt đứt rồi."
Áo Cổ Đa chân đầy vết thương dữ tợn, sắc mặt tái nhợt, nghe vậy thì hai mắt hiện ra quang: "Sao lại vậy?"
Áo Cách Lạp Tư cười khổ, thở dài một hơi: "Nàng ta lựa chọn Thạch Nham."
Áo Cổ Đa hừ lạnh một tiếng: "Nữ nhân đều là như vậy, nhất là nữ nhân sinh trong hoàng thất, trong mắt chỉ có quyền thế và lợi ích, căn bản không có chân tình, xem ra ngươi đã lãng phí không ít năm rồi, cuối cùng chẳng nhận được gì."
"Ta tỉnh ngộ rồi, sẽ không để nữ nhân đó ở trong lòng nữa." Áo Cách Lạp Tư gật đầu.
"ừ, như vậy cũng tốt, trong lòng không có rằng buộc gì thì mới có thể bước lên cao hơn, với tư chất và năng lực của ngươi, tương lai tất nhiên sẽ trở nên nổi bật ở thần quốc, đến ngày đó, nữ nhân đó vẫn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi, điều kiện tiên quyết ngươi có đủ lực lượng, Áo Cổ Đa trầm giọng nói.
"Ta biết, ta sẽ một lòng theo đuổi lực lượng, cũng cầu đột phá như cữu cữu, cầu cực hạn áo nghĩa của võ đạo." Áo Cách Lạp Tư nghiêm mặt nói.
" Chúng ta đi." Áo cổ Đa chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua vực sâu ở giữa phế tích, quay đầu rời đi với Áo Cách Lạp Tư.
Bích Thiên và Lý Nhạc Phong của Cửu Tinh thương hội nhìn nhau một cái, cũng đều đứng lên, không nói gì trầm mặc rời khỏi.
Bích Nhu và A Lạp Đức, cả võ giả của Cửu Tinh thương hội từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đây, đi theo phía sau hai cường giả Nguyên Thần nhị trọng thiên này biến mất rất nhanh.
Đoàn người của Phong Khả lạnh lùng nhìn bọn họ rời khôi, không ngăn cản, chỉ là sắc mặt ngưng trọng.
Bất luận là Áo Cổ Đa hay là Bích Thiên, Lý Nhạc Phong, toàn bộ đều là Nguyên Thần nhị trọng thiên, lực lượng chân chính có lẽ so với Phong Khả còn cao hơn một chút, Thiên Phạt thành lúc này không còn là tứ đại cự đầu nói được là được nữa, ba người đó không tìm Phong Khả gây phiền toái thì bọn họ đã cám ơn trời đất rồi, tất nhiên không dám làm bậy.
nhưng cường giả không nên xuất hiện ở Thiên Phạt thành này nghênh ngang bỏ đi, ven đường rất nhiều lược đoạt giả ánh mắt kiêng kị, chủ động tránh đường.
Không ai dám tới dò xét vực sâu hắc ám đó nữa, tuy rằng biết Lỵ An Na có khả năng cực lớn vân ẩn thân trong đó, nhưng mọi người đều lựa chọn từ bỏ, giống như sự tình vừa rồi không hề phát sinh, đều chủ động tránh đi, lặng lẽ rời đi.
Sự đáng sợ của người Âm thầm xuất thủ, lại có ý đồ che chở Lỵ An Na rất rõ ràng, trừ phi tự nhận là cảnh giới cao hơn, nếu không mạo muội dẫn tới sự tức giận của đối phương thì sẽ chịu không nổi.
" Vừa rồi bên các ngươi lảm nhảm gì đó!" Trên đường trở về, Bích Thiên quay đầu, có chút kinh ngạc hỏi Bích Nhu và A Lạp Đức.
A Lạp Đức thần sắc chấn động, vội vàng kể lại chuyện chứng kiến lúc trước, mắt tràn đầy kích động và kính nể: "Đại thống lĩnh, ngươi quả nhiên là mắt sáng như đuốc! Tiềm lực của tiểu tử đó rất đáng sợ, ta hiện tại cuối cùng cũng tin nếu hắn và Bích Nhu tiểu thư kết hợp, đối với bá nghiệp của đại thống lĩnh khẳng định có trợ giúp cực lớn."
Nghe A Lạp Đức nói xong, Bích Thiên mắt tỏa sáng, tán thưởng: "Anh hùng xuất thiếu niên."
Bích Nhu cắn môi dưới, sắc mặt khác thường, không nói gì, không biết đang nghĩ gì.
" Nhu nhi, ngươi cảm thấy sao?" Bích Thiên đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?" Bích Nhu ngẩn ngơ, có chút không yên lòng ngẩng đầu lên: "Ta vừa rồi không nghe rõ."
" Ngươi cảm thấy tiểu tử đó thế nào?" Bích Thiên lại cười nói.
"ừ thì... cũng có chút lợi hại." Bích Nhu nhỏ giọng trả lời, mắt đẹp lóe sáng: "So với những người mà ta gặp trước kia thì lợi hại hơn nhiều, ta lúc trước thực sự nhìn lầm rồi. Nếu năm đó biết hắn có thể có thành tựu như hôm nay, ta khẳng định sẽ bất chấp tất cả mọi giá giữ hắn lại."
" Bao gồm cả gả cho cho?" Bích Thiên nhếch miệng cười, trêu ghẹo.
" Phụ thân! Ngươi đừng giễu cợt ta, thật đáng ghét, Bích Nhu thẹn thùng cúi đầu, giống như đã thật sự động tâm, không có ý kháng cự mãnh liệt nữa.
Nữ nhân của Liệt Diễm tinh vực thờ phụng cường giả vi tôn, cao thủ thanh niên càng cuồng ngạo ương ngạnh càng có thể hấp dẫn ánh mắt của các nàng, Bích Nhu cũng không ngoại lệ, biểu hiện của Thạch Nham hôm nay thật sự khiển nàng ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, một chút không thoải mái trước kia tựa hồ cũng bị Thạch Nham một kích đánh tan.
Trong tim nàng ta, có thêm một thân ảnh cường hân cao lớn, khiến nàng ta khó có thể bình tĩnh.
"ừ, chuyện này ta sẽ làm chủ, để lần sau gặp mặt, ta ép hắn phải thành thân với ngươi!" Bích Thiên cười ha ha, tâm tình tựa hồ không tồi.
"Đáng ghét." Bích Nhu thấp giọng lẩm bẩn, nhưng rõ ràng không còn ý kháng cự.
" Phụ thân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!" Phong Nhiêu và Phong Kiêu đi theo phía sau Phong Khả, không nhịn được hỏi.
" Chúng ta muốn giết Lỵ An Na, vốn tưởng rằng người của tam đại thế lực sẽ quấy nhiễu, không ngờ mục đích của mọi người tựa hồ nhất trí, cuối cùng cùng nhau liên thủ oanh kích, đáng tiếc, lại bị người đó trong bóng tối đó hóa giải, ngược lại xuất thủ đả thương chúng ta?" Phong Khả hít sâu một hơi, sắc mặt có chút khác thường: "Thật không ngờ, tam đại thế lực vân chó cắn chó như vậy, trong Thiên Phạt thành chúng ta, thừa dịp hắc ám hàng lâm công kích Lỵ An Na. Trong đó!" Còn có Áo Cổ Đa của Thiên Niết thần quốc, ha, ta vốn đang lo lắng nhiều cường giả như vậy hàng lâm, đại sự của chúng ta không thành, hiện tại an tâm hơn rồi."
Thiên Phạt thành Lúc này có ba cỗ lực lượng là Cửu Tinh thương hội, Thiên Niết thần quốc, U Minh . Bất kỳ một cô lực lượng nào cũng đủ để chống lại thế lực của bản thổ Thiên Phạt thành.
Nếu ba phương liên thủ, Phong Khả bọn họ có thể ngay cả tinh đồ cũng không giữ được, đừng nói gì tới đi tìm kiếm.
Nhưng trải qua chiến đấu lần này, Phong Khả ý thức được tam đại thế lực cũng đối địch lẫn nhau, tuyệt đối không thể đoàn kết nhất trí, mà hắn và đám người Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc khi đối mặt với tam đại thế lực sẽ cùng nhau đối địch, không có khúc mắc.
Cộng thêm cường giả thần bí của Thiên Phạt thành, rõ ràng đang âm thầm nghiên về phía họ, cho nên Phong Khả vững dạ hơn, cảm thấy có thể đánh một trận.
" Sự xuất hiện của Thạch Nham lúc trước đã tạo thành động tĩnh cực lớn." Phong Kiêu chen vào nói, miêu tả lại những gì vừa rồi đã chứng kiến, sắc mặt nghiêm nghị: "Phụ thân, Thạch Nham tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm, là con dao hai lưỡi, dùng tốt thì sẽ giúp chúng ta cực lớn, nếu vô ý, e là sẽ hại người hại mình."
Phong Khả nghiêm túc lăng nghe, sắc mặt cũng dân dân trở nên ngưng trọng: "Tiểu tử này đích xác khó giải quyết, thật không ngờ hắn có lại cường đại như vậy. Nhiêu nhi, ngươi thấy thế nào?"
" Chỉ cần có ta ở đây thì hắn khẳng định sẽ không coi chúng ta là kẻ địch, phụ thân, nếu tìm được tân tinh vực, cho hắn một Sinh mệnh chi tinh, ta nghĩ hắn nhất định sẽ cảm kích chúng ta, cũng sẽ thật lòng nghiêng về phía chúng ta." Phong Nhiêu nghiêm túc nói.
"Ta cũng không keo kiệt, yên tâm đi, hắn đã chứng minh được bản thân, hiện giờ Thiên Phạt thành, thậm chí Liệt Diễm tinh vực, ai còn dám coi khinh hắn!" Phong Khả nghiêm mặt nói: "Thanh danh của Hắn chắc rất nhanh sẽ truyền khắp Liệt Diễm tinh vực, cũng sẽ không ai dám không coi hắn là nhân vật nhất hào, ta biết phải làm như thế nào rồi."
" Cám ơn phụ thân." Phong Nhiêu cười.
" Hắn bỗng nhiên biến mất, cũng không biết lúc nào sẽ xuất hiện, tiểu tử này, thật sự là thần bí?" Phong Khả thở dài.
" Hắn sẽ xuất hiện, ta nghĩ, khi hắn lại xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho người ta nhảy dựng lên, sẽ cường đại hơn!" Phong Nhiêu thì thào tự nói!" Mắt đẹp tràn đầy tình cảm sâu đậm.