Phong Nhiêu nhìn hắn, vẻ mặt đau đớn, chỉ là cả người bị mười sợi xích tinh thần quấn chặt, lại bị Kiệt Tư Đặc trói buộc, không thể nhúc nhích.
Phong Kiêu Đồng dạng quan tâm tới Phong Khả thì lại bị hai gã cao thủ của Thanh Quỷ lược đoạt giả trông chừng, cũng khó hoạt động.
" Không sao, với tu vi cảnh giới của phụ thân ngươi, không có trở ngại gì đâu. Hơn nữa, tinh đồ còn ở trên tay hắn, ta nghĩ mọi người cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện không may." Thạch Nham cười cười, đứng ở phía trước sương khói màu xanh lục, trấn an Phong Nhiêu.
Đoàn người Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc nghe hắn nói như vậy, tựa hồ mới phản ứng, nhớ lại tinh đồ vẫn đang ở trong tay Phong Khả, ai nấy sắc mặt khẽ biển.
Bọn họ không lo lắng cho sinh tử của Phong Khả, nhưng bọn họ lo lắng cho tinh đồ.
Không có tinh đồ, bọn họ cũng không thể làm được chuyện gì, một chuyển mạo hiểm này cũng sẽ được đặt dấu chấm tròn.
Mọi người đột nhiên mắng thầm trong lòng, mắng thầm Phong Khả xung động, không nên mạo hiểm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cho dù là muốn mạo hiểm thì trước tiêĩi cũng giao ra tinh đồ đã? Không nên để mọi người biến thành bị động như vậy? .
" Thạch Nham, ngươi thật muôn tiên vào ư?" Lạp Tăc Nhĩ cau mày: "Nếu ngươi kiên trì, chúng ta tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ là... nhớ mang tinh đồ ra."
Cường giả của lược đoạt giả lược đoạt giả nghe hắn nói như vậy thì lập tức lộ ra vẻ tức giận, sắc mặt toàn bộ âm lãnh.
Lạp Tắc Nhĩ vẻ mặt tự nhiên, nói với khôi thủ khác: "Mọi người liều mạng tiến vào đây đều là vì tinh đồ, có phải hay không? Phong Khả lão đại đưa chúng ta vào đây, là hy vọng cho lược đoạt giả chúng ta một con đường rộng mở hơn, chúng ta không nên để Phong Khả lão đại thất vọng?" Cho dù là hắn có gì không mau thì chúng ta cũng phải tiếp tục kiên trì."
"ừ, đúng là như vậy."
"Ta nghĩ Phong Khả lăo đại cũng sẽ không trách tội chúng ta."
"phải hoàn thành nguyên vọng của Phong Khả lão đại."
các khôi thủ lược đoạt giả đều tỏ thái độ, trong lòng bọn họ, cũng không phải quá để ý tới tính mạng của Phong Khả, mà là lo lắng cho tinh đồ.
Cũng không phải mỗi một khôi thủ lược đoạt giả đều lấy đại cục làm trọng như Phong Khả, rất nhiều người tới đây chỉ là vì tinh đồ.
" Ngu xuẩn!" Đúng vào lúc này, Ba Lôi Đặc trầm mặc hồi lâu quát lớn một tiếng: "Không có Phong Khả lào đại dân đầu, các ngươi có thể tìm được tinh đồ mới lạ đó, sau lưng chúng ta có tam đại thế lực đang theo đuôi, nếu chúng ta ngay cả một người cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên cũng không có, thì ứng đối như thế nào? Một đám tầm nhìn hạn hẹp, Phong Khả lão đại tin các ngươi, các ngươi lại không thức thời như vậy, đúng là không biết sống chết."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, rất nhiều người hoàn toàn tỉnh ngộ, nhớ tới bọn họ gặp phải không chỉ là sự hung hiểm của cấm địa.
Cường giả của Tam đại thế lực, từ phương diện nào đó mà nhìn thì còn đáng sợ các tuyệt địa, nếu không có một đầu lĩnh thanh danh cường đại, cho dù là có tinh đồ thì e Ìẫ cũng rất khó thực hiện được mong muốn.
Những lời của Ba Lôi Đặc khiến rất nhiều người tỉnh lại, tỏ vẻ tỏ vẻ muốn cứu Phong Khả, nhưng lại không ai có thể đưa ra phương pháp hữu hiệu.
" Được rồi, đừng có nói nhiều nữa, để ta vào thử." Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, vào lúc này bỗng nhiên cảm thấy Ba Lôi Đặc không tồi, so với so với Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông thì có tầm mắt hơn một chút.
" Cẩn thận." Kiệt Tư Đặc hô khẽ.
" Sư huynh, cẩn thận đố.f' Tạp Thác cũng nhắc nhở.
Gật đầu, trong ánh mắt của Phong Nhiêu, Thạch Nham hít sâu một hơi, đi vào khu vực sương khói màu xanh lục nồng đậm.
Sương khói màu xanh lục tạm thời ngừng lan tràn, tựa hồ phạm vi khuếch tán hữu hạn, thần thể của thần thể vừa vào trong đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trong thức hải của hắn, bỗng nhiên hiện ra một sợi dây nhỏ mà mắt thường khó nhìn thấy, so với kim thì còn nhỏ hơn, hiện ra trong thức hải của h truyền ra khí tức tê dại, giống như ăn mòn thức hải, muốn hủy diệt linh hồn tế đài của hắn.
Đồng thời, từng dòng độc tố cũng xâm nhập vào lỗ chân lông của hắn, du đãng trong thần thể của hắn, thuận theo gân mạch của hắn, ùa tới ngũ tạng lục phủ.
" Là thi độc!"
trong Thiên hỏa tế đài, đột nhiên truyền đến niệm đầu ba động của Bì Tuyệt Thi Hỏa, ngay sau đó, một cô khí tức âm lành kỳ diệu từ trong linh hồn tế đài của hắn lanự.
Từng sợi tơ màu xanh lục đình trệ trong thức hải của hắn rồi toàn bộ ùa vào thiên hỏa tế đài, bịxmột đoàn hỏa diễm màu xanh lục bao lấy, chính là Bì Tuyệt Thi Hoa.
Độc tố chui vào trong lỗ chân lông của hắn cũng bị khí tức của Bì Tuyệt Thi Hỏa cấp, như sông đổ về biển, trực tiếp ùa vào linh hồn tế đài của hắn, bị Bì Tuyệt Thi Hỏa hấp thu.
Bồng!
Thần thể của Thạch Nham lập tức bắn ra hỏa diễm màu xanh lục, thành một người lửa.
Hỏa diễm màu lục có sức hấp dẫn kỳ diệu, chủ động tụ tập sương khói màu xanh lục.
Đại lượng sương khói màu xanh lục từ xa bay tới, biến mất trong thần thể của hắn, Bì Tuyệt Thi Hỏa hưng phấn nói: "Là thi độc, thi độc phi thường đáng sợ, hẳn là từ trong cơ thể của yêu thú cực kỳ khủng bố phóng xuất ra, tốt lắm, rất có lợi cho ta!"
Bì Tuyệt Thi Hỏa hưng phấn không thôi, không ngừng phóng thích năng lượng, dùng thần thể của Thạch Nham làm căn bản tụ tập sương khói màu xanh lục.
Sương khói như là hơi nước tiêu tán trong thần thể của Thạch Nham, dần dần, sương khói màu xanh lục xung quanh Thạch Nham thành khu vực chân không.
Các lược đoạt giả đứng bên ngoài cũng không thể nhìn được bên trong sương khói màu xanh lục phát sinh chuyện gì, chỉ biết là Thạch Nham đi vào, không lâu sau thì sương khói liền bắt đầu dần dần tiêu tán.
Một đạo thân ảnh hiện ra ở phía trước, Thạch Nham vẻ mặt chấn động.
Đó là Phong Khả cả người điện quang lấp lánh, vẫn đang ra sức ứng phó với sự ăn mòn của thi độc, hắn cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên tất nhiên không thể dễ dàng bị cấp tru sát, chỉ là chống đờ vẫn có chút gian nan.
Đợi cho Thạch Nham hiện ra, Phong Khả vẻ mặt chấn động, hiện ra vẻ mặt bất khả tư nghị: "Ngươi sao lại tới đây?"
"Ta đến giúp ngươi." Thạch Nham cười cười, phóng xuất ra khí tức năng lượng trong cơ thể, từng ngọn lửa màu xanh từ khóe mắt hắn bay ra, quấn trên người Phong Khả.
Phong Khả bị nước màu xanh lục dính đầy người, thần thể rất nhanh khôi phục màu bình thường, trong mười giây ngắn ngủ. Phong Khả đã tất cả bình thường, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, kinh hãi nói: "Ngươi, ngươi có thể phá giải độc tố của nơi này ư?"
"ừ, ta có chút thủ đoạn kỳ lạ." Thạch Nham đi tới bên cạnh hắn, suy nghĩ một chút, một dòng niệm đầu hiện lên, lưu lại một dòng phân diễm hỏa của Bì Tuyệt Thi Hỏa trên người Phong Khả, giúp hắn chống đỡ thi độc của nơi ààý: "Đi, chúng ta đi vào bên trong xem thế nào."
Phong Khả cảm ứng được sự giúp đỡ của hắn, phát hiện không còn một tia độc tố nào xâm nhập thì vẻ mặt cũng chấn động: "Tốt."
Hai người sóng vai đi vào.
Qua nửa canh giờ, bọn họ thấy một hồ nước màu xanh lục, trong hồ nước thi thể yêu thú dài mấy ngàn thước đang chìm nổi, hai con yêu long đầy bờm tinh minh, bờm cũng màu xanh, lấp lánh lân quang.
Yêu thú dài mấy ngàn thướng chiếm một phần mười khu vực của hồ nước, bờm màu xanh phóng thích độc tố, nhập vào trong nước, khiến hồ nước cũng biến thành màu xanh lục, thi độc chính là lân quang màu xanh lục này, từ trong hồ nước phóng thích khuếch tán ra.
Vừa đến nơi này, Phong Khả hiện ra vẻ khiếp sợ, hai mắt sáng rực: "Yêu thú cấp Mười một! Có thể so với cường giả Nguyên Thần cảnh!"
"Có biết là yêu thú chủng loại gì không?" Thạch Nham cũng hoảng sợ, yêu lòng dài mấy ngàn mét, to như núi, thân thể hư thối, lân quang màu xanh như đom đóm bay ra, có một cỗ khí tức thê lương cổ xưa từ trên người nó phóng xuất ra, phi thường khủng bố.
" Không biết là chủng loại gì, có điều, chắc là yêu thú cao giai cấp mười một, cùng một cấp bậc với cường giả Nguyên Thần tam trọng thiên, trời ạ, không ngờ bên trong cấm địa còn có kỳ quan như vậy, trước đó thật sự là không ngờ." Phong Khả tán thưởng.
" Đích xác phi thường khủng bố, còn chưa tới chỗ sâu nhất của cấm địa đúng không?" Thạch Nham nghiêm túc hỏi.
"ừ, còn xa lắm." Phong Khả gật đầu, hít sâu một hơi: "Cũng may là người tới, nếu là người khác thì ta rất khó tiêu trừ thi độc cho. Yêu thú này chắc am hiểu dùng độc, sau khi tử vong thì độc tố dần dần tiêu tán, mới hình thành thi độc, đích xác phi thường đáng sợ."
" Không đáng sợ nữa rồi." Thạch Nham lạnh lùng cười, niệm đầu niệm đầu liên hệ với Bì Tuyệt Thi Hỏa: "Ra tẩm bổ đi."
Ngọn lửa nhỏ màu xanh từ khóe mắt hắn hiện ra, một cỗ sinh mệnh ba động rõ ràng phóng thích, Bì Tuyệt Thi Hỏa trực tiếp hưng phấn lao về phía thi thể hư thối của yêu long.
Ma trơi màu xanh lục, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến mất, đều bị Bì Tuyệt Thi Hỏa hấp thu, sinh mệnh thể kỳ dị này có thể thu thập tất cả khí tức do thi thể phóng xuất ra, thi độc, chính là đồ ăn mà hắn thích nhất, là nguồn suối lực lượng để tiến hóa.
dưới năng lượng ba động của Bì Tuyệt Thi Hỏa, ma trơi trên hư thối hư thối của yêu long rất nhanh biến mất triệt để.
Hắn vẫn không dừng, lại chui vào hồ nước màu xanh lục, tiếp tục thu thập thi độc.
Đại khái qua một canh giờ, ở khu vực này bất luận là sương khói màu xanh lục hay là hồ nước màu xanh lục đều không còn màu xanh lục, tất cả thi độc đã bị Bì Tuyệt Thi Hỏa hấp thu.
Cỗ thi cốt yêu long sau khi mất đi thi độc thì thân thể dần dần tan rã, lộ ra khung xương, khổng lồ như ngọn núi, lấp lánh tinh quang chói lọi.
Người đứng bên ngoài rất nhanh phát hiện biến hóa của chỗ này, đợi cho sương khói màu xanh lục dần dần tiêu tán, Kiệt Tư Đặc đã thu hồi lực lượng trói buộc Phong Nhiêu.
Phong Nhiêu giãy ra khỏi xích tinh thần, vừa lo lắng Thạch Nham vừa lại lo lắng cho phụ thân nàng ta, là người thứ nhất xông vào.
Mười cỗ thi thể Bồng bềnh bên cạnh nàng ta, nàng ta chợt lóe rồi biến mất, trực tiếp xuyên qua, thần thể không bị tập kích, hiển nhiên không có độc tố tồn tại.
Mọi người vẻ mặt chấn động, đều thở phào nhẹ nhòm, không lo lắng gì, cũng đi vào rất nhanh.
Sau nửa canh giờ, một đám thủ lĩnh lược đoạt giả cùng nhau tụ tập bên cạnh Thạch Nham, Phong Khả, nhìn thi cốt khổng lồ trong hồ nước, lộ ra vẻ hoảng sợ.
" Trong miệng bạch cốt của yêu long tựa hồ có cái gì đó." Thạch Nham quay đầu nhìn về phía Phong Khả.
" Bất luận là gì thuộc về thuộc về ngươi, tuyệt không tuyệt không sẽ không đòi, là thứ ngươi nên có." Phong Khả nghiêm mặt nói.
Thạch Nham lạnh lùng cười, gật đầu, cũng không nói thêm gì, bay tới phương hướng của hai yêu long.
trên hồ nước yêu long đang chìm nổi, nhảy vào trong hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy quang, cũng không thể xác định rốt cuộc là vật gì.
Đám khôi thủ Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc vừa nghe nói là trong miệng yêu long có gì đó, thì mắt sáng lên, không đợi Phong Khả nhiều lời, không ngờ so với Thạch Nham còn nhảy vào nhanh hơn, vẻ mặt chờ mong.