Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaRio đi ra khỏi phòng rửa mặt, phát hiện Adjivia còn đang ở trong phòng sách nói điện thoại. Anh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh tiếp theo mà cả người rợn tóc ráy — anh thà rằng phải đối mặt với một đám ác đồ dùng súng, cũng không muốn cùng cái tên công tước phóng đãng này chơi mấy trò SM biến thái.
Có thể dùng thuốc xem thế nào. Ngay sau khi anh được nhận lệnh đi nằm vùng ở Nguyệt Thần Đảo, đã luôn mang theo người hai bình rượu nhỏ đặc chế, một chai có thể cho người khác uống vài ngụm thì sẽ hôn mê, sau khi tỉnh lại ký ức không rõ, như mới vừa say xong; một chai khác thì có thể khiến người khác nói thật như đang xưng tội, trừ khi đã được trải nghiệm huấn luyện đặc biệt về phương diện tinh thần, thì người thường rất khó thoát khỏi tác dụng của nó.
Trước tiên phải nhân cơ hội mà trốn trước đã, ngày mai lấy hai chai rượu làm quà xin lỗi, như vậy cũng sẽ hợp tình hợp lý. Rio chủ ý đã định, tay vừa mới đặt lên cánh cửa phòng khách, lại nghe thấy thanh âm của Adjivia ở ngay phía sau: “Xin lỗi nha Darling, bắt anh đợi lâu rồi — sao thế, anh muốn không tạm biệt đã đi hay sao, đây cũng không phải là một cách chào hỏi lễ phép cho lắm đâu, bạn của tôi.”
Rio không thể không xoay người nói: “Tôi nghĩ anh đang có chuyện cần xử lý, không tiện quấy rầy, ngày mai trở lại bồi tội vậy.”
“Chẳng phải anh cũng là chính sự của tôi hay sao.” Adjivia dường như lần đầu tiên gặp mặt mà cực kỳ khách sáo với anh, trên mặt chỉ toàn là nét cười. Hắn ngồi xuống sofa, dùng đầu ngón tay gõ gõ lên cái bàn tròn, ý bảo đối phương ngồi xuống ghế đối diện, từ dưới mặt bàn lấy ra bài pu-khơ. “Tới chơi 1 ván với tôi nào, Black Jack.”
Rio có chút bất ngờ. Anh cũng không nghĩ Adjivia có ý lưu anh lại là muốn cùng hắn chơi bài, ngẫm lại chắc hắn cũng không ở đây mà quấy nhiễu tình dục anh đi — Lẽ nào đây cũng là một dạng tình thú của hắn sao? Dù thế nào anh cũng không thể từ chối lạnh lùng được, đành phải ngồi xuống, vừa rửa bài vừa nói: “Chơi Black Jack? Hey, công tước, nghe nói anh chơi rất giỏi, đã từng thắng cả một trang viên, vậy anh muốn thắng được từ tôi cái gì đây? Nếu như tôi không đền nổi thì phải chạy trốn rồi.”
Adjivia chậm rãi cho anh tẩy hai lần bài, nói: “Yên tâm, thứ mà tôi muốn anh chắc chắn có thể đền được — hơn nữa anh đang ở chỗ của tôi, còn có thể chạy được đi đâu?”
Rio miễn cưỡng cười cười, làm ra bộ dạng rất chuyên chú đánh bài.
Nói thật, bài đối phương tốt hơn bài của anh rất nhiều, đáng tiếc bản thân không ở trạng thái, luôn có cảm giác tâm thần không yên, thế cho nên thua nhiều thắng ít. Có hai lần khóe mắt của hắn luôn vô ý mà liếc nhìn đồng hồ treo tường, phảng phất đang chờ đợi gì đó — dù cho anh không thể quan sát kỹ, nhưng gã vẫn không né tránh được sự nhận biết nhạy cảm của một đặc vụ liên bang đã được huấn luyện kỹ càng, nên đã khiến anh trong đáy lòng âm thầm hoài nghi.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, điện thoại di động của Adjivi lại một lần nữa vang lên, hắn lập tức cầm lấy điện thoại mà bắt: “Xin lỗi, nói một chút lập tức quay lại.” Nói xong đi vào phòng sách.
Sự hoài nghi trong lòng Rio lập tức biến thành dự cảm bất thường. Ngay lúc cửa phòng sách đóng lại, thì anh lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Edman, nhưng lúc nghe thấy được cụm từ ‘không thể kết nối’, thì anh lập tức ý thức được, chuyện có biến — anh đã từng dặn qua Edman, điện thoại di động phải bảo đảm 24/7 kết nối được, nếu như phát sinh chuyện bất ngờ, thì phải lập tức thông báo cho anh. Lúc này gọi tới, cũng không phải là ‘đang bận’, mà cũng không phải là ‘tắt máy’, tín hiệu trên đảo rất đầy đủ, chuyện này chỉ có lúc vừa lên máy bay thì sẽ đột nhiên bị ngắt sóng mà thôi, mà máy điện thoại di động vẫn đang trong trạng thái khởi động, nhưng lại không tìm được tín hiệu điện thoại, cho nên mới thành ‘không thể kết nối’.
Đây là phạm vi trong thời gian ngắn, nếu như máy trong thời gian dài không thể tìm thấy được tín hiệu điện thoại di động, sẽ chuyển trạng thái sang chế độ ‘tắt máy’ — chuyện này rất quan trọng, nói rõ điện thoại di động của Edman trong lúc bình thường đột nhiên bị cắt ngang, hoặc do bị hư, ngay không lâu sau đó. Vừa mới nghĩ tới thái độ mơ hồ kỳ quặc cùng trò chuyện thần bí lúc này của Adjivia, Rio đã nhận ra: chỗ Edman 8/10 đã bị bại lộ!
Anh quyết định cởi băng vải quấn ở tay, dùng con dao đặt ở trên mâm trái cây trên bàn, cố sức xé mảnh vài thảnh một sợi dài, kết thành một sợi dây thừng 17 18m, một đầu thì cột ngay lan can, một đầu thì thả xuống giữa không trung, phát hiện vẫn không thể chạm đất. Nhưng anh đã không còn thời gian để nối thêm, hai tay nắm chặt dây thừng, lòng bàn chân để ở ngoài tường nhanh chóng trượt xuống. Dây thừng dùng hết, cách mặt đất còn khoảng 3 4m, Rio buông tay nhảy xuống, lúc rơi xuống đất cố gắng cuộn tròn người lại để tránh tác dụng của xung lực.
Lúc đứng dậy, thì mấy bảo tiêu mặc mê màu phục vừa lúc tuần tra tới. Rio lập tức vỗ lấy bụi trên vai, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, làm ra bộ dáng không tìm được bật lửa. Bọn bảo tiêu vừa thấy khả nghi, thì nhận ra khuôn mặt anh, trong đó có người còn lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh, ân cần hỏi anh còn cần gì không.
Rio mượn cớ, nơi này hủy bỏ những hoạt động giải trí về đêm thật là buồn tẻ, muốn tới bãi biển gần hội sở đi dạo (bên hồ này được giăng lưới chống cá mập, nên đây là nơi bơi lội tốt nhất trên đảo). Bảo vệ liền nhắc lại lệnh cấm các hội viên tối nay không được rời khỏi hội sở, kiến nghị anh nên tìm mấy dạ oanh, hoặc là ra hồ bơi lộ thiên. Rio rất bất mãn: “Tao không có thói quen tới hồ lõa thể tắm cho người khác nhìn.” Anh dùng tàn thuốc gõ lên biển số ký hiệu của bảo vệ, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Lái xe đưa tao đi dạo 1 vòng, cho mày 10.000, không ngày mai tao nói với công tước 1 tiếng là mày cuốn gói đi khỏi đây. Còn tụi mày — còn nói nữa, cùng cút đi cùng nó.”
Giữa hai lựa chọn quyết định chọn cái nào cũng rất đơn giản, huống chi những việc mà ngài công tước có thể làm để lấy lòng người tình mới hầu như truyền khắp hội sở, Mr.Jan này được bọn bảo vệ nhất trí đưa lên đầu bảng trong danh sách ‘những vị khách không thể đắc tội’. Đồng thời, nếu ai đó nhận được vài lời khen ngợi của anh, tất nhiên tiền đồ quang minh, có hi vọng thăng chức.
Vì vậy trước cơ hội lấy lòng người tình mới của boss, còn thêm tiền thưởng, nên tên bảo vệ được chọn, dưới ánh mắt ước ao hận của đồng nghiệp, đã chạy điên cuồng đi lái 1 chiếc xe việt dã tới.
Những tên canh cửa thấy người lái là người một nhà, vừa từ nội bộ đi ra ngoài, nên không hề kiểm tra mà lập tức cho qua.
Trong phòng sách, Adjivia từ trong miệng tên bán tình báo mà lấy được phần tin tức mà hắn muốn, một sự tức giận do bị phản bội cùng nỗi nhục do mình đa tình liền hóa thành nham thạch nóng chảy, hầu như muốn thiêu cháy toàn thân hắn.
Rio Laurence! Tao muốn đem ruột nó quăng cho cá mập, khiến cho nó sống không bằng chết! Adjivia nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, không chút do dự ấn nút cảnh báo dưới mặt bàn.
30s sau, một đám bảo vệ mang súng chạy vào phòng khách, lục soát căn phòng trống rỗng, thình lình phát hiện mục tiêu đã biến mất.
“Anh ta từ đây trốn đi này!” Một bảo vệ kêu lên.
Adjivia liền chạy tới ban công mà nhìn xuống phía dưới, dây thừng tự chế cột vào lan can kéo dài xuống được tới 5 tầng, trong gió đêm lảo đảo đong đưa, tựa như đang cười nhạo sự trì độn của ai đó.
Hắn mạnh mẽ đập mạnh vào trên lan can, dù tay đau nhức vẫn không ngừng rít gào: “Bắt nó! Lục soát toàn bộ hội sở, bắt nó đưa tới trước mặt tao!”
Cùng lúc đó, một chiếc xe việt dã chạy ra khỏi hội sở trong đêm.
Rio ngay lúc nghe thấy từ bộ đàm mini đầu vai bảo vệ truyền ra lệnh, thì liền đưa tay cầm lấy sau gáy đối phương, ngón cái cùng ngón giữa song song cố sức kìm phía sau cổ động mạch. Dưới sự tấn công bất ngờ không phòng bị đối phương hầu như lập tức hôn mê, Rio tay phải tiếp quản tay lái, tay trái đưa tay mở cửa xe, đẩy gã đó từ ghế lái xuống mặt đường, rồi sau đó ngồi lên vị trí ghế lái.
XXXXXXXXXX
K.Green đang ngâm nga một bài ca dân gian, đứng ở dưới vòi sen kỳ cọ vết máu trên người, trên sàn nhà dưới vòi sen là một mảng màu đỏ tươi, theo giai điệu cùng dòng nước mà trôi xuống cống thoát nước. Quần áo dính máu nằm ở trong góc, đã không thể mặc, nhưng cũng may vóc người William cũng không kém hắn là bao, nên hắn có thể tùy ý lựa chọn ở trong tủ quần áo.
Còn có thêm một kinh hỉ bất ngờ: Hắn ở bên cạnh đám chai lọ tẩy rửa tìm thấy được một bình rửa thuốc nhuộm hiệu quả tức thì, nên đem mái tóc ngắn nhuộm vàng khô của mình đổi thành màu tóc đen. Trên thực tế, dù rằng đã nhuộm khá nhiều màu tóc, nhưng hắn thích nhất vẫn là tóc đen, tự nhiên, bí mật cao, trầm, hơn nữa làm nổi bật làn da hắn — một loại màu da nâu đồng cực kỳ khỏe mạnh, đây mới là màu da thực của hắn, chứ không phải dạng trắng nõn trước đây phải dùng loại thuốc tẩy trắng da thịt. Tuy rằng phải trường kỳ sử dụng để thay đổi qua lại, khiến cho da thịt bị tổn hại, nhưng để tiếp cận vị đặc vụ liên bang nhận biết nhạy cảm kia, thì hắn không thể không chuẩn bị vạn toàn, bao gồm cả việc phải làm thêm silicon giả da để che giấu vết tích trên người.
Bề ngoài, ăn nói, cử chỉ, tính cách, tất cả những phần nào mà có thể biểu lộ ra ngoài, hắn đều tự tin có thể giả trang vạn vô nhất thất, nhưng phần ẩn sâu trong lòng, được gọi là ‘tình cảm’ gì đó, thì khó mà có thể dùng lý trí khống chế được. Ví dụ như hiện tại, khi K.Green nhìn người thanh niên tóc đen trong gương kia, trong nháy mắt chợt có chút hoảng hốt, tựa như thấy được hình ảnh của người thanh niên tóc đen khác, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người đó, cùng nhiệt độ cơ thể …
Âm hưởng tạp âm bên ngoài đánh vỡ ảo cảnh của hắn, hắn không vui mà đẩy ra cánh cửa sổ nhìn trộm bên ngoài, thấy một đám bảo vệ súng vác vai, đạn lên nòng nhảy xuống xe tải, từng nhóm tìm tòi lục soát chung quanh biệt thự, mắt thấy đã chuẩn bị tiến vào tòa biệt thự chỗ hắn.
Biến cố bất ngờ này làm đảo lộn kế hoạch của hắn, xem ra khó mà trước hừng đông giải quyết hết đám cá lọt lưới còn lại, thậm chí ngay cả việc rời khỏi hội sở an toàn cũng tăng cao độ khó. K.Green bất mãn mắng 1 tiếng, cả người trần truồng đi tới bên cạnh cửa sau biệt thự, dùng ngón tay gõ gõ cửa, mô phỏng theo thanh âm William kêu lên: “Hey, hai tên bên ngoài, vào đây!”
Hai tên bảo vệ ở cửa sau nghe thấy tiếng gọi thì theo sau vào, đầu vừa nhét vào đã bị một cái chém phía sau, đối phương bị áp sát vai quật qua lưng, đạp mạnh cửa khóa, không được mười giây đồng hồ đã bị đánh ngả xuống mặt đất. K.Green lột bộ đồ của tên bảo vệ mà mặc vào, trang bị súng ống đạn dược xong, liền kéo thấp vành nón mê màu, ra khỏi biệt thự, trà trộn vào sau đuôi một đám bảo vệ đang lục soát.
Không quá lâu sau, thì mệnh lệnh cấp trên nhắn nhủ xuống tới: “Mục tiêu Gracía, 10 phút trước dưới sự trợ giúp của một tên bảo vệ, đã lái một chiếc xe việt dã rời khỏi hội sở. Lập tức tìm toàn bộ đảo, cố gắng bắt sống mục tiêu, đối phương nếu phản kháng kịch liệt hoặc cố ý chạy trốn, có thể hạ gục.”
K.Green leo lên 1 chiếc xe tải. Trong không gian nhỏ hẹp dày đặc, tuy rằng hắn đã cố gắng che giấu cảm giác tồn tại, nhưng vẫn bị tên bảo vệ kế bên phát giác: “Mày không phải —” Một tay của hắn đánh mạnh ép buộc đối phương nuốt lấy nửa câu sau, sau đó khi xe đang quẹo mà phải giảm tốc độ rồi bắt đầu nhảy xuống dưới, lăn tròn người dưới đạn theo đuôi, bỗng nhiên biến mất ở phía sau rừng cây đen kịt rậm rạp.
XXXXXXXXXXXX
Neal ý thức được bản thân trong lúc nhất thời sơ sẩy do mong muốn được báo thù mà phạm phải chuyện ngu xuẩn, giận chó đánh mèo đập nát điện thoại của Edman, sau đó cắt cổ họng tên mập.
Gã bò lên núi nhỏ gần đó nhìn ra sân bay đèn đuốc sáng trưng, thấy trên mặt đất quả nhiên đã trống không, chuyến bay cuối cùng chỉ để lại một chút âm hưởng mơ hồ tại không trung.
“Đồ con lừa! Son of bitch …” Neal không ngừng chửi thề, có chút mất hết can đảm ngồi xổm trên mặt đất.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đang ở trên một hòn đảo đơn độc ngay giữa Thái Bình Dương, chung quanh là mặt biển đầy bọn cá mập không ngừng vờn quanh, không có máy bay, không có thuyền, lẽ nào thật phải kết một cái bè đi ra biển sao? Nghĩ tới trò lừa của bản thân hồi nãy, còn chưa kịp dùng 100.000 đô kia, cái tên công tước ẻo lả kia đã lật mặt lục nát cả cái đảo này để tìm gã, vạn nhất rơi vào tay đối phương, sợ sẽ bị xẻ thành ngàn mảnh thịt vụn bỏ vào nồi lẩu đó! Neal thống khổ hai tay ôm đầu hai tay ôm đầu, cảm thấy chỗ quái quỉ này so với biệt hiệu ‘Mộ phần’ của nhà giam Alcatraz Island càng khiến người khác tuyệt vọng ….
Dưới tình huống cùng đường, gã lại nghĩ tới K.Green. Tên sát thủ liên hoàn cực kỳ cường hãn đồng thời cũng cực kỳ cẩn thận kia, gã tin tưởng hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ mới lẻn vào Nguyệt Thần Đảo, dù cho thành bại thế nào, thì tên kia có cách rời đi …
Phải tìm cho ra hắn, hiện tại chỉ có đi theo bên người K.Green, mới là lựa chọn mang chỉ số an toàn cao nhất! Neal sau khi quyết tâm đưa ra quyết định, lại bắt đầu phát sầu: Tên đó đang ở trong hội sở chơi trò sát nhân, mà bản thân làm sao mà lẻn vào được trong đó cơ chứ … Quên đi, trước tiên lái xe của mập này đã, chạy tới gần chỗ hội sở quan sát 1 chút, xem tình hình thế nào …
Gã đứng dậy chỉnh lý mê màu phục trên người một chút, nghĩ bộ quần áo bảo tiêu này có thể lừa dối 1 chút, liền rời khỏi tảng đá, lên xe việt dã của Edman, chạy tới chỗ hội sở.
Mới chạy tới sườn núi, thì thấy một chiếc xe chiến đấu hạng nặng đang tiến tới trước mặt, sợ đến Neal phải lập tức lao ra nền đường, trốn vào trong rừng. Chuyện gì xảy ra, K.Green bại lộ rồi sao? Hay là tên FBI chết tiệt kia trốn được rồi? Dù cho cái trước hay cái sau, thì Neal cũng chẳng vui vẻ muốn biết, nhất là cái sau — cái tên công tước ẻo lả kia ăn cứt mà lớn à? Bên người nhiều bảo vệ như vậy, mà ngay cả một tên cảnh sát bị thương cũng bắt chẳng xong, quả thực lãng phí khí lực mật báo của gã!
Thở phì phì tự hỏi chốc lát, gã quyết định đi theo đám lục soát đó, nhìn xem có vớt được cái gì tốt hay không — đục nước béo cò là điểm mạnh của gã.
Nguyệt Thần Đảo dưới sự bao phủ của bóng đêm, hoang dã trời mênh mông, tùng lâm rậm rì, nham nhai gồ ghề và bãi biển đá ngầm, che giấu hành tung của 3 tên bỏ mạng, cũng ẩn tàng nguy hiểm trí mạng trong bóng tối, đến khi cảm giác nguy hiểm tới gần thì tất cả đã muộn màng.
Vị đặc vụ liên bang bị truy sát, vị sát nhân liên hoàn bị ép phải biến đổi kế hoạch, cùng một tên boss mafia đang muốn chạy trối chết, ở trên hòn đảo đơn độc này lần thứ hai cả ba gặp nhau, ngoại trừ thượng đế, không ai biết số phận tương lai của họ thế nào.