Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaSáng hôm sau, Rio ngủ quên, khi tỉnh lại thì kim đồng hồ báo thức đã chỉ 11h. Chuyện này đối với một người cho dù ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng không cho mình cơ hội để lười biếng như anh mà nói, là một chuyện rất hiếm thấy. Từ khi trở thành người phụ trách của tiểu tổ điều tra án giết người liên hoàn, thì hành động hằng ngày của anh không cần phải báo cáo với ai cả, nhưng anh luôn nghiêm ngặt tự hạn chế, tựa như trong suy nghĩ có một cái cây thước cân đo quản lý vậy, không có phép bản thân mình lệch khỏi quỹ đạo dù cho chỉ một thước Anh. (~ 0,3048 mét)
Nhưng hôm nay lại có chút buông lỏng, anh ý thức được điều đó, nguyên nhân thì đổ hết cho thuốc. Trước đây khó lắm mới bỏ được, sau này uống nữa sẽ không tốt, hay là mình nên dành chút thời gian chạy qua chỗ bác sĩ hỏi, đổi sang loại thuốc khác coi được không nhỉ, anh nghĩ.
Nhanh chóng rửa mặt xong, anh đưa tay cầm áo khoác đang chuẩn bị xuất môn, thì một tiếng nói gọi anh từ phía sau: “Ăn cơm xong rồi đi, kịp không?”
Rio xoay người, chỉ thấy Lý Tất Thanh mang tạp dề, trong tay còn cầm một nồi cơm, hiển nhiên mới từ trong bếp đi ra, liền hướng anh cảm kích cười cười: “Tối qua lỡ ngủ quên trên sofa, là anh đưa tôi vào phòng ngủ à, cám ơn nhé.”
“Tiện tay thôi.” Rio trả lời. “Tôi phải đi làm.”
“Tôi biết, nhưng dù sao cũng phải ăn mà, chẳng lẽ trong văn phòng cung cấp cơm trưa miễn phí à?”
“Không, góc đường có tiệm pizza và tiệm hamburger, có thể gọi đem vào.”
Lý Tất Thanh lộ ra nét mặt nội tâm thụ thương: “Pizza và hamburger của họ ngon tới vậy sao? So với cơm tôi làm còn ngon hơn à?”
Rio biết rõ đối phương là đang nói đùa, nhưng vẫn thoải mái: “So với cơm cậu làm, thì mấy thứ đồ kia chính là tội phạm.”
“Hoan nghênh bỏ gian tà theo chính nghĩa.” Lý Tất Thanh mở hai tay làm ra bộ dạng chào mời, bỗng nhiên biến sắc. “—- A, nguy rồi, chưa tắt bếp!”
Rio nhìn bóng lưng lủi vào nhà bếp của cậu, nhịn không được nở nụ cười. Cậu nhóc phương Đông này nhìn qua thấy ngây thơ non nớt, khi tiếp xúc rồi mới phát hiện được tư duy rõ ràng, ăn nói bất phàm, là một người có chiều sâu tâm hồn, nhưng ở mấy việc nhỏ thì lại mơ mơ hồ hồ, chẳng lẽ là lù khù vác cái lu chạy? Thế nhưng, ở chung với 1 người như vậy, cũng rất là thích thú.
Dù sao cũng đã trễ rồi, anh nghĩ nghĩ, đành đi vào bếp.
Trên bàn cơm đã dọn sẵn 2 món 1 canh: thịt xào nấm hương, cá quế hạt thông cùng canh gà nấu măng, Lý Tất Thanh đặt xuống món cuối cùng là nồi cá đác chao, xấu hổ nói với anh: “Lửa tắt trễ cho nên rau không được giòn lắm.”
Rio nghe mùi món ăn liền thấy ngứa tay. Sau khi múc hai chén cơm rắc mè đen xong, anh liền uống thử một ngụm nước canh gà màu vàng trong, cảm thán: “Nếu như cậu định mở nhà hàng, tôi nhất định mỗi ngày dẫn đồng nghiệp tới ăn đó.”
“Cám ơn đã cổ vũ, tuy rằng trong kế hoạch của tôi thì nó không nằm trong hạng mục đầu tiên.” Lý Tất Thanh gắp một đũa vào món cá đác xem kỹ, xoi mói nhíu nhíu mày: “Nói đến công việc thì tôi vẫn chưa rõ anh thuộc bộ môn nào, chỉ nghe Molly nói qua, anh là FBI?”
Rio gật đầu, “Bộ điều tra hình sự FBI. Mới vừa điều đến tổng bộ Washington, hiện nay đang phụ trách 1 án tử, cho nên phải đi khắp các bang.” Nói đến câu cuối cùng thì anh tự cười giễu 1 cái. “Nói cho cậu biết luôn, các án kiện hình sự lớn ở bang này đều do bên chúng tôi quản lý.”
“Cái này thì tôi có nghe qua rồi, giống như vụ án giết người liên hoàn ‘Green River’, còn có tên tội phạm sát nhân liên hoàn — Ted Bundy (1) nổi danh. Thế nhưng tôi có 1 phát hiện, tôi thấy mục tiêu chính ở FBI đa phần đều là các vụ bắt cóc, cướp bóc và sát nhân liên hoàn, đối tượng đa số đều là dạng vì muốn nổi tiếng mà bỏ mạng, mà không phải các tập đoàn phạm tội có tổ chức quy mô khổng lồ. Bộ có ẩn tình gì à?”
Rio buông đũa, theo thói quen mà lấy tay nâng cằm, có chút không ngờ mà nhìn cậu: “Tôi không biết là cậu lại có sức quan sát nhạy bén đến thế đó — kỳ thực đáp án rất đơn giản: Bởi vì so với tập đoàn phạm tội rắc rối khó gỡ, thì mấy tên khốn một mình dễ đuổi bắt hơn, như vậy số liệu công bố với bên ngoài sẽ tạo thành hiệu suất phá án khả quan, đồng thời, ‘Ngôi sao phạm tội’ đó lại có thể mang tới danh tiếng xã hội cho chúng tôi cao hơn, tạo ra hiệu ứng oanh động lớn hơn — lúc mới vào nghề, tôi đã từng hỏi qua người lãnh đạo trực tiếp của tôi như thế, ông ấy cũng chính là trả lời tôi như thế.”
Lý Tất Thanh đối với cái đáp án này hiển nhiên có chút 0_0: “Thì ra là chọn quả hồng mềm mà bóp à … vậy hiện tại ‘Ngôi sao phạm tội’ mà các anh đang đuổi bắt là ai thế — đừng nói, để tôi đoán xem …” Cậu nhìn chằm chằm vào góc bàn ăn trắng như tuyết ngưng thần chốc lát, sau đó ngẩng đầu, khẳng định nói: “Sát thủ liên hoàn sát thủ?”
Đây là tên mà trên mạng gọi ‘K.Green’, là tên sát thủ lấy những sát thủ liên hoàn làm mục tiêu của mình. Rio không khỏi bắt đầu bội phục sức phán đoán của cậu, gật đầu nói: “Đoán đúng rồi, tên kia xác thực hiện tại là một trong những mục tiêu hiện tại của chúng tôi, hơn nữa còn là một mục tiêu quan trọng nhất.” Nhìn ánh mắt lóe sáng tràn ngập hứng thú của cậu nhóc người đông phương, Rio nghĩ rằng là do đối phương cực kỳ hứng thú với trinh thám huyền nghi, thế nhưng bọn họ có quy định bảo mật, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc để nói chuyện này.
“Tôi phải đi làm đây.” Rio đứng dậy cầm áo khoác đen móc ngang lưng ghế dựa, “Nếu không có việc gì thì cậu đi vòng quanh đây đi, chờ lúc tôi rảnh thì sẽ giúp cậu liên hệ với một trường ngoại ngữ.”
Lý Tất Thanh cám ơn anh, lại hỏi: “Tối nay anh có về ăn không?”
“Không nhất định, có thể sẽ tăng ca, không cần chờ tôi đâu.”
“Được rồi.” Lý Tất Thanh lầm bầm. “Kỳ thực chỉ có một mình mình ăn, không có động lực làm cơm, tùy tiện làm một chén giải quyết là xong.”
Nhìn bộ dạng u sầu của cậu, Rio bỗng nhiên có chút tiếc thương, liền bổ sung: “Nếu như không có tăng ca, tôi sẽ gọi cho cậu — cậu có điện thoại di động không?”
Trên mặt Lý Tất Thanh liền hiện sự cao hứng: “Hôm nay tôi dự định sẽ đi mua một cái điện thoại cùng sim mới đó.”
“Sau khi mua rồi thì gọi cho tôi.” Rio lấy bút máy cùng bản note trong túi áo ra, viết số điện thoại của mình xong, sau đó xé tờ giấy dán lên mặt bàn ăn, rồi xoay người rời đi.
Lý Tất Thanh vươn hai đầu ngón tay thon dài của mình, kẹp lấy tờ note nhẹ nhàng, hiện ra một nụ cười mỉm ở phía sau bóng lưng anh.
Lúc nhận được tin nhắn “Tôi là Tất Thanh, đây là số mới của tôi, lúc rảnh thì gọi cho tôi nhé, tôi rảnh lắm có thể nói chuyện đó,” thì Rio đang vội vã hỏi khẩu cung của một nhân chứng mục kích mới, nỗ lực từ những lời khai cho đến miêu tả của gã mà phán đoán có phải gã đang đùa giỡn với FBI hay không, nên không có phản hồi cho cậu.
Đợi khi anh hung hăng đe dọa cái tên khốn đáng chết kia xong, đem cái tên đó tạm giam trong cảnh cục ngồi trên sàn nhà lạnh, sau đó tiến hành thăm dò hiện trường gây án thêm 1 lần nữa, thì sắc trời đã tối đen.
Ngồi ở trong chiếc Chevrolet SUV đen đợi Robert mua đồ ăn trong tiệm hamburger, Rio liền liên hệ với một trường ngoại ngữ do một xí nghiệp tư nhân mở ra, đối phương bảo đảm với anh nhất định sẽ chăm sóc sinh viên chu toàn, bảo đảm rằng trình độ ngoại ngữ của sinh viên sẽ đạt tiêu chuẩn đủ để tiến hành chương trình của đại học, còn miễn phí hướng dẫn làm đơn xin vào đại học.
Tuy rằng ý của Molly là trước khi cô về nước sẽ để cho anh chăm sóc bạn trai cô, nhưng Rio cân nhắc tới chức nghiệp đầy nguy hiểm của mình, hơn nữa sắp tới cũng không ổn định nơi ở, vạn nhất có hành động vượt bang, thực sự không tiện mang Lý Tất Thanh theo bên cạnh. Phương pháp hay nhất chính là ở đây xin cho cậu vào học ở một trường ngoại ngữ, để cho cậu vừa học vừa chờ Molly, còn về nhà trọ, thì cứ để cho cậu tiếp tục ở vậy.
Một người ở một nước khác ngôn ngữ không thông cuộc sống sẽ khá khó khăn, nhưng sau khi tiếp xúc Rio chợt phát hiện, tuy rằng Lý Tất Thanh nhìn có chút ngốc, nhưng trên thực tế khả năng lĩnh ngộ lại cực mạnh, có thể cậu sẽ nhanh chóng thích ứng cuộc sống ở đây. Sau khi hạ quyết tâm Rio liền gọi tới số điện thoại của Lý Tất Thanh, chuẩn bị báo cho cậu biết là anh sẽ tăng ca, tiện đường đem địa chỉ của trường ngoại ngữ cùng người liên hệ cho cậu.
Gọi tới 3 lần, nghe thấy tiếng thu âm “máy đã tắt”, Rio cảm thấy có chút không ổn. Lật lại tin nhắn mà mấy tiếng trước đối phương gửi tới, nghiêm túc xem, rốt cục anh cũng thấy có điểm đáng ngờ. Nếu đã nói với anh rằng “lúc rảnh rỗi có thể gọi cho tôi, tôi rảnh có thể nói chuyện”, thế nào sẽ ở một nơi tha hương dị quốc không quen biết, lại đem cái điện thoại mới mua tắt nguồn chứ? Anh không tin một người không hiểu tiếng Anh sẽ liều mạng chơi trò chơi trên điện thoại bản tiếng Anh chơi tới hết pin.
Lại gọi thêm 1 lần nữa, vẫn là trạng thái tắt máy. Cảm giác bất an từ đáy lòng Rio càng dâng cao. Nhưng hiện tại chỗ của anh ở cách khu nhà trọ của anh đến mấy tiếng chạy xe, ngoại trừ chạy xe đường dài trở về xác nhận là đối phương an toàn ra thì vẫn còn một phương pháp khác nhanh và tiện hơn.
Anh nhanh chóng gọi cho một dãy số, lời ít mà ý nhiều hỏi: “Karolina, tôi là Rio. Cô còn trong văn phòng không … tôi muốn nhờ cô một việc, tra giúp tôi vị trí của số điện thoại di động này.” Anh nhanh chóng nói ra dãy số, sau đó dừng lại 1 chút nói. “Đúng vậy, trạng thái tắt nguồn, tôi muốn địa điểm cụ thể.”
Ngồi trước bàn công tác trong khoa phục vụ tin tức tư pháp phạm tội, một cô gái mặt tàn nhang vóc dáng thấp mang kính đen, tay như bay không ngừng gõ trên bàn phím, vừa nhẹ giọng mà trả lời: “…. Đúng vậy, hiện tại tôi đang tra, chỉ mong pin của điện thoại không bị lấy ra.. Định vị được rồi, khu tây nam của thành phố, tôi sẽ chuyển bản đồ chỉ địa điểm cụ thể gửi tới cho anh.”
Rio cúp máy xong liền nhanh chóng mở bản đồ ra, có một điểm đỏ rõ ràng đang lóe sáng. Chỗ được điểm đỏ đánh dấu là một con đường cách chỗ cho thuê của anh đến hơn mấy tiếng đi bộ, càng quái dị hơn, đó lại là khu đồng tính của thành phố này. Đó chính là khu được chứng nhận kết hôn đồng tính luyến ái công khai, thậm chí ngay cả thị trưởng cũng đã công khai giới tính của mình, chính sách phương diện này tự nhiên là rộng rãi, đồng tính luyến ái du lịch cùng gia đình tổ chức hằng năm, con đường những người ủng hộ đồng tính luyến ái có thể thấy ở bất kì đâu, người qua đường cũng không còn đưa ánh mắt kỳ dị nữa — Nhưng điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, anh không nghĩ tới khả năng bạn trai của chị gái mình lại tới khu đồng tính luyến ái! Dù cho giả danh rồi tự nguyện tới đó, hay là vì ngôn ngữ không thông thạo mà bị bắt cóc tới đó — Nhớ tới bề ngoài của đối phương, khả năng phía sau có vẻ lớn hơn.
Tưởng tượng Lý Tất Thanh với mái tóc ngắn, khuôn mặt tuấn tú, da trắng nõn, vẻ mặt ngây thơ mờ mịt đi trên con đường đó, quả thực chính là một cái bánh bánh pút-đing vừa ngọt vừa mềm biết đi, không cần muỗng cũng có thể một ngụm ăn tươi, chợt anh cảm thấy cái miệng mình thật xui xẻo — Rio ảo não không gì sánh được mà đánh vào tay lái 1 cái.
Robert đang ngồi ở ghế sau cực kỳ hưởng thụ mà gặm bánh kẹp thịt chợt hoảng sợ, sau đó chợt cảm giác xe bắt đầu khởi động, đánh một vòng chạy ra ngoài, khiến cho miếng thịt theo quán tính của xe bị hất văng lên, để lại 1 dấu tròn bóng nhẩy ở trên trần xe, sau đó trực tiếp rơi xuống “— Fuck!” Robert luống cuống tay chân dùng áo sơ mi chà lau quần áo dính dầu mỡ, giận dữ kêu to. “Anh có thể trước khi khởi động báo trước cho tôi biết được không hả, để tôi có thời gian cố định bản thân trên địa cầu?”
“Xin lỗi.” Anh chẳng có chút thành ý mà nói. “Tôi có chút việc gấp phải về nội thành, nếu như anh không muốn, có thể xuống xe.”
“Tôi con mẹ nó không ở chỗ đất hoang này mà xuống xe đâu.” Robert tức giận mà nói. “Nếu như anh chợt nghĩ tới chu ti mã tích gì liên quan tới K.Green, không cần thừa nước đục thả câu, giờ nói luôn đi.”
Rio do dự một chút, nói: “Không, không có quan hệ với vụ án, chỉ là chút việc riêng cần xử lý thôi … Tôi sẽ dừng ở trung tâm 1 chút, anh có thể tự do.”
“Được, tôi muốn nghỉ 1 ngày đêm.” Robert phẫn nộ lược bỏ trọng điểm.
“Phê chuẩn.” Rio thẳng thắn trả lời.
Cám ơn thượng đế, không cần phải vĩnh viễn tăng ca, không cần phải suốt ngày đêm ở cùng với Rio đẹp trai! Rốt cục có thể thoát được số phận làm bình hoa rồi, đi đến quán bar kiếm 1 em thôi, Robert nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả phong cảnh tối đen ngoài cửa sổ xe cũng cảm thấy nắng ấm dần lên.
Trong một con đường đầy quán bar ở trong nội thành cho Robert xuống xe, Rio tiếp tục lái ôtô chạy như bay, điểm đỏ trên bản đồ càng lúc càng gần, cuối cùng tiến sát đến bên cạnh, Chovoret SUV đậu ngay trước cửa ra vào của một công viên đèn đường âm u.
Rio nhảy xuống xe, nhìn con đường nhựa hai bên đường đầy cây cối rậm rạp cùng mặt cỏ, chẳng biết từ đâu lại có cảm giác — GPS định vị do Karolina truyền tới không thể chuẩn đến mức chỉ ra địa điểm chính xác được, nếu như muốn triệt để lục soát toàn bộ công viên này, chí ít cần phải điều tới 10 cảnh sát, lý do là gì, chỉ vì có một FBI nghi ngờ bạn trai của chị mình là Gay? Quỷ tha ma bắt đi, anh sẽ lập tức trở thành mục hot ngay đầu tờ báo ngày mai đó.
Giữa lúc Rio mệt mỏi rã rời xoa xoa mí mắt, bắt đầu cân nhắc có nên thông báo cho cảnh sát địa phương với lý do là vụ án bắt cóc hay không, (nếu nói là mất tích thì thời gian vẫn chưa đủ tiêu chuẩn), thì từ con đường nhỏ ở phía trong công viên chợt hiện ra một bóng người tập tễnh, xoa xoa cái ót đi hướng ra phía cửa công viên.
Rio nheo mắt lại nhìn cậu càng lúc càng tới gần, khuôn mặt quen thuộc kia quả nhiên vẫn mang vẻ ngây thơ mờ mịt như trong dự liệu — Lý Tất Thanh đụng vào người anh mới phát hiện được phía trước có người chặn đường, ngẩng đầu như vừa tỉnh lại trong mơ mà hỏi anh: “Rio? Tình cờ ha, ra anh cũng ở đây.”
Vị đặc vụ liên bang hận không thể cái tát đánh thẳng vào mặt cho cậu nhóc này tỉnh, anh hít sâu 1 hơi dài, cố gắng chặn lại cơn lửa trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao tự dưng cậu lại chạy tới đây? Biết đây là chỗ nào không?”
Lý Tất Thanh nhìn chung quanh 1 chút: “Công viên nào vậy ta? Khắp Portland đều có công viên mà, tôi cũng không biết chỗ này là chỗ nào. Sao tự dưng lại tới đây ta … tôi nhớ hồi trưa có ra ngoài mua điện thoại cùng sim mới, vừa vặn người bán hàng cũng là người Trung Quốc, tốt bụng giúp tôi gửi 1 tin nhắn, sau đó tôi dự định đi dạo 1 chút gần đó …”
Rio mặt âm trầm: “Đi dạo 1 chút, lại đi được một lộ trình hơn 2 tiếng mấy đồng hồ?”
Lý Tất Thanh phảng phất không có nghe câu hỏi móc của anh, như kể chuyện mà nói tiếp: “Đi không được bao lâu, thì chợt có một người đàn ông cao to chạy ào tới, đụng tôi 1 cái, cướp đi túi tiền. Tôi vừa kêu vừa chạy đuổi theo gã, đuổi tới 1 cái hẻm nhỏ, thì chợt bị hai tên đang phục kích đánh lén, phỏng chừng là đồng bọn của gã. Anh xem đi, đầu tôi còn u 1 cục chưa xẹp này.” Cậu rất ủy khuất đưa cái ót mình ra cho Rio xem.
Rio cau mày sờ sờ, dưới những lọn tóc mềm mại màu đẻ, có một khối u mang theo hơi ấm, ngón tay vừa chạm vào có thể cảm nhận được một cơn đau đớn như ngọn lửa nóng. “Quá nguy hiểm rồi, sao tự nhiên cậu lại đuổi theo cướp chứ hả? Sao không gọi 911?”
Lý Tất Thanh phiền muộn mà nói: “Sự việc đột ngột quá nên quên mất. Chờ khi nhớ tới việc phải báo cảnh sát thì điện thoại di động cũng bị lấy mất rồi.”
“Sau đó thì sao, bọn chúng có làm cậu bị thương không?”
“Trong lúc ngất xỉu thì không biết, sau khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trong công viên rồi … Tuy rằng nghe không hiểu được, nhưng hình như ba người kia dự định chơi gì đó với tôi ấy.”
Sắc mặt Rio tái mét. Anh tất nhiên biết rõ chữ “chơi” từ miệng mấy cái tên khốn đầu đường này mang nghĩa gì … cố sức cắn răng kiềm nén, từ khẽ răng phát ra thanh âm dữ tợn méo mó: “Mấy tên cặn bã đáng chết!”
Mặc dù quán tính chức nghiệp thúc giục anh phải tìm hiểu chuyện đã phát sinh, như quá trình thi bạo thế nào, người bị hại làm thế nào trốn được, có ấn tượng gì với bề ngoài của kẻ bắt cóc … Nhưng Rio vẫn cắn chặt hàm răng, một chữ cũng không muốn hỏi tới. Anh 1 tay kéo tay Lý Tất Thanh đi, ngữ điệu lãnh ngạnh mà nói: “Lên xe!”
Ngồi trong chiếc xe ấm áp, Lý Tất Thanh nhẹ nhàng mà xoa cái cổ đau nhức, tựa như hoàn toàn chẳng chút để ý gì tới vị tài xế sắc mặt tái mét ngồi bên cạnh mình, thoải mái mà thở dài 1 hơi, sau đó chậm rãi tiếp tục nói: “Hồi nãy nói đến chỗ nào rồi ha … À, tụi nó nói muốn cùng tôi chơi. Đại khái chắc nghĩ tôi dễ hiếp đáp lắm ấy, ngay cả tay chân tôi cũng chẳng thèm cột, vì vậy tôi liền đạp chân 1 cái đẩy ngã được 1 tên, chạy đi, may đó là một công viên sinh thái, có thể lợi dụng chướng ngại vật để trốn. Trên đường còn bắt gặp được 1 đôi nam nam đang đánh dã chiến nữa đó, phỏng chừng tụi nó sợ bị người khác thấy, nên không dám đuổi theo, tôi đã bỏ rơi được ba cái tên biến thái ấy rồi.” Nói xong câu cuối cùng, cậu nhịn không được nở nụ cười một chút, mang theo sự đắc ý tính trẻ con.
Rio nhấn mạnh thắng xe!
Ngay lúc cơ thể bị kịch chấn, thì có một bàn tay đặt ngay cổ họng của Lý Tất Thanh, thô bạo đè chặt cậu ở ngay cửa xe, cái ót đặt ngay cửa sổ xe thủy tinh, cảm giác lạnh lẽo cứng rắn khiến cho cậu phải giật mình 1 cái. Một đôi mắt màu lam tràn đầy lửa giận thiêu đốt, lúc này như ngoài khơi đêm trước khi nổi cơn giông bão, chiếm toàn bộ tầm nhìn của cậu, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc bởi vì vô cùng phẫn nộ mà méo mó, tản mát ra khí tức nguy hiểm cùng sắc bén.
Lý Tất Thanh ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, môi mấp máy không tiếng động phun ra hai chữ … Rio?
Thanh âm cực kỳ bén nhọn băng lãnh của Rio vang lên bên tai cậu: “Cậu cảm thấy vậy rất thú vị, phải không? Tựa như một đoạn nhạc đệm trong một cuộc sống êm đẹp, sau này có thể đem ra mà kể chuyện, phải không? Tôi thật nên cho cậu nhìn thấy ảnh chụp hiện trường của những nạn nhân bị trói, cưỡng gian, hành hạ rồi phân thây ha! Cậu có biết lần trước khi tôi tiếp nhận vụ án đó, thì đứa nhóc 17 tuổi kia chết thảm thế nào không? Cậu ta cũng là bị 3 người đàn ông bắt cóc, trói tại thân cây trong rừng rậm, bị cưỡng dâm, dằn vặt suốt 2 ngày, cuối cùng bị giết chết rồi quăng xác, lúc chúng tôi tìm thấy cậu ta, thì từ ngực đến bao tinh hoàn đều bị mổ 1 đường sâu đến mức xương chậu cũng nhìn thấy! Thủy ngân từ 1 lỗ trong xương sọ chậm rãi đổ vào, cậu có biết trước khi chết cậu ta chịu bao nhiêu đau đớn không? Nếu như hôm nay vận khí của cậu cũng kém như thế, thì cậu nghĩ tôi sẽ thấy một thi thể thế nào đây? Tên ngốc nhà cậu!”
Lý Tất Thanh triệt để ngây ngẩn cả người.
Sau khi đối phương phát tiết xong, liền buông tay khỏi cổ của cậu, thở gấp, cơn giận ẩn sâu trong bộ âu phục màu đen vẫn chưa tiêu mà phập phồng.
Lý Tất Thanh nhìn Rio, bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên phần ngực không ngừng thở gấp mất trật tự của anh, thấp giọng nói: “Tôi biết, tôi biết vận khí của tôi hôm nay tốt — vận khí tốt không phải lúc nào cũng có được. Tôi đảm bảo, sau này tuyệt không mạo hiểm như thế nữa, sau này đừng nói tiền bị cướp, dù cho vợ bị cướp, tôi cũng sẽ không đuổi theo.”
Rio quả thực bị cậu chọc cho cười, cơ mặt giữ nghiêm nãy giờ, một hồi lâu mới khôi phục biểu tình bình thường: “Nếu như Molly bị cướp, thì cậu phải đuổi theo, bằng không tôi đánh chết cậu!”
“Được rồi, anh nói sao thì thế ấy đi.” Lý Tất Thanh vuốt phần áo bị nhăn của mình, dùng giọng mũi chịu thua mà nói. “Giờ vẫn chưa về nhà ăn sao, tôi vừa mệt vừa đói.”
“Khuya rồi, về nhà còn muốn nấu, thôi bỏ đi, tìm nhà hàng nào đó ghé đại đi.” Rio thở dài, bỏ qua ý niệm trong đầu muốn giáo dục lại cái tên gia hỏa chẳng chút để tâm đến nhân tâm hiểm ác đáng sợ kia.
Kế hoạch đã sớm đặt ra toàn bộ đã bị hỏng, anh đã đánh giá quá cao năng lực tự gánh vác cuộc sống của đối phương rồi, nếu như đem tên này nhét vào trong thành phố, sợ rằng chưa tới mấy ngày thì trong danh sách người bị hại của cảnh sát sẽ thấy tên cậu ta quá. Đến lúc đó, đừng nói là Molly không tha cho anh, ngay cả anh cũng không tha cho mình.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ xe lẻn vào, Rio quay đầu nhìn thoáng qua Lý Tất Thanh ngồi ở ghế phó. Dưới ngọn đèn nhỏ không ngừng lướt qua, từ phần lông mi đang rũ xuống đến phần môi mỏng của cậu mang lại một nét thanh tú lạ thường — cậu nhóc đang ngã đầu tựa lưng vào ghế ngồi, đã ngủ say mất.
Cảm giác mềm mại từ đáy lòng lần thứ hai tràn ngập tràn ngập, Rio chạy chậm lại, cởi áo khoác âu phục khoác lên người của cậu, sau đó tự nhiên mà đưa một ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nhẵn mịn sạch sẽ của cậu.
Đây chỉ là một động tác vô ý thức, tựa như thương tiếc trong lòng tràn đầy, cần phải có một đụng chạm nhỏ gì đó mới có thể phát ra được, ngay cả bản thân người đàn ông làm ra động tác này, cũng không ý thức được hành vi này với một người cùng giới — thậm chí đối phương tương lai sẽ trở thành anh rể mình — có gì đó không thích hợp.
Xe yên tĩnh ngừng một hồi, lại bình ổn phát động, từ từ dung nhập vào dòng xe cộ dưới đèn đường.
HẾT CHƯƠNG 05(1) Theodore Robert “Ted” Bundy (tên khai sinh Theodore Robert Cowell (sinh ngày 24 tháng 11 năm 1946, mất ngày 24 tháng 1 năm 1989) là tội phạm giết người hàng loạt, bắt cóc, hiếp dâm và ái tử thi người Mỹ khi thực hiện rất nhiều vụ án với phụ nữ và các cô gái trẻ trong thập niên 1970 thậm chí là sớm hơn. Sau hơn 1 thập kỷ chối tội, hắn cuối cùng cũng thú nhận mình là thủ phạm của hơn 30 vụ án tại 7 bang của nước Mỹ trong khoảng từ năm 1974 tới 1978.
PHẦN 01 HOÀN