Sắt Thép Ma Pháp

Chương 16


Thiếu nữ rời đi khoảng hai giờ thì trở về, phía sau cô còn có môt đám hiệp sĩ được trang bị đầy đủ, Đức Bình và hộ vệ của Long cũng ở trong đó.
Nhìn thấy Long, Đức Bình đi tới quỳ trước mặt hắn, những hiệp sĩ theo sau cũng lần lượt quỳ xuống.
“Thần có tội.”
“Tội hay không thì nói sau đi, mau đỡ ta dậy.”
Long không muốn dây dưa chuyện này, bây giờ việc quan trọng nhất là xử lý vết đống vết thương trên người hắn, cho dù thương thế trên người hắn đã được hai nha đầu xử lý qua nhưng cũng không an toàn là bao, nhìn môi trường xung quanh liền hiểu ngay thôi.
Ở thế giới mà y học còn chưa đâu vào đâu này nếu để vết thương bị nhiễm trùng thì không biết Long có bao nhiêu cái mạng để giữ.

Long được đưa đến nhà thờ ở tây thành, thế giới này không hề có bệnh viện, nếu ai muốn chữa bênh thì phải tới nhà thờ, ở đó các mục sư sẽ đóng vai trò bác sĩ.
Phải nói năng lực chữa bênh của thế giới này kém tới đáng thương, kiến thức về dược liệu của con người ở đây quá ít, tất cả mọi loại bệnh tật đều sử dụng ma pháp để chữa trị.
Không giống các loại ma pháp thông thường, ma pháp chữa trị là một loại ma pháp đặc biệt, để học được loại ma pháp này cần yêu cầu rất cao với người thi pháp.
Như đã nói muốn thi triển ma pháp ngươi phải tưởng tưởng ra nó, ma pháp chữa trị lại không giống vậy.
Thử nghĩ xem nếu chỉ chữa trị các vết thương ngoài da ngươi chỉ chần tưởng tượng ra hình ảnh các vết thương lành lại là được, nhưng nếu bệnh nhân không có vết thương ngoài da thì sao, lúc đó ngươi tưởng tượng kiểu gì, rồi khi bệnh nhân dính bệnh mà không biểu hiện trên da thì sao, ngươi cũng sẽ bó tay.
Vì thế người ta nghĩ ra một phương pháp khác để thi triển ma pháp chữa trị, gọi là thánh ngôn.
Như cái tên của nó thánh ngôn thay thế đi phần tưởng tượng ra loại ma pháp cần dùng, mỗi khi muốn thi triển loại ma pháp người thi pháp phải ngâm xướng thánh ngôn.
Phương pháp này có thể né đi nhược điểm của cách thi triển ma pháp thông thường, tuy nhiên nó có một điểm yếu cố hữu là hiệu quả rất hạn chế, vì thế để có thể sử dụng phương pháp này yêu cầu người thi triển phải có nguồn ma năng dồi dào để có thể thi pháp liên tục tăng cường hiệu quả chữa trị.
May mắn tổn thương của Long không cần dùng thánh ngôn để chữa trị.
Hai cô bé cứu Long cũng được hắn đưa về, dù sao cũng không thể bỏ mặc ân nhân của mình như vậy, nếu không có hai người này không biết hắn đã chết ở xó xỉnh nào rồi.
Hai cô bé này là hai chị em ruột người chị tên Linh Uyên, mười lăm tuổi, người em tên Linh Tuyền, mười ba tuổi.
Nhìn bên ngoài cả hai chỉ giống mấy đứa be mười, mười một tuổi, có lẽ do thiếu dinh dưỡng lâu ngày khiến cả hai gầy yếu như vây.
Nghe nói cả hai được sinh ra trong một gia đình khá giả, nhưng vì để chữa trị cho người bố mang bệnh gia đình mắc một số nợ khổng lồ.

Cuối cùng người bố vẫn không qua khỏi, còn người mẹ vì không trả nổi nợ nên bị bắt làm nô lệ, chi em hai người thì may mắn trốn thoát chạy tới thành Vĩnh Xuân này sống cuộc đời của kẻ ăn mày.
Hai chị em sau khi nói về hoàn cảnh của mình thì cầu xin Long cứu mẹ của bọn họ.


Nhưng hắn bây giờ ốc còn không lo nổi mình ốc, làm gì có năng lực đó, hắn chỉ có thể cho bọn họ một lời hứa, còn có thể thực hiện lời hứa này không thì phải xem hắn có thể sống được bao lâu.

Long nghỉ ngơi một thời gian thì Phương Hùng Lâm tới, lần này lão rất đúng mực hành đại lễ, sau đó còn nói vài câu nhận lỗi, hỏi thăm sức khỏe.
Long tùy tiện đáp lời vài câu cho qua chuyện sau đó hai người đi vào vấn đề.
“Không biết công tước đại nhân đã tra được gì chưa?”
“Điện hạ việc này rất khó xác định, nghi phạm duy nhất chỉ có thương đoàn Hoa Quế.”
Lần này bị ám sát hắn chính là suýt chết, cho dù những kẻ kia không muốn giết hắn nhưng nếu bị bắt thì kết cục chỉ có thảm hơn.
Thương đoàn Hoa Quế quả thật là bên có khả năng lớn làm việc này, Long tuy không nghĩ bọn họ có gan đó nhưng ai mà biết được chữ ngờ.
— QUẢNG CÁO —
Long cũng không loại trừ khả năng đám anh, chị của mình làm, tuy Long chưa từng chính thức gặp mặt bọn họ nhưng hắn biết năng lực của bọn họ rất lớn, tin tức hắn có muối và kiếm nếu có người hữu tâm đi điều tra chắc chắn không dấu được bao lâu.
“Việc này đành nhờ ngài tiếp tục điều tra, nhưng phải có bằng chứng rõ ràng không được đổ oan cho người vô tội.”
Long tỏ thái độ, đây là đang nói cho Phương Hùng Lâm biết không nên lấy thương đoàng Hoa Quế ra làm vật chết thay, nếu Hoa Quế thực sự chủ mưu thì thôi đi, nhưng nếu Hoa Quế không phải chủ mưu, hắn không phải tổn thất mất một công cụ sao.
“Điện hạ yên tâm ta chắc chắn sẽ công bằng điều tra.”
Phương Hùng Lâm hiểu ý Long, cho dù lão không biết Long và thương đoàn Hoa Quế có hiệp nghị gì những lão biết Long sẽ không dễ dàng để lão lợi dụng chuyện này động tay động chân với thương đoàn Hoa Quế.
“Công tước đại nhân không biết chuyện kia ngài có câu trả lời chưa.”
Được câu trả lời thỏa đáng Long nói sang chuyện khác.
Phương Hùng Lâm cũng phối hợp trả lời.
“Về chuyện đó, kiếm ta muốn ba mươi nghìn thanh, muối ta muốn mỗi tháng một nghìn bao, không biết điện hạ thấy thế nào?”
“Muối thì không thành vấn đề, cuối tháng này ta có thể cung cấp cho ngài.

Còn về kiếm, ba mươi nghìn thanh vẫn hơi nhiều, muốn ta đưa ra trong một lần là không thể, như vậy đi trong vòng sáu tháng ta cam đoan cung cấp cho ngài ba mươi nghìn thanh kiếm.

Tiền, ngài thanh toán theo từng lần giao hàng.”
Phương Hùng Lâm lần đầu tiên nghe thấy cách buôn bán như vậy, nhưng lão vẫn đồng ý.
Dù sao với tình trạng của Long một lần cung cấp ba mươi ngàn thanh kiếm lão cũng thấy không khả thi.

“Vậy còn chuyện mỏ than không biết cồn tước đại nhân quyết định thế nào.”
“Ta muốn năm trăm bao, không biết hoàng tử điện hạ nghĩ thế nào?”
Long giật mình, từ một trăm lên năm trăm công phu sư tử ngoạm của ngươi cũng quá cao đi, Long nguyền rủa ba đời nhà Phương Hùng Lâm, hắn nhăn nhó trả lời.
“Công tước đại nhân ngài đây là đang làm khó ta.”
“Bốn trăm.”
“Công tước ngài đừng như vậy.”
“Hoàng tử điện hạ, ngài cũng không nên làm khó ta, mỏ than đấy chúng ta bỏ ra cũng không ít tiền, bây giờ vẫn còn chưa thu hồi được vốn đâu, nếu cứ như vậy bán ra không phải ta lỗ sao.”
Lỗ cái con khỉ nhà ngươi, các ngươi xây mỏ này hơn mười năm rồi vậy mà còn chưa thu hồi được vốn, ta cũng không tin lão già ngươi ngu như vậy.
Long chửi rủa trong lòng, những hắn cũng không tiện phát ti3t ở đây, đành tiếp tục nhăn nhó ra giá.
“Hai trăm, đây là giá cao nhất ta có thể đưa ra.”
“Hai trăm năm mươi, ngài thấy thế nào.”
Má lão khốn này đường đường là công tước mà cũng chấp nhặt năm mươi đồng vàng.

Khóe mắt Long giật liên hồi, nhưng hắn cuối cùng cũng đồng ý.
“Thành giao.”
“Ha ha, hoàng tử điện hạ hợp tác vui vẻ.”
Phương Hung Lâm cười hành lễ với Long, nhìn khuôn mặt của lão lúc này khiến Long chỉ muốn đấm cho vài phát, đương nhiên là hắn không dám, hắn chỉ có thể nguyền rủa trong lòng.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó cả hai nói chuyện một lát thì Phương Hùng Lâm rời đi.
Xế chiều hôm đó Long lại đón một vị khách nữa.
Là một nữ tử, nàng tầm hai mươi, nữ tử khá cao nàng chỉ thấp hơn Long một chút, da nàng trắng hồng mang tới cảm giác đầy sức sống kết hợp cùng khuôn mặt tinh xảo và nụ cười mỉm luôn nở trên môi mang khiến nàng mang tới cho những người xung quanh cảm giác ấm áp.
Long đã gặp qua nhiều mỹ nhân, nhưng hắn không thể không công nhận nàng là một trong những người đẹp nhất hắn từng gặp.
Nữ tử đi tới hành đại lễ với Long.

“Tiểu nữ ra mắt hoàng tử điện hạ.”
“Ngươi là?” Long hỏi.
“Tiểu nữ là Hoa Nguyệt Ánh, con gái đoàn trưởng thương đoàn Hoa Quế, Hoa Gia Hưng, lần này tới đây thay mặt gia phụ đàm phán với ngài.”
“Phụ thân ngươi đâu?”
Long không hài lòng, đường đường là một hoàng tử cho dù là người có địa vị thấp nhất thì cũng không đến lượt một con gái đoàn trưởng có tư cách đàm phán với hắn, Long còn chưa sa sút đến trình độ như vậy.
“Điện hạ thứ lỗi, gia phụ hiện đang ở vương đô, nếu thông báo cho gia phụ thì cũng phải mất sáu ngày gia phụ mới có thể trở về, vì sợ làm lỡ thời gian của ngài ta đã tự chủ trương thay mặt gia phụ.”
Nàng trả lời rất đúng mực, một lý do không cách nào bắt bẻ, nếu Long cứ kéo mãi không buông thì lại thành hắn nhỏ mọn.
“Ngươi hẳn là có toàn quyền quyết định đi.”
“Điện hạ yên tâm, tiểu nữ có toàn quyền với Hoa Quế.

Không biết điều kiện của điện hạ thế nào?”
Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng thăm dò.
“Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
Long hiển nhiên không dễ cắn câu như vây, hắn đá quả bóng trở lại cho nàng, cả hai đang thăm giò giới hạn của nhau.
Trong hai người ai tìm được giới hạn của người kia trước thì sẽ nắm được thế chủ động trong đàm phán.
“Chỉ cần điện hạ ra giá chúng ta sẽ nỗ lực đáp ứng.”
Hoa Nguyệt Ánh cũng không phải dạng vừa, nàng không dễ vạch áo cho người xem lưng.
“Ta ấy à, không hiểu nhiều về buôn bán cho nên mới hỏi ngươi, chỉ cần ngươi ra giá ta thấy hợp lý cái gì cũng có thể nói.”
Long tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nói.
“Điện hạ là người tài năng ngút trời, làm sao có thể không biết những chuyện như thế này, tiểu nữ sợ rằng còn phải học hỏi người.”
Hoa Nguyệt Ánh cũng không yếu thế, nàng tâng bốc Long nhưng thực ra là đẩy quả bóng về phía hắn.
Tình huống bây giờ không ai nhường ai, cả hai đều không muốn lộ ra giới hạn của mình trước đối phương.
Sau một lúc Long đành ném cho đối phương một quả bom.
“Thực ra thứ ta muốn bán là phương pháp sản xuất của giấy và nước hoa, nói xem ngươi có thể ra giá bao nhiêu.”
— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy hai thứ mà Long đưa của người quản lý của hàng kia chính là giấy và nước hoa.
Quyết định của Long khiến Hoa Nguyệt Ánh bất ngờ, nàng vốn dĩ nghĩ rằng tới đây để đàm phán việc mua b án nước hoa và giấy, ai mà ngờ được lục hoàng tử lại muốn bán công thức của chúng.
Phải biết nước hoa và giấy chính là mỏ vàng, nàng không nghĩ tới lúc hoàng tử chấp nhận vứt ra mỏ vàng này cho nàng.
Long đâu phải không biết hai thứ này là mỏ vàng, nhưng hắn không còn cách nào khác.

Bây giờ không phải lúc tốn công đi sản xuất những thứ này, thậm chí nhiều loại sản phẩm sau này Long cũng sẽ bán chúng ra ngoài, đơn giản vì Long không có năng lực sản xuất chúng.
Không nói đâu xa chỉ tính riêng nhân lực thôi chắc chắn là không đủ rồi, mục tiêu của Long hiện tại là sống sót, hắn chỉ tập trung vào những thứ có thể giúp hắn sống sót trước ma quỷ, những thứ còn lại chỉ có thể bán ra để mưu cầu nhiều lợi ích hơn.
“Không biết điện hạ muốn bao nhiêu cho hai thứ này?”
“Ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu?”
Long hỏi ngược lại, hắn vẫn muốn thăm giò một chút nội tình của Hoa Quế.
“Không giấu gì điện hạ tiểu nữ không nghĩ Hoa Quế có thể bỏ ra được số tiền ngài muốn.”
Hoa Nguyệt Ánh biết đây không phải đồ từ trên trời rơi xuống, nếu muốn có được nó Hoa Quế phải trả một cái giá không nhỏ, nàng cũng biết hiện giờ Hoa Quế khó mà bỏ ra được cái giá này, đành thành thật trả lời.
Long không ngờ rằng Hoa Quế không mua nổi công thức cua giấy và nước hoa, có lẽ hắn đã đánh giá thấp giá trị của hai thứ này, nhưng không sao mục tiêu của hắn không phải vàng.
“Không, ta không cần vàng.”
“Ý điện hạ là?”
Hoa Nguyệt Ánh bất ngờ với những gì Long nói, lần đầu tiên nàng thấy có người không cần vàng.
“Ta muốn mỗi tháng các ngươi cung cấp cho ta mười cầu tri thức và ba nghìn nô lệ trong đó ít nhất có một trăm người biết chữ.

Hơn nữa trong cách sản xuất của giấy và nước hoa có một số thứ ta muốn các ngươi sản xuất nhiều hơn mức cần thiết và cung cấp chúng cho ta, cụ thể bao nhiêu ta sẽ thông báo sau.”
Thứ Long là muốn nhân lực và tài nguyên, còn có một số thứ hắn hiện tại không có khả năng tự sản xuất, vì thế hắn cần Hoa Quế làm giúp mình.

Đương nhiên nếu muốn người giúp mình thì cũng phải cho người đây đủ lợi ích, giấy và nước hao chính là lợi ích mà hắn đưa ra.
Về phần cầu tri thức, đây là một vật phẩm có thể giúp người bình thường học được một số kiến thức một cách nhanh chóng, chúng có thể giúp Long nhanh chóng bồi dưỡng một số nhân tài.
Đương nhiên loại cầu này không toàn năng, mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần và lượng kiến thức trong quả cầu cũng có giới hạn.
“Không biết việc này kéo dài trong bao lâu?”
Hoa Nguyệt Ánh đánh vào vấn đề của điều kiện này, vụ mua bán này nếu không đàm phán về thời gian kết thúc giao dịch thì Hoa Quế cho dù có được giấy và nước hoa cũng lỗ lớn.
“Ba năm, các ngươi chỉ cần làm giao dịch này trong ba năm.

Đương nhiên để đề phòng ta các ngươi không tuân thủ hiệp ước ta cần các ngươi đặt cọc hai trăm ngàn đồng vàng ở chỗ ta, kết thúc giao dịch ta sẽ trả lại, đổi lại trong vòng năm năm ta sẽ không bán công thức cho bất kỳ bên nào.”
Long định ra giới hạn cho giao dịch, hắn hiểu rủi ro mà hai bến có thể gặp phải, hắn chính là cho Hoa Nguyệt Ánh một liều thuốc an thần, tiện thể kiếm luôn một khoản tài chính khởi đầu.
“Thành Giao.”
Hoa Nguyệt Ánh suy nghĩ một lát rồi trả lời, nàng không cần phải hỏi ý kiến những người lãnh đạo của Hoa Quế, nàng tin rằng bọn họ cũng sẽ làm ra lựa chọn này..

Bình Luận (0)
Comment