Sắt Thép Ma Pháp

Chương 23


Những ngày ở Vương đô bình yên qua đi, ngày mới lại bắt đầu Vương đô vẫn náo nhiệt như mọi ngày, trên đường phố người dân vẫn đi lại tấp nập như bao ngày.
Mọi thứ trong Vương đô dường như đều không có gì khác thường, nhưng những người tinh ý lại dễ dàng nhận ra binh lính tuần tra hôm nay nhiều hơn bình thường.
Buổi tối.
Một góc nào đó của vương đô, cánh cửa đóng kín của một ngôi nhà bên đường mở ra mang theo tiếng "kẽo kẹt" khó nghe.
Từ bên trong ba chiếc xe ngựa lần lượt chạy ra chúng nhanh chóng biến mất trong màn đêm của Vương đô, phía sau nó cánh cửa cũng dần đóng lại.
Khung cảnh lại trở về yên tĩnh, dường như cánh cửa đó chưa từng mở ra và ba chiếc xe ngựa chưa từng xuất hiện.
Chúng lăn bánh trên con đường u tĩnh, tiếng "lộc cộc" của bánh xe va chạm với mặt đường vang lên giữa con đường không một bóng người.
Ngày hôm nay binh lính tuần tra trong vương đô nhiều lên một cách khác thường nhưng thủy chung không có một bóng người nào xuất hiện trên con đường này.
Ba chiếc xe ngựa cứ như vậy bình thản đi qua từng dãy phố không một bóng người, tiến về mục tiêu của chúng.

Cửa phía đông cung điện hoàng gia, nơi này chỉ là một cửa nhỏ chỉ để vận chuyển vật dụng vào cung.
Tuy chỉ là cửa nhỏ nhưng là nơi ra vào của rất nhiều người có thân thế phức tạp nên nơi đây được canh phòng rất cẩn mật.
Nhưng tối hôm nay cánh cửa này lại mở toang như đang chào đón ai đó, còn binh lính thì không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này ba chiếc xe ngựa xuất hiện ở đầy đường, chúng vẫn cứ tiến lên không vì phía trước là cung điện hoàng gia mà ngừng lại.
Trong chốc lát cả ba đã biến mất phía sau cánh cửa.

"Bệ hạ, đã đến giờ."

Tiếng nhắc nhở của người hầu kéo Ngô Thiên Cảnh ra khỏi suy nghĩ của lão.
Ngô Thiên Cảnh nhìn người hầu của mình rồi nhắm mắt lại tựa vào ngai vàng phía sau.
Sau đó một người mặc trang phục pháp sư tiến vào, cung kính đi tới phía sau ngai vàng, người này đưa tay lên hai bên thái dương của Ngô Thiên Cảnh bắt đầu niệm phép.
Đây chính là thánh ngôn, ma pháp chữa bệnh của pháp sư.
Ngô Thiên Cảnh gần đây sức khỏe không được tốt, ông ta liên tục có cảm giác xôn xao như là chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.

— QUẢNG CÁO —
Ông ta đã cho người điều tra khắp nơi, cuối cùng mọi bằng chứng đều nhắm vào đại hoàng tử nhưng lão lại không biết đại hoàng tử đang âm mưu gì.
Mọi thứ đều được giấu rất sâu, ông ta đã điều tra suốt nhiều tháng qua nhưng không có bao nhiêu đột phá nhưng lão vẫn rất kiên trì với việc này, lão tin tưởng trực giác của mình không sai, chính nó đã cứu lão nhiều lần trong quá khứ.
Lúc này một người mặc trang phục pháp sư tiến vào điện, hắn quỳ một chân hành lễ với Ngô Thiên Cảnh.
“sao rồi?”
Chưa kịp để hắn nói Ngô Thiên Cảnh lên tiếng trước, người này tên Mộ Dung Tuấn là tâm phúc số một của Ngô Thiên Cảnh, đã đi theo lão rất nhiều năm, hiển nhiên biết lão đang hỏi gì.
“Chưa có tiến triển nhiều thưa bệ hạ, bất quá thần vừa tra được đại hoàng tử sẽ phát động vào tháng sau.”
Pháp sư tỏ vẻ xấu hổ trả lời, với kinh nghiệm nhiều năm của hắn nhưng cho đến nay vẫn không tra ra bao nhiêu manh mối, hiển nhiên âm mưu này được giấu rất sâu, thậm chí hắn phần nào đoán ra được âm mưu này nhưng hắn không dám nói sợ rằng sẽ mang họa sát thân.

Dù Thánh quốc cũng có phần thì không phải chuyện đơn giản.
“Ngươi nói xem lão đại có hay không muốn cướp ngôi.”

Lời nói của Ngô Thiên Cảnh khiến tim của Mộ Dung Tuấn suýt rớt ra, hắn vội vã quỳ xuống run rẩy nói.
“Bệ hạ đại hoàng tử sao dám làm như vậy, người lo nghĩ quá nhiều rồi.”
Giọng nói của Mô Dung Tuấn mang theo tia sợ hãi, những gì hắn nghe được chính là tội chết, không cẩn thận có thể mang họa cho cả gia tộc.
“Được rồi ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút, ngươi không cần phải lo lắng như vậy.”
Ngô Thiên Cảnh mỉm cười trấn an.
Ông ta sao không biết tâm phúc của mình đang nghĩ gì, vào sinh ra tử với nhau bao nhiêu năm ông ta quá quen thuộc tính cách của hắn.
Đây cũng là thứ Ngô Thiên Cảnh thích ở hắn, biết chừng mực, biết tiến thối, biết thứ gì nên nói thứ gì không nên nói.
Còn về đại hoàng tử cho dù chưa có bao nhiêu bằng chứng nhưng Ngô Thiên Cảnh cũng phần nào đoán được đứa con trai cả của mình muốn nổi loạn.
Dù sao trong những đứa con của lão thằng bé này dễ nổi loạn nhất cũng có nhiều lý do để nổi loạn nhất.

— QUẢNG CÁO —
Ngay khi Ngô Thiên Cảnh vừa nói xong thì một tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý của ông ta.
Ngay cả Mộ Dung Tuấn quỳ bên dưới cũng giật mình hướng ánh mắt ra bên ngoài, trong lòng hắn có dự cảm không lành.
Không chỉ Mộ Dung Tuấn có dự cảm không lành, Ngô Thiên Cảnh cũng có dự cảm đó, ở một thế giới mà dầu hỏa hay thuốc nổ còn chưa xuất hiện thì lời giải thích duy nhất cho tiếng nổ này là ma pháp, một ma pháp cấp cao mới tạo ra tiếng nổ lớn như vậy.
Như khẳng định cho phán đoán của Ngô Thiên Cảnh một hiệp sĩ đã qua tuổi ngũ tuần chạy vào, trên bộ giáp của ông ta xuất hiện những vết cháy xem.
“Bệ hạ, có sát thủ tấn công, xin người di giá.”

Người hiệp sĩ này là cũng là một tâm phúc khác củ Ngô Thiên Cảnh, thiếp thân thị về của lão, Hoàng Cảnh Dung.
“Sát thủ! Có bao nhiêu, năng lực chiến đấu như thế nào?”
Ngô Thiên Cảnh không hoảng sợ lên tiếng hỏi.
“Sát thủ có mười lăm tên, tất cả đều là đại pháp sư và đại hiệp sĩ.”
Nghe được câu trả lời của Hoàng Cảnh Dung một tiếng nuốt nước miếng sợ hãi phát ra từ người đang quỳ bên cạnh hắn, cho thấy người này đang cố ổn định lại tâm tình của mình.
Sắc mặt Ngô Thiên Cảnh cũng tối sầm lại, ngay khi Hoàng Cảnh Dung báo cáo xong lão ngay lập tức hiểu được ai là chủ mưu của việc này.
Mười lăm đại pháp sư và đại hiệp sĩ, đây chính là một đại thủ bút.

Phải biết toàn bộ vương quốc Nam Tinh cũng chỉ có hai tám đại pháp sư cùng đạ hiệp sĩ, trong đó hoàng gia cũng chỉ có mười ba người.
Trong một lúc có thể xuất động nhiều chiến lực cấp cao như vậy chỉ có hai thế lực nhân loại làm được điều này, đó là Thánh quốc hoặc Đế quốc.
Khả năng những người này đến từ Đế Quốc là không cao bởi vì người đế quốc ủng hộ là tam công chúa còn chưa trở về Vương đô, Đế quốc sẽ không ngu ngốc tới mức để Thánh quốc trở thành ngư ông đắc lợi.
Vậy chỉ còn Thánh Quốc đối tượng phù hợp nhất trong trường hợp này.
“Bệ hạ, ở đây quá nguy hiểm xin người rời đi.”
Thấy đức vua vẫn bình thản ngồi trên ngai vàng Hoàng Cảnh Dung lo lắng lên tiếng.
Nhưng Ngô Thiên Cảnh vẫn không động, lão vẫn tựa lưng vào ngai vàng hưởng thụ sự chăm sóc của pháp sư phía sau nhìn Hoàng Cảnh Dung cùng Mộ Dung Tuấn quỳ phía dưới nói.

— QUẢNG CÁO —
“Đi! Ta còn có thể đi được đâu, hôm nay nếu Thánh quốc đã xuất động nhiều chiến lực cấp cao như vậy chính là không muốn ta sống.”
Không hổ là người đã ngồi trên quyền lực tối cao của vương quốc Nam Tinh nhiều năm Ngô Thiên Cảnh nói về cái chết của mình một cách thản nhiên.
“Quả thật lão đại không chỉ thông minh mà gan của nó cũng rất lớn.


Ha Ha không hổ là con ta.”
Ngô Thiên Cảnh bình thản cười đùa, nhưng sau đó khuôn mặt ông ta biến đổi hiện lên đầy sát khí nói tiếp.
“Nhưng mà con trai à, ta sẽ không để con dễ dàng đạt được mục đích như vậy.”
Ngô Thiên Cảnh nhìn về phía hai tâm phúc của mình ra lệnh.
“Tiểu Tuấn ngươi dẫn người tới hậu cung tiễn hoàng hậu và các hoàng phi đi đi.

Còn Cảnh Dung thì dẫn người phá vòng vây hộ tống nhị hoàng tử rời khỏi vương đô.”
“Bệ hạ, chuyện này…chuyện này…”
Mộ Dung Tuấn cùng Hoàng Cảnh Dung hoảng sợ trước mệnh lệnh của Ngô Thiên Cảnh.
“Bệ hạ, xin người suy xét lại, việc này không thể như vậy.”
Hoàng Cảnh Du lên tiếng can ngăn, nếu làm việc này không chỉ Ngô Thiên Cảnh mà ngay cả hắn cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ.
“Các ngươi là nghe lệnh hay kháng lệnh.”
Ngô Thiên Cảnh không giải thích bất cứ điều gì, khí thể vương giả tỏa ra từ người ông ta khiến tâm thần của những người xung quanh trở nên sợ hãi.
Là những người đã đi theo Ngô Thiên Cảnh nhiều năm, Mộ Dung Tuấn cùng Hoàng Cảnh Du hiểu được họ không thể thay đổi quyết định này cả hai do dự nhìn nhau không biết phải làm thế nào, đặc biệt là Mộ Dung Tuấn khuôn mặt hắn đã hiện lên sự sợ hãi.
Ngô Thiên Cảnh muốn giết hoàng hậu và các hoàng phi vì lo lắng họ trở thành con tin trong tay đại hoàng tử, đến lúc đó các hoàng tử và công chúa khác sẽ bị trói buộc khó mà buông tay hành động.
Nếu đưa họ rời đi chưa thì chưa chắc thành công, hơn nữa ông ta còn muốn hỗ trợ nhị hoàng tử thoát thân, nếu phân tâm cứu bọn họ lực lượng vốn đã thiếu thốn hiện nay sẽ càng chia nhỏ hơn nữa.
Cách tốt nhất chính là giết họ, để họ không trở thành công cụ uy hiếp khiến các hoàng tử công chúa bị bó buộc hành động thậm chí chính vì việc này mà đại hoàng tử có thể trở thành kẻ thù không đội trời chung của những người khác..

Bình Luận (0)
Comment