Sắt Thép Ma Pháp

Chương 35


Đã năm ngày trôi qua từ khi tin bại trận truyền về, tuy nhiên điều mà nhị hoàng tử và các tướng lĩnh Phương gia chờ đợi vẫn chưa tới.
Long vẫn chưa xuất hiện trong lãnh địa Phương gia, ngay cả một cái bóng của hắn họ cũng không thấy.
Bọn họ rất khó hiểu, cho dù là hành quân trên đất liền hay trên sông thì hẳn phải xuất hiện ở đây từ lâu, nhưng trong năm ngày qua bóng dáng của một binh lính cũng chưa nhìn thấy.
Việc này càng khiến nhị hoàng tử càng lo lắng, hắn không có nhiều thông tin về sức mạnh của Long, hắn thậm chí còn không biết trận chiến vừa rồi Long đã dùng bao nhiêu sức mạnh, bây giờ Long lại hành động một cách khác thường, nhị hoàng không thể nào đoán được em trai mình đang nghĩ gì.
Nhị hoàng tử đã chuẩn bị mọi thứ cho trận chiến này, nhưng giờ mọi chuyện đều nằm ngoài kiểm soát của hắn.
“Lục hoàng tử muốn chết đói hay sao, lúc này rồi mà hắn còn chưa tấn công.”
Phương Tùng than thở, hắn cũng rất biệt khuất, cảm giác như bị động chờ người ta đánh nhưng cái tát vẫn mãi không giáng xuống thật sự rất khó chịu.
“Điện hạ, chúng ta nên làm gì?”
Phương Tùng hỏi nhị hoàng tử.

Sau buổi họp bàn chiến lược năm ngày trước uy vọng của nhị hoàng tử đã lên rất cao.
Nhưng nhị hoàng tử không trả lời, hắn chỉ ngồi đấy nhẹ nhàng gõ ngón tay vào thành ghế.
“Điện hạ, quân của Lý gia, Bạch gia, cùng Khang gia đã tới biên giới mấy ngày rồi, có nên để họ hồi trở lại hay không?”
Phương Thúc Đạt lên tiếng, từ mấy ngày trước Phương gia đã cử người tới hầu tước Lý gia ở phía đông và Bạch gia, khang gia ở phía tây yêu cầu họ sẵn sàng trợ giúp nếu được lệnh.
Vốn dĩ bọn họ tính toán thời điểm quân của ba nhà tới nơi thì trận chiến đã diễn ra, ba nhà có thể cùng Phương gia liên hợp tấn công quân đội của Long nhưng đến lúc này rồi đội quân đó chưa thấy tăm hơi.
Bỗng nhiên tiếng gõ dừng lại, nhị hoàng tử mở to mắt nhìn về phía Phương Thúc Đạt hỏi.

“Lý gia mang tới bao nhiều quân.”
“Khoảng bảy nghìn.”
Nhìn ánh mắt như muốn giết người của nhị hoàng tử, Phương Thúc đạt chột dạ trả lời.
Nhưng nhị hoàng tử có vẻ không quan tâm tới thái độ của hắn hỏi tiếp.
“Vậy ở thành Vĩnh Đông thủ phủ Lý gia còn đóng bao nhiêu quân?”
— QUẢNG CÁO —
“Có lẽ khoảng năm nghìn.”
Phương Thúc Đạt là người thông minh, nghe nhị hoàng tử hởi vậy hắn nhận ra điều gì đó run rẩy trả lời.
Phương Thúc Đạt có một suy đoán, một suy đoán đáng sợ, hắn nghĩ nhị hoàng tử cũng có suy đoán như hắn.
Phương Thúc Đạt cầu mong phán đoán của mình sai lầm, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.
“Để người đi kiểm tra tình hình Lý gia nhanh!”
Nhưng nhị hoàng tử lại không còn bình tĩnh nữa hắn hét lơn ra lệnh, rồi nhìn sang Phương Hùng Lâm nói.
“Cậu! để binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng hành quân.”
Phương Hùng Lâm không phải người ngu, khi nghe nhị hoàng tử hỏi về Lý gia lão đã đoán được vấn đề.
“Có phải chúng ta đang quá nghiêm trọng vấn đề lên không.”
Phương Nhã nhìn Phương Tùng đang đi bên cạnh hỏi.
Hắn cũng đoán được nhị hoàng tử cùng công tước nghĩ gì nhưng hắn vẫn luôn níu kéo một chút hi vọng.

“Vậy thì đi mà nói với lục hoàng tử đừng làm như những gì chúng ta đoán đi.”
Phương Tùng vẫn không quên chọc ngoáy người đồng bạn của mình.
Nhưng Phương Nhã không có vẻ gì là tức giận mà ngược lại càng lo lắng hơn.
Nhị hoàng tử đứng ngoài ban công nhìn về phía những đám mây đang bay qua lòng hắn giờ đây như lửa đốt, hắn cầu nguyện suy đoán của mình là sai.
Nhưng lời cầu nguyện của nhị hoàng tử có vẻ đã không còn hiệu nghiệm, hoặc có lẽ nó đã quá muộn để chúa có thể can thiệp.
Một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hắn, thân ảnh này cưỡi ngựa từ cổng phía đông chạy vào phi thẳng tới phủ công tước, là một lính truyền tin.
Chỉ thấy người lính truyền tin này trên người là đầy mồ hôi, đầu tóc cùng quần áo cũng đã rối bời, hiển nhiên hắn đi rất vội.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy lính truyền tin nhị hoàng tử thở dài, có lẽ hắn đã đoán đúng.
Rất nhanh một người lính đã chạy vào báo cáo.
“Điện hạ, có tin của Lý gia.”
“Biết.”
Nhị hoàng tử cố giữ bình tĩnh trả lời, nhưng trong giọng hắn đã có chút run rẩy.
Hắn quay người rời khỏi ban công.
“Điện hạ, công tước đại nhân thành Vĩnh Đông bị tấn công thất thủ rồi.


Đại công tử đã dẫn quân về tiếp viện,”
Tuy mọi người ở đây đều đã chuẩn bị cho tin này, những khi nghe tới bọn họ vẫn không nhịn được hoảng sợ.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ cho dù có bị tấn công thì thành Vĩnh Đông ít nhất co thể phòng thủ thêm một thời gian, nhưng không ngờ tin thất thủ lại truyền tới nhanh như vậy.
“Chuyện gì xảy ra tại sao lại có thể thất thủ nhanh như vậy.”
Phương Hùng Lâm nổi điên, lão đã không giữ được bình tĩnh nữa, mọi thứ đều nằm ngoài dự tính của lão.
Nhìn công tước đại nhân tức giận người lính truyền tin cẩn thận báo cáo.
Thì ra rạng sáng ba ngày trước quân của Long bất ngờ tấn công thành, vì là rạng sáng nên nhiều quân canh giữ đã chủ quan để quân địch nhanh chóng lọt vào thành, hơn nữa vì không nghĩ quân địch sẽ tấn công nên các tướng lĩnh đã không phổ biến về vũ khí của địch nhân cho binh lính nên khi đối mặt với súng các binh lính không có chuẩn bị trước dễ dàng bị tiêu diệt.
“Lệnh binh lính chuẩn bị lên đường.”
Phương Tùng sau khi nghe lính truyền tin báo cáo ngay lập tức đưa ra mệnh lệnh.
“Đứng lại!”
Nhưng hắn chưa đi được xa đã bị Phương Hùng Lâm gọi lại.
“Để binh lính sẵn sàng nhưng chưa có lệnh không được phép di chuyển.”
“Chủ thượng không phải chúng ta nên tiếp viện Lý gia càng nhanh càng tốt sao?”
— QUẢNG CÁO —
Phương Tùng không hiểu tại sao chủ nhân của mình lại đưa ra quyết định đó, Lý gia đang gặp rắc rối lớn như vậy theo lý phải hành động càng nhanh càng tốt mới phải.
“Lý gia còn bao nhiêu giá trị để chúng ta bỏ ra cái giá đủ lớn cứu họ?”
Câu hỏi đầy vô tình của nhị hoàng tử, hiển nhiên hắn đang đánh giá xem Lý gia còn bao nhiêu giá trị và bọn họ phải mất bao nhiêu cho việc này.
“Không lẽ bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi nhìn thôi sao?”
Phương Tùng vô lực chất vấn, hắn biết công tước cùng nhị hoàng tử là đang đánh giá xem có cần thiết để đem quân hỗ trợ Lý gia hay không.

“Hay là chúng ta đưa quân đánh vào thị trấn ở ma địa, có thể sẽ ép lục hoàng tử phải điều quân cứu viện.”
Phương Thúc Đạt đưa ra ý kiến.
“Một thị trấn nhỏ ở ma địa có thể có bao nhiêu giá trị, thần nghĩ lục hoàng tử đã dọn dẹp mọi thứ ở đó rồi.”
Phương Nhã phủ nhận ý kiến của Phương Thúc Đạt, hiển nhiên lão cho rằng giá trị của một thị trấn mới được thành lập ở ma địa không thể nào so sánh với thành Vĩnh Đông phồn hoa được.

Nếu buộc lựa chọn lão sẽ chọn thành Vĩnh Đông.
Không chỉ Phương Nhã, ngay cả Phương Hùng Lâm và nhị hoàng tử cũng đồng ý với quan điểm này, việc tấn công một nơi như vậy không mang nhiều giá trị.
Bây giờ ta mới thấy việc thiếu thốn thông tin đáng sợ tới múc nào.

Đối với một hệ thống chiến tranh hiện đại hâu phương là nơi quan trọng nhất, nếu không có hậu phương ngươi chắc chắn sẽ thua trận.
Quân đội của Long cũng không nằm ngoài điều này, cho dù Long muốn di chuyển các nhà máy khỏi doanh địa thì cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, nếu nơi đó bị tấn công trong thời điểm này gần như chắc chắn Long sẽ thua trận.
Đáng tiếc không kẻ nào trên thế giới có thể nhận ra điều này.
“Không lẽ bây giờ chúng ta không làm gì cả.”
Phương tùng uất ức hỏi.
“Đánh! đương nhiên chúng ta phải đánh, nếu không các quý tộc khác sẽ lạnh tâm.

Nhưng đánh như thế nào để giảm tổn thất xuống mức thấp nhất mới là điều quan trong.”
Giọng nói lạnh lùng của Phương Hùng Lâm đã quyết định cho cả gia tộc hầu tước Lý gia, giờ đây họ không khác nào con cờ chính trị bị vứt đi..

Bình Luận (0)
Comment