Sắt Thép Ma Pháp

Chương 73


Mười ngày sau cuộc đàm phán với nhị hoàng tử, Long đã trở lại thành Vĩnh Đông.
Từ phía xa Long đã có thể nhìn thấy cổng thành mở lớn, người ra người vào tấp nập qua lại, trông như một tòa thành phồng hoa đầy sức sống.
Nhưng nếu nhìn sang bên cạnh Long lại thấy những điều hắn không muốn thấy.
Xung quanh tường thành là những lều vải xập xệ đầy hỗn loạn, tạo thành những trại tập trung.
Bên ngoài những khu trại binh lính của quân đoàn một cầm trên tay súng của mình canh giữ xung quanh.
Lúc Long tới gần hắn có thể thấy bên trong những khu trại đi lại nhiều người xanh xao mặc quần áo rách rưới đang làm việc bên trong, thi thoảng còn có những bé mặt mũi lấm lem chạy xung quanh chơi đùa.
Tuy khuôn mặt bị lấm bùn nhưng bọn chúng vẫn rất hồn nhiên chơi đùa như không biết về tình cảnh của mình hiện tại.
Vài đứa trong số chúng còn mang ánh mắt tò mò nhìn về phía Long không một chút sợ hãi, một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt Long, hắn dơ tay lên chào bọn chúng như đang chào đón khách tới nhà.
Nhưng rất nhanh bọn chúng đã bị người lớn mang đi, bọn họ sợ hãi không dám nhìn về phía Long nhanh chóng ôm con của mình đi ẩn sau những lán trại rách nát.
Nhìn bọn họ sợ hãi như vậy Long chỉ biết thở dài, xem ra ở đâu cũng vậy nỗi sợ của dân thường với quý tộc vẫn là thứ gì đó ăn sâu vào xã hội.

Thành Vĩnh Đông sau hơn nửa tháng đã trở lại với nhịp sống trước kia, người dân cũng đã ra đường nhiều hơn, biểu cảm trên mặt họ cũng không còn sự cận thận và lo lắng như trước, nếu không phải lỗ hổng khổng lồ ở tưởng thành bắc thì khó mà nhận ra được tòa thành này vừa trải qua một trận chiến.
Nhìn người dân vui vẻ qua lại tập nập trên đường khiến Long càng lo lắng, trong suốt quãng đường trở về hắn đã suy nghĩ rất nhiều để giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực sắp tới, tìm đâu ra lương thực cho hơn bốn trăm nghìn người trong gần một vụ mùa là một vấn đề rất lớn.
Hành động của nhị hoàng tử đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của Long, thậm chí Long có thể phải đặt ưu tiên công nghiệp quân sự xuống để tập trung giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực này.
Dừng ngựa trước cổng phủ hầu tước, Hồng cô cung Linh Uyên và Linh Tuyền đã chờ sẵn.
Ba người vốn dĩ là thị nữ của Long như lầ này hắn không mang theo họ, một là vì hắn thấy không cần thiết, mặt khác hắn cả ba người hiện tại đều đang tham gia quản lý thành Vĩnh Đông, với lượng nhân lực cấp cao thiếu thốn của hắn có thể tận dụng được bao nhiêu thì phải tận dụng.
“Điện hạ, ngài đã về.”
Hồng cô theo đúng quy củ hành lễ với hắn, phía sau Linh Uyên cùng Linh Tuyền cũng hành lễ rất quy củ, hai nàng đã được Hồng cô huấn luyện rất tốt.
Long gật đầu chào Hồng cô rồi đi thẳng vào bên trong, ba người phía sau thấy cảm xúc của Long không đúng lắm cũng không dám nói nhiều chỉ im lặng đi theo sau hắn.

Hồng cô không khỏi lo lắng không biết tại sao chủ nhân của mình lại có cảm xúc như vậy, bà nhìn sang Đức Bình cũng đang đi bên cạnh ngỏ ý dò hỏi.

— QUẢNG CÁO —
Thấy Hồng cô nhìn mình Đức Bình cũng không biết trả lời làm sao, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Thấy vậy Hồng cô rời mắt khỏi Đức Bình, không biết bà có hiểu ý ông ta hay không.
“Hoa Nguyệt Ánh thế nào rồi.”
Cho dù lo lắng cho mùa đông sắp tới, Long cũng không quên chuyện của Hoa Nguyệt Ánh.

Vốn dĩ muốn cứu người thân của nàng ra nhưng hắn lại thất bại rồi, Long lại một lần nữa thất hứa.

Hắn thật sự không biết phải trả lời nàng như thế nào.
“Nguyệt Ánh tiểu thư rất khỏe, thương thế trên người nàng đã lành lại, mấy ngày nay nàng còn giúp chúng nô tỳ xử lý một số công việc.”
Hông cô rất quan tâm tới Hoa Nguyệt Ánh, nói đúng hơn là bà rất hài lòng với nàng.

Hồng cô đã chăm sóc Long từ nhỏ, bà coi hắn như con trai vậy, hiển nhiên bà đang dùng ánh mắt tuyển con dâu đánh gia Hoa Nguyệt Ánh.
Mặc dù nàng lớn tuổi một chút nhưng không sao, tài năng cùng dung nhan của nàng đủ để xóa nhòa điều đó.
“Mang ta đi gặp nàng.”
Long quyết định.


Muốn hay không hắn cũng phải đối mặt không bằng kết thúc trong một lần, như vậy sẽ tốn hơn cho cả hai.
Hồng cô thấy vậy nhanh chân dẫn đường, bà rất sẵn lòng làm những chuyện như vậy.
Hoa Nguyệt Ánh vẫn ở lại tòa viện cũ trước kia, lúc Long tiến vào nàng đang vẫn đang xử lý không ít giấy tờ.
Hôm nay Hoa Nguyệt Ánh mặc một bộ đồ màu tím quý phải, mái tóc dài được vén qua tai lộ ra dung nhan tuyệt mỹ đang mải mê với công việc.
Cho dù Long tiến vào Hoa Nguyệt Ánh vẫn không động, nàng vẫn tiếp tục với công việc của mình, cứ như Long không phải chủ nhân của nơi này.
Long thấy vậy, cũng không nói gì, hắn đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống chờ đợi.
Hồng cô ngoài cửa thấy vậy có chút bất mãn với thái độ của Hoa Nguyệt Ánh, nhưng chủ nhân không lên tiếng bà cũng không tiện tỏ thái độ chỉ đành lui ra cho hai người không gian riêng tư.
Căn phòng cứ như vậy chìm vào im lặng, chỉ còn những tiếng động của cây bút lông chim đang viết lên giấy.
“Vậy! ngài lại thất bại rồi!”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hoa Nguyệt Ánh cũng lên tiếng, nhưng nàng vẫn không dừng bút đôi mắt vẫn tập trung vào đống giấy tờ trên bàn.

Câu nói của nàng giống như đã chắc chắn mọi chuyện, chỉ chờ Long xác nhận.
Long thở dài, hắn không cố trốn tránh hổ thẹn nói.
— QUẢNG CÁO —
“Ta xin lỗi!”
Rắc!
Tiếng cây bút lông gãy đôi ngay khi câu nói của Long kết thúc, Hoa Nguyệt Ánh không khóc, nàng cũng không làm ầm lên chửi bới Long, những gì chúng ta thường thấy ở một cô gái khi nghe tin dữ từ người thân không xuất hiện trên người nàng.
Nàng chỉ chậm rãi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

“Ta có thể biết kết cục của họ không?”
Cho dù Hoa Nguyệt Ánh đã cố gắng dấu đi nhưng Long vẫn nghe được chút run rẩy trong giọng nói.
Điều này khiến hắn càng thấy hổ thẹn, thà rằng nàng đánh hắn, mắng hắn cũng được phát ti3t mọi thứ ra như vậy Long ít nhất cũng thấy thoải mái hơn.
Nhưng nàng không làm vậy, nàng giữ mọi thứ lại, không cho nó phát ra bên ngoài nàng không muốn thể hiện sự yếu đuối trước bất cứ người nào.
“Cha ngươi đã tự sát trong ngục, còn em trai ngươi thì trốn thoát rồi, ta sẽ cố tìm hắn.”
Căn phòng lại rơi vào im lặng sau câu trả lời của Long, Hoa Nguyệt Ánh thậm chí không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
“Điện hạ, ta đang rất bận không thể tiếp đãi ngài chu đáo.”
Lệnh đuổi khách rất rõ ràng của Hoa Nguyệt Ánh.

Long cũng không nói được lời nào, đứng dây rời khỏi phòng.
“Điện ha!”
Nhưng khi Long vừa đặt một chân ra khỏi cửa phòng thì tiếng gọi từ sau lưng đã giữ hắn lại.

Long không có ý định quay lại hắn chỉ đứng đó chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
“Mong rằng lần này ngài không thất hứa nữa.”
“Ta sẽ cố gắng.”
Long không còn dám hứa một lời chắc chắn nữa, ngay cả người vốn rất tự tin như hắn cũng đã không còn chắc chắn giữ được lời hứa này.
Hoa Nguyệt Ánh từ đầu tới cuối không nhìn Long lấy một lần, nàng vẫn dùng cây bút lông đã được thay mới tiếp tục công việc của mình.
Tuy thương đoàn của Hoa gia đã bị các lãnh chúa phía bắc phòng tỏa, nhưng những cửa hàng của họ trong thành Vĩnh Đông đã được gỡ phong tỏa, nàng phải bảo vệ thương đoàn này, bảo vệ công sức cha nàng đã dành nửa đời người để dựng lên.
— QUẢNG CÁO —
Tách…tách!
Những giọt nước rơi xuống tạo ra những vết ướt loang lỗ trên giấy khiến Hoa Nguyệt Ánh phải dừng bút.

Nàng nhìn những vết ướt trên giấy thất thần, chậm rãi đưa ngón tay tới sờ lên.

Cảm giác mát lạnh của nước truyền vào qua những ngón tay, bỗng chỗ lại có thêm vài giọt nước rơi lên ngón tay nàng, không có thứ gì giữ lại những giọt nữa dọc theo ngón tay từ từ lăn xuống thấm ướt tở giấy bên dưới.
Nàng chậm rãi đưa bàn tay của mình lên chạm vào đôi mắt, một cảm giác mát lạnh truyền tới khiến Hoa Nguyệt Ánh hiểu được chuyện gì.
Nhìn bàn tay đã thấm đẫm nước mắt xuất hiện trong tầm nhìn Hoa Nguyệt Ánh đã không thể nhịn được nữa, nước mắt của nàng tuôn ra, nhưng đôi môi vẫn mím chặt không để tiếng khóc phát ra.
Nàng chống hai khủy tay lên bàn, dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt đang rơi xuống, hai hàm răng vẫn cắn chặt nhưng chúng đã bắt đầu run rẩy va chạm vào nhau.
Hoa Nguyệt Ánh tự hỏi mình có làm sai không?
Sai! Đúng vậy nàng sao thật rồi, nàng đã quyết định quá vội vàng để rồi đem họa về cho gia đình.
Tại sao? Tại sao người phải hứng chịu hậu quả của cái sai đó không phải là nàng, tại sao cha và em trai nàng lại phải nhận hậu quả do nàng gây ra.

Tại sao?
Phải làm sao đây! Nàng đã không thể sửa chữa được sai lầm này nữa, mọi thứ đã quá muộn rồi.
Rốt cuộc nàng phải làm như thế nào, nàng phải làm gì bây giờ.
“Nếu không thể sửa sai, thì hãy biến thế giới này sai theo điều đó.”
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Hoa Nguyệt Ánh ngẩn ra, “Biến thế giới sai theo điều đó.”
Đúng vậy! Tại sao không thể làm thế giới đi theo lỗi sai kia, nhưng vậy mọi điều nàng làm sẽ đúng.
Hoa Nguyệt Ánh ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu cố gắng ổn định lại tâm tình, đôi tay nàng đưa lên chùi cố gắng chùi đi những vết lấm lem do nước mắt tạo nên trên khuôn dung nhanh xinh đẹp kia.

Nhưng nó lại càng khiến dung nhan xinh đẹp đó trở nên u buồn.
Cầm cây bút lông lên, Hoa Nguyệt Ánh tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Hoàn thành mục tiêu lớn nhất đời nàng..

Bình Luận (0)
Comment