Sắt Thép Ma Pháp

Chương 90


Lúc này ngay giữa đại sảnh đang đứng hai người lính, cả hai đều là đại đội trưởng, nhưng lúc này họ lại rất hồi hộp khi đang phải đối mặt với các chỉ huy.

Cả hai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vừa mới đây thôi bọn hắn còn đang trò chuyện với binh lính của mình thì đột nhiên bị triệu tập, đã thế người triệu tập hai người còn là tướng quân.

Giờ đây họ đang phải đối mặt với các chỉ huy của mình, những người đang tỏ rõ thái độ giận dữ nhìn về phía bọn họ khiến cả hai cực kỳ hồi hộp.

“Hai người các ngươi là lực lượng tiên phong tấn công quảng trường?”
Đức Bình hỏi với một giọng trầm, kết hợp với thái độ giận dữ trên khuôn mặt cho thấy ông đang cố áp chế cơn phẫn nộ của mình tới mức nào.

“Báo cáo! Đúng vậy.


Hai đại đội trưởng vẫn chưa nhận ra điều bất thường bên trong, cả hai tuy biết tướng quân giận dữ nhưng lại không biết tại sao vì thế vẫn rất tự nhiên trả lời theo đúng cách của quân đội.

“Vậy việc tấn công thường dân cũng là do các ngươi làm?”
“Đúng vậy thưa tướng quân.


Rầm!
Ngay khi hai người thừa nhận hành động của mình Đức Bình giận giữ đập bàn tay xuống bàn, cơn giận đã khiến ông không kiểm soát được sức mạnh của mình khiến cho cái bàn dễ dàng bị phá hủy.

Hành động của Đức Bình khiến những người ở đây giật mình, cho dù hai tiểu đoàn trưởng bên cạnh biết tướng quân của mình đang rất tức dận nhưng hành động của ông cũng khiến bọn họ giật mình.

“Hai người có biết mình phạm vào tội gì?”
Câu hỏi của Đức Bình khiến cả hai đại đội trưởng quay sang nhìn nhau, họ thấy được trong mắt đối phương là sự ngờ vực cùng khó hiểu, sau khi không tìm được câu trả lời trong mắt đối phương người bên trái mới lên tiếng.

“Báo cáo! Tôi không biết.


Người còn lại cũng trả lời tương tự, bọn họ quả thật không nhận ra mình mắc lỗi gì.


“Đưa vào!”
Đức Bình hét lớn ra lệnh.

Từ bên ngoài các bình lính khiên vào ba cái cáng, trên mỗi cái cáng phân biệt đặt xác của hai phụ nữ và một đứa trẻ.

Cả ba chết rất thảm thương, hai người phụ nữ quần ao áo tả tơi, trên người đầy những vết tím bầm, vùng kín của cả hai lộ ra không bị che đậy khiến những người xung quanh có thể nhìn ra những vết thương khủng khiếp bên dưới.

Xác của đứa trẻ cũng không khá hơn là bao, cả người đầy vết bầm tím, khuôn mặt sưng tấy, cho thấy trước khi chết cả ba đã bị hành hạ kinh khủng tới mức nào.

— QUẢNG CÁO —
Điều đáng nói ở đây là trên người cả ba đều có vết đạn, không chỉ một vết mà là rất nhiều, nó như một bằng chứng cho thấy cả ba đã chết bởi điều gì.

“Nhìn đi! Sản phẩm của các ngươi đấy.


“Tướng quân, việc này…không phải đã được cho phép sao?”
Hai tên đại đội trưởng vẫn không chịu nhận lỗi về mình.

Đức Bình giận! Ông đang rất giận, bàn tay ông nắm chặt những mạch máu đã nổi cả lên cho thấy ông giận như thế nào.

“Khốn kiếp!”
Nhưng lần này người lên tiếng không phải Đức Bình mà là tiểu đoàn trưởng, chỉ duy trực tiếp của hai người.

Tiểu đoàn trưởng chỉ tay vào hai người nói.

“Các ngươi có thể không cần quan tâm tới tính mạng của thường dân, nhưng không có nghĩa các ngươi được phép chủ động tấn công thường dân, lại còn hãm hiếp phụ nữ và giết trẻ em.


Hai đại đội trưởng không thể cãi được nữa, bằng chứng việc lính của họ hãm hiếp những người phụ nữ này rất rõ ràng.

Thực ra hai người cũng thấy điều đó, nhưng họ không ngăn cản, cả hai cho rằng việc này rất bình thường.


Việc binh lính giết người cướp của mỗi khi thành bị phá không phải rất bình thường sao?
Đúng vậy ở thế giới này việc một tòa thành bị phá và điều gì xảy ra với người dân trong thành thì ai cũng có thể nhìn ra.

Việc này cũng rất dễ hiểu, thời đại này chi phí để duy trì một đội quân thường trực đủ lớn là việc rất khó khăn/
Trong một thời đại mà mỗi một người lính xuất hiện trong quân ngũ sẽ mất đi một người nông dân trên đồng ruộng, mỗi một đội quân xuất hiện trên chiến trường đồng nghĩa với việc một cánh đồng lại bỏ hoang thì việc duy trì một đội quân thường trực đủ lớn là điều gần như bất khả thi.

Vì thế ngoại trừ các quân đoàn ma pháp, cùng một lực lượng được duy trì để trị an thì chỉ khi có chiến tranh các lãnh chúa mới gọi lính nhập ngũ.

Một đội quân mà chỉ mới tháng trước còn là nông dân thì làm sao có kỉ luật tốt cho được, để duy trì tinh thần cho một đội quân như vậy các chỉ huy thường sẽ cho phép binh lính làm những việc như cướp bóc trên lãnh thổ kẻ thù.

Một cách rất đơn giản và hiểu quả để ổn định tinh thần binh lính, dần dần việc này trở thành điều hiển nhiên trong chiến tranh.

Nếu không phải bị hoàng tử điện hạ cấm tiệt thì có lẽ thành Vĩnh Đông cũng không khác những tòa thành bị phá bình thường.

Vì thế khi Đức Bình mệnh lệnh như vậy cả hai nghĩ rằng việc như thế này là điều hiển nhiên, nhưng bọn họ lại quên mất bộ luật quân nhân được dạy.

“Theo luật nên xử thế nào?” — QUẢNG CÁO —
Đức Bình lên tiếng.

“Báo cáo! Theo luật những người vi phạm sẽ bị tước quân tịch giáng làm nô lệ trong năm năm, sau năm năm mới được phép thoát nô tịch, những người biết nhưng không ngăn cản bị tước quân tịch giáng làm nô lệ trong ba năm.

Chỉ huy trực tiếp bị giáng ba cấp tước bỏ tất cả các chiến công, trong ba năm không được thăng cấp.


Đáp lời của Đức Bình là tiểu đoàn trưởng khác, người này dõng dạc đưa ra các hình phạt được quy định trong luật
Long muốn xây dựng quân đội của mình thành một lực lượng chính quy hiện đại, vì thế ngay khi vừa mới thành lập hắn đã xây dựng cho đội quân này toàn bộ hệ thống luật quân sự riêng và được ban bố toàn quân.

“Tướng…tướng quân thứ tội, tướng quân thứ tội.



Hai đại đội trưởng sợ hãi cầu xin, bọn họ đã phải rất cố gắng mới có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, chưa được hưởng thành quả cố gắng thì giờ đây lại bị giáng làm nô lệ một lần nữa, bọn họ làm sao có thể cam tâm.

“Giải xuống, thi hành!”
Đức Bình không mềm lòng với lời cầu xin của hai người, ông lạnh lùng đưa ra phán quyết.

“Tướng quân tha tội, tướng quân tha tội.


Hai đại đội trưởng vẫn cố gắng cầu xin, họ thật sự không muốn trở lại nô tịch.

….

Long đang ngồi phía sau bàn làm việc của mình, hai mắt hắn nhắm lại, lưng tựa vào trên ghế.

Trên bàn lúc này đặt một tờ giấy, nhìn qua nội dung tờ giấy là báo cáo của Đức Bình về việc thi hành án với những binh lính phạm tội.

Long thở dài! Hắn vẫn quá xem thường xã hội này, hắn vẫn theo thói quen suy nghĩ như một người hiện đại mà quên mất rằng xã hội này rất khác với những gì hắn quen thuộc.

Những người ở thế giới này đã sinh ra và lớn lên trong một xã hội lạc hậu về mọi mặt, cách suy nghĩ, hành đồng và tính cách của họ bị ảnh hưởng rất lớn bởi môi trường xung quanh.

Cho dù đã trải qua đào tạo nhưng chỉ sáu tháng là không đủ để một đội quân có thể xây dựng được kỉ luật như quân đội hiện đại, Long đã quên mất điều đó.

Lính của hắn không được sinh ra trong xã hội hiện đại, lính của hắn xuất thân từ nô lệ, tầng lớp thấp kém nhất của một xã hội lạc hậu, hắn đã đánh giá quá cao những người lính này.

Long đã nhiều lần tự nhắc nhở mình thế giới này không giống như thế giới hắn từng sống, hắn không thể dùng suy nghĩ của một người hiện đại để đánh giá thế giới này.

Nhưng hắn vẫn quên, những thành công gần đây đã khiến Long chủ quan, hắn quên đi những điều đáng lý ra phải ghi nhớ.

Bây giờ một bài toán khó đặt ra trước mặt Long.

— QUẢNG CÁO —
Những binh sĩ phạm tội xứng đáng bị phạt, điều đó chính xác không cần phải đắn đo, nhưng việc này có làm ảnh hưởng tới tinh thần của quân lính hay không lại là điều cần suy nghĩ.

Không như quân nhân hiện đại, được sinh ra và giáo dục một cách cẩn thận, có khả năng phán đoán cùng suy nghĩ rất tốt, họ có thể nhìn ra hình phạt như vậy rất thích đáng.


Nhưng lính của Long xuất thân từ nô lệ, trong một xã hội lạc hậu.

Bọn họ không được giáo dục đàng hoàng, bọn họ cũng không có năng lực phán đoán và tư duy như quân nhân hiện đại.

Long sợ rằng bọn họ không thể đưa ra các phán đoán chính xác cho hình phạt của những binh sĩ này, điều hắn sợ là lính của hắn sẽ nghĩ rằng đồng đội của mình bị bắt làm nô lệ lâu hơn nữa chỉ vì họ phạm phải vài lỗi nhỏ, trong khi họ lại là quân tiên phong.

Xã hội này việc binh lính giết người cướp của trong chiến tranh thậm chí còn không được coi là lỗi.

Long còn sợ bọn họ có thể suy diễn ra rằng luật chỉ là cách để ném họ trở lại thân phận nô lệ.

Đó mới là điều Long sợ nhất.

Nhưng Long đang rất khó xử không biết phải làm như thế nào.

Nếu miễn tội cho những binh sĩ đó hắn sợ rằng sẽ tạo ra tiền lệ, như vậy kỉ luật quân đội sẽ bị xem nhẹ, hơn nữa việc này cũng làm giảm uy tín của Đức Bình trong quân.

Nhưng nếu không làm gì hắn sợ những gì mình nghĩ tới sẽ thành hiện thực.

Lúc đó hối hận cũng không còn kịp nữa.

“Ngươi nói xem, việc này phải làm thế nào?”
Long lên tiếng hỏi.

“Thực ra cũng không phải không có cách, nhưng việc này phải xem thái đổ của đại hiệp sĩ.


Giọng của Hoa Nguyệt Ánh vang lên đáp lời.

Hóa ra trong phòng lúc này không chỉ mỗi mình Long, Hoa Nguyệt Ánh cũng còn mặt ở đây.

Nàng lúc này đang ngồi thư thái trên chiếc sofa giữa phòng, tự rót cho mình một ly rượu chậm rãi nhấm nháp rất tự nhiên mà không quan tâm chủ của căn phòng này đang có mặt.

Nhưng Long lại không phản cảm với điều đó, hắn mở mắt ra ra nhìn về phía Hoa Nguyệt Ánh mang theo một chút tò mò nói.

“Ồ!! Nói xem ngươi có cách nào?”.

Bình Luận (0)
Comment