Sắt Thép Ma Pháp

Chương 92


Cao Lăng trở về nhà của mình, hắn tuy không phải quý tộc nhưng lại được giới quý tộc rất chào đón vì thế thân phận của Cao Lăng nghiễm nhiên cũng rất cao.
Nhà của hắn đương nhiên cũng nằm trong khu vực cao cấp nơi các quan lại của lãnh địa ở.
Chính vì thân phận đặc biệt của mình Cao Lăng cũng không bị quân đội kiểm soát như các quan lại khác, hắn cũng chỉ là một nhác sĩ không thể gây ảnh hưởng gì quá nhiều.
“Lão gia, ngài về rồi.

Ngài ổn chứ.”
Đặt chân vào nhà Cao Lăng được chào đón bởi vợ của mình.
“Hừ! Ổn đương nhiên ta rất ổn.”
Cao Lăng có vẻ không vui, giọng điệu của hắn thể hiện rõ sự bất mãn, hắn đi vào trong nhà tức giận ngồi xuống, bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn.
Vợ của Cao Lăng thấy vậy cũng giật mình, rót vội vã rót cho hắn một cốc nước rồi hỏi.
“Có chuyện gì vậy lão gia?”
“Còn chuyện gì ở đây nữa, chính là tên khốn hoàng tử đó.

Hắn muốn ta viết nhạc cho lũ dân thường nghe, đã vậy lời nhạc còn phải đơn giản dễ hiểu gì đó.”
Cao Lăng uống một ngụm nước rồi nhìn vợ tiếp tục nói.
“Nàng nghĩ xem lũ lợn đấy làm sao có thể hiểu được nghệ thuật.

Sợ là chúng còn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nhạc.

Nhạc của ta rẻ tiền như vậy sao? Lũ lợn đó cũng xứng nghe.”
Cao Lăng tức giận liên tục chửi rửa.

Đối với hắn phải viết nhạc cho lũ dân thường đã là một điều sỉ nhục với một nhạc sĩ cao quý như hắn, vậy mà tên hoàng tử kia lại còn chê bai bài hát của hắn.
Nực cười! Lũ lợn đó đến cả chữ còn không biết thì làm sao có thể hiểu được cái đẹp của nghệ thuật.
“Phu quân không cần tức giận như vậy, ngươi nên vui mừng mới đúng.”
Người vợ lại xem như không có gì, thậm chí còn cười với Cao Lăng.
“Ý nàng là sao?”
Cao Lăng không hiểu ý vợ, tò mò hỏi.
Người vợ oán trách đánh Cao Lăng một cái khuôn mặt bất đắc dĩ như đang trách chồng mình không hiểu ý.
“Nhạc của ngươi làm sao có thể để lũ dân đen nghe được, như vậy mới là sỉ nhục với ngươi.

Bây giờ ngươi không cần lo phải viết nhạc cho lũ dân đen thấp hèn đó nữa.

Ngươi vẫn là một nhạc sỹ quý tộc cao quý không phải sao!”
“Không sai, như vậy sau này ta không cần phải viết nhạc cho lũ lợn nghe!”
Từ ngữ Cao Lăng sử dụng rất khó nghe, khác hoàn toàn với ngôn ngữ mà một người làm nghệ thuật nên dùng.

— QUẢNG CÁO —

Trong khoang thuyền mình, Đức Bình ngồi trên giường thẫn thờ nhìn vách tường bằng gỗ phía trước, trên tay ông đang cầm một bức thư đã được mở niêm phòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hiện tại đã là ngày thứ tư sau khi xuất phát, sau khi kiểm soát trấn Lưu Hoa quân đoàn đã tiệp tục lên đường ngay ngày hôm sau, bọn họ cũng đã kiểm soát được hai thị trấn khá lớn nữa dọc bờ sông.
Những trận chiến sau đó đã không còn xuất hiện tình trạng binh lính tự ý tấn công dân thường, tuy vậy Đức Bình lại nhận ra tổn thất của binh lính đã tăng lên.
Sau khi xử lý những người liên quan trong vụ việc vừa rồi cùng để một phần lực lượng lại giữ an ninh thì số quân Đức Bình có thể sử dụng chỉ còn hơn bốn trăm người.
Số lương này quá ít so với dự tính của Đức Bình, tổng thương vong của cả ba trận chiến đã lên tới một trăm sáu tư người, thương vong của hai trận chiến phía sau gấp rưỡi thương vong khi đánh trấn Lưu Hoa.

Loại đi những người phạm tội Đức Bình chỉ có thể bố trí một trăm năm mươi lính cho ba thị trấn hơn bốn mươi ngàn người, con số quá nhỏ để có thể duy trì trật tự.
Đức Bình biết điều đó, và cả Long cũng biết nhưng quân số của họ không cho phép Long tăng quân.
Tiếp tục như vậy khi tới được thành Hải Phong sợ rằng ông còn không có tới hai trăm quân trong tay, số lượng quá ít để có thể kiểm soát một toàn thành có tới hơn một trăm năm mươi nghìn dân, chưa kể tổn thất để chiếm được tòa thành này.
Theo tin tức Đức Bình có được thì nơi này có ba nghìn quân phòng thủ, một quan đoàn ma pháp với năm mươi người.
Đức Bình rất tò mò tại sao một lực lượng lớn như vậy lại không được điều động tiếp viện cho quân của Lý Duy Khánh.
Nếu đội quân này được điều động chắc chắn tổn thất phía Long sẽ còn rất lớn, thậm chí có nguy cơ thua cả cuộc chiến.
Điều đó không còn quan trọng nữa, vấn đề hiện tại là làm sao hai trăm người có thể đánh bại đội quân đó, cho dù Đức Bình là một đại hiệp sĩ thì việc đối đầu với số lượng lớn siêu phàm giả như vậy cũng khó khăn không nhỏ.
Đức Bình thở dài!
Ông nhìn lá thư trên tay, đây là thư của điện hạ gửi tới.
Trong lá điện hạ đề nghị ông giảm án cho những binh sĩ phạm tội.

Điện hạ quả thật là người rất cẩn thận, ngài không trực tiếp ra lệnh cho ông hay ban hành mệnh lệnh xuống, thay vào đó là một bức thư đề nghị, trong thư giải thích rất rõ ràng lý do phải làm như vậy.
Đức Bình hiểu được tại sao điện hạ lại không trực tiếp ban hành lệnh xuống mà chỉ là một bức thư đề nghị.
Chính ông là người ra phán quyết cho những binh sĩ phạm tội, thì ông cũng sẽ phải là người sửa lại phán quyết đó.
Việc này bảo đảm tiếng nói của ông trong quân đội, nhưng cũng thể hiện được sự khoan hồng của mình, lại không làm mất kỷ luật được đặt ra.

Vẹn cả đôi đường.
Thậm chí điện hạ còn lo sợ ông không đưa ra lý do hợp lý để giảm tội cho những binh sĩ kia, ngài còn viết sẵn cả bản thảo, việc còn lại của Đức Bình chỉ là cần đọc lại là được.
“Người đâu?”
Cửa khoang thuyền mở ra sau khi Đức Bình lên tiếng, một binh lính đứng nghiêm ngoài cửa chờ lệnh.


— QUẢNG CÁO —
“Đưa các binh sĩ phạm tội lên khoang thuyền.”
Vì lượng lính phạm lên tới bảy mươi sáu người nên Đức Bình không thể để bọn họ ở lại, ông đã đưa năm mươi người đi theo quân để tiện kiểm soát, tính ra trên thuyền này cũng có tới tám người hai tên đội trưởng cũng nằm trong số đó.
Người lính nhận lệnh rời đi để lại Đức Bình vẫn đang trầm tư.
Rất nhanh tám binh sĩ phạm tội đã được đưa lên khoang thuyền.

Bọn họ đứng ở đấy chỉ đứng giữa khoang thuyền chờ đợi.
Xung quanh các binh lính khác cũng có mặt bọn họ tập hợp xung quanh tám người quan sát với ánh mắt thương hại.
“Này! Tại sao tướng quân lại gọi bọn họ lên đây.”
“Sao ngươi không đi hỏi tướng quân mà hỏi ta.”
“Có lẽ nào tướng quân muốn tăng hình phạt?”
“Không phải chứ đã như vậy rồi còn muốn tăng hình phạt, có để người ta sống không vậy.”
Các binh sĩ đều bàn tán xôn xao, bọn họ không biết tại sao tướng quân đột nhiên lại gọi tám người lên boong.
Mọi người đều lo lắng cho tám người, dù sao tám người này cũng có cùng xuất thân với các binh sĩ ở đây, thậm chí phần lớn những người ở đây còn chưa thoát khỏi thân phận nô lệ.
Số phận của tám người giống như bài học cho các binh sĩ, bọn họ biết được kết cục của mình nếu phạm tội.
“Tướng quân lên boong.”
Hiệu lệnh khiến âm thanh xung quanh ngay lập tức vụt tắt, tất cả các binh sĩ đều đứng nghiêm không dám nhúc nhích, ngay cả tám người phạm tội cũng không ngoại lệ.
Đức Binh đi ra từ khoang tàu thấy cảnh này thì hài lòng gật đầu, ông đi tới trước mặt tám người quan sát xung quanh một lát rồi ra lệnh nghỉ, lúc này các binh sĩ mới dám thả lỏng.
“Biết ta gọi các ngươi lên làm gì không?”
Đức Bình nhìn tám người nghiêm giọng hỏi.
“Báo…báo cáo, không biết.”
Một đội trưởng hơi run rẩy trả lời, hắn cũng rất muốn biết tại sáo tướng quân lại gọi hắn lên đây.
Không lẽ hình phạt vẫn chưa đủ nặng nên tướng quân muốn tăng thêm hình phạt.
Tên đội trưởng sợ hãi, hắn đã phải rất cố gắng mới có thể thoát khỏi thân phận nô lệ, nhưng cuối cùng mọi thứ lại trở nên công cốc.
Bây giờ tướng quân lại gọi bọn hắn lên đây, theo hiểu biết của hắn với đám quý tộc thời điểm như thế này không phải việc gì tốt.


— QUẢNG CÁO —
“Gọi các ngươi lên đây vì chuyện tội của các ngươi.”
“Tướng quân tha tội, tướng quân tha tội!”
Đức Bình vừa nói hết câu thì tên độ trưởng đã quỳ xuống xin tha.
Những người còn lại cũng phản ứng ngay lập tức quỳ xuống cùng tên đội trưởng.
Các binh sĩ xung quanh nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi cảm thán.
Đức Bình có hơi giật mình bởi hành động của bọn họ, ông nói.
“Làm gì vậy! ta còn chưa nói các ngươi đã sợ hãi như vậy, có xứng đáng làm lính khống.”
Đức Bình trầm giọng, giọng nói cho thấy ông không hài lòng với hành động vừa rồi của tám người này.
Cả tám người thấy vậy nhìn nhau một lúc rồi từ hai tên đội trưởng bắt đầu đứng dậy.
Chờ cả tám đứng dậy Đức Bình nói.
“Tội của các ngươi không thể xóa, xét thấy các ngươi lập công lớn trong trận chiến vừa rồi.

Ta quyết định xóa bỏ thời gian làm nô lệ bắt buộc, từ bây giờ có thể bắt đầu tích công trạng.”
“Tạ…tạ tướng quân…cảm ơn tướng quân.”
Tám người phải mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin, bọn họ vui mừng cảm tạ Đức Bình.
Đây chính là tin vui duy nhất trong mấy ngày nay với bọn họ, cho dù không tội danh không bị xóa nhưng bọn họ cũng đã có cơ hội.
Đức Bình gật đầu xem như đáp lời đội trưởng, rồi ông nhìn về phía các binh sĩ xung quanh nói.
“Đây cũng không phải là lý do giúp các ngươi giảm nhẹ hình phạt, lần này là lần đầu cũng là lần cuối, nếu có ai vị phạm đừng mong công trạng của các ngươi có thể cứu được mình.”
“Rõ!”
Các binh sĩ đồng thanh trả lời.
“Tốt! Tất cả trở về vị trí.”
Đức Bình ra lệnh rồi ông rời đi ngay lập tức..

Bình Luận (0)
Comment