Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 117

Chỉ mới vài phút, Tống Lục Tài đã lẻn vào phòng Vô Dao thành công bằng cách trèo qua đường cửa sổ. Hơn nửa hắn còn biết ban ngày cô sẽ không ở nhà, nên bây giờ là thời cơ vô cùng thuận lợi.

"Hừ, mình đã biết hết mọi vị trí trong nhà cô ta nên việc lẻn vào đây thì thật quá dễ dàng,mình đúng là một thiên tài mà, ahahaha"

Hắn cho rằng mình là một người thông minh nên đứng chống nạnh bật cười tự mãn.Tuy nhiên vài tiếng sau đó, dù đã lục tung cả căn phòng lên nhưng vẫn không tìm thấy đồ mình cần tìm nên hắn đâm ra khó chịu, tay mò mẫm mấy hộc tủ trước mặt nghĩ:

(Mình nhớ là để điện thoại ở đây mà, tại sao bây giờ lại không có? Không lẽ cô ta đã lấy đi đâu rồi?)

"Mẹ kiếp"

Hắn bắt đầu nổi cáu, định giơ chân đá vào cái tủ trước mặt nhưng lại sợ phát ra tiếng động, hắn đành kìm chế hành vi nóng giận của mình, bèn đi tới cái giường có tấm nệm êm thơm tho đằng kia, sau đó ngã lưng ra nằm ngửa, nhắm mắt ngẫm nghĩ:

(Ở đây xem ra cũng không tệ, cảnh sát cũng chẳng tìm được mình, thôi thì ngủ một giấc đã)

...

Buổi trưa, Vô Dao căng hai tay lên khoảng không, sau đó sắp xếp lại các tập tài liệu sổ sách trên bàn ngay ngắn và định ra ngoài dùng bữa.

Cô ra khỏi văn phòng, lại thấy có mấy nhóm người đang tụ tập xì xào bàn luận gì đó trên điện thoại, cô đã không quan tâm cho tới khi họ nhắc cái tên đó.

Một cô gái giơ điện thoại lên cho mấy người kia xem, hào hứng hỏi:

"Á nè nè, mấy người đã hay tin gì chưa? Người đàn ông này đang bị cảnh sát truy nã đấy, tên anh ta là Tống Lục Tài"

Chỉ vừa nghe thấy cái tên,Vô Dao đã sực ngạc nhiên đứng lại,người hơi đờ ra nghĩ:

(Mình không nghe lầm chứ? Bọn họ vừa nhắc đến Tống Lục Tài ư?)

Cô quay lại nhìn bọn họ vẫn đang đứng bàn tán về chuyện đó, nên cố tình chăm chú lắng nghe, cô gái kia tiếp lời:

"Nghe bảo anh ta buôn lậu hàng trái phép, lại còn giam giữ phụ nữ ở nhà để làm người hầu thỏa mãn cơn cầm thú của mình nữa, thật là đáng sợ quá đi a"

Ngay lập tức Vô Dao đã lấy điện thoại của mình ra lên mạng tra tin tức, nhưng thật không ngờ chỉ mới một ngày, thông tin truy nã Tống Lục Tài đã tràn lan khắp nơi.

Lòng cô bây giờ không hẳn là quan tâm, nên bèn tắt điện thoại đi tự hỏi:

(Tại sao anh ta lại bị truy nã? Và tại sao mình phải quan tâm chuyện này? Chẳng phải hôm qua anh đã nói...mình sẽ không gặp thêm bất cứ chuyện gì nữa hay sao?)

Buổi chiều đến, Vô Dao lái xe trở về nhà.

Vừa bước vào phòng khách, cô nhìn người giúp việc đứng ở đó dặn dò bảo:

"Phiền cô nấu cho tôi ít cà ri, hôm nay tôi muốn ăn nó"

Người giúp việc bèn gật đầu dạ vâng, vì nghe thấy tiếng cô nên Tống Lục Tài đã nhanh chóng phóng ra khỏi giường.

(Mình chỉ vừa ngủ một giấc, sao cô ta lại về nhanh vậy chứ?)

Hắn bối rối loay hoay qua lại, nhìn sang các kệ tủ và đồ đạc gần đó do hắn lục lọi lúc sáng vẫn chưa được sắp xếp trở lại như cũ.

(Chết rồi, thế này thì cô ta sẽ phát hiện ra mất)

Ngay lập tức hắn nhanh chóng dọn dẹp với tốc độ hơn người, hết bên này lại tới bên kia. Cho đến khi cô bước chân lên cầu thang, sau đó rẽ hướng sang phòng mình và chạm tay đến cần gạt cửa.

Cô mở cửa ra, mọi thứ xung quanh trong căn phòng vẫn không có gì lạ, chỉ có một quyển sách là nằm dưới sàn ngay bên cái kệ trang trí gần đó, do lúc nãy vì quá vội vã dọn dẹp mọi thứ, hắn đã vô tình để quyển sách lệch đi và rơi xuống đất mà không hề hay biết.

Cô đi đến nhặt nó lên, lại thấy có gió thổi vào từ cửa sổ nên nghĩ đó là nguyên nhân khiến quyển sách này rơi xuống.

Cô đặt quyển sách lại như cũ, đi đến cái cửa sổ đang mở toan toác kia, tự hỏi:

"Lúc sáng đi làm mình quên đóng cửa sổ sao? Sao mình có thể đãng trí như vậy được?"

Cô đành kéo cửa sổ đóng lại rồi đi vào phòng tắm.

Tống Lục Tài lại đang trốn trong tủ quần áo chật hẹp tối đen như mực, hắn vừa trải qua một pha giật thót nên ngồi co một góc, nghiếng răng nghĩ:

(Thật không ngờ Tống thiếu này cũng có ngày bị dồn vào đường cùng,nếu bây giờ thoát ra khỏi đây sớm muộn gì mình cũng bị bọn cảnh sát bắt, nhưng nếu ở nhà cô ta thì mình cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa)

Hắn cảm thấy không còn tiếng động gì bên ngoài nên mới mở tủ bước ra, đang loay hoay suy nghĩ tìm cách thì đúng lúc Vô Dao cũng vừa tắm xong, cô vớ lấy chiếc khăn tắm rồi quấn tạm quanh người.

Nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, hắn biết cô đang sắp mở cửa ra ngoài nên nhanh trí lăn người xuống gầm giường, nhờ có tấm nệm phủ xuống xung quanh nên cô sẽ không phát hiện được hắn đang trốn phía dưới.

Cô vẫn thản nhiên vô tư đi đến tủ quần áo, tìm một bộ đồ nào đó rồi thay đi.

"Áo lót của mình đâu hết rồi nhỉ? Chắc là ở dưới phòng giặt chưa mang lên, thôi thì khỏi mặc vậy"

Cô đứng loay hoay bên tủ đồ, vì nằm dưới gầm giường nghe thấy hết mọi thứ nên mặt hắn bừng đỏ như quả lựu.

(Cô ta định thả rông sao? Con gái bây giờ không lẽ lại phóng đãng như vậy?)

Sau khi thay đi bộ đồ ngủ, cô lấy điện thoại rồi gọi cho Khiết Tường, ân cần hỏi han:

"Anh Tường, hôm nay anh lại đi đâu vậy? Em nghe Tiểu Mai nói anh đã rời khỏi công ty từ trưa đến giờ, em chỉ muốn hỏi là tối nay anh có về nhà ăn cơm không thôi"

Khiết Tường vọng giọng ra đáp:

"Xin lỗi em, tối hôm nay anh có hẹn với Nhiên Nhiên rồi, hôm nay về sớm cũng là muốn đích thân chuẩn bị chút quà mọn cho cô ấy"

Nghe vậy Vô Dao ngạc nhiên, bèn cười nhẹ bảo:

"Không sao, em vẫn hi vọng lời tỏ tình của anh sẽ thành công, chúc anh may mắn"

Sau đó cô cụp máy, rồi ngã lưng ra giường nghĩ:

"Cuối cùng thì tối nay mình lại phải ăn cơm một mình"

Rồi cô sực nhớ lại lời của Tần thiếu úy, nếu không chịu nhanh chóng tìm bạn trai, cô sẽ phải cô đơn như này suốt phần đời còn lại.

"Bạn trai có gì vui nhỉ?Mình vẫn không hiểu tại sao mọi người lại thích được hẹn hò? Có phải vì mình quá vô vị không?"

Cô trở người qua một bên giường tự hỏi, lại không hay biết tên họ Tống kia nằm dưới giường đã nghe hết mọi thứ.

Hắn chỉ bật gượng nằm co lại không khác gì cô, chỉ khác là cô nằm trên giường, còn hắn lại nằm dưới gầm giường tối tăm bám nhiều bụi.

Đột nhiên có tiếng cô giúp việc từ bên ngoài cửa vọng giọng vào nói:

"Cô chủ, món cà ri đã chuẩn bị xong rồi, mời cô xuống dùng cơm"

Nghe vậy cô đáp lại:

"Được, tôi sẽ xuống ngay"

Sau đó cô mở cửa ra ngoài mất, hắn cả ngày không ăn uống gì nghe đến cà ri lại thèm thuồng đến mức chảy cả vãi, bụng thì ầm ì kêu réo liên tục.

(Đói quá, ngày hôm qua mình đã không ăn gì, cứ thế này không chết bên ngoài cũng chết vì mất sức)

...

Trong lúc này Khiết Tường đưa Tinh Nhiên đến một nơi hẹn hò do anh đã chuẩn bị sẵn.

Hai người ngồi trên một chiếc bàn cùng với những chai rượu vang, xung quanh được thắp đèn trang trí và một vài người đứng kéo đàn violong tạo nên một phong cảnh hài hòa lãng mạng.

Nói về nơi hẹn hò lí tưởng nhất, cô đã không nghĩ anh sẽ làm cách này.

"Khiết Tường"

Cô bỗng lên tiếng gọi, anh ngạc nhiên mỉm cười nhìn cô hỏi:

"Sao thế?"

Cô trầm lặng một lúc, mới tiếp lời:

"Tại sao anh lại cất công chuẩn bị nơi này cho em? Lần sau cứ tìm đại một nhà hàng nào đó cũng được mà"

Tiếng đàn violong da diết, thấm thấu vào tâm trí người nghe phải, đây không phải là một bản nhạc thích hợp đối với cô, dường như nó lại khơi gợi cho cô nhớ những kỉ niệm buồn không đáng nói.

Anh chống hai khuỷu tay lên bàn, hòa quyện đôi bàn tay mình vào nhau, thành thật trả lời:

"Là vì anh muốn tạo cho em cảm giác yên tĩnh, anh không giỏi khiến bầu khí trở nên lãng mạng nên chỉ có thể làm thế này thôi"

Cô bật cười nhẹ, vốn đã không có gì chê bai nên có chút hơi ngại ngùng nói:

"Cảm ơn anh vì em rất thích nơi này, chúng ta cùng uống một ly nhé"

Cô giơ ly rượu của mình đến anh, anh cũng gật đầu rồi nâng ly của mình đến.

Tiếng cạn ly vang lên, Tinh Nhiên uống hết rượu kia thì anh cũng đang nhâm nhi ly của mình.

"Hôm nay trời lạnh quá nhỉ, anh có thấy vậy không?"

Cô uống xong đặt ly rượu rỗng lên bàn, ôm người đi, cũng chỉ vì quan tâm đến buổi hẹn này nên cô đã liều mình mặc một chiếc váy màu trắng hở lưng để khiến bản thân trở nên xinh đẹp.

Nhưng Khiết Tường đã cởi áo ngoài của mình ra, đi đến đắp lên lưng cô tỏa ý giáo huấn:

"Thời tiết dạo này rất lạnh, em cũng nên chú ý lo cho bản thân một chút, đừng mặc quần áo thiếu vải như này nữa"

Cô không biết nên vui hay nên buồn khi bị anh quở trách, bèn ngẩn mặt nhìn anh đáp:

"Cảm ơn anh, nhưng vì em cứ nghĩ mặc thế này thì sẽ xứng đáng đi với anh hơn chứ"

Đột nhiên anh bắt đầu khuỵu một gối xuống khiến cô bật ngạc nhiên, lúng túng hỏi:

"Anh...anh đang làm gì vậy?"

Anh nắm lấy bàn tay cô thật chặt, đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa khắp thân thể mình.

"Nhiên Nhiên, anh đã ngỏ lời thất bại với em nhiều lần, nhưng lần này anh sẽ không để em từ chối anh thêm lần nào nữa"

Ánh mắt và giọng nói quyết tâm ấy cho thấy rằng anh đang vô cùng nghiêm túc, nếu là người khác cũng không tránh khỏi sự rung động.

"Anh biết bản thân không có gì khiến em hài lòng, nhưng em là người con gái đầu tiên khiến anh cảm thấy được yêu, được quan tâm, được lo lắng, anh cũng chỉ mong phần đời còn lại của mình sẽ là em chứ không phải ai khác, anh thật sự yêu em, anh muốn dùng tấm thân này để bù đắp cho em tất cả, anh chỉ muốn thế thôi"

Anh đang cố biểu đạt lòng mình, từng tiếng thở của anh, giọng nói dịu dàng khiến con người ta phải gào thét vì hạnh phúc.

Anh nhìn khuôn mặt ngại ngùng của cô đang quay mặt chỗ khác, vì cứ sợ cô sắp từ chối nên anh đã gục mặt im lặng, sẵn sàng lắng tai nghe điều không mong muốn sắp xảy đến, nhưng cô đã nói:

"Em sẽ chấp nhận anh, vì thế sau này...đừng có mà hối hận đấy"

Khiết Tường ngạc nhiên sửng sờ, tựa như những gì cô đang nói với anh không hẳn là mơ. Anh lập tức đứng dậy, cúi xuống áp hai tay vào hai bầu má đầy đặn của cô rồi quay lại trực diện với mình.

Cô đang chưa kịp phản ứng gì thì anh đã tiến tới hôn lên đôi môi ấy, và không hiểu sao, trái tim cô lại đang đập thình thịch một cách dữ dội.

Sau một lúc anh dừng lại, chăm chú quan sát tỉ mỉ khuôn mặt đỏ bừng của cô, mỉm cười bảo:

"Anh sẽ không hối hận, anh hứa đấy"

"Ừm"

Cô gật đầu, sau đó cùng anh ăn tối và về nhà.

Tại Diệp Gia, cô trở về hơi muộn, tuy nhiên điều cô ngạc nhiên hơn chính là ông chủ Diệp vẫn còn ngồi uống trà ở phòng khách, thấy vậy cô bèn lên tiếng hỏi:

"Ba, người chưa đi ngủ sao?"

"Con về rồi, buổi hẹn hôm nay của con thế nào?"

Ông vẫn trầm lặng hỏi, cô lắc đầu đáp:

"Cũng bình thường, con và Khiết Tường đã đi ăn tối sau đó anh ấy đưa con về nhà, chẳng có gì cả"

Nghe vậy ông thở dài nói:

"Ta cố tình chờ con về để nói với con một chuyện, ngày mai ta sẽ đi công tác ở Pháp nên đã đặt vé máy bay rồi"

Cô bật ngạc nhiên:

"Ơ, nếu vậy thì bao lâu ba sẽ về?"

"Khoảng ba ngày, trong thời gian đó ta sẽ nhờ Tiểu Nhất chăm sóc con, nhất định con phải cẩn thận và phải biết tự bảo vệ mình một chút, rất có thể A Lạc sẽ nhắm đến con bất cứ chừng nào"

Cô gật đầu, cảm thấy ông chủ Diệp vô cùng quan tâm đến mình, bèn vui vẻ hỏi:

"Con biết rồi, chẳng phải ba đi có ba ngày rồi sẽ về sao? Nếu vậy thì ngày mai con sẽ tiễn ba ra sân bay, nhé?"

"Được, ta dám nỡ lòng nào từ chối sự quan tâm của con sao?"

Ông bật cười đáp, nghe vậy cô cô cảm thấy lòng vui vẻ hẳn.

(Đối với tôi mà nói, chỉ cần ông ấy khỏe mạnh và luôn mỉm cười như thế, tôi đã vui lắm rồi)

...

Trong lúc này ở một tình thế khác. Vô Dao đã tắt mọi đèn trong phòng và leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, cô kéo tấm chăn lên người, sau đó nhắm mắt đi thì lại nghe thấy có tiếng "rột rột" từ đâu đó vang lên, cô chợt mở mắt ra, thầm nghĩ:

(Kì lạ, hình như có tiếng gì đó thì phải)

Tống Lục Tài có thể im lặng và không phát ra tiếng động, nhưng chiếc bụng đói của hắn đã không hề nghe lời chủ nhân mình, nó cứ réo lên, lại còn quằn quại khiến hắn co người uể oải nghĩ:

(Không biết cô ta có nghe thấy không? Mình sắp đói không chịu được rồi)

Một tiếng sau, hắn đoán cô đã ngủ nên mới bò ra khỏi gầm giường.

Cả căn nhà cuối cùng cũng vắng lặng, một tên trộm thường rất thích hành động khi mọi người đều đã ngủ. Đương nhiên hắn cũng không muốn làm thế nếu như không rơi vào tình trạng bất đắc dĩ này.

Hắn đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh rồi lục lọi kiếm đồ ăn, phát hiện có hai đĩa bánh ngọt trong tủ nên không thể kìm chế nỗi sự đói rã, cứ thế lập tức lại cho mọi thứ vào miệng, không màng đến mọi người sẽ nghi ngờ.

Một lúc sau, hắn gom vét trái cây và nước uống lên phòng Vô Dao, thấy cô đã ngủ nên hắn chẳng thèm lo lắng. Hắn gập người xuống gầm giường, nhẹ nhàng giấu mấy lon nước, trái cây vào trong để dự trữ cho ngày mai, hắn đã cố gắng hết sức có thể để không làm phát ra tiếng động.

Nhưng tiếng thở của cô khi ngủ cứ dồn dập suýt xoa lấy tâm trí hắn.

Hắn nhướn mày, bèn ngẩn mặt lên nhìn cô đang nằm nghiêng một bên về chỗ hắn, lúc này hắn mới để ý, hàng mi dài ấy, cả chiếc mũi thanh cao và đôi môi trái tim căng mọng bấy lâu nay hắn đã không chú ý tới.

Đồng tử hắn lại đang đơ ra ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, dần dần lại chuyển xuống nhìn phần cổ và đôi vai thanh mảnh tuyệt trần.

Mồ hôi bên má hắn chảy dọc xuống cằm, di chuyển mắt từ phần cổ rồi đến phần ngực phía dưới, bỗng dưng hắn nhớ lại cô hề mặc đồ lót, hắn không thể kìm chế cơn dục vọng của mình nếu như cứ tiếp tục nhìn chầm chầm vào cơ thể của cô, thế là hắn xoay lưng đi, mặt đỏ bừng nghĩ:

(Không được, mình tuyệt đối không thể thích cô ta, nếu như chuyện đó xảy ra, nhất định Quân Thần Dương hắn ta sẽ trảm mình nhừ xác)

Rồi hắn nghoảnh mặt lại nhìn cô, kìm chế lí trí đang xao động của mình nghĩ:

(Đúng vậy, cả đời này sẽ không có ai thích mình, và mình cũng không thể thích ai đó, mình sẽ tìm cách trốn sang nước ngoài và sinh sống,sẽ không ai có thể tìm thấy Tống Lục Tài này)
Bình Luận (0)
Comment