Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 79

Một lúc sau, đồng hồ đã chỉ đến 20:15 tối, khi cánh cửa văn phòng cảnh sát bật mở, có một cô gái tóc vàng bước vào, mặc váy công sở, bộ dạng thật thanh lịch và đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng như bao ngày, và đó không ai chính là Vô Dao. Trên tay cô cầm một giỏ bánh kẹo, nở nụ cười nhẹ đi tới nữ thiếu úy kia bật hỏi

"Chị Thiên Mặc, muộn thế này vẫn còn làm việc sao?"

Vị nữ thiếu úy bật cười, đứng dậy kéo ghế ra lịch sự lên tiếng

"Dao Dao, đây là công việc của cảnh sát, và câu này chị nên hỏi em mới đúng, giờ này em còn đến đây gặp chị là có việc gì?"

Cô vui vẻ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đặt giỏ bánh kẹo kia lên bàn nói

"À em vừa tan việc, trên đường có mua một ít bánh kẹo rồi qua đây sẵn thăm chị, chị cũng biết gần sang năm mới rồi cơ mà"

Tần thiếu úy bật cười, thở dài nhẹ

"Haizz, thời gian đúng là trôi qua nhanh quá, chị cũng sắp bước qua tuổi 30 vậy mà còn không có được một mảnh tình vắt vai, Dao Dao em đã hơn hai mươi tuổi rồi, mau mau tìm bạn trai rồi kết hôn sinh con, đừng để thời gian trôi qua như chị, lúc này mới hiểu được cảm giác vì chẳng ai rước đi đấy"

Vô Dao bật cười

"Cần gì phải lập gia đình, sống một mình thanh thản như chị thì tuyệt biết bao"

Tần thiếu úy lắc đầu nhẹ, nhắm mắt điềm đạm nói

"Em không hiểu đâu, chị cũng từng nghĩ như em vậy, kết quả bây giờ gần 30 tuổi đầu, bạn bè đều lập gia đình, anh chị em cũng đã kết hôn cả rồi, và chị cảm thấy bấy lâu nay thanh xuân của chị đã trôi qua thật xao lãng, em đừng học theo chị, mau tìm lấy một người đàn ông tốt đi, đừng có quá cứng nhắc như vậy, không lẽ em không hề động lòng với một người đàn ông nào sao?"

Vô Dao nghiêm túc đáp

"Em chẳng yêu một ai cả, sau này cũng vậy, hiện tại trước mắt em chỉ quan tâm đến hai người anh và công việc của mình, hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ tiến tới quan hệ yêu đương"

Tần thiếu úy bỗng đứng dậy, đi đến rèm cửa sổ kéo sang hai bên, đưa mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập từ trên dãy lầu cao xuống dưới, phố đèn thì sáng rực, nhưng cảm giác cô đơn vì chẳng có ai bên cạnh mình khiến cô hơi chạnh lòng, cô ta nói

"Dao Dao, sẽ có một ngày em nhất định cũng thay đổi ý nghĩ đó, vì chẳng có ai chấp nhận chuyện sẽ cô đơn cả đời"

Sau đó Tần thiếu úy quay lại nhìn cô, ánh mắt hơi ẩn ý

"Em hiểu ý chị chứ?"

Vô Dao hơi ngạc nhiên, nhưng cô đứng dậy đi tới bên cạnh Tần thiếu úy, hai tay vịn vào thành cửa sổ nhìn từ dãy lầu xuống thành phố đang sáng rực phía dưới, mỉm cười nói

"Chị Thiên Mặc, điều gì đã khiến chị hối hận khi cô đơn đến suốt 30 năm vậy?"

Tần thiếu úy thở dài đáp

"Khi còn ở tuổi như em, chị đã thất vọng vào đàn ông trên thế giới này, bởi vì chị biết đàn ông tốt căn bản không dễ kiếm, muốn tìm được phải trải qua từng giai đoạn tìm hiểu, và thời gian đó chị cảm thấy quá lãng phí nên chị đã chọn công việc lên hàng đầu, để rồi bây giờ lại cô đơn thế này đây"

Vô Dao cười nhẹ

"Chị chỉ mới 30, thời gian chẳng phải còn rất nhiều sao? Với lại em đã nói em chẳng động lòng với ai cả, tuyệt đối không bao giờ"

Tần thiếu úy bỗng vô vào vai cô vài cái, nghiêm mặt nói

"Em không nên nói như vậy, tình yêu không phải do mình nhận biết, nó là một sự bất ngờ"

"Bất ngờ...ư?"

Vô Dao lẩm bẩm, Tần thiếu úy bật cười

"Ừ, một ngày nào đó chị chắc chắn em sẽ trải qua, đừng có nói trước như thế"

Vô Dao lắc đầu nhẹ

"Làm sao có thể chứ? Em không tin, không tin chút nào"

Bỗng nữ thiếu úy tiếp lời

"Phải rồi, dạo này em còn đến cô nhi viện đó chứ, bọn trẻ ở đó cứ nhắc em, bảo là đã lâu như vậy sao không thấy em đến?"

Vô Dao cười nhẹ

"Phải rồi, dạo này công việc hơi bận nên em quên mất, em sẽ sắp xếp công việc, phải rồi chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng gắng sức làm việc quá"

Tần thiếu úy đáp

"Cảm ơn em, dạo này các anh trai em thế nào?"

Vô Dao ngạc nhiên trả lời

"À, vẫn bình thường thôi, anh Tường đã dọn ra chung cư ở riêng vì công việc, còn anh cả thì em không liên lạc nhiều cho lắm, không hiểu sao dạo này khi gọi anh ấy cứ tắt máy, em cũng không muốn làm phiền"

Nghe vậy Tần thiếu úy ngượng nói

"Vậy sao? Anh cả của em...vẫn chưa có bạn gái nhỉ?"

Vô Dao đáp

"Không, chị cũng biết anh ấy vốn cộc tính mà, mọi người luôn nói tính tình của em và anh ấy khá giống nhau, mà chị hỏi như vậy là ý gì?"

Tần thiếu úy lắc đầu xua hai tay

"À không, chị chỉ hỏi thăm thôi, chỉ là năm đó chị có học đại học cùng anh cả em, dù em ấy nhỏ hơn chị tận hai khóa, có khá nhiều nữ sinh theo đuổi nhưng không ngờ tới bây giờ em ấy vẫn chưa có bạn gái"

Vô Dao bật cười

"Em nghĩ anh ấy chẳng động lòng với ai đâu, thôi thì cứ tùy vào định mệnh vậy, mà cũng muộn rồi, em về đây"

Tần thiếu úy gật đầu

"Cũng được, mau mau tìm bạn trai đi nhé, em sắp thành bà cô già rồi"

Một lúc sau, Vô Dao vừa lái xe trên đường, lòng cô bồn chồn nghĩ

(Mình chỉ mới 24, kết hôn làm gì chứ?)

Sáng hôm sau, tên Tống Lục Tài cũng được thả ra nhà giam, hắn bị đuổi một cách xấc xược ngay sau khi vừa gây chuyện với các viên cảnh sát ở đó.

Đang trên đường đi bộ trở về, hắn ghé sang một máy bán thuốc lá tự động, tay vừa mò vào túi quần thì đã không thấy ví tiền đâu, hắn bèn sực nhớ lại mình đã để quên trong xe được đậu ở hầm xe nhà hàng vào tối qua mất, hắn bực tức bèn đá chân vào cái máy bán thuốc lá kia một cú thật mạnh, miệng nghiến răng nói

"Chết tiệt, lại để quên ví rồi"

Hắn lại thò tay lấy điện thoại trong túi áo ra, vừa ấn số tìm Phong Tề Dật đến cứu trợ nhưng bất ngờ máy lại báo hết pin, thế là màn hình bị tắt mất tối đen như mực. Hắn tức giận bùng phát, ném luôn chiếc điện thoại vào sọt rác đặt bên cạnh máy bán thuốc lá. Hai tay vò đầu tóc mình khó chịu la lớn

"Khốn kiếp"

Ngay lúc này, tại văn phòng của Nhạc Tổng, Nhạc Chính Lâm. Hôm nay anh thậm chí còn tự động kêu người đến sắp xếp bàn làm việc của Trúc Nhi vào phòng làm việc mình. Khi Trúc Nhi vừa mới đến vị trí bàn làm việc cũ, cô ngạc nhiên vì hôm nay lại cảm thấy trống trơn đến mức kì lạ, bèn mở cửa đi vào phòng làm việc của anh thì đã thấy anh ngang nhiên ngồi trên ghế sau bàn làm việc của mình trong phòng, thấy cô đến anh mỉm cười nhìn cô lên tiếng

"Em đến rồi à? Tối qua ngủ ngon chứ?"

Trúc Nhi cao mày, đi đến nhìn anh hỏi

"Nhạc Tổng, bàn làm việc của tôi sao lại ở đây, chẳng phải nó nên nằm bên ngoài hành lang trước phòng ngài sao?"

Chính Lâm bật cười, đứng dậy lại gần cô đáp

"Anh thấy để em ngồi bên ngoài không đủ hỗ trợ công việc cho anh, em nên ngồi ở đây, hai chúng ta sẽ ở gần nhau hơn, dễ tiếp thu công việc"

Trúc Nhi không vui tiếp lời

"Xin Nhạc Tổng đừng làm như vậy nữa, dù cho ngồi ở đâu tôi cũng sẽ cố gắng làm việc hết sức"

Chính Lâm mếu môi ỏng ẹo

"Nhạc Tổng là ai chứ? Anh đã bảo em đừng gọi tên người khác trước mặt anh mà"

Trúc Nhi nhắm mắt đáp

"Tôi đang nói ngài đấy, xin ngài đừng có tỏa ra bộ dạng xấu hổ đó nữa được không? Tôi hơi cảm thấy sến người"

Chính Lâm bật cười nói

"Sao em không thử gọi tên anh xem? Là Chính Lâm đấy, hay gọi là chồng cũng được"

Trúc Nhi lạnh lùng lướt qua anh rồi đặt túi xách lên bàn làm việc, mấp môi đáp

"Nhưng tôi sắp kết hôn rồi, hi vọng anh đừng làm phiền tôi nữa"

Nghe câu đấy, Chính Lâm sực ngạc nhiên bất ngờ kéo mạnh cánh tay cô lại, nghiêm mặt hỏi

"Em nói cái gì? Em kết hôn với ai?"

Cô đáp

"Là ai thì cần gì Nhạc Tổng quan tâm tới, tôi cũng đã có ý trung nhân, ngài đừng gây khó khăn cho tôi nữa"

Chính Lâm cao mày

"Khó khăn? Em cảm thấy anh phiền lắm sao? Vậy bấy lâu nay em xem anh là gì? Anh đã cố gắng làm mọi thứ em muốn, ngay cả sở thích thói quen của em anh đều học thuộc lòng, bây giờ em nói em sắp kết hôn, mau nói cho anh biết đó là tên khốn nào đi"

Cô buộc miệng trả lời, giọng tức giận nói lớn

"Đó là chuyện của tôi"

Bỗng anh sực ngạc nhiên, cô bật khóc tiếp lời

"Tôi hứa sẽ trả sạch món nợ 200 triệu đó, nhưng tôi chỉ xin ngài một điều thôi, làm ơn hãy tha cho tôi, tôi biết bản thân tôi chỉ là một kẻ nghèo nàn thấp hèn, ngài nên quan tâm để ý những cô gái xinh đẹp tài giỏi hơn, xin ngài đấy"

Chính Lâm cao mày, đau lòng hỏi

"Trúc Nhi, em có biết em đang nói gì không? Lẽ nào bấy lâu nay em vẫn chưa hiểu rằng anh muốn gì à? Anh chỉ cần em thôi, chỉ cần em gật đầu chấp nhận, dù có bán cả cái công ty này đi anh cũng bằng lòng, từ lúc nào em trở nên lạnh nhạt với anh như vậy?"

Trúc Nhi phất tay anh ra, dụi nước mắt nói

"Tôi vốn chưa bao giờ có tình cảm với ngài, tôi yêu người khác và tôi đã sẵn sàng kết hôn với anh ấy, nể tình chúng ta là bạn thời còn bé, ngài đừng gây khó dễ cho tôi nữa"

Chính Lâm bật đau lòng, anh buông tay cô ra rồi lướt thật nhanh qua cô, sau đó lẳng lặng mở cửa bước ra ngoài đóng sầm lại mất. Lúc này Trúc Nhi bật khuỵu gối xuống, cô bật khóc, lại vừa khóc vừa tém nước mắt mình. Cô biết mình nợ anh quá nhiều, bản thân cũng biết mình không xứng nên cố tránh né để anh từ bỏ, cô chấp nhận việc từ chối anh dù cho có là cả ngàn lần. Nhưng cô thề không thể nào để bản thân mình làm ảnh hưởng tới danh dự của anh được.
Bình Luận (0)
Comment