Mị Nguyệt nhìn đến
mắt choáng váng, mắt nhìn thấy nữ tử ở trước mặt mình bay thẳng ngất
trời ngừng hồi lâu như vậy cũng không rơi xuống, hơn nữa màu lăng kia
giống như đúc cùng bản thân, nàng lại chợt bắt đầu hoài nghi có phải
mình còn có một phân thân hay không.
Nhưng sững sờ thì sững sờ, nhưng vẫn là biết tình huống dưới mắt nguy cấp!
Lúc Chấp Kiếm ôm người đi ra ngoài thì nhìn thấy người không khống chế được thế lửa.
Vì vậy vội vàng buông dỉ lăng, cuốn lấy người xông ra ngoài, lại dùng sức kéo, trợ giúp một tay.
Như Ý thở dài ra một hơi, tự không trung chậm rãi hạ xuống.
Đang chuẩn bị nói chuyện với hai người, lại nghe tiếng người huyên náo bốn
phía Cung Viện, trước đây thế nào cũng không kêu được người, lập tức
cũng từ bốn phương tám hướng tràn vào.
Nhưng lại không phải hướng về phía họ, mà là vì hai người vẫn còn ở trong tẩm cung sửa sang lại quần áo.
Triệu quốc cung biến! Đây là chuyện tất cả mọi người bất ngờ.
Trong nháy mắt, vốn là hoàng cung thật yên lặng lại nháo loạn vô cùng, những
tướng sĩ xông tới gặp người bắt người, đầu tiên là hai cung nữ hầu hạ,
rất nhanh lại chuyển mục tiêu sang bên Như Ý.
“Đi mau!” Một nũng nịu, Mị Nguyệt tóm chặt lấy cánh tay Chấp Kiếm liều mạng dắt hắn ——”Đừng lo lắng! Thừa dịp loạn đi mau!”
Chấp Kiếm khom lưng đi thì ôm Lâm Mộng Hinh!
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, có thể đi, hai người kia phải đi cùng !
Mị Nguyệt cũng không so đo tới, liền để hắn ôm người đi.
Nhưng không đợi tay đụng phải Lâm Mộng Hinh, đã nghe được một trận gió lướt
qua, có mũi tên phá không mà đến, bắn thẳng đến cổ tay Chấp Kiếm.
Nam tử lạnh lùng nhếch môi, không để ý chút nào lấy tay cầm tên, sau đó sẽ
xem xét người bắn tên, hẳn là cánh tay vung lên, chợt một cái liền vứt
tên trở về.
Tên cắm thẳng vào yết hầu, người nọ cũng không một tiếng thét kinh hãi, liền ngã mà chết.
Nhưng tránh được một kiếp này, cũng rước lấy nhiều người chú ý hơn.