Vì vậy, Thiện Tâm phụ trách vứt bỏ những tàn cây kia, Tiêu Thước phụ trách giúp Thiện Tâm, còn phải tùy lúc bị Thiện Tâm châm biếm.
Tiểu nha đầu kia không có biện pháp Ý phát tiết đối với Khanh Như cho nên tất cả phẫn hận đều tính đến trên đầu Tiêu Thước, vì vậy, suốt cả một buổi tối, thời gian ném cây bao lâu, Tiêu Thước bị mắng bấy lâu.
Nhưng hắn tuyệt đối không dám cãi lại, bởi vì trình độ hủy hoại ở đây, võ công của Đảo chủ Phổ Phổ đảo thật sự là đặc biệt đáng sợ.
Đứa bé chỉ sợ mình nhiều lời một câu, bị Thiện Tâm tố cáo, sau đó người đảo chủ kia lại nổi lên lòng bảo hộ đồ nhi, xem hắn cũng giống như những cây lê một dạng, một chưởng đưa lên tây thiên! Vậy cũng thật sự là quá thất bại rồi. . . . . .
Trừ hai người họ ở ngoài, còn có một người, cũng lặng lẽ ở đây vì thế sự kiện này làm cho nàng cũng kính sợ.
Đó chính là Lâm Mộng Hinh!
Ngày đó ở Triệu quốc, sau khi Ngọc Hoa cứu Như Ý thì thuận đường cũng mang nàng giấu ở trong vườn ra ngoài.
Sau đó cùng nhau lên Phổ Phổ đảo, sau đó liền ném nàng cùng Như Ý vào bên cạnh Tiêu Thước.
Lâm Mộng Hinh mắt không thấy đường, nhưng lại rất biết pha trà.
Trên Phổ Phổ đảo có phòng trà, bên trong tất cả đều là lá trà thượng đẳng Ngọc Hoa mang đến từ các quốc gia.
Nàng có thể dùng lỗ mũi rất chính xác phân ra mỗi một chủng trà, thời điểm nên để bao nhiêu, nước ấm nên dùng nhiều nhiệt, lấy bình trà chất liệu gì đi pha mùi vị sẽ ngon hơn.
Cho nên, chiều nay, nàng phụ trách pha trà cho Ngọc Hoa.
Nhiệm vụ này là Thiện Tâm an bài, dùng lời nói của tiểu cô nương, chính là ——
"Mộng Hinh tỷ tỷ, ngươi không cần cảm thấy pha trà là một việc rất đơn giản. Nếu như ngươi có thể để cho sư phụ cảm thấy trà do ngươi pha uống ngon, vậy tâm tình hắn sẽ tốt. Tâm tình của hắn khá một chút, cũng sẽ không quá mức so đo cùng sư tỷ. Nếu hai người bọn họ không so đo, vậy ngày của chúng ta cũng tốt hơn! Cho nên nói, trà này, cùng một nhịp thở theo số mạng chúng ta đấy!" .