Có thể thấy phản ứng người sau khi tỉnh lại giống nhìn thấy quỷ, cư nhiên hai cánh tay liền không có dấu hiệu nào vừa để xuống ——
Bùm!
Như Ý hoa lệ rơi xuống nước. . . . . .
Có lúc tắm thùng quá lớn cũng không tiện, đến mức bị ném vào giống như cá, đến mấy lần mới lại lộ đầu ra.
“Ngươi làm gì đấy?” Rốt cuộc lấy lại được hô hấp, chuyện thứ nhất là Như Ý kháng nghị mãnh liệt——”Sư phụ ngài muốn như thế nào? cảm thấy mới vừa rồi ta không chết rét, thật sự là tiếc sao? Bây giờ là muốn ném ta chết đuối?”
Hai cánh tay Ngọc Hoa vòng ở trước ngực, vẻ mặt thưởng thức nhìn nử tử toàn thân ướt đẫm trong nước.
Tóc dài đến eo đang ướt dán lên gương mặt, quần áo siết chặt ở trên người, nửa người trên nổi bật lên đường cong lả lướt thuộc về nữ tử.
Nhưng hình như hắn để ý cũng không phải những thứ này, tự quan sát đồ đệ một phen, mở miện, cũng là nói:
“Nếu như có thể ném ngươi ngã chết hoặc chết đuối, đồ nhi, vậy về sau ngươi ngàn vạn lần không được nói ta là sư phụ của ngươi. Rõ là. . . . . . quăng hết mặt mũi của ta!”
Nữ tử chìm trong nước lần nữa, cho đến khi không thấy đỉnh đầu, nín mười mấy giây, mới lại chui ra lần nữa.
Sau đó khoát khoát tay, vô cùng bất đắc dĩ:
“Sư phụ, đồ nhi đã hiểu, trước hết mời ngài trở về đi! Đồ nhi. . . . . . Muốn cởi quần áo rồi. . . . . .”
Được rồi! Phải dùng đòn sát thủ này để mắt và tai được thanh tĩnh.
Như Ý tin tưởng, nếu như Ngọc Hoa đứng ở chỗ này tiếp tục nói nữa, tám phần nàng sẽ bị tức đến phun máu bỏ mình.
Đáng chết! tại sao lúc đầu nàng lại nhận vị sư phụ như vậy?
Làm sao lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp, cảm thấy bái Ngọc Hoa làm sư phụ là chuyện cực kỳ hạnh phúc trên đời này! !
Thậm chí trong vòng vài ngày, nàng vừa nhìn thấy Ngọc Hoa liền kìm lòng không được mất hồn, khoa trương nhất là còn chảy nước miếng.
Rõ là. . . . . . Người không thể xem bề ngoài! A a a a a —— giống như bị bên ngoài tập kích, Khanh Như Ý nàng thật sự bị tổn thương không dậy nổi! !