"Thiện Tâm!" trên bờ cát Phổ Phổ đảo, Tiêu Thước lấy khuỷu tay đụng một cái tay tiểu nữ tử ngồi ở bên cạnh, buồn buồn hỏi: "Ngươi nói, nữ nhân cướp quả táo của ta, bây giờ nàng đang làm gì?" (-_-!! Tiểu tử nhớ dai vậy)
"Ách. . . . . ." Thiện Tâm vừa mới cắn một quả táo liền mắc nghẹn ở trong miệng, thật lâu cũng không nuốt xuống được, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tiêu Thước biết lời mình nói không phải lúc, vội vàng đưa tay vỗ lưng giúp nàng.
Nữ tử ho một hồi thật vất vả mới có thể nói chuyện, lập tức liền liếc mắt hắn ——
"Cái người này cả đời cũng biết quả táo quả táo! Cả ngày kêu nữ nhân giành quả táo của ngươi, khi còn bé ngươi thiếu quả táo ăn không?" Vừa nói xong vừa đứng lên, lại nói: "Tỷ ngươi tám phần là đang ngủ! Đi! Ngươi phải đi với ta kêu nàng dậy. Nếu ngủ như vậy, sư phụ lại muốn tức giận!"
"Ah?" Tiêu Thước đứng dậy, đi theo Thiện Tâm, vừa đi vừa hỏi: "Tỷ ta ngủ liên quan gì đến sư phụ ngươi? Tại sao hắn muốn tức giận? Hôm nay không phải nói không cần luyện công sao?"
Trong ấn tượng của hắn, chỉ cần không cần luyện công, Như Ý ngủ đó chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa Ngọc Hoa công tử cũng không có lý do nổi giận !
Nhưng hiển nhiên Thiện Tâm không nghĩ như vậy, nàng nói:
"Sư tỷ chỉ lo ngủ, sẽ không để ý tới sư phụ. Nàng không để ý sư phụ, sư phụ tự nhiên sẽ nổi giận!"
"Đây là lý do gì!" Tiêu Thước buồn bực đảo mắt, càng ngày càng cảm thấy Ngọc Hoa công tử siêu cấp không nói đạo lý!"Sư phụ ngươi chính là ỷ vào bộ dáng đẹp mắt, cho nên có thể tùy ý làm nũng!"
Ê a nửa ngày, cuối cùng hắn cho là đủ loại hành động của Ngọc Hoa có thể tổng kết một đạo lý.
Theo hắn phán đoán đối với xã hội này, là người cảm thấy xinh đẹp một chút có chút kiêu ngạo.
Mà Ngọc Hoa coi như xinh đẹp hơn người, cho nên tính khí lớn một chút cũng có thể lý giải.
Dĩ nhiên, đối với hành động đánh người hủy vật kia, Tiêu Thước vẫn rất khinh bỉ.